Hồi năm hai, thầy Lưu trong lớp sinh tồn dã ngoại không chỉ một lần đưa bọn tôi vào trong rừng cắm trại, tham gia các hoạt động thực tế. Hình như danh sách nhóm mà ông cứ thế được cố định theo hoạt động đầu tiên trở về sau, tôi và Ma Xuyên cứ thế bị khóa vào cùng một đợt, thậm chí còn cùng một lều.
Tôi nhớ rằng lúc đó đã sắp đến kỳ nghỉ đông, gần như là buổi dã ngoại cuối cùng, nhà ở ở Bắc Thành vào tháng mười hai đã được sưởi ấm, nhiệt độ thấp nhất ngoài trời có thể xuống tới âm 5 độ.
Buổi tối, mọi người ngồi quanh đống lửa trại, lắng nghe thầy Lưu kể về thời đi lính một cách thích thú.
"Tình hình trên núi thay đổi nhanh chóng, đặc biệt là ở núi tuyết trên cao nguyên, đôi khi dự báo thời tiết sẽ không chính xác." Vừa nói, thầy Lưu vừa dẫn dắt vào mẹo sinh tồn của mình: "Nếu gặp phải thời tiết khắc nghiệt ở vùng núi như gió, mưa, tuyết, sương mù mà lạc đường hoặc thực sự không thể đi được thì trước tiên đừng hoảng sợ. Hãy cứ bình tĩnh, tìm nơi trú ẩn gần nhất để tránh gió và mưa, sử dụng mọi nguồn lực có sẵn xung quanh các em để duy trì nhiệt độ cơ thể, và giữ cơ thể khô ráo."
"Thứ hai, phân tích tình trạng thể chất của em, xem em có thể quay lại khi thời tiết tốt hơn hay không. Không thể thì có điện thoại di động thì gọi điện thoại di động, có điện thoại vệ tinh thì gọi điện thoại vệ tinh, ở tại chỗ chờ cứu viện."
"Cuối cùng, để đội cứu hộ tìm thấy em nhanh hơn, hãy tích cực thổi còi cứu sinh hoặc đốt cành cây để tạo ra khói dày nhằm thu hút sự chú ý của đội cứu hộ."
Nghe vậy, một nam sinh giơ tay hỏi: "Vậy nếu không có thiết bị liên lạc, đồng đội bị thương nặng sắp chết, thời tiết cực lạnh, xung quanh là sương mù, tầm nhìn thấp, cứu viện không biết khi nào mới tới thì phải ứng phó với tình huống như vậy như thế nào ạ?"
Có người cười nói: "Cậu đang đặt ra thử thách cực hạn à? Chồng hết buff lên nhau rồi."
Đối phương cũng cười nói: "Thời tiết khắc nghiệt còn gặp được thì tình huống tiêu cực cũng có thể mà."
"Nói rất đúng!" Thầy Lưu không những không cảm thấy nam sinh đang bắt lỗi mà còn khen ngợi: "Có tinh thần ham học suy một ra ba như vậy cũng rất tốt, quả thật không phải là không thể gặp phải những tình huống cực đoan như vậy. Nếu bạn đồng hành của em gặp nguy hiểm thì cần phải điều trị vết thương cho người đó trước, cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể, sau đó thì linh hoạt ứng biến."
Lời của thầy Lưu thật sự rất mơ hồ, tôi chắp tay sau lưng, không nhịn được hỏi: "Linh hoạt ứng biến là gì?"
Thầy Lưu dừng lại một chút rồi nói: "Đó là đánh giá tình hình hiện tại và tình hình của chính em. Em xem thử em có chờ cứu viện được không, người đó có thể chờ cứu viện được không. Thông thường đây là thời gian để chứng kiến bản chất con người. Trên Everest có bao nhiêu là người nhìn bạn đồng hành chết ở trước mắt mà không có cách nào, căn bản không cứu nổi, người Sherpa nào cũng không cứu nổi. Dưỡng khí không đủ, chết; ngã xuống không đứng dậy được, chết; sốc độ cao cơ thể không chịu nổi, cũng chết. Cứu người là lấy mạng của em chia cho đối phương một nửa, cùng nhau cố gắng sống sót, thất bại thì cùng chết."
Tôi nhướng mày, hiểu được ẩn ý của đối phương: "Mặc kệ thì mình có cơ hội sống cao, quan tâm thì có thể là cùng nhau sống, cũng có thể là cùng nhau chết. Ý thầy là vậy à? "
Thầy Lưu không nói "có" hay "không", chỉ không nói lời nào.
"Còn phải xem người đó là ai, người xa lạ thì thôi, nhưng nếu là người thân thì chắc chắn tôi sẽ cứu..."
"Nếu là cha mẹ thì có chết tôi cũng cứu."
"Nói thì là vậy thôi, trong hoàn cảnh khắc nghiệt đó, có lẽ tâm tính của con người sẽ thay đổi. Cứu thành không cứu, không cứu thành cứu..."
Trong một khoảng thời gian ngắn, những người khác lần lượt đưa ra quyết định và câu trả lời mà họ cho là phù hợp nhất.
Tôi cười lạnh một tiếng, vươn vai duỗi eo nói: "Người ta thích hy sinh sao thì hi sinh, tôi thì chọn "mặc kệ"."
Những người xung quanh nhìn sang, hơi kinh ngạc và nghi hoặc.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Ma Xuyên, khiêu khích nhìn lại: "Sao? Không làm anh hùng thì phạm pháp hả?"
Hắn nhìn tôi một lúc rồi nhẹ nhàng quay đi, lại nhìn ngọn lửa: "Không phạm pháp."
Không phạm pháp thì cậu nhìn tôi cái rắm!
Tôi dùng ánh mắt như dao tấn công gáy hắn, ghét bỏ dịch sang hướng khác.
"Tôi chỉ không hiểu tại sao cậu lại nói dối." Giọng nói của Ma Xuyên lại vang lên, nhẹ nhàng tùy ý, như chỉ là khó hiểu mà thôi.
Anh hùng quả nhiên không dễ làm.
Tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, tầm nhìn của tôi dần dần chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng, đầu ngón tay khẽ cử động, đầu giường vang lên tiếng vang chói tai của một loại dụng cụ.
Nghiêm Sơ Văn và Tôn Mạn Mạn nhìn thấy tôi tỉnh lại thì lập tức tiến tới ân cần hỏi han, vô cùng quan tâm.
"Bách Dận, cậu tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?"
"Anh, anh có chỗ nào khó chịu không?"
Miệng khô khốc, cổ họng như muốn bốc khói, mỗi khi hít thở sẽ có cảm giác đau tức ngực không thể bỏ qua.
"Khát, đau." Tôi nói, lời ít ý nhiều.
Tôn Mạn Mạn vội vã rót nước cho tôi, Nghiêm Sơ Văn giải thích sơ bộ về tình trạng thể chất hiện tại cho tôi nghe.
Tôi bị gãy một xương sườn, nhưng may mắn là không nghiêm trọng, không bị lệch đi chỗ khác, cứ giữ như vậy là được, phần còn lại là một số vết thương ngoài da do ngã xuống dốc núi.
Tôi uống nửa cốc nước qua ống hút, vì bất giác dùng sức ở ngực bụng mà khi nằm xuống tôi đau đến mức đau đến mặt mày vặn vẹo.
"Xin lỗi anh, lần này do em hại anh." Trên mặt Tôn Mạn Mạn tràn đầy vẻ áy náy.
Tôi yếu ớt an ủi cô: "Thời tiết xấu sao mà trách em được. Lương Mộ thế nào rồi?"
"Bạn ấy không sao, đang truyền nước ở phòng bệnh dưới lầu." Nói xong câu cuối, đôi mắt của Tôn Mạn Mạn đỏ hoe, dường như trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi: "Khi bọn em được tìm thấy thì đã gần nửa đêm, em cho Lương Mộ hít một bình dưỡng khí cũng không có tác dụng, cô ấy cứ nói đau, còn phát sốt, nếu không phải là nhân viên cứu viện tới kịp thời thì em cũng không biết phải làm sao."
Sau đó, cô và Nghiêm Sơ Văn anh một lời em một lời, cùng nhau kể ra chuyện kinh khủng tối qua.
Do thời tiết thay đổi đột ngột, hướng dẫn viên Tằng Lộc duy nhất còn lại trong nhóm quyết định rút lui ngay lập tức.
Giữa đỉnh thứ tư và đỉnh thứ ba có một ngã ba dẫn xuống bản dưới chân núi, chỉ mất bốn giờ đi bộ. Họ đi xuống quá nhanh, xuống được một nửa mới phát hiện ra là thiếu bọn tôi, nhưng lúc ấy tầm nhìn trong núi đã chỉ còn bốn năm mét, ngay cả hướng dẫn viên người Tằng Lộc cũng không dám tùy tiện đi lên núi, sau khi thương lượng với nhau, nhóm người lựa chọn xuống núi tìm kiếm cứu viện ở đó.
"Có ba người Hạ mất tích ở sườn núi phía Nam, hai nữ một nam, đều còn trẻ. Khi tin tức từ Ngõa Hiếu đến, tớ đã cảm thấy không đúng, sợ là nhóm các cậu xảy ra chuyện, kết quả nghe ngóng thì chính là các cậu được. Tớ sốt ruột quá, lập tức thông báo cho Ma Xuyên..." Nghiêm Sơ Văn dừng một chút, liếc nhìn Tôn Mạn Mạn bên cạnh, ngữ điệu mơ hồ lướt qua đoạn này: "Dưới chân sườn núi phía nam, tớ không lên được, chỉ có thể lo lắng chờ đợi, cậu cũng không biết tớ đã trải qua cả buổi tối như thế nào."
Cuối cùng, lời nói của cậu mang theo sự nghẹn ngào, một lúc sau cậu ấy mới nói tiếp: "Mạn Mạn và những người khác được hộ tống xuống vào khoảng hai hoặc ba giờ sáng. Vừa xuống Mạn Mạn đã hỏi tình huống của cậu, biết còn chưa có tin cậu thì khóc đến suýt ngất."
Tôn Mạn Mạn nghe những lời này thì hai mắt đỏ hoe, nước mắt chưa chào hỏi gì đã rơi xuống: "Nếu lần này anh có chuyện gì thì... cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình."
Em ấy khóc nhiều đến nỗi tôi suýt nữa cũng muốn khóc theo, nếu như tôi chết như thế này thì nghĩ lại cũng không đáng biết bao, một lời từ biệt tử tế đều không có.
Tôi giơ tay, ngoắc ngón tay yêu cầu Tôn Mạn Mạn lại gần đây.
Cô lau nước mắt lại gần, tưởng tôi định nói điều gì đó.
Tôi cười, đặt tay lên đầu cô, vò rối tóc cô: "Làm các em lo lắng rồi."
Mạn Mạn ngồi một lúc trước khi đi xuống để ở bên Lương Mộ. Em ấy vừa rời đi, Nghiêm Sơ Văn đã kéo chiếc ghế bên giường tới trước mặt tôi, nói: "Lần này cậu đã thực sự làm cho Ma Xuyên sợ hãi. Hắn đưa cậu đến bệnh viện, xác nhận cậu không gặp nguy hiểm đến tính mạng xong mới quay về Bằng Cát."
Sau đó, cậu mới kể lại lần nữa chi tiết vừa lướt qua khi nãy cho tôi nghe.
"Sau khi tôi nói với Ma Xuyên về việc ba người các cậu bị mất liên lạc trên núi, cậu ấy lập tức nói rằng sẽ đi cùng tôi tới Ngõa Hiếu. Bọn tôi vừa đến đó là mấy người Tằng Lộc nhận ra cậu ấy ngay, cũng không biết tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây. Sau đó cậu ấy nói sẽ cùng đội cứu hộ lên núi tìm cậu, cậu không biết đâu, mấy người Tằng Lộc kia sắp điên đến nơi, thế nào cũng không chịu để cậu ấy đi lên, nói nhất định là các cậu đã chọc giận Sơn quân nên mới bị trời phạt. Ma Xuyên liền nói cậu ấy là Ngôn quan của Sơn quân, núi tuyết Tằng Lộc cảm nhận được cậu ấy đến thì chắc chắn sẽ bình tĩnh trở lại."
"Bất chấp sự phản đối của người trong tộc, cậu ấy kiên quyết tham gia cứu viện, tìm từ tối tới sáng, cuối cùng đi theo kí hiệu cậu để lại mới tìm được cậu."
A, đúng rồi, tôi chạy theo chó con, vừa chạy vừa dùng đá làm dấu trên mặt đất. Trời còn tối thì có thể không còn thấy nhưng vừa sáng là Ma Xuyên phát hiện ra được ngay. Đó cũng là kiến thức tôi đã học được khi tham gia lớp học sinh tồn dã ngoại.
"Lần này nguy hiểm quá..." Tôi yên lặng lắng nghe, hơi sợ nói: "Ai mà biết buff lại chồng dày như vậy."
Nghiêm Sơ Văn sửng sốt một lúc rồi mỉm cười: "Cậu còn đùa được thì hẳn là tinh thần cậu đang rất tốt."
Phòng bệnh yên tĩnh, cậu ấy nhìn đi chỗ khác, dần dần đưa hồn đi chu du bên ngoài.
Tôi vẫn còn rất mệt, thấy cậu ấy không nói nữa thì nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục nghỉ ngơi.
"Ừm..."
Chút buồn ngủ vừa mới tụ lại bị đánh vỡ, tôi mở mắt ra, thấy cậu ấy muốn nói lại thôi, chính là không nói ra trọng điểm, vì vậy tôi không khỏi thúc giục: "Nói đi."
Nghiêm Sơ Văn im lặng một lúc lâu mới nói: "Sau khi Ma Xuyên trở lại, trên bậc thang Bằng Cát cứ đi ba bước cậu ấy lại dập đầu, kéo dài đến tận miếu Lộc Vương."
"... Cái gì! Sao cậu ấy lại?" Tôi kích động đến mức gần như ngồi dậy.
Nghiêm Sơ Văn vội vàng giữ tôi lại: "Cậu ấy nói đã nói sai, làm sai, xin Sơn quân tha thứ."
Bậc thang có ngàn bậc, đi ba bước mà dập đầu một lần thì phải dập mấy trăm lần đây? Lúc trước không phải hắn rất ngang ngược à, còn nổi giận với Sơn quân, sao mới đó mà đã sợ rồi?
3
Tôi vừa giận vừa lo: "Cậu ấy thế nào?"
"Tốt hơn cậu."
Thấy vẻ mặt của cậu ấy không có vẻ gì là giả tạo, tôi cũng hơi yên tâm.
"Khi nào vết thương của tớ mới lành?" Khát khao được gặp Ma Xuyên trong lòng tôi đã đạt đến ngưỡng chưa từng có, tôi ước gì mình có thể bay đến miếu Lộc Vương ngay lập tức.
Nằm trong tuyết một đêm cũng đủ để tôi suy nghĩ rõ ràng về cả cuộc đời mình.
"Bác sĩ nói ở bệnh viện khoảng mười ngày thì sẽ được xuất viện, sau đó chủ yếu là nghỉ ngơi. Sao thế, cậu có việc gấp à?"
"Ừ, rất gấp." Tôi tỏ vẻ nghiêm túc.
"Chuyện công việc à?" Nghiêm Sơ Văn hỏi lại.
Tôi nhìn câu: "Vội... cắm sừng Sơn quân."
4
"..." Vẻ mặt của Nghiêm Sơ Văn trở nên trống rỗng.
"Nếu như chuyện ngoài ý muốn lần này là do Sơn quân nổi giận thì Thần không giết được tớ một lần, sau này cũng đừng hòng chơi chết tớ." Tôi dùng ngữ điệu yếu ớt nhất nói ra những lời ghê gớm nhất: "Một ngày nào đó, vợ và con của thần sẽ đều là của tớ."
Cửu tử nhất sinh, tôi liên tục biến sự không cam lòng và lo lắng của cả đời này thành mong muốn được sống và ngược lại cả đêm mới dùng hết sức mà sống được. Bây giờ đã được sống, giờ chỉ còn lại dụ.c vọng chờ phát tiết.
Nghiêm Sơ Văn hoàn hồn, đột nhiên hít một hơi thật sâu, đưa tay lên bịt tai nói: "Tớ sẽ tự động xóa tất cả ký ức trong vòng một phút, cậu coi như tớ chưa nghe thấy gì nhé."