Hứa Ân Ân cảm thấy cùng Kỉ Đại Vũ dùng bữa tốt thật
rất vui. Bởi vì Kỉ Đại Vũ là người tốt, lại chăm sóc cô chu đáo, mọi chuyện đều
để cô làm chủ, làm cô thấy mình như là một bà hoàng. Nhưng mà lúc đang hẹn họ
cùng anh, cô nhịn không được để điện thoại lên bàn, lâu lâu lái liếc mắt nhìn,
sợ thình lình có người nào đó gọi cô về.
Biết rõ mình không nên như thế, nên cô trực tiếp tắt
di động. Nhưng cô vẫn chưa yên tâm, Phí Kiệt và đứa nhỏ…..
Trời mới biết, cô không phải là tham công tiếc việc,
mà đang lo lắng chuyện khác. Điều duy nhất hiện giờ cô có thể làm là – cố gắng
không nhắc đến chuyện nhà hàng lúc đang ăn tối, hơn nữa cố gắng hỏi han công
việc và cuộc sống của Kỉ Địa Vũ.
Hứa Ân Ân cảm thấy mình đã điểm đúng huyệt, bởi vậy Kỉ
Đại Vũ mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt.
Lúc này, hai người đang ngồi trong xe Kỉ Đại Vũ, lúc
dừng đợi đèn xanh, anh quay sang hỏi cô, "Đúng rồi, anh quên hỏi em, hai
người đưa đứa bé đi kiểm tra ADN chưa?"
“Buổi sáng em có đưa nó đi rồi. Mà ai ngờ mới tới cửa
bệnh viện, nó đã khóc thét lên, ngay cả y tá cũng thấy tội cho nó, sau đó đề
nghị em lấy dịch vị trong khoang miệng để kiểm tra thay vì là rút máu.” Nhắc
đến việc rút máu, cô liền liên tưởng đến mấy ống tiêm, bỗng dưng rùng mình một
cái.
“Chừng nào mới có kết quả?” Kỉ Đại Vũ nói.
“Một tuần.”
“Anh cũng có người bạn làm bên khoa xét nghiệm, anh ta
nói thường người cha đưa con họ đến kiểm tra ADN, đa phần trăm phần trăm đều
không phải con họ.” Kỉ Đại Vũ nghiêm trang nói.
“Ai là ba nó, người mẹ là người rõ nhất.” Hứa Ân Ân
nhớ tới chuyện người phụ nữ đó sinh cho anh một đứa con, khuôn mặt nhỏ nhắn
thanh tú nhịn không được nhíu lại.
Lúc biết mang cốt nhục của Phí Kiệt, không biết cô ta
cảm thấy thế nào? Nếu là cô, cô sẽ mang đứa nhỏ cao chạy xa bay đến nơi mà
không ai quen biết cô, cô sẽ không tự tay bỏ cốt nhục của mình.
“Kỳ thật kiểm tra ADN hay không cũng không quan trọng,
dù sao đứa nhỏ đó cũng rất giống Phí Kiệt.” Kỉ Đại Vũ nói.
“Rất giống.” Hứa Ân Ân cảm thấy đau khổ, lòng cô quặn
lên từng hồi.
“Người phụ nữ của anh phải tốt số lắm.” Kỉ Đại Vũ dừng
xe gần công viên nhà cô.
“Nếu không, cũng sẽ bồng đứa nhỏ tới tìm anh ta, mà
anh ta lại chẳng biết mẹ nó là ai.” Hứa Ân Ân đột nhiên nhớ tới lời sư phó Bách
nói với cô, đêm nay đứa nhỏ cùng Phí Kiệt và bảo mẫu đã đùa giỡn rất vui vẻ.
Môi cô mím lại, tâm trạng đột nhiên xấu đi.
Kỉ Đại Vũ ngắm cô một lúc, thật cẩn thận nói, “Nhân
viên nữ nhà hàng của em chắc đều thích anh ấy.”
“Nhân viên nữ nhà hàng bình thường đều miễn dịch với
anh ấy, bởi lúc anh ta nóng giận thì cứ như khủng long thời tiền sử vậy. Ở
trong bếp không nói chuyện yêu đương, mà chỉ nói đến năng lực làm việc.” Chỉ có
cô thôi, qua nhiêu năm vậy mà vẫn không chống lại sức hấp dẫn của anh.
Hứa Ân Ân cau mày, hận bản thân mình vô dụng.
“Anh cũng cho rằng em không giống những cô gái khác,
cho nên….” Kỉ Đại Vũ ngừng nói, ho nhẹ hai tiếng, nhìn cô.
Trời ạ, anh muốn tỏ tình sao? Cô vừa rồi không nghe
lầm chứ? Hứa Ân Ân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi anh nói cái gì.
“Em đồng ý làm bạn gái anh không?” Kỉ Đại Vũ cầm tay
cô.
Hứa Ân Ân cảm giác tay anh khẩn trương đổ mồ hôi, hai
cô cũng đứng ngồi không yên.
“Cái kia……” Hứa Ân Ân không biết nói sao, giả bộ vén
tóc rút tay về.
Kỉ Đại Vũ nhìn hành động của cô, vẻ mặt thất vọng tràn
trề.
“Nếu anh không ngại ngày nghỉ em phải làm việc thâu
đêm suốt sáng, em rất muốn trở thành bạn gái anh.” Cô lớn tiếng nói.
“Anh hoàn toàn không ngại.” Kỉ Đại Vũ mừng rỡ, kích
động lại cầm tay cô.
Lúc này, Hứa Ân Ân để anh nắm chừng vài ba giây rồi
vội rút tay lại.
Thảm! Cô có phải đã lâu không quen bạn trai, nên có
chút hồi hộp?
“À…. Cuối tuần này em mời anh đi xem phim, để bù cho
tối nay anh mời em ăn tối.” Hứa Ân Ân vội vàng tươi cười nói.
“Được.” Kỉ Đại Vũ dùng sức gật đầu.
Bên trong xe lại im ắng, hai người bốn mắt nhìn nhau
đến nỗi mất tự nhiên, cuối cùng --- hai người đều nhịn không được bật cười.
“Ân Ân, anh…..”
Hứa Ân Ân thấy anh chòm người về phía trước, biết rõ
anh định làm gì, cô vội vàng bước xuống xe, vẫy tay.
“Chúng ta gặp nhau sau nhé, bye bye.”
Trờ ạ, xem cô sợ đến chạy trối chết, may là nãy cô đáp
đồng ý làm bạn gái Kỉ Đại Vũ, nếu không anh nhất định nghĩ cô chán ghét anh.
Hứa Ân Ân bước đến bậc tam cấp, nhìn đồng hồ -- mười
một giờ. Không biết đứa nhỏ thế nào rồi ?
Hứa Ân Ân ngẩng đầu nhìn sang nhà Phí Kiệt còn sáng
đèn, không tự chủ được lấy chìa khóa nhà anh trong túi cô ra. Cô không phải
muốn đột kích kiểm tra, chỉ muốn xem đứa nhỏ có ổn không, tuyệt đối không có
động cơ mờ ám nào.
Được rồi, cô đối với bảo mẫu của Phí Kiệt có chút
"tò mò", thật sự là như thế thôi !
Mười một giờ đúng, Hứa Ân Ân cô gái kia còn chưa về
nữa. Phí Kiệt ngồi ở phòng khách, phụng phịu trừng mắt coi phim hài trên TV.
Cô sẽ không lần đầu tiên hẹn họ mà cùng người ta qua
đêm chứ ?
Nếu cô mà ngốc đến như vậy, anh đành phải gọi điện
thoại bảo cô về nhà. Dù sao anh cũng không muốn lúc chú Hứa về nước, Ân Ân lại
xảy ra chuyện. Ai nấy đều biết lúc chú Hứa ở nước ngoài, anh là người chăm lo
cho Ân Ân.
"Kiệt, anh chẳng quan tâm người ta." Y tá
Phương Lâm mặc quần đùi ngắn cũn cỡ trực tiếp ngồi lên người anh.
"Cô muốn làm gãy chân tôi sao ?" Phí
Kiệt lạnh lùng nhìn bạn của em họ của sư phó Ngải Tâm.
Phương Lâm õng ẹo trên người Phí Kiệt, nũng nịu nói,
"Anh quá đáng nha ! Người ta cao 1m70, 51 kg, ai cũng bảo em có dáng
người của siêu mẫu."
Lúc trước ở nhà hàng đã gặp qua anh hai lần, cô sớm ái
mộ anh từ lâu. Hôm nay đương nhiên phải tận dụng cơ hội, làm cho anh trở thành
người đàn ông của cô.
"Tôi đây không quan tâm cô bao nhiêu kg, tóm lại,
cô nói nhỏ cho tôi, đứa nhỏ khó lắm mới chịu ngủ." Anh hạ giọng, hung thần
ác sát uy hiếp nói, "Cô nếu không có việc gì làm, có thể đi được rồi, tôi
sẽ tính cho cô tiền lương của 12 tiếng."
"Lợi dụng người ta xong, là đuổi đi liền hay
sao ?" Phương Lâm bĩu môi nói.
"Cô cũng có giá trị lợi dụng ?" Phí
Kiệt trừng mắt nhìn mặt cô trang điểm đậm lè y như lên sân khấu hát tuồng,
"Đứa nhỏ lúc ở nhà bếp đã khóc ròng rã 2 tiếng đồng hồ. Cô không quên việc
này chứ ?"
Phương Lâm môi đỏ mọng mím lại, nhún vai nói,
"Đứa nhỏ không có mẹ bên cạnh nên cảm thấy không an toàn."
"Thôi đi, quản lý nhà hàng của tôi cũng chăm sóc
nó, nhưng nó cũng chẳng có khóc như vậy. Tôi còn nghĩ cô là y tá, đối việc chăm
sóc đứa nhỏ thì cô sẽ rất chuyên nghiệp."
"Kỳ thật…. Em cũng chuyên nghiệp lắm, anh muốn
thử xem không ?" Phương Lâm nhìn anh đầy mị hoặc, đem nửa người áp
sát vào Phí Kiệt.
"Tôi không có hứng thú làm mấy chuyện này trước
mặt đứa nhỏ, cô làm đủ trò rồi đó." Phí Kiệt đẩy cô ta, lấy tiền từ bóp ra
đưa cô, "Tốt lắm, phí bảo mẫu 5000, cô có thể đi rồi."
"Em không cần tiền, em muốn
anh ! " Phương Lâm cúi người, để anh nhìn rõ ngực mình cùng từng
đường cong thon thả của mình.
"Cô chỉ đáng giá 5000." Phí Kiệt ngay cả xem
cũng lười xem, mấy loại con gái này anh chưa từng thấy sao ? Đường cong,
dáng người thế này anh đã nhìn đến miễn dịch.
"Vậy cho em hôn một cái, coi như là phí bảo mẫu
đêm nay." Phương Lâm ôm chầm cổ Phí Kiệt không chịu buông.
"Tùy cô." Năm ngàn này anh có thể quyên vào
từ thiên, bằng không mời mọi người ăn cơm no nên, cũng không có gì lỗ cả.
Phí Kiệt kéo ót Phương Lâm, cho cô hôn một cái.
"Có thể đi." Anh để một giây rồi đẩy cô ra.
"Không đủ." Phương Lâm nhanh hôn anh, không
muốn buông tay.
Phí Kiệt nghe ngoài cửa có cửa đang mởn khóa, anh nhíu
mày, nắm chặt vai Phương Lâm mà đẩy cô ra.
Hứa Ân Ân sắc mặt thoáng chốc tái mét, xoay ngươi đi
ra ngoài.
Phí Kiệt đẩy Phương Lâm ra, rượt theo Ân Ân, "Hứa
Ân Ân, em đứng lại cho anh ! Anh muốn hỏi em !"
Phí Kiệt chạy nhanh ra đến cửa nắm chặt tay Ân Ân,
"Buông tay, trở về --- lo chuyện của anh đi." Hứa Ân Ân không quay
đầu lại nhìn anh, giọng cô run run vang lên.
Dù rằng đã nhiều năm ở bên Phí Kiệt, cũng thấy không
ít phụ nữ bủa vây anh, nhưng lần đầu tiên tận mắt nhìn anh cùa người phụ nữa
khác hôn nhau, lòng cô như bị ngàn kim châm rất đau đớn.
"Cô ta là ai vậy ?" Phương Lâm cũng
chạy theo Phí Kiệt ra ngoài.
"Cô nếu không đi, đừng trách tôi không khách
sáo." Phí Kiệt cau mày, quay đầu quát vào mặt Phương Lâm.
"Người nên đi là em." Hứa Ân Ân cố gắng vùng
ra khỏi tay anh.
Phí Kiệt thấy cô muốn bỏ chạy, anh nguyền rủa một
tiếng, kéo cô ôm chặt vào lòng mình. Hứa Ân Ân bị anh ôm, cảm giác tức giận giờ
chẳng thấy đâu nữa, mà cô lại thấy mặt mình nóng ran lên, như là bị lửa bao
trùm vậy.
Mặt cô dán chặt vào khuôn ngực rộng rắn chắc của anh,
gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương khoan khoái trên người anh, anh ôm cô
rất chặt, như thể cả đời này không muốn buông cô ra….
"Cô có thể đi rồi !" Phí Kiệt nói với
Phương Lâm.
"Trở mặt nhanh thật." Phương Lâm khoanh
tay trừng mắt nhìn Phí Kiệt cùng Hứa Ân Ân.
"Tôi đuổi cả buổi tối mà cô không đi, không trở
mặt mới là lạ." Phí Kiệt ôm Hứa Ân Ân đi tới, dùng chân đá văng cánh cửa
gỗ, đồng thời xoay người nói với ai kia, "Nhớ ra đóng cửa dùm."
"Anh lợi dụng người ta xong thì trở mặt, đồ chết
tiệt !" Phương Lâm tức giận, cô đá thật mạnh vào cánh cửa một cái
"rầm", sau đó bực tức bỏ đi.
"Nhắc anh lần sau đừng chọc tới loại bảo mẫu
này." Phí Kiệt vừa ôm Hứa Ân Ân vào nhà vừa nghênh mặt nói, miệng còn
không ngừng nhắc đi nhắc lại, "Em có biết mình là con gái không vậy ?
Biết mấy giờ rồi không ? "
Hứa Ân Ân cúi đầu nhìn tay mình, một câu cũng không
lên tiếng, bởi vì cô sợ chính mình nhịn không được mà cười. Anh vì cô mà đuổi
cô gái lúc nãy đi, anh rất để ý đến cô !
Phí Kiệt sợ làm đứa nhỏ thức, kéo Ân Ân vào trong
phòng, thấy cô cứ cúi đầu biết nhận lỗi, giọng nói anh nhỏ nhẹ phần nào.
"Một người con gái chưa lập gia đình mà đi chơi
đến tối mịt mới về, bộ em định không lấy ai ngoài Kỉ Đại Vũ sao ?"
Anh buông cô ra, khoanh tay trước ngực, miệng không ngừng cằn nhằn.
"Tại sao chỉ có anh mới có thể đi chơi về trễ,
còn người khác thì không được chứ !" Hứa Ân Ân bị anh cằn nhằn đến
nhức cả lỗ tai, nhịn không được nữa, cô ngẩng đầu cãi lại, "Chính anh cũng
ở phòng khách cùng người ta làm xằng làm bậy, còn dám kêu em về nhà sớm hay
sao ?"
"Anh là bị cưỡng hôn !" Phí Kiệt trừng
mắt nhìn Ân Ân, khuôn mặt tuấn mỹ giờ đột nhiên lại hốt hoảng, "Em em em….
Khóc cái khỉ gió gì !"
"Em không có khóc." Hứa Ân Ân hoảng loạn lau
đi nước mắt.
Sao cô lại yếu đuối vậy, sao lại khóc vì anh !
Tuy rằng cô cố nói với bản thân đừng yêu anh quá
nhiều, nhưng mười năm không phải là thời gian ngắn, cô không thể nào nói buông
là buông được liền.
"Được được, em không khóc, là mắt anh có vấn
đề." Phí Kiệt nâng cằm cô lên, đôi mắt đen nhìn chòng chọc với mặt cô, đôi
mắt đột nhiên lóe lên tức giận, "Mẹ nó, có phải Kỉ Đại Vũ đánh em
không ?"
Cô dùng sức lắc đầu.
"Chết tiệt, hay là anh ta cầu hôn em, em vui quá
nên khóc ?" Phí Kiệt hít một hơi thật sâu, sắc mặt xanh mét trừng
trừng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ân Ân.
"Làm gì có." Hứa Ân Ân nói xong liền nhích
người qua một bên, cô không muốn quá thân mật với anh, nếu không cô lại sẽ yếu
đuối, không dám rời bỏ anh, "Anh quản em nhiều vậy làm gì ? Anh có
thời giản quản em, sao không lo mà đi tìm mẹ của Phí Đình đi. Không phải anh
nói đi tìm Lý Thất Ngôn để lấy đoạn băng ghi hình ở cửa sau sao ?"
Phí Kiệt thấy cô tìm cách trốn anh, lại còn chìa ra bộ
mặt dửng dưng, cơn giận lại tăng thêm, trực tiếp ôm chặt thắt lưng Ân Ân, đem
cô nằm gọn trong người mình.
"Anh đã hỏi rồi, Thất Ngôn nói camera ở cửa sau đã
bị hư nửa tháng nay rồi. Anh cũng đi hỏi hết những người ở quán ăn lân cận, xem
hỏi có thấy người phụ nữ khả nghi nào ẵm đứa nhỏ không. Nhưng mà chẳng ai biết
gì hết !" Trời ạ, cơ thể Ân Ân thật mềm mại, anh cứ muốn ôm cô thế
này mãi.
Mặt Phí Kiệt không cần kề sát mặt cô vậy chứ !
Hàng lông mi dài đáng ghét của anh đang đâm vào mặt cô ! Anh có nghe tiếng
tim cô đập loạn nhịp không ? Hứa Ân Ân cúi đầu nhìn chằm chằm ngực đang
đập phập phồng của mình.
"Dù sao đi nữa, anh cũng phải nhanh chóng tìm
được mẹ của đứa nhỏ." Cô cúi đầu thì thào nói, cô sợ rằng chỉ một phút
đồng hồ nữa cơ thể cô sẽ tan chảy trong vòng tay ấm áp này của Phí Kiệt.
"Anh đã tìm người điều tra nơi đăng ký khai sanh,
xem có thể tìm được mẹ nó không."
"Tìm giấy tờ khai sanh, không phải là đi báo cảnh
sát sao ? Cảnh sát sẽ giữ đứa nhỏ sao ? Có phải nếu như không
tìm được mẹ nó, thì họ sẽ giao nó cho hội phúc lợi xã hội ?" Cô xoay
người kéo Phí Kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy
vẻ lo lắng nhìn anh.
"Anh không có ngu như vậy ! Anh thuê thám tử
tư." Nhìn vẻ mặt lo lắng quan tâm đứa nhỏ của Ân Ân, sắc mặt anh mới giãn
ra một tí, thuận tay vuốt những sợi tóc đang lòa xòa trước mặt cô ra phía sau.
Cơ thể Ân Ân run lên, bỗng dưng đưa tay đẩy tay anh
ra, giọng nói cùng phản xạ đột nhiên mạnh mẽ lên.
"Làm gì thì làm, anh mau chóng tìm được mẹ của
đứa nhỏ đi !"
"Em gấp cái gì ! Giờ đã có Kỉ Đại Vũ, liền
vội vã tống khứ đứa nhỏ đi, không quan tâm anh nữa, đúng không ?" Phí
Kiệt bước tới gần cô, lửa giận của anh đang cháy rất dữ dội. Chết tiệt !
Hứa Ân Ân nhìn đôi mắt đen cùng khuôn mặt hoàn mỹ của
anh, cô liền nắm chặt tay, cố gắng nói với bản thân không được tơ tưởng gì đến
anh nữa.
"Anh hung dữ cái gì ? Chuyện anh không liên
quan tới em!”
“Chuyện của anh không liên quan tới em? Em nói cái
quái gì vậy? Từ đó đến giờ mọi chuyện của anh đều do em lo, chuyện của anh, em
nhất định phải quan tâm!” Anh nắm chặt hai vai Ân Ân, tức giận rống lên.
“Chúng ta chỉ là quan hệ đối tác.” Cô cố ý không kiên
nhẫn nói, lần nữa hất tay anh ra, "Từ nay về sau em sẽ cố gắng dùng thái
độ làm việc với anh, nói càng ít càng tốt, anh đã vừa lòng chưa ? Anh có
thể buông em ra rồi chứ ?"
"Quan hệ đối tác ?" Phí Kiệt ôm cô vào
lòng, bỗng nhiên cúi đầu hôn môi cô.
Hứa Ân Ân cứng đờ, tay đẩy vai anh ra. Anh nắm chặt
gáy cô, tiếp tục hôn môi cô, chẳng quan tâm cô kháng cự, đôi mắt đen của anh
nhắm lại, cảm giác tiếp xúc với môi cô thật tuyệt.
Chết tiệt ! Phí Kiệt hôn cũng giống anh vậy,
nhiệt liệt cuồng vọng làm người ta không thể nào dứt ra được.
Hứa Ân Ân dần dần nhắm mặt lại, vòng tay ôm lấy lưng
Phí Kiệt, thả mình theo nụ hôn của anh, cơ thể cô lúc này cứ như lâng lâng trên
mây, cảm giác thật ôn nhu thoải mái. Cô cứ muốn hôn mãi, không muốn ngừng lại.
Nụ hôn của anh cứ như thuốc phiện, làm người ta muốn bỏ
cũng không được, muốn ngừng cũng không xong, khó trách những người bạn gái của
anh cứ quấn lấy anh….
Phí Kiệt thấy cô không còn kháng cự nữa, anh tách môi
cô, đưa lưỡi mình quyện lấy lưỡi của Ân Ân.
Trong đầu Hứa Ân Ân đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của
người bảo mẫu lúc này, cô hít một hơi, dùng hết toàn lực đẩy anh ra.
"Sao lại đẩy anh ra ? Vẫn thở được mà.”
Phí Kiệt ôm eo Ân Ân, cúi đầu muốn hôn tiếp.
Hứa Ân Ân lấy tay che miệng anh, toàn thân đều run
rẩy, cố gắng nói, “Anh làm em ghê tởm!”
“Thật đúng là khẩu thị tâm phi! Anh cảm thấy em vừa
rồi cũng thích mà!”
Ba !
Hứa Ân Ân giáng cho anh một cái tát, sau đó xoay người
chạy đi.
Phí Kiệt ôm một bên mặt bị cô đánh, kinh ngạc đứng bất
động tại chỗ.
Nửa ngày sau, Phí Kiệt mới hồi phục tinh thần, sờ sờ
cằm mình, xác định nó không hề trật khớp.
“Ân Ân có thù oán với mình sao?” Anh ôm má trái đang
đau rát, miệng lầm bầm lẩm bẩm, “Hôn môi không phải chuyện rất bình thường sao?
Làm gì nói mình ghê tởm?”
Bởi vì cô là người nhà của anh, đương nhiên cho rằng
hành động hai người lúc nãy không khác gì là loạn luân, đương nhiên cảm thấy
ghê tởm.
Gặp quỷ, anh chán ghét điều này, cũng không thể trách
sao Ân Ân lại đánh anh. Đáng lẽ anh phải để cô tát luôn má phải mới đúng !
Nhưng cô không có cảm giác gì với anh sao?
Phí Kiệt khoanh tay trước ngực, cứ đi vòng vòng trong
phòng mà suy nghĩ. Nếu Ân Ân thật sự không có cảm giác với anh, vừa rồi cô sẽ
không ôm lấy lưng anh, để mặc cho anh hôn cô….
Mắt Phí Kiệt nheo lại, ngón tay phải theo thói
quen xoa xoa ngón trỏ vì cầm dao trong thời gian lâu mà bị chai sần, anh bỗng
nhiên xoay người đi tới phòng bếp.
Một ngày anh làm việc ở phòng bếp 18 tiếng đồng hồ,
bởi vậy mỗi khi có chuyện gì, anh theo thói quen lại đến phòng bếp. Đương
nhiên, Phí Kiệt lúc đi ra khỏi phòng, tiện thể cũng liếc nhìn phòng khách, quả
nhiên Ân Ân đã đi rồi, mà tiểu quỷ kia vẫn đang ngủ say sưa.
Phí Kiệt mở tủ lạnh lấy khoai tây ra, bắt đầu tước vỏ,
thái nhỏ.
“Cô ấy chỉ coi mày là người nhà, nếu không thì
làm sao lại không chọn loại cực phẩm như mày mà lại chọn tên Kỉ Đại Vũ đáng
ghét kia!” Tiếng dao phập phập xuống tấm thớt, thiếu chút là đã cắt trúng tay
anh.
“Nhưng mà mày cũng không phải anh ruột của Ân Ân, dù cô
ấy có đi hẹn hò thì cũng chẳng phải báo cáo từng li từng tí với mày!” Anh tiếp
tục tự hỏi tự đáp, lại lấy ra quả khoai tây thứ hai tiếp tục cắt, miếng nào
miếng nấy đều như nhau.
“Bởi vì đứa nhỏ ở nhà mày, cô ấy ý thức được trách
nhiệm của mình, đương nhiên qua đây coi nó thế nào, ai ngờ lại gặp mày đang hôn
người khác.”
Phí Kiệt ảo não dừng lại dao, hận không thể tự đâm
chính mình.
“Nhưng cô ấy rõ ràng thích mày hôn mà. Có thể cô ấy
cũng mới phát hiện cô ấy có cảm tình với mày? Dù sao mày cũng giống Ân Ân, cũng
mới biết được mình thích đối phương thôi.”
Phí Kiệt tiếp tục cúi người cắt khoai tây, cắt xong
hết khoai tây, anh lại quay sang dọn dẹp phòng bếp. Tâm tình anh hiện tại tốt
hơn nhiều, đầu óc không còn đau nhức như lúc nãy nữa. Anh quyết định phải quan
sát kỹ Ân Ân, nếu cô cũng thích anh, anh sẽ đá bay cái tên Kỉ Đại Vũ kia, và
đương nhiên nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi cô cho bằng được.
Anh lúc trước vì không muốn tổn thương Ân Ân, cho nên
không dám có ý nghĩ xấu xa gì với cô, vì vậy hai người mới yên phận là anh em
trên danh nghĩa cho tới bây giờ.
Phí Kiệt đi ra khỏi phòng bếp, đột nhiên anh dừng lại,
đứng sững người ở phòng khách suy nghĩ gì đó.
“Nếu Ân Ân cũng thích mày, có phải là cô ấy sẽ kết hôn
rồi sinh con cho mày?”
Chết tiệt, anh làm gì mà nghĩ xa đến như vậy chứ ! Phí
Kiệt nguyền rủa một tiếng, lại đi trở vào phòng bếp, lại mở tủ lạnh, lại lấy
khoai tây ra gọt, dùng sức gọt gọt gọt gọt gọt gọt –cho đến khi đầu óc anh được
khai sáng, hiểu rõ mọi chuyện, rằng tình cảm của anh đối với Ân Ân không phải
tình cảm bình thường, hơn nữa cũng xác định mình phải theo đuổi Ân Ân, anh mới
thoải mái buông dao xuống, không gọt khoai tây nữa.
Ít nhất tối mai, món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng
“beafsteak khoai lang tây chiên” sẽ không lo thiếu nguyên liệu nữa !