Bởi vì lời nói của Phí Kiệt, mấy ngày kế tiếp Hứa Ân
Ân cứ như lơ lững trên mây.
Đầu óc cô đều nghĩ đến Phí Kiệt, tựa như là đôi tình
nhân yêu nhau đã lâu, cũng càng lúc càng quen với việc bị Phí Kiệt ôm và thỉnh
thoảng bị anh hôn trước mặt mọi người.
Tuy rằng Phí Kiệt vẫn nói chuyện bình thường với cô,
nhưng ánh mắt anh lại nóng bỏng rực lửa nhìn cô, đều làm cô tinh tường cảm nhận
được anh quả thật thích cô.
Hứa Ân Ân vì thế muốn nói rõ với anh, muốn hỏi Phí
Kiệt có muốn kết hôn với cô không, hơn nữa cô phải gọi điện thoại cho Kỉ Đại Vũ
giải thích mọi việc.
Nhưng cô cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Kỉ Đại Vũ,
nói hiện tại tình hình rất hỗn loạn, đợi mọi thứ đâu vào đấy, cô sẽ tự mình
giải thích cho anh ấy nghe, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen sâu của Phí Kiệt,
đầu óc cô đột nhiên mê muội, nói cũng không nói được gì cả.
"Thật có lỗi, gần đây đám phóng viên cứ túc trực
trước cửa nhà hàng làm mọi người không thể đến được, đây là món ăn nhà hàng
chiêu đãi các vị. " Nhân viên phục vụ đưa cơm đến từng bàn, vừa cười
nói, "Chủ trù và Ân Ân vì có chút chuyện phải xử lý nên tối nay có thể sẽ
không đến. Đúng vậy, đứa nhỏ rất đáng yêu… Nếu hai người họ kết hôn, nhất định
sẽ nói các vị nghe."
Đã qua 9h tối, thời điểm bận nhất của nhà hàng cũng đã
qua, Hứa Ân Ân ngồi ở bàn làm việc, xem tin tức trên TV. Lúc nãy, đám nhân viên
có nói, Phí Kiệt chiều nay nhận lời mời phỏng vấn của phóng viên, cô muốn xem
TV có phát lại buổi phỏng vấn hay không, bởi vì cô có hỏi anh lúc đó nói gì,
anh chỉ cười hề hề thần bí.
"Đúng vậy."
Phí Kiệt ăn nói có ý tứ nhưng vẫn rất đẹp trai, làm
cho người ta muốn áp mặt vào TV mà nhìn khuôn mặt anh trên TV, "Tôi và đứa
nhỏ có quan hệ với nhau. "
Hứa Ân Ân ngồi ở bàn làm việc, mặc dù cảm thấy tin tức
này có chút buồn cười, nhưng cô biết hàng tá phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào Phí
Kiệt, thậm chí có thể ngừng mọi việc đang làm mà ngồi chầu chực ở TV để nhìn
anh.
Ai có thể bỏ qua một gương mặt thiên sứ cùng sức hấp
dẫn của đàn ông chứ ?
"Anh cùng Hứa tiểu thư định khi nào kết
hôn ?"
"Việc này cứ để cô ấy quyết định." Phí Kiệt
hờ hững nói.
"Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, cô ấy
vì sao trì trệ không muốn gả cho anh ?" Phóng viên hỏi.
Hứa Ân Ân nín thở, nhìn Phí Kiệt yên lặng nhìn màn
hình, sau đó sắc mặt anh mới nhu hòa lại. Nửa giây sau, khóe môi anh giương
lên, cười đến người ta phải nuốt nước miếng.
"Đúng vậy, Ân Ân, sao em không lấy anh làm
chồng ?"
Hứa Ân Ân ôm ngực, cô cảm thấy mình thật sự quá ngu
ngốc, nhưng mà cô phải thu lại buổi phóng vấn này, về nhà sẽ coi 100 lần.
"Anh là một đầu bếp nổi tiếng, lại chưa đám cưới
mà đã có con, không sợ xã hội dị nghị hay sao ?" Phóng viên hỏi.
"Mấy ngày trước không biết là ai xâm phạm riêng
tư của người khác, chưa được người khác đồng ý đã đem chuyện cá nhân lên mặt
báo, cũng không phải làm trái với quy tắc xã hội sao ?" Phí Kiệt
nhướng mày, lạnh lùng nhìn màn hình.
"Anh là nhân vật của công chúng."
"Tôi có mời các người đến phỏng vấn, đưa tin nhà
hàng tôi sao ?" Phí Kiệt nhướng mày, xoay người bước vào nhà hàng.
"Xin hỏi anh và Hứa tiểu thư cùng Chu Nghiên rốt
cuộc có quan hệ gì ?"
"Tôi và Chu Nghiên tám đời cũng chẳng có quan hệ
vì, về phần Hứa Ân Ân, tôi đời này sẽ lấy mình cô ấy." Phí Kiệt cười nói,
xoay người đi vào trong.
Tôi đời này lấy mình cô ấy – Hứa Ân Ân trừng mắt nhìn
TV, run run cầm điều khiển từ xa, rất nhanh chuyển sang kênh khác.
"Tôi và Chu Nghiên tám đời cũng chẳng có quan hệ
vì, về phần Hứa Ân Ân, tôi đời này sẽ lấy mình cô ấy." Một kênh khác trên
TV cũng đang phát đoạn phỏng vấn Phí KIệt.
Hứa Ân Ân đứng bật dậy, dùng sức cắn môi, không thể
tin trừng mắt nhìn màn hình.
"Đã nhiều năm như vậy, sao vẫn thích nói gì thì
nói, hoàn toàn không nghỉ đến cảm nhận của người khác." Cô nắm chặt hai
tay, thì thầm trong miệng, nhưng khóe môi không tự chủ nở một nụ cười tươi.
Cô biết tính của Phí Kiệt, anh nếu ở trước mặt nhiều
người tuyên bố như vậy, chắc chắn anh sẽ cưới cô.
Anh là người cố chấp, cho nên chỉ trong vài năm anh đã
học nghề nấu ăn thành công, mà anh đối với cô, cũng như thể là tình thế bắt
buộc.
"Độc tài." Cô ôm khuôn mặt nóng ran của
mình. Cô biết trong lòng mình sớm đã có đáp án.
Cô muốn gả cho anh, muốn gả vô cùng ! Cho nên, cô
phải hoàn toàn cực tuyệt Kỉ Đại Vũ, dù sao cô cũng đã thích Phí Kiệt lâu như
vậy, anh cũng thích cô, nếu không nắm bắt cơ hội này, chắc ông trời cũng sẽ
không bỏ qua cho cô.
Hứa Ân Ân cầm di động của mình lên, phát hiện trên màn
hình có vài tin nhắn chưa đọc --- có cả tin nhắn của Kỉ Đại Vũ.
Phanh ! Cửa phòng bị ai đó đạp mạnh, Phí Kiệt mặt
mày tối sằm bước vào.
"Anh anh anh… Anh sao có thể nói bậy bạ trên
TV…"
Hứa Ân Ân vừa thấy anh bước vào, đầu tiên là mặt đỏ
tai hồng chỉ vào anh mà mắng, nhưng vừa thấy sắc mặt anh không tốt, cô lập tức
ngừng lại, kéo anh ngồi xuống sofa.
"Làm sao vậy ?" Cô hỏi.
Phí kiệt nắm chặt tay cô, đôi môi run run mím chặt.
"Đã có xét nghiểm DNA của đứa nhỏ, bác sĩ sợ anh
lo lắng, liền gọi cho anh." Anh cố gắng đè nén cảm xúc, đến nỗi từng chữ
nói ra đều nghiến răng nghiến lợi.
"Kết quả thế nào ?"
"Tiểu quỷ kia là em trai anh." Phí Kiệt gầm
nhẹ, tức giận nháy mắt đều phun ra, "Ba anh đã sống đến tuổi này, mà còn
đi chơi bời, anh thật sự muốn bóp chết ông ta ! Còn nữa, người phụ nữ kia
đầu óc cũng có vấn đề, cô ta ta đem đưa nhỏ để ở cửa sau, lỡ như đứa nhỏ bị mấy
tên sài lang hổ báo mang đi thì sao ? Tiểu quỷ kia xui xẻo lắm mới gặp cha
mẹ như vậy !"
Anh tức giận đá văng cái bàn trước mặt.
"Cũng không nỗi tệ, đứa nhỏ còn có chúng ta
mà." Hứa Ân Ân ngồi dựa ở trên ghế, nắm chặt vai anh.
Hứa Ân Ân chỉ có thể mừng thầm vì đứa nhỏ được nhân
viên nhà hàng phát hiện, nếu không thì không biết nó sẽ thế nào.
Phí Kiệt bị cô nắm chặt hai vai, hô hấp mới bình ổn
lại.
"Anh gọi điện thoại cho ba anh, ông ấy nói
sao?" Cô vuốt vuốt lưng anh.
"Rồi ! Ông ta nói lúc trước mượn anh một 100
ngàn là để đưa cho người phụ nữ kia, anh không cho ông ta, nên hậu quả mới như
bây giờ. Chết tiệt ! Đó là con của ông ta, vì sao muốn anh thay ông ta
chùi đít chứ ! Còn nữa, cô ta là phụ nữ đã có chồng, chồng cô ta công tác
ở Đại Lục, cô ta đã cắm sừng, mà còn dám đòi phí che giấu, đúng thật là khốn
nạn !" Nói tới đây, sắc mặt Phí Kiệt trở nên xanh mét.
Cô ôm cánh tay anh, nhẹ giọng nói, "Bất luận
như thế nào, đứa nhỏ cũng được chúng ta chăm sóc tốt, ai trong chúng ta cũng
đều thích nó cả. Mặc kệ nó có cùng huyết thống hay không, chúng ta đều nguyện ý
nuôi nấng, huống chi hiện tại đã biết nó là em trai anh."
Đôi mắt Phí Kiệt bốc hỏa, nắm chặt tay cô, rít từng
chữ, "Anh chỉ không cam lòng, lão già kia dù có làm chuyện gì tốt hay xấu,
anh đều phải giải quyết giúp ông ta. Ông ta dựa vào cái gì mà muốn làm gì thì
làm ? Dì Hồng rửa chén cũng bằng tuổi ông ta, dì ấy cũng đã lên chức bà,
nhưng vẫn phải bươn chải kiếm sống, cuộc sống sao không có công bằng gì
cả ?"
Cô vuốt vuốt lưng anh, hy vọng có thể làm anh bình
tĩnh lại.
"Cuộc sống đôi khi không thể dùng công bằng để
giải quyết mọi chuyện, chỉ cần cố hết sức thì sẽ không thẹn với lòng. Giống như
dì Hồng vậy, cháu dì ấy còn nhỏ mà đã rất ngoan, bà ấy về sau nhất định sẽ
hưởng phúc. Ba anh lòng tham không đáy, thì làm sao ông ta biết hạnh phúc là
gì ?"
"Nhưng nghĩ đến việc ông ta gây chuyện thì anh
phải giải quyết thì anh rất bực mình !" Anh gầm nhẹ, "Anh chịu
ông ta đủ rồi !" Anh nằm trên đùi cô, cảm giác mệt mỏi mấy năm nay
toàn bộ đều trào ra.
"Anh có nói cho ba anh biết, anh sẽ nuôi đứa
nhỏ…."
"Vì sao anh muốn…." Anh bỗng dưng ngẩng đầu,
hai mắt lóe sáng.
Cô vỗ về đầu anh, anh nằm úp mặt trên đùi cô.
"Anh cứ giảm 5000 tiền sinh hoạt hàng tháng của
ông ta coi như trả tiền sữa bột, bảo ông ta phải đến văn phòng luật sư ký giấy
giao đứa nhỏ cho anh nuôi dưỡng."
"Nếu ông ta không muốn…"
"Tiền sinh hoạt đều do anh đưa cho ông ta, anh là
đầu bếp đẹp trai nổi tiếng, làm gì phải sợ ông ta chứ ?" Cô cúi đầu
nhìn anh mà cười.
Phí Kiệt nhìn nụ cười trong suốt của cô, đôi môi đầu
tiên là giương lên, tức giận cũng giống như bánh xe bị xì, đều dần biến mất.
Tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh biết nếu
không có cô, anh hiện tại đã kiếm ba anh, đánh ông ta một trận tơi bời, hơn nữa
vì muốn cho ba anh một bài học, anh chắc cũng không nghĩ đến sự sống chết của
tiểu quỷ kia.
Tay anh ôn nhu dừng ở môi cô, nhìn cô mỉm cười.
Hứa Ân Ân trong lòng run lên, hai mắt đột nhiên nhìn
chỗ khác.
"A…." Cô la lên một tiếng, phát hiện mình đã
bị anh ôm vào lòng.
"Anh phát hiện, chỉ cần anh cười, em sẽ thẫn thờ
ngay, rất thích nhìn anh cười sao ?" Anh nhíu mày, khóe môi giương
lên, chọc ghẹo cô.
"Làm gì có." Cô đẩy vai anh, sống chết giãy
dụa cho bằng được.
"Thấy ở trên TV anh nói gì rồi sao ?"
Anh hỏi.
"Em đang muốn tìm anh tính sổ đây." Bởi vì
hình ảnh anh đã khắc sâu trong lòng cô, nên cách nói của cô cũng không có gì là
giận dữ, cô giãy dụa muốn ngồi thẳng lên, nhưng làm gì thì làm, cô vẫn bị anh
ôm chặt trong lòng, "Anh sao lại làm lớn chuyện như vậy ?
"Bởi vì anh muốn ép em lấy anh."
Hứa Ân Ân ngồi bật dậy, nhưng lại không đứng vững, cả
người ngã vào Phí Kiệt.
"Bộ điều này khủng bố lắm hay sao ?"
Tâm trạng anh rất tốt, ngồi một bên cười to ra tiếng.
Anh vén vài sợi tóc cô ra sau tai, nhìn thẳng cô nói
chuyện, khóe môi không tự chủ giương lên nụ cười ôn nhu.
"Anh từ nhỏ đến lớn, điều tiếc nuối lớn nhất
chính là không có một gia đình bình thường. Hiện tại đã có đứa nhỏ, có em, còn
chờ gì nữa ? Em muốn khi nào kết hôn ? Tháng 10 hay tháng 11 ?
Lúc đó thời tiết chắc cũng rất mát mẻ, làm việc cũng thoải mái hơn." Anh
cầm tay của cô, cười nói, "Miệng mở lớn như vậy, muốn anh kiểm tra răng em
sao ?"
Cô vội ngậm miệng lại, liền đẩy anh ra.
"Em không có nói sẽ lấy anh." Cô khó chịu
nói.
"Tại sao ?" Anh kỳ quái nhìn cô.
Mới vừa nói thích cô, vài ngày sau liền cầu hôn, anh
không cảm thấy là quá nhanh sao ? Cô còn muốn hưởng thụ cảm giác được
người ta theo đuổi.
"Cho dù anh muốn có một gia đình, cũng không thể
ép em lấy anh." Cô lẩm bẩm nói.
"Tại sao ?" Anh mím môi, vẻ mặt khó
hiểu.
"Điều kiện tiên quyết khi kết hôn là
gì ?"
"Hai người xây dựng tổ ấm gia đình…."
"Muốn có tổ ấm gia đình thì phải có tình yêu,
chúng ta vẫn chưa chính thức yêu nhau, anh sao lại cầu hôn em chứ ?"
"Chúng ta quả thật chưa chính thức yêu nhau,
nhưng anh yêu em thật lòng."
Hứa Ân Ân trợn to hai mắt, lấy tay ôm ngực mình, cô
nghi mình bị anh dọa đến đứng cả tim.
Phí Kiệt kéo tay cô xuống, đem mặt áp vào ngực cô.
Ân Ân sợ tới mức cả người hóa đá, thấy bộ dạng cứng đờ
người của cô, Phí Kiệt cười to ha ha ra tiếng.
Hứa Ân Ân muốn mở miệng nói, nhưng lại bị anh thừa cơ
hôn, cô vốn bị anh dọa đến sững người, giờ càng không khả năng tỉnh táo mà đẩy
anh ra.
Nhưng anh hôn rất cuồng nhiệt, cô không thể nào cự
tuyệt được.
Anh dịu dàng hôn từng tấc môi cô, làm cô cũng cuồng
nhiệt hôn lại, hai tay ôm chặt anh, luyến tiếc không muốn rời đi…
Huống hồ, trong đầu cô đều văng vẳng câu nói "Anh
yêu em", "Anh muốn kết hôn với em"… Chỉ hai câu nói đó cũng đủ
làm cô tăng thêm men say !
Cô bị mê hoặc bởi nụ hôn của anh, khi anh hôn đến
trước ngực cô, cô vừa thẹn lại sợ rằng chính mình sẽ mê muội, đầu ngón tay anh
mềm mại chạm vào da thịt cô, dụ hoặc cô sa vào vòng triền miên này, cả người
nóng ran lên, cảm giác như vô số kim châm vào người mình, làm cô không tự chủ
được hòa mình cùng anh….
"Gả cho anh." Phí Kiệt nhìn cô hai mắt nhắm
chặt nằm dưới người mình, anh dừng lại động tác thì thầm bên tai cô.
Cô mở to hai mắt, hơi thở gấp gáp, không biết anh nói
có thật không.
Anh lại lần nữa cúi đầu hôn môi cô, dấy lên dục vọng
trong cô.
"Gả cho anh." Anh nói
Cô liếc anh một cái, khóe mắt ngấn nước, phấn trắng
trên mặt vì sự hoan ái mà đỏ ửng. Phí Kiệt hoài nghi chính mình là thánh nhân,
nếu không trong lúc này, anh còn có thể giữ được lý trí.
"Hứa Ân Ân, em nói "Được " cho
anh." Anh hung hăng ra lệnh.
"Được." Cô vô
lực trả lời.
Phí Kiệt vừa lòng hôn môi cô, bàn tay anh mơn trớn
thân thể Ân Ân, đầu ngón tay chạm vào nụ hoa mẫn cảm của cô, đem cô nháy mắt
đến điểm cao nhất.
Cô rên la một tiếng, cảm giác như cơ thể mình là bom
nổ chậm vậy.
Phí Kiệt trìu mến hôn cổ của cô, ôm chặt cô vào lòng
mình.
“Chúng ta sáng mai sẽ đi đăng ký kết hôn." Anh
nói
“Anh--- nói cái gì?” Cô thở hổn hển, mười ngón tay cấu
chặt áo sơmi của anh.
“Anh vừa hỏi em có gả cho anh không, em nói “được”,
chẳng lẽ giờ em lại đổi ý?” Phí Kiệt lập tức trở mặt, hung thần ác sát nói.
Cô gái này quả thật không có lương tâm! Anh vì cô mà
kiềm chế bản thân mình, không ngờ cô lại bồi đáp anh như vậy!
“Kết hôn không phải chuyện giỡn.”
“Em cũng đã muốn gả cho anh, anh cũng đã yêu em, như
vậy còn chưa đủ sao?” Phí Kiệt bực mình la lên.
“Cho dù em yêu anh…”
“Yêu mà còn có “cho dù” sao? Anh trừng mắt nhìn cô.
“Anh vẫn chưa thưa chuyện với ba em.” Hứa Ân Ân nhìn
vẻ mặt anh cố chấp, cố gắng nghĩ ra lý do nào đó để ngăn cản anh.
Cho dù cô rất muốn gả cho anh, nhưng chuyện xảy ra
trong ba ngày nay quả thật rất hù chết người! Cô còn muốn hưởng thụ một chút cảm giác được người ta theo đuổi.
“Anh đã nói chuyện với chú Hứa rồi, chú ấy nói chỉ cần
em ok, chú ấy liền ok, nhưng mà chú ấy cảnh cáo cô không được phép làm chuyện
gì bậy với em trước khi đám cưới.” Phí Kiệt đắc ý nói.
“Khó trách vừa rồi anh….” Hứa Ân Ân nhìn đến bàn tay
anh đang ở trước ngực mình, mặt cô nóng lên nhìn sang chỗ khác.
Đúng vậy, cô đã yêu anh từ lâu, nhưng cô vẫn chưa bao
giờ dám tưởng tượng đến việc cô và anh đang làm.
“Đã sắp kết hôn, em còn thẹn thùng gì nữa chứ?” Phí
Kiệt kéo tay cô xuống, mặt đối mặt với cô, nhìn đến khi mặt cô như sắp bị thiêu
đốt, lớn tiếng nói, “Nếu em không chấp nhận lời cầu hôn của anh, anh sẽ đem đứa
nhỏ trả lại cho ba anh.”
“Anh dám uy hiếp em.” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Đúng vậy. Bởi vì anh là người quyết định, là đầu bếp
đẹp trai nổi tiếng, không có gì không làm được, đúng không.” Anh đối đáp lại
cô.
“Những lời này muốn nói thì anh nói với người khác
đi.” Cô chu miệng lên, đánh túi bụi vào vai anh.
“Em không phải là người khác, em sắp thành vợ anh, ha
ha ha.” Phí Kiệt đắc ý cười to ra tiếng, cười đến nỗi đầu ngửa cả ra phía sau.
Hứa Ân Ân nhân cơ hội, đẩy Phí Kiệt ra, chạy nhanh ra
khỏi văn phòng.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi, cô cần phải
tìm ai đó nhéo cô một cái, cho cô biết mọi chuyện có phải là mơ không.
Phí Kiệt ở trong văn phòng nhìn cô chạy trối chết ra
khỏi phòng, nam tính nóng rực nhắc nhở anh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng anh biết
anh có thể kiềm chế, bởi vì không lâu nữa, anh có thể âu yếm ôm Ân Ân muốn làm
gì thì làm.
Ha ha ha ha ha ha ha ha............
* * *
Bốn ngày sau----
Hứa Ân Ân mặc bộ áo cưới màu trắng, đứng trong pháp
viện, nghe công chứng viên nói "Chúc mừng" với cô, sau đó mọi người
mới la to là "kiss kiss kiss", Phí Kiệt ôm hôn môi cô.
Cô nhìn Phí Kiệt tươi cười rạng rỡ, cảm giác anh xem
cô như là trân bảo, cô như muốn té xỉu….
Cô thật sự đã gả cho Phí Kiệt !
Mấy ngày nay, trừ bỏ thời gian ở phòng tắm, Phí Kiệt
luôn áp dụng chính sách kè kè bên cạnh cô, căn bản không cho cô đi đâu, ngay cả
cô cùng Kỉ Đại Vũ nói chuyện, anh cũng ôm đứa nhỏ đứng một bên giám sát.
Vừa nghe cô còn muốn hẹn Kỉ Đại Vũ ra ngoài, anh liền
ôm đứa nhỏ đang khóc nức nở đòi cô đến trước mặt.
Nghĩ đến đó, Hứa Ân Ân không nhịn được liền cười mỉm. Sau đó, cô phát hiện
đôi mắt đẹp của Phí Kiệt đang nhìn mình chăm chú.
"Mới ngày đầu kết hôn, em ngay cả hôn anh cũng
không chuyên tâm, em chết chắc rồi !"
Phí Kiệt ôm cô từ phía sau, xoay đầu cô ra phía sau mà
hôn, hôn đến khi ba Ân Ân -- Hứa Tinh Tiến
đi đến đánh vào đầu Phí Kiệt.
"Con khỉ này, ai cho con ở nơi công cộng mà làm
mấy chuyện này, muốn hôn thì về nhà mà đóng cửa lại mà hôn ! Đừng quên hai
con còn chụp hình cưới."
Phí Kiệt vừa nghe đến chụp hình cưới, bao nhiêu nhiệt
tình đều mất đi. Anh buông Ân Ân ra, trong lòng không cam lòng, tay vẫn còn ôm
thắt lưng cô.
Hứa Ân Ân đứng dựa vào người anh, nhận lời chúc mừng
nhân viên trong nhà hàng.
Bọn họ ai ai cũng hô hào, mặt mỗi người đều hiện lên vẻ vui mừng mà má phiếm
hồng, sư phó Ngải Tâm thắng được tiền cá cược cười đến tận mang tai, hai mắt
híp lại thành một đường dài.
Cô đã sớm biết rằng Phí lão đại và chị Ân Ân chắc lấy
nhau – bởi vì ngôn tình tiểu thuyết đều nói như vậy mà !
"Không ngờ Phí lão đại của chúng ta lại thâm tàng
bất lộ như vậy, bình thường làm gì cũng dấu dấu diếm diếm, mới nói muốn kết hôn
thì lập tức đến pháp viện đăng ký kết hôn, ba ngày sau liền hoàn thành việc đám
cưới." Phó chủ trù Tiểu Sa tấm tắc nói.
"Đúng vậy, nhìn ra mới là quỷ, bên người anh ấy
có quá trời phụ nữ vây quanh." Ngải Tâm bị Phí Kiệt trừng mắt nhìn, lập
tức sửa lại lời nói, "Nhưng mà, ai nấy đều biết Phí lão đại đối với chị Ân
Ân rất tốt. Chị Ân Ân không khỏe, liền bắt chị ấy về nhà nghỉ ngơi và đi khám
bác sĩ, chị Ân Ân thèm ăn cái gì, chỉ vừa nói là vài ngày sau anh ấy sẽ làm cho
chị ấy ăn. Sinh nhật chị Ân Ân, anh ấy lại nấu canh đậu đỏ hay mua chocolate
cho chị Ân Ân…."
Hứa Ân Ân ngửa đầu nhìn Phí Kiệt, hốc mắt ngấn nước đỏ
hoe.
Phí Kiệt nhếch môi, có chết cũng không thừa nhận anh
đã làm mấy chuyện này, cứ như trước ra dáng một kẻ giết người không chớp mắt.
"Cô nói xong chưa ? Tôi rảnh rỗi làm mấy
chuyện đó thì sao, cô có ý kiến hả ?" Phí Kiệt khoanh hai tay trước
ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Ngải Tâm đang phát run.
"Cám ơn anh luôn làm cho em thực hạnh phúc."
Hứa Ân Ân đi đến bên Phí Kiệt, nhẹ nhàng hôn anh.
Phí Kiệt thấy đôi mắt cô đỏ hoe, đột nhiên phát hiện
đây là lần đầu cô chủ động hôn anh.
Anh đứng lặng một chỗ, nhất thời không có phản ứng gì
cả. Anh đoán rằng cô cũng yêu anh, cũng tự tin không ai yêu cô bằng anh cả, nhưng
anh để ý chuyện cô không tin anh, nên anh mới vội vã cưới cô, muốn dùng hôn
nhân để cải thiện quan hệ.
Hứa Ân Ân nắm cánh tay anh, hai má tựa vào ngực anh,
cười mãn nguyện.
"Hạnh phúc quá nha…." Đám nhân viên ai nấy
cũng hô to hâm mộ.
"Chị Ân Ân, thẩy hoa cô dâu cho em đi, em muốn
lấy một người đối xử tốt với em, em không muốn lấy một người chồng vũ phu
đâu…." Ngãi Tâm giật nhẹ cánh tay Ân ân, nói.
"Em cũng muốn hoa cô dâu !" Bạn gái
Tiểu Sa cũng đi lên trước giành lấy.
"Xéo sang một bên, đừng có đụng vào người vợ
tôi." Phí Kiệt cầm hoa cô dâu đưa cho dì Hồng, "Đưa cho cháu gái của
dì, nó không phải làm việc ở cửa hàng bán hoa sao ? Kêu cháu gái dì ráng
học việc, sau này tay nghề thành thạo, hoa trong nhà hàng sẽ đều cho cháu gái
dì làm hết."
Dì Hồng tiếp nhận hoa, nhìn Hứa Ân Ân cười nói,
"Con rất có phúc, gặp được một người đàn ông ngoài miệng thì hung tợn,
nhưng trong lòng lại rất tốt."
"Đúng vậy." Hứa Ân Ân cười càng tươi hơn.
"Đình Đình, kêu chị hai đi." Hứa Tinh Tiến
vui vẻ ôm đứa nhỏ đến bên cạnh Ân Ân, hôm nay nó mặc một bộ tây trang màu
trắng, vừa mới ra khỏi pháp viện, đám nhân viên cùng người qua đường bu quanh
giành chụp hình với tiểu đáng yêu Phí Đình.
Mọi người giờ đều biết thân thế của Phí Đình, cũng
không giảm đi yêu thích nó. Dù sao, một đứa nhỏ khuôn mặt như thiên sứ, đôi mắt
to tròn, ngây thơ, gặp ai cũng cười, ai mà không thương chứ ?
"Dì dì dì ! Đẹp đẹp !" Phí Đình
cười khanh khách nhìn Ân Ân, hai tay duỗi ra ôm mặt cô mà hôn.
"Nhỏ như vậy mà miệng lưỡi ngọt xớt, so với anh
của em quả thật em tốt hơn nhiều." Hứa Ân Ân đang định ôm đứa nhỏ, thì lại
bị Phí Kiệt chặn lại.
Phí Kiệt một tay chặn trước người đứa nhỏ, một bên thì
kề sát lỗ tai của Ân Ân, nói, "Đầu tiên là hôn môi không chuyên tâm, giờ
thì lại phớt lờ anh, xem anh tối nay trị em thế nào."
Mặt Hứa Ân Ân đỏ lên, cô cứ cúi đầu, không dám ngẩng
đầu nhìn ai hết. Dục vọng của anh rất mãnh liệt, vài ngày nay nếu anh không
kiềm chế bản thân, bọn họ không biết có phải đã….
"Anh !" Bàn tay múp míp của Phí Đình cầm
tay của Phí Kiệt, lớn tiếng hô.
"Đình Đình, em đúng là thỏ đế !" Hứa Ân
Ân vui sướng ôm lấy Phí Đình.
Phí Đình giống như một con vật nhỏ vậy, vừa thấy chủ
nhân là vui mừng khoa chân múa tay, vì thế một lớn một nhỏ vừa cười vừa ngã vào
lòng Phí Kiệt.
Phí Kiệt cúi đầu nhìn bọn họ, trong lòng rất cảm động,
cảm giác hạnh phúc làm anh khó thở.
Chết tiệt ! Anh thật sự có một gia đình – Đây là
vợ anh, người nhà của anh !
Hứa Ân Ân ngẩng đầu nhìn Phí Kiệt đang vui mừng, cô
nhớ đến quá khứ của anh, hốc mắt tự nhiên đỏ lên.
Về sau, cô sẽ cùng anh xây dựng một gia đình hạnh
phúc, để anh sẽ luôn tươi cười như bây giờ.
"Em khóc cái gì ?" Phí Kiệt nhìn nước
mắt của cô, vội vội vàng vàng cầm khăn giấy lau đi nước mắt đang chảy xuống của
cô.
"Nhiều chuyện vui như vậy nên em muốn khóc."
Phí Kiệt càng cười tươi hơn, vỗ vỗ đầu cô.
"Được rồi được rồi, chúng ta còn phải chụp
hình cưới nữa." Hứa Tinh Tiến ôm đứa nhỏ, ra lệnh cho mọi người đi nhanh
về phía trước.
Phí Kiệt nghe vậy, đôi môi lập tức mím lại. Hứa Ân Ân
vỗ nhẹ lưng anh, hy vọng có thể trấn an anh một chút.
Cô cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Sáng sớm hôm kia, sau
khi thức dậy, cô ôm đứa nhỏ vào trong phòng chơi đùa, hai người ở trên giường cười khanh khách, ba cô vừa ở Mỹ về đột
nhiên chạy vọt vào phòng hỏi ---
"Con gái, con có muốn chụp hình cưới
không ?"
Cô liền gật gật đầu, sau đó ba cô phấn khích chạy ra
khỏi phòng, ra lệnh cho Phí Kiệt nhất định phải chụp hình cưới, nếu không thì
con gái ông cả đời sẽ tiếc nuối.
Mà cô biết rất rõ Phí Kiệt ghét nhất là bị người ta
bày cho cách pose ảnh.
"Con phải đối xử tốt vối Ân Ân." Hứa Tinh
Tiến vỗ mạnh vào vai con rể, "Tháng sau hai đứa phải để ba mời khách, bạn
của ba nhiều lắm, liệt kê danh sách cũng tốn chút thời gian. Còn nữa, áo cưới
nhất định phải có năm bộ, con gái ba xinh đẹp như vậy, con ngay cả chụp hình
cưới cũng chưa cho nó chụp, như vậy có công bằng không ?"
Hứa Tinh Tiến nói xong, thân hình cao gầy ôm tiểu đáng
yêu Phí Đình đang ngậm kẹo cùng đùa giỡn.
"Đều là tại em, không việc gì tự nhiên đáp ứng
chụp cái gì hình cưới ?" Phí Kiệt ôm thắt lưng cô, cô hôm nay mặc bộ
quần áo màu trắng lệnh vai, xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp.
"Em làm sao biết là ba hỏi em chuyện này
chứ." Cô nhẹ giọng nói, dùng tay nhéo nhéo mặt anh, "Đừng có xụ mặt
như vậy, bằng không người khác còn tưởng em ép anh lấy em đó."
"Anh đã xụ mặt như vậy, thì làm sao lúc chụp hình
cưới có thể cười cho được." Anh bắt được tay cô, khẽ cắn lấy đầu ngón tay
Ân Ân.
"Anh xụ mặt hay không cũng không sao, anh đẹp
trai như vậy, chụp thế nào cũng đẹp." Cô ngẩng đầu cười với anh, đầu ngón
tay khẽ vuốt vuốt mặt anh.
"Em nói cái gì ?" Anh khom người hỏi.
"Anh đẹp trai như vậy, chụp thế nào cũng
đẹp…." Cô chu miệng, phát hiện anh cố ý dụ cô nói lại mà thôi.
Hai mắt Phí Kiệt lóe sáng nhìn cô, đôi môi giương lên
cao, khóe miệng cười rất tươi, bộ dáng cứ như một đứa nhỏ vậy.
Cô nhịn không được cũng khẽ cười theo anh.
"Không giận anh ép em gả cho anh sao ?"
"Thật ra… em cũng đã sớm muốn gả cho anh."
Cô nhón chân kề sát vào lỗ tai anh mà nói.
"Có ý gì ?"
Phí Kiệt định ôm cô, nhưng anh ra tay quá chậm, vợ của
anh đã chạy đến bên người cha vợ.
Anh nhìn bóng dáng Ân Ân, anh đột nhiên cười mỉm, anh
biết chính mình còn cả khối thời gian để hỏi cô.