Mi Ngôn

Chương 56: Không đút em ăn no à?



Tưởng Bác Thư nói, người trên ảnh rất giống với một nhà nghệ thuật họ Hạ mà anh ta quen, đối phương tên là Hạ Minh Bác, là người Hải Thành. Trước kia ông ta từng tổ chức triển lãm, công ty họ có phụ trách bộ phận tuyên truyền quảng bá, anh ta và đối phương đã từng tiếp xúc với nhau trong thời gian ngắn nên cũng không thể chắc chắn 100% Hạ Minh Bác có phải người tôi đang tìm không.

Vừa gọi điện thoại tôi vừa mở web lên tra tên Hạ Minh Bác, tên web nhảy ra thông tin và hình của Hạ Minh Bác, đúng thật giống tới bảy, tám phần với người trên mặt dây chuyền.

"Có phiền nếu tôi hỏi cậu tìm người này để làm gì không?" Tưởng Bác Thư ở đầu dây bên kia hỏi.

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi giấu đi danh tính, chỉ kể lại cho Tưởng Bác Thư nghe chuyện Hạ Quân năm đó lừa gạt thiếu nữ dân tộc thiểu số, làm đối phương có thai trước khi kết hôn, còn ông ta thì một đi không trở lại.

"... Một, hai năm đầu ông ta còn lừa gạt cô gái kia một chút, nói là sẽ quay lại tìm cô ấy. Sau đó thì dứt khoát mất tích luôn, không còn chút tin tức gì nữa."

Năm năm trước, Bạch Trân qua đời vì bệnh, theo lời Nghiêm Sơ Văn nói thì tới lúc chết cô ấy vẫn còn đang đợi tên cặn bã kia quay lại. Cô ấy vẫn không chịu tin rằng tên cặn bã kia đã lừa cô ấy, cảm thấy người yêu chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi nên mới đột nhiên mất hết tin tức như thế.

Tưởng Bác Thư không khỏi thổn thức: "Cô gái này tội nghiệp quá."

Một người xa lạ nghe lại lời kể của tôi thôi mà còn cảm thấy thương hại cho Bạch Trân, vậy thì tên Hạ Quân kia phải là người độc ác, xấu xa cỡ nào mới nhẫn tâm tổn thương một cô gái như vậy được?

"Cảm ơn cậu đã cung cấp tin tức nhé, rốt cuộc Hạ Quân có phải tên Hạ Minh Bác này không thì để tôi tự mình nghĩ cách xác nhận lại, vậy thì..." Định kết thúc cuộc trò chuyện tại đây luôn thì Tưởng Bác Thư lại cắt ngang lời tôi vào lúc này.

"Tháng mười này công ty chúng tôi có dời đi chỗ khác, tới lúc đó sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng mọi việc thuận lợi, sẽ mời một vài khách hàng từng hợp tác với chúng tôi, Hạ Minh Bác cũng nằm trong danh sách khách mời." Trong vẻ do dự của anh ta lộ ra ý dè dặt, nói: "Nếu như cậu muốn tới thì tôi có thể gửi thư mời cho cậu.

Ẩn ý của anh ta sao tôi có thể không nghe ra được.

"Vậy làm phiền anh rồi." Tôi lập tức phối hợp lại.

Ngày hôm sau Tưởng Bác Thư đã gửi một bức thư mời điện tử qua.

Thời gian diễn ra bữa tiệc là vào khoảng giữa tháng mười, tôi đã lên kế hoạch sẽ về lại Hải Thành vào tháng mười, vừa hay đuổi kịp.

Cho dù đã nắm chắc được tám phần rồi nhưng tôi vẫn muốn đợi sau khi tiếp xúc với đối phương, xác định chắc chắn thân phận của đối phương xong thì mới nói cho Ma Xuyên biết chuyện này.

Ở lại tới tháng chín, tiết trời đã chuyển lạnh, không khí cuối thu mát mẻ, thoải mái, mùa khai giảng cũng đã tới.

Lê Ương và Hạ Nam Diên một trước một sau về lại trường rồi, trong miếu thần nhoáng cái lại chỉ còn mình Ma Xuyên. Tuy là cuối cùng cũng có thể trải qua thế giới hai người với anh rồi nhưng tôi thật sự vẫn khá nhớ không khí náo nhiệt khi hai đứa nhỏ còn ở đây.

Khoảng chừng hai tuần sau khi khai giảng, miếu Lộc Vương chào đón một nhóm khách tí hon: Các bạn nhỏ của trường tiểu học Hi Vọng Bằng Cát.

Trường tiểu học Hi Vọng Bằng Cát hiện tại có khoảng hơn hai trăm học sinh, gồm từ lớp một tới lớp năm, có bảy lớp. Mỗi năm cứ tới mùa thu, vào tuần thứ hai sau khi khai giảng thì trường học sẽ chia thành ba ngày, tổ chức cho học sinh đến tham quan miếu Lộc Vương vào mùa thu.

Nói là chuyến tham quan mùa thu vậy thôi chứ thật ra lại giống một chuyến đi phượt ở khoảng cách gần hơn. Sáng sớm xuất phát, trưa tới nơi, chiều về nhà.

Mỗi bạn nhỏ sẽ tự đeo balo đựng lương khô của mình, từng đứa dập đầu với Sơn quân xong thì sẽ tới trước mặt Ma Xuyên, nói cho anh nghe lời cầu nguyện của mình.

"Con muốn thi được một trăm điểm!"

"Cuối tuần này về nhà con muốn ăn gà..."

"Hi vọng sức khoẻ của ba sẽ tốt lên."

"Con muốn sau này sẽ kiếm được thật nhiều tiền để dẫn bạn thân cùng đến Sơn Nam ăn thật ngon!"

"Tần già, năm ngoái con cũng có tới á, ngài có còn nhớ con không ạ? Năm nay và năm ngoái cũng giống nhau luôn, con muốn có một em gái, ngài phải nhớ nói cho Sơn quân biết nha ạ!"

Mấy câu chít chít nhoi nhoi thế này đúng là đáng yêu muốn xỉu, nghe xong hết mà người ngồi cạnh như tôi thôi đã cười toe toét rồi chứ đừng nói tới Ma Xuyên đang nói chuyện trực tiếp với mấy đứa nhỏ.

Cho dù sau đó có bảo tụi nhỏ ngồi lại trong điện chính, nghe anh kể lại chuyện Sơn quân hoá thành con hươu chín màu đi cứu người khắp nơi, thì trên mặt anh vẫn nở một nụ cười từ trong tận đáy lòng chứ không phải là nụ cười thân thiện theo kiểu Tần già, nụ cười giả tạo bên ngoài, mà đây chính là cảm xúc chân thật của bản thân anh.

Trước khi mấy đứa nhỏ đi còn quét dọn điện chính sạch sẽ, xong thì xếp hàng ngay ngắn chào tạm biệt tôi và Ma Xuyên.

Ngày hôm sau, Lê Ương đã lên lớp hai lấy thân phận học sinh tiểu học về nhà một chuyến.

Lúc mấy đứa nhỏ xếp hàng lạy Sơn quân thì nó cũng ngoan ngoãn xếp hàng ở đằng sau, đợi tới lượt mình thì mới nói ra nguyện vọng của mình với Ma Xuyên. Chỉ thấy nó chắp hai tay lại, cười cười ngượng ngùng với Ma Xuyên rồi nói: "Con hi vọng Tần già có thể mãi mãi khỏe mạnh và hạnh phúc ạ."

Lúc nó mới một tuổi đã bị đưa tới tay Ma Xuyên, có thể nói là được một tay Ma Xuyên chăm bẵm cho lớn tới bây giờ. Không phải danh nghĩa cha con nhưng lại còn hơn cả cha con ruột.

Nó có tâm nguyện thế này thì tôi cũng không bất ngờ gì lắm, nhưng mà vẫn cực kì cảm động, cũng coi như là Ma Xuyên đã không uổng công nuôi dưỡng đứa nhỏ này rồi.

Ma Xuyên cười khẽ một tiếng, xoa xoa đầu Lê Ương: "Được, thầy sẽ truyền đạt lại cho Sơn quân."

Vui vẻ được ba ngày như thế, tâm trạng tốt đẹp của Ma Xuyên đã kết thúc trên người của một đôi vợ chồng trung niên tới cầu nguyện cho hôn lễ của con gái mình diễn ra thuận lợi.

Bây giờ tôi đã không cần phải quá để ý tới chuyện tránh mặt những tín đồ này, bọn họ cứ quỳ ở đó nói chuyện của bọn họ, tôi ngồi yên bên cạnh làm cái "vách tường hoa" của tôi.

Khác với mọi khi, Ma Xuyên không "duy trì nụ cười trên môi là đủ" với họ như những tín đồ khác, lần này không những anh chủ động lên tiếng hỏi ngày tháng năm sinh của cô dâu chú rể, mà thậm chí còn hỏi ra một câu mà tôi không ngờ tới.

"Bọn họ có quan hệ huyết thống không?" Ma Xuyên hỏi.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn chồng mình một cái theo bản năng, thế nhưng người đàn ông không để ý tới bà ta, cười nói: "Có một chút, nhưng mà là bà con xa, rất rất xa rồi."

Nụ cười bên môi Ma Xuyên nhạt đi một chút, anh nhìn về phía người phụ nữ: "Cô theo tôi vào đây." Nói xong thì dẫn người phụ nữ qua một góc trong điện chính.

Người đàn ông ở lại xoa xoa tay, trông có vẻ rất sốt ruột, bất an.

Không nghe thấy được cuộc đối thoại giữa Ma Xuyên và người phụ nữ kia, nhưng nhìn từ xa xa cũng thấy được người phụ nữ hình như trả lời được vài câu xong thì xấu hổ cúi thấp đầu. Ma Xuyên cau chặt mày lại, dẫn theo bà ta quay lại giữa điện chính.

Người đàn ông há miệng nhưng còn chưa kịp nói một chữ Ma Xuyên đã giơ tay lên cản ông ta lại.

"Con trai nhà em gái họ, và con gái ông, quan hệ huyết thống của hai người họ còn chưa qua khỏi năm đời, là họ hàng gần ông có biết không?" Ma Xuyên hoàn toàn không cười nữa, gương mặt trắng nõn như phủ đầy sương tuyết.

Người đàn ông run rẩy, vẫn còn cố muốn cãi lại: "Anh họ và em họ, trước kia chúng ta đều cưới gả thế này mà, thân lại càng thêm thân, tại sao Sơn quân lại tự nhiên không cho phép nữa rồi? Ba mẹ tôi cũng là anh em họ mà, anh em chúng tôi mấy người rồi có chuyện gì đâu, ba mẹ A Phúc thôn bên cạnh chẳng phải cũng là họ hàng đó thôi mà cậu ta ra đời cũng đâu phải là tên đần gì đâu."

Hay lắm, bộ đang luyện cổ hay gì? Muốn luyện ra người mạnh nhất trong gia tộc nhà mình hả?

Tôi ngồi bên cạnh nghe mà cạn lời, nghiêng mặt qua một góc bọn họ không nhìn thấy được trợn trắng mắt mấy cái liền.

"Huỷ hôn lễ đi, bảo hai người họ tự tìm người khác mà cưới gả, nếu không thì tôi sẽ không chúc phúc cho bọn họ." Ma Xuyên trả lời cực kì dứt khoát, không hề chừa cho họ chút đường lui nào.

Người đàn ông có hơi nóng nảy, còn đang muốn nói gì đó nhưng lại bị vợ nắm tay áo kéo ra khỏi điện chính.

Ma Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm theo bọn họ, mãi tới khi họ rời khỏi miếu thần rồi mới quay người lại ngồi xuống phía đối diện tôi.

"Ông ta còn nói mấy người anh em của ông ta không có chuyện gì, anh thấy bệnh của ông ta cũng không nhẹ đâu." Sau khi ngồi xuống thì anh bắt đầu nổi giận: "Tộc Tằng Lộc không còn đàn ông nào khác nữa hay sao? Mà em họ cứ phải gả cho anh họ?"

Tôi đứng dậy rót một ly nước, đưa tới trước mặt anh: "Bớt giận, bớt giận, may mà anh hỏi kỹ, tránh được bi kịch xảy ra."

Nghĩ kĩ lại thì chắc có lẽ là vì chuyện này xảy ra quá nhiều rồi nên anh mới để ý, hỏi cực kì kĩ.

Anh nhận ly trà, nhắm mắt lại, chầm chậm thở hắt ra một hơi. Lúc anh mở mắt ra lại thì vẻ giận dữ trên mặt cũng đã dịu lại rất nhiều.

Uống nước xong anh trả cái ly lại cho tôi.

Tôi dẹp ly xong cũng không ngồi lại mà đi tới trước tượng Sơn quân, quỳ trên đệm cói, học theo những tín đồ kia chắp hai tay lại, giả vờ giả vịt một lúc rồi mới đi tới trước mặt Ma Xuyên.

"Tần già ơi, xin hãy nghe lời cầu nguyện của em." Tôi chống hai khuỷu tay lên bàn con, cười nói.

Ma Xuyên khó hiểu dò xét tôi: "Không phải là em không tin những thứ này sao?"

Do Giang Tuyết Hàn nên tuy là tôi có đào sâu nghiên cứu điển tịch Phật giáo nhưng thật ra lại là một người theo chủ nghĩa vô thần.

Tôi: "Thì anh cứ coi như là em tạm tin một ngày đi."

Ma Xuyên nghe thấy vậy thì sửa sang lại chuỗi hạt trước người mình và vạt áo không xốc xếch gì mấy, bày ra dáng vẻ một "Tần già" chính hiệu, nói: "Em muốn cầu nguyện gì với Sơn quân?"

Cái người này, còn biết giả vờ giả vịt hơn cả tôi.

"Em mong là... Ma Xuyên có thể mãi mãi khỏe mạnh và hạnh phúc." Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, nói ra từng chừng một.

Tôi muốn cho anh biết, anh có thể làm Tần già của tất cả mọi người, nhưng ở chỗ của tôi, anh là Ma Xuyên, chỉ đơn giản là chính bản thân anh thôi.

Anh không cần phải ngụy trang, cũng không cần kiềm chế bản tính của mình, muốn giận thì cứ giận, muốn chửi thì cứ chửi, có thể thoải mái giải phóng hết dụ.c vọng của mình mà không cần phải chịu những trói buộc của giới luật.

Người đời đều yêu quý Tần già, nhưng tôi chỉ yêu Ma Xuyên.

1

Ma Xuyên sửng sốt, hồi lâu không nói tiếng nào.

Tôi cũng không giục anh mà kiên nhẫn hơi ngửa đầu lên nhìn anh.

Anh chậm rãi giơ tay lên, tay anh rơi trên đỉnh đầu tôi, cũng che khuất đi tầm mắt của tôi.

"Được, anh sẽ truyền đạt lại cho Sơn quân." Anh xoa xoa đầu tôi rồi nói.

Xuyên qua khe hở nơi cánh tay, tôi nhìn thấy được mi mắt anh rũ xuống, trong nửa con ngươi đen láy để lộ ra kia là ý cười lóng lánh không cách nào che giấu được.

Ở đây đủ tròn hai tháng, kì nghỉ dài tới tận tháng mười kết thúc rồi tôi mới chuẩn bị khởi hành quay lại Hải Thành.

Dùng cây bút màu xanh lá vẽ kí hiệu lên một ngày nào đó trên tháng mười hai xong, tôi đứng dậy, đóng nắp bút lại, nói: "Tới ngày này thì em sẽ quay lại."

Vừa kiếm lại được một ít tiền rồi, tôi đang chuẩn bị nhân dịp trước Giáng sinh ra khu mỏ quặng bên nước ngoài nhập một số đá quý về, nếu không trong tay của một nhà thiết kế châu báu mà không có hàng tồn gì thì cũng không ra gì quá.

Ma Xuyên sờ sờ lên cái ô vuông nhỏ kia, đóng tủ quần áo lại, nói: "Lúc quay lại đừng quên mang theo một cuốn lịch của năm mới."

"Biết rồi mà." Tôi ùa qua, vòng tay ôm cổ anh, nói: "Anh xem, ngày mai em phải đi rồi đó, lần này chia xa là phải hết hai tháng, có phải là nên... này kia này kia không?"

Ma Xuyên ôm lấy eo tôi, nhàn nhạt nói: "Là có ý gì?"

Ngay cả đuôi mắt của tôi cũng nhướn lên rồi: "Bây giờ anh lại vờ như nghe không hiểu rồi à?"

"Lời của người Hạ các em rất khó hiểu mà."

Tôi lại dán người vào sát hơn, cọ cọ anh, để anh cảm nhận được "ý" của tôi.

"Trước khi đi không đút em ăn no à?" Tôi kề qua muốn hôn anh.

Anh cũng không hề tránh né mà để mặc cho tôi hôn lên môi anh, luồn lưỡi vào trong khe môi khẽ hé.

Không từ chối, xem ra anh đã hiểu được ý của tôi rồi.

Hôn môi càng ngày càng mãnh liệt, hơi thở dần nặng nề hơi, đột nhiên, Ma Xuyên nâng đùi của tôi lên rồi bế tôi lên khỏi mặt đất.

Tôi giật mình la lên một tiếng, vòng tay ôm chặt cổ anh. Tôi nhìn cái giường gỗ sau lưng một cái, giọng khàn khàn hỏi: "Không đi qua phòng củi sao?"

Thả tôi lên giường, anh chống người trên người tôi, rút thắt lưng ra ném sang một bên: "Không đi nữa, chỗ đó lạnh quá, người Hải Thành các em chịu không nổi." Nói xong anh lại hôn lên lần nữa.

Tôi phát hiện, chuyện này giống như giải mẫn cảm vậy, chừng mực của anh hình như càng ngày càng lớn hơn trước rồi.

Mới đầu dùng tay còn không chịu, sau đó thì phải tới phòng củi, sau đó nữa thì bị tôi dụ dỗ khai trai trong điện chính luôn. Còn bây giờ thì ngay trong phòng ngủ luôn cũng được rồi. Có lẽ một ngày nào đó, đợi anh vượt qua được cánh cửa trong lòng mình thì sẽ không cần phải dừng nói nữa, không cần phải quan tâm tới Sơn quân nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.