Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan

Chương 14: Con giun xéo lắm cũng quằn (14)



Tôi cứ ngồi co ro trên giường trọn cả một đêm. Mãi cho đến khi có tiếng mở cửa, một bóng người bước vào kèm theo là tiếng thở dài buồn bã.

- San Ni, hãy thứ lỗi cho em. Tối qua, là do em say!

-...

Hạo Ân ngồi xuống bên cạnh tôi, vươn cánh tay ra chạm vào một bên má của tôi, bất chợt giọng nói kia cũng trở nên hốt hoảng đôi chút:

- Mặt chị lạnh quá, đã ngồi như vậy cả đêm sao?

-...

- Có muốn giận hay muốn đánh thế nào hãy để sau nhé. Bây giờ thì... lại đây! - Tôi vẫn cứ mơ hồ nhìn vào một khoảng không vô định nào đó cho đến khi có một lực đủ mạnh kéo tôi ngã ra giường.

Hạo Ân để cho tôi gối đầu lên chân cậu ấy. Sau đó thì tôi lại được bọc gọn gàng trong một chiếc chăn bông, ấm áp vô cùng.

- Đã dễ chịu hơn chút nào chưa? - Bàn tay ấy vẫn kiên trì vuốt ve đôi gò má của tôi, làm cho nó ấm dần lên đôi chút.

Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu, không còn thấy khó chịu như lúc nãy nữa.

Và rồi tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ nào đó đôi bàn tay này thuộc sở hữu của Mark, anh vẫn ở bên tôi, vẫn vỗ về giấc ngủ cho tôi như thường lệ đây mà.

*

Thái độ của tôi vẫn là dửng dưng, vì bản thân không biết mình nên đối diện với hoàn cảnh hiện tại như thế nào.

Nhưng rõ ràng, sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Và cũng do, ngày hôm ấy, trong người cậu lại chếnh choáng hơi men.

- Chị, em về rồi...

-...

- Người giúp việc nói rằng bữa tối chị vẫn chưa ăn?

-...

- Vì sao vậy?

Tôi vẫn không buồn trả lời, cuối cùng là cậu mang khay thức ăn đến cho tôi. Hơi men hòa vào không khí, nồng nặc quá.

- Ăn nhé? Nếu không sức khỏe của chị sẽ chẳng chịu nổi đâu!

Tôi lại thấy mệt mỏi, liền nằm ngay xuống giường. Cứ nghĩ là Hạo Ân sẽ bỏ ra ngoài như thường lệ. Nào ngờ đâu...

"Xoảng!" - Tôi giật mình, hai mắt chợt mở bừng ra, cậu đã ra tay đập vỡ khay thức ăn đó.

- Đừng nghĩ được tôi yêu chiều rồi chị cứ dùng loại thái độ này để đối xử với tôi! - Hạo Ân chỉ thiên - Sức chịu đựng của bất kỳ ai cũng có giới hạn cả.

- Thì cậu cứ như tôi là được! Quan tâm quá làm gì? - Tôi đứng dậy ngay, gì vậy, hôm nay cậu muốn lớn tiếng với tôi à?

- Nếu chỉ có một mình chị thì bỏ mặc cũng chẳng sao! Đằng này, chị đang mang thai con của tôi đấy! - Hạo Ân cắn chặt môi, quát lớn.

- Ừ, phải rồi. Lý do cậu tử tế với tôi cũng chỉ là đứa nhỏ... - Tôi cười chua chát, trong lòng đã hiểu được ít nhiều.

- Đừng nghĩ là tôi không biết, trái tim chị lúc nào cũng chỉ thường trực hình ảnh của gã vệ sĩ kia! - Cậu nổi giận thực sự, chậu hoa, khung ảnh, ly tách cũng theo đà từ cánh tay Hạo Ân rơi cả xuống sàn, vỡ tan.

- Vì sao cậu lại nặng lời với tôi như vậy? - Tôi nghĩ nếu không nói, cậu sẽ không thể nào biết được, thật không ngờ...

- Chẳng ai có đủ kiên nhẫn để yêu một người không yêu mình mãi được đâu. Không ai chịu đựng được người nằm dưới thân mình lại đi gọi tên của kẻ khác!

"Chát!" - Tôi tát Hạo Ân một cái như trời giáng, vì sao cậu lại xúc phạm tôi?

- Cậu im đi, quá đáng lắm rồi đó! - Nước mắt đã chực trào ra, tôi thực sự đang rất đau lòng.

- Biết điều thì nên đối xử với con tôi tử tế một chút. - Một tay ôm má, một tay còn lại của Hạo Ân vẫn là chỉ thiên, sừng sừng sộ sộ.

- Cậu... - Tôi bật khóc nức nở, nhìn bóng lưng bỗng trở nên lạnh nhạt ấy bước ra khỏi phòng.

Dù gì Hạo Ân hiện tại cũng là chồng tôi.

Dù sao đi nữa, đứa nhỏ cũng là con của cậu ấy.

Vốn dĩ, tôi đã từng nghĩ, chờ thêm một thời gian nữa, bản thân sẽ thử dung hòa. Nào ngờ đâu, hình ảnh của tôi trong đầu Hạo Ân, ngay từ đầu đã là rẻ rúng như vậy.

Là do, cậu ấy vẫn chưa đủ trưởng thành để nói lời yêu. Tình yêu lúc trước, chắc có lẽ chỉ là sự bồng bột, ngây ngô của một thời non trẻ.

*

Chỉ một biểu hiện thôi tôi cũng sẽ vu vi, cố gắng không cho là thật.

Đằng này...

- Vẫn chưa ăn hết sao? - Sau khi thắt xong cà vạt và chải chuốt lại tóc trong gương, Hạo Ân quay sang nhìn tôi, giọng nói đột nhiên lạnh hẳn.

Tôi rõ ràng có ăn, nhưng chung quy vẫn là không có tâm trạng.

- Còn nhìn sao? - Hạo Ân bỗng sấn tới, nâng cằm tôi lên, đặt đối diện với tầm mắt của mình - Chị là đang thách thức ai vậy?

Hơi nóng xông lên khoang mũi, rồi đến hốc mắt, nhưng không hiểu sao, tôi không khóc được nữa rồi.

"Phụt!" - Ngụm nước đang ngậm trong miệng ấy được tôi phun ra, bắn tung tóe lên mặt cậu - Để tôi yên!

- Giỏi! Giỏi lắm! - Hạo Ân nghiến răng, xô tôi ngã ra giường - Hôm nay chị dám chống đối tôi à?

Cậu kiềm chặt tôi dưới thân mình. Bàn tay ấy ra sức bóp cổ tôi, khiến tôi ho sặc sụa.

Sau đó, Hạo Ân bắt đầu... hôn tôi.

- Gọi tên tôi! - Cứ mỗi lần ngước mặt lên, cậu đều gằn giọng - Nhanh!

-...

- Gọi tên tôi, khó khăn đến như vậy? - Hạo Ân cười lớn, nhưng tôi nghe được, trong tiếng cười ấy, có sự chua chát tột cùng.

Tôi đã cố gắng không nhìn vào ánh mắt của cậu. Nhưng tim tôi, lúc này, đang rất đau.

- Đùa giỡn như thế đủ rồi! - Hạo Ân ngồi dậy, chỉnh lại quần áo và tóc tai - Nhớ chú ý đến sức khỏe một chút. Đứa nhỏ, quan trọng hơn!

Ừ, tôi biết điều đó mà. Con tôi, không cần cậu phải nhắc.

*

- Người đâu! Mau mở cửa! - Tôi còn đang thắc mắc vì sao lại có tiếng phụ nữ ở ngoài cổng, thì hai người họ đã xuất hiện trước mặt tôi.

Là Hạo Ân và Phiến Mộc - cô bạn thân của tôi đây mà. Vì sao cậu lại về nhà bên cạnh cô gái khác, còn là bạn học cũ của tôi?

- Chào San Ni! - Phiến Mộc cất tiếng chào tôi, giọng nói thật đắc ý - Xin hỏi, phòng ngủ ở hướng nào?

-... - Đây là loại trơ trẽn gì vậy? Hỏi phòng ngủ là có ý gì?

- Làm ơn chỉ cho tôi, Hạo Ân say rồi. - Cô ấy có chút mất kiên nhẫn, gấp gáp gì chứ?

Tôi chỉ tay lên lầu, thật là không hiểu được chuyện quái gì đang xảy ra.

Hai người họ, một nam một nữ ở chung một phòng suốt cả đêm. Có trời mới biết, đã xảy ra những chuyện gì?

Trong lòng tôi chợt nảy sinh một loại cảm giác chán ghét, bài trừ mất rồi.

Cô bạn từng rất thân thiết với tôi khi ấy, bây giờ lại trở về nhà với chồng tôi, đã vậy còn ngang nhiên hỏi đòi phòng ngủ.

Ha ha, nực cười.

Phiến Mộc ngang nhiên ở lì mãi trong nhà của Hạo Ân, không chịu về. Là đang muốn chứng minh điều gì thế nhỉ?

- Làm ơn, cười nhỏ một chút! - Tôi bước xuống lầu, tỏ vẻ khó chịu, tại sao lại cười lớn như vậy, tôi đang ngủ mà.

Tiếng cười đó vẫn không dứt, tôi như muốn nổi khùng:

- Phiến Mộc! Đừng quá đáng như vậy, nên nhớ đây không phải là nhà cậu đâu!

- Thế nào? - Cậu ấy đưa mắt nhìn tôi, một vẻ thật là khó hiểu - Mà phải công nhận, camera nhà họ Lâm thực sự là sắc nét đó nha!

- Đây là ý gì?

- Tôi vừa in ra một vài bức ảnh để kỉ niệm, tuy chỉ là ảnh cắt từ clip nhưng cũng chân thực lắm. - Cô đảo mắt như là muốn dò xét thái độ của tôi.

Có muốn xem không?

Theo lời mời mọc, tôi tò mò nhìn theo. Đó là những tấm ảnh thân mật của Hạo Ân cùng Phiến Mộc.

Đúng là, những khoảnh khắc như vậy thì kỉ niệm để làm gì? Hay mục đích chỉ là cho tôi xem?

Hài thật nhỉ? Bỗng dưng lại cảm thấy bản thân hoá thành dư thừa ngay chính tại nhà chồng của tôi.

Tôi, đã dư thừa.

Có lẽ, nên rời đi thôi. Tôi thừa nhận mình rất nhút nhát, sẽ không đủ can đảm để đối mặt và giành giật bất cứ thứ gì với ai nữa đâu.

Vẫn chưa chín chắn, vậy nên, sớm từ bỏ là chuyện hợp lý nhất lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.