Mi Ngôn

Chương 7: Đừng có ăn ở đây



"Đống này phải thay hết à?" Tôi nhìn quanh một vòng tính sơ sơ thử, trong sân có khoảng ít nhất là hai mươi mấy chậu hoa.

"Một mình tôi không thay được nhiều vậy, hôm nay thay trước một nửa còn lại để ngày mai làm tiếp." Trang phục của ngôn quan tuy trông đẹp nhưng lại không tiện để vận động, Ma Xuyên vừa nói vừa đặt chậu hoa nhựa qua một bên, hắn thuần thục cởi hai cái tay áo đang buộc bên hông xuống, để lộ ra cái áo trắng chật chội bên trong.

Hắn là một cái giá treo đồ trời sinh rồi, bả vai dài rộng, buộc thế này càng tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài kia khiến vóc người của hắn trông còn đẹp hơn cả minh tinh trên truyền hình.

"Hay là... tôi giúp cậu nhé?" Tôi sờ sờ mũi chủ động nhận việc.

Động tác của Ma Xuyên khựng lại, nhìn xuống đất, hơi do dự nói: "Vậy thì không hay lắm đâu."

Tôi đã cởi luôn áo khoác ra rồi: "Dù sao tôi cũng không có gì làm, nhiều thời gian rảnh mà."

Nói là phụ giúp vậy thôi chứ thật ra tôi cũng không làm được gì, chẳng qua chỉ là thêm mấy viên sỏi và trong chậu nhựa, rải thêm chút phân bón rồi chuyền nó qua lại cho Ma Xuyên.

Mấy động tác máy móc này khiến cho đầu óc tôi lại rảnh rỗi nghĩ lảng sang vài chuyện khác, ví dụ như... người ta hay bảo hoa lan khó trồng, thật ra cũng chưa chắc vậy, phải xem là ai trồng nữa.

Trước kia Ma Xuyên cũng trồng không ít hoa hoa cỏ cỏ trên ban công của kí túc xá, sau khi hắn đi thì Nghiêm Sơ Văn cũng có ý định nuôi tiếp, vậy mà cuối cùng không những không làm được gì mà còn thành luôn sát thủ thực vật nữa. Đến năm tư cậu ta ra trường, chậu nào chết thì chết, héo thì héo nhưng chỉ có mỗi một chậu phong lan vẫn còn một chút dấu hiệu sống sót.

Tôi trông thấy tội nghiệp quá nên lấy về đưa cho bà ngoại tôi. Dưới bàn tay chăm sóc tỉ mỉ của bà thì chậu phong lan nở hoa tươi tốt mấy năm liền, tràn đầy sức sống, càng ngày càng lớn dài hơn.

Chỉ tiếc là cảnh đẹp chóng tàn, không được vài năm thì bà cụ cũng không còn nữa, chậu hoa này lại trở thành vật vô chủ.

Đời hoa lan ngắn ngủi mà đã vài lần đổi chủ khiến tôi có cảm giác đồng bệnh tương liên với nó, vì vậy nên tôi bèn nuôi nó trong phòng làm việc của mình. Nhưng không biết có phải là do lúc trồng có chỗ nào sai sót hay không mà nó không còn nở hoa được nữa.

Hoặc có lẽ là giống như người ta hay nói "Kẻ sĩ hay chết vì tri kỉ, thiếu nữ xinh thắm vì người làm nàng vui", hoa tươi cũng chỉ nở rộ vì đúng người. Mà tôi lại không phải là người mà nó muốn đợi.

"Mấy năm nay cậu đã từng rời khỏi đây chưa?" Lúc chuyền chậu hoa cuối cùng cho Ma Xuyên, tôi đột nhiên mở lời hỏi.

Ngón tay của Ma Xuyên khẽ nắm lấy chậu hoa, hỏi ngược lại: "Đi đâu?"

"Ra ngoài. Trong bảy năm này cậu đã từng ra ngoài chưa? Không lẽ cậu không muốn đi xem thử thế giới này đã thay đổi thế nào rồi sao?" Tôi quan sát sự thay đổi trên gương mặt của hắn, hỏi sâu hơn nữa: "Nhìn ngắm những phong cảnh khác, ăn những món mới lạ, làm tình với người mình thích, tự do đi đó đi đây, cậu không muốn như vậy sao?"

Câu vặn hỏi lỗ mãng thế này cực kì bất lịch sự, tôi còn tưởng là hắn sẽ giận tái mặt, thế nhưng hắn chỉ nhìn tôi rồi hỏi lại lần nữa: "Muốn thì còn có thể làm sao?"

Tôi có hơi tàn nhẫn muốn châm chọc Ma Xuyên, vậy mà cuối cùng lại bị hắn hỏi khó ngược lại.

Hắn hơi dùng sức một chút giật lấy chậu hoa trong tay tôi, tầm mắt lại nhìn về gốc cây bách ở trước cửa phòng chứa củi trong sân sau, nói: "Gốc cây kia chắc cũng muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới, nhưng gốc rễ của nó đã cắm chặt ở nơi này, sớm đã liên kết chặt chẽ với vùng đất này rồi thì sao còn có thể rời đi được?"

Hắn cẩn thận nhét từng chút rễ cây của cây phong lan vào trong chậu hoa rồi lại lấp đất lên xung quanh nó, vẻ mặt trông chẳng có chút giận dữ nào.

"Vậy nên, muốn thì còn có thể làm sao." Giọng điệu của hắn bình tĩnh, lạnh nhạt, không chút gợn sóng, hệt như mặt hồ bị đông lạnh trong ngày đông.

Tôi bừng tỉnh đại ngộ.

"Muốn thì còn có thể làm sao." đây không phải là câu hỏi ngược lại tôi mà đây chính là câu trả lời.

Hơi hé miệng, tôi cảm thấy mình nên nói gì đó, cho một chút gợi ý hay đề nghị gì đó hữu ích. Thế nhưng sau khi tôi bày hết tất cả "lối ra" trong đầu mình rồi thì lại phát hiện là y hệt như những gì Ma Xuyên nói, muốn thì còn có thể làm sao đây?

Thân phận của hắn đã định trước là hắn không có cách nào có được được quyền được lựa chọn tự do đi đó đi đây.

Tôi mím chặt môi lại, không còn hỏi tiếp về chủ đề này nữa, cuộc đối thoại của chúng tôi cũng kết thúc tại đây.

Thay chậu xong rồi thì không còn lý do gì để ở lại tiếp nữa, tôi phủi phủi bụi trên tay, mặc áo vào chuẩn bị đi.

"Đợi chút." Ma Xuyên gọi tôi lại, bảo tôi đứng đây đợi một chút.

Hắn xoay người đi về về phía phòng bếp, không bao lâu sau đã lấy một cái ki hốt ra. Bên trong có vài quả hồng treo gió tròn vo, lớp vỏ ngoài đỏ cam còn phủ một lớp sương mỏng, trông cực kì ngon mắt.

"Tạ lễ." Hắn lời ít ý nhiều.

"Được." Tôi cũng không khách sáo với hắn, đưa tay qua nhận luôn nhưng cái ki kia lại né sang một bên.

Một cái khăn trắng muốt chìa ra trước mặt tôi, đụng đụng vào cái tay dính đầy bùn đất kia của tôi, ý gì thì không cần nói cũng biết.

"Lịch sự nhỉ." Tôi giật giật khoé môi, giật phăng cái khăn một cái rồi vò nó thành một đùm xoa xoa trong lòng bàn tay mấy cái xong nhanh chóng trả lại cho Ma Xuyên.

Ma Xuyên nhìn chằm chằm cục "Súp lơ" kia, giữa hàng chân mày hơi cau lại nhưng cuối cùng vẫn nhận lại nó.

Cảm giác mềm mại của bông vải dệt xoẹt ngang qua giữa kẽ tay, tôi hơi cuộn tròn ngón tay cố nhịn không rụt tay lại.

Một khắc sau thì cái ki đựng quả hồng lại chìa ra trước mặt tôi, lần này cuối cùng tôi cũng lấy nó đi được rồi.

"Đi đây." Tôi chào qua loa một tiếng rồi đi ra ngoài, đợi đến đi xuống gần mười mấy mét rồi quay người lại mới phát hiện, Ma Xuyên vẫn đang đứng ở cuối bậc dài, đúng thật là tiễn tới tận ngoài cửa.

Lễ nghĩa với ai cũng chu toàn thế.

Tôi phẩy phẩy tay ra hiệu cho hắn đi về đi nhưng hắn không động đậy, vẫn rũ mắt đứng nguyên tại đó.

Người ở đây đa số đều có nước da hơi sẫm màu, ngay cả Nghiêm Sơ Văn ở đây mấy năm thôi mà cũng đã đen hơn không ít. Nhưng dù cho bảy năm trước hay là bảy năm sau thì màu da của Ma Xuyên vẫn cứ là cái màu trắng nhợt mà phơi nắng kiểu gì cũng không đen được kia.

Hắn đứng ở trước ngôi chùa cổ xưa, cả người như thể sắp hợp nhất chung với vách tường trắng đằng sau.

Không. Tôi thu hồi tầm mắt lại tiếp tục đi xuống.

Hoặc có lẽ... là đã sớm hợp nhất thành một rồi.

Về đến viện nghiên cứu, vừa mới đặt cái ki xuống thì Nghiêm Sơ Văn đã đi từ trên lầu xuống.

"Hồng treo gió đâu ra đấy?" Cậu ta cầm một quả lên nhét thẳng vào miệng.

"Ma Xuyên cho đó."

Cả mặt Nghiêm Sơ Văn đầy vẻ ngạc nhiên: "Cậu đi qua miếu Lộc Vương rồi à?"

"Ừ." Tôi kể lại vụ chuyển phát nhanh rồi lược bớt bỏ vụ giúp trồng hoa ở giữa đó.

Cầm lấy chóp quả hồng nhấc nó lên, tôi kề vào miệng cắn một miếng, vị thơm ngọt lập tức lan ra khắp cả khoang miệng.

"Con người của Ma Xuyên cũng tốt bụng nhỉ?" Nghiêm Sơ Văn nhanh chóng chén xong một quả còn đang định lấy quả nữa thì bị tôi nhanh tay lẹ mắt vỗ cho lui ra.

Cậu ta xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng, hết hồn nói: "Sao cậu lại đánh tớ?"

Tự tôi cũng không biết là tại sao, cả buổi trời chỉ thốt ra được một câu: "Sắp tới giờ ăn cơm tối rồi cậu còn ăn nhiều hồng như vậy sao mà ăn nổi cơm nữa?" Nói xong thì tôi bưng nguyên cái ki lên lầu luôn.

1

Đi giữa đường thì gặp được Quách Thù đang xuống lầu ăn cơm, cô còn đang định chào hỏi thì tôi chìa cái ki ra trước mặt cô, bảo cô lựa một quả trong bốn quả còn lại đi.

"?"

Cô cẩn thận chọn một quả xong rồi cảm ơn tôi, chẳng hiểu chuyện gì đi xuống dưới lầu.

Tôi nghe lén cô nói với Nghiêm Sơ Văn bên dưới: "Đàn anh ơi, chùm hồng kia của Bách Dận quý lắm hả? Sao anh ấy lại..."

Ngày thứ chín tôi đến Thố Nham Tung, tiết Đông phong của tộc Tằng Lộc đã đến rồi.

Sáng sớm chưa tới bảy giờ tôi đã bị một tiếng pháo cực lớn bên ngoài làm ồn tới tỉnh. Vừa mới cố nhịn cơn muốn chửi mở cửa sổ ra thì vừa nhìn đã thấy trên bậc dài đã lít nhít đầy người.

"Dậy chưa?" Nghiêm Sơ Văn lúc này cũng vừa đến gõ cửa.

Tôi vò vò mái tóc như ổ gà cửa mình rồi chạy ra mở cửa.

Nghiêm Sơ Văn và Quách Thù đang định đi hóng hớt qua bên miếu xin chén cháo ăn tiện thể cảm nhận không khí ngày lễ một chút, qua đây hỏi tôi có muốn đi cùng không.

Còn nhỏ mà hay thích đi hóng hớt quá.

"Không đi." Nói xong thì tôi đóng cửa lại.

Hôm qua tôi đã sửa đi sửa lại bản thảo cả đêm, cuối cùng mới phát hiện mình chỉ vẽ ra được một đống rác. Bây giờ tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã mà thôi.

Nghiêm Sơ Văn đứng ở ngoài lải nhải với tôi y hệt bà mẹ già: "Vậy nếu cậu đói thì tìm đại cái gì trong tủ lạnh ăn đi nhé, hôm nay cô nấu cơm của tụi mình cũng đi qua miếu phụ rồi."

Tôi móc cái đồ bịt tai trong hành lý ra đeo lên xong rồi ngủ tiếp. Tầm chừng mười phút sau lại ủ rũ bật dậy khỏi giường.

Cơn buồn ngủ giữa chừng giống như con thỏ chạy ngoài đồng vậy, vừa mới hơi sơ ý một chút đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Mệt mỏi lau lau mặt xong tôi lại chạy vào trong nhà tắm tắm rửa một cái, lúc đi ra thì cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít.

Đám đông dưới lầu hình như cũng tản đi một chút thế nhưng trông vẫn đen nghìn nghịt, cũng không biết là bọn Nghiêm Sơ Văn đang đứng trong hàng nào nữa.

Tiết Đông phong là ngày lễ lớn thứ hai ngoại trừ ngày Lộc Vương giáng sinh ra của tộc Tằng Lộc, ngày hôm nay Tần Già sẽ bận từ sáng cho tới tối để tặng cháo cho tộc nhân từ khắp nơi đổ về Bằng Cát. Ăn cháo rồi thì năm sau sẽ bình an thuận lợi, bách bệnh bất xâm.

Trên thế giới này tất nhiên là không có bát cháo nào có thể chữa trị hết mọi bệnh tật, nhưng khi con người ta xui xẻo thì lúc nào cũng tình nguyện tin tưởng những thứ tốt đẹp như vậy, dù cho thứ đồ đó trông có vẻ hoang đường tới cỡ nào đi nữa.

Cứ thử thôi, thử thôi cũng không mất tiền, nhỡ đâu có thể đổi vận thật thì sao? Hoặc có lẽ... là ăn xong thì linh cảm sẽ tới ngay?

Trong đầu cứ bị cái âm thanh này vờn quanh, đợi đến lúc sực tỉnh lại thì tôi đã chen vào trong đám người, hoà vào thành một phần của hàng dài rồi.

1

Tôi: "..."

Tôi muốn chen ngược lại ra ngoài nhưng mà đã không nổi nữa rồi. May mà dù người đông nhưng không hề hỗn loạn, mọi người đều chầm chậm đi về trước theo đúng hàng, không hề xảy ra tình huống xô đẩy, va chạm.

Trong hàng cũng có khá nhiều người ăn mặc giống người Hạ như tôi, hỏi một gia đình trong đó thì mới biết đa số bọn họ đều là người Nam Sơn. Chẳng qua không phải là tín đồ mà chỉ là lái xe qua đây cảm nhận bầu không khí ngày lễ một chút thôi.

"Năm sau con tôi thi đại học rồi, nghe nói vị Tần Già này từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, năm đó thi được hơn sáu trăm điểm lận. Bởi vậy bọn tôi mới muốn qua đây xin vía một chút." Nói xong thì người phụ nữ cười cười xoa gáy của thằng bé bên cạnh.

Trên mặt của thằng bé nổi vài nốt mụn tuổi dậy thì, vẻ mặt hơi bực bội đẩy tay của mẹ ra: "Trời ơi mẹ đừng có làm rối hết tóc của con."

Bố của thằng bé nghe vậy thì cũng đưa tay lên: "Xoa đầu con một chút thì sao nào? Để bố làm cho một kiểu tóc ngầu hơn nha."

"Bố không biết đâu, bây giờ đang thịnh hành kiểu này đó."

"Mắt còn không thấy đâu kìa mà còn lo thịnh hành..."

Trông không khí cả gia đình này cười đùa khiến cho tôi bỗng dưng thấy buồn vu vơ trong lòng.

Chỉ để xin vía học giỏi cho con mình thôi mà cha mẹ đã lái xe mấy trăm cây số dẫn thằng bé tới đây tham gia tiết Đông phong.

Có lẽ cả đời này thằng bé cũng sẽ không nhận ra được những gì mình đang có đều là vận may mà nhiều người ao ước.

Hàng ngũ lại từ từ đi lên, xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng tới lượt tôi.

Cái bàn dài đầu tiên, a mẫu (bà cô?) đối diện phát cho tôi một cái chén nhựa. Tôi cầm cái chén nhựa này đến bên chỗ bà cô thứ hai, động tác của đối phương cực kì nhanh nhẹn múc một muôi cháo trong một cái nồi inox sâu vào chén tôi. Bà cô thứ ba thì cho tôi một cái bánh lớn cỡ một bàn tay.

Một tay cầm chén, một tay cầm bánh, cuối cùng tôi cũng đi đến trước mặt Ma Xuyên.

Giữa hai chúng tôi chỉ cách nhau một cái bàn gỗ nho nhỏ, bên trên có một cái chậu đồng cũ kĩ, trong chậu đặt một nhánh cây bách tươi mới ngâm nước trong.

Mới đầu hắn vẫn còn chưa để ý tới tôi, ba ngón cái, trỏ, giữa nhanh chóng điểm nhẹ lên mặt nước rồi muốn đưa tay lên ban phúc cho tôi. Kết quả là vừa nhìn thấy tôi đã ngây cả người ra, nụ cười bên khoé môi cũng cứng đơ tại chỗ.

"Ăn ké bữa sáng." Tôi cười cười với hắn, cắn một miếng lớn trên cái bánh trong tay.

Hắn rũ mắt xuống không nói gì, làm hệt như hàng vạn những lần đã làm với tín đồ khác. Hai ngón tay khép lại nhấn lên trán tôi, sau khi buông ra thì mặt ngón tay cái ẩm ướt lành lạnh bôi lên môi tôi.

Động tác nhai nuốt dừng lại, hô hấp cũng biến mất theo, hương vị thơm ngọt trượt qua răng môi xộc thẳng vào trong khoang miệng. Tôi còn tưởng vậy là xong hết rồi mà tay của Ma Xuyên vẫn mãi không định có ý buông ra, vẫn của đè lại bên chóp môi tôi.

Chưa xong nữa à?

Tôi còn đang thấy lạ lạ thì người đôi diện bỗng khẽ cất tiếng trầm trầm, nói ra câu nói đầu tiên trong hôm nay từ lúc gặp mặt tới giờ.

"Đừng có ăn ở đây."

Đầu ngón tay của hắn hơi nhấn xuống giống như một kiểu cảnh cáo.

Tôi: "..."

Cố nén cảm giác muốn trợn mắt lên, tôi vội vàng nuốt đồ trong miệng xuống: "... Biết rồi mà."

Lúc nói hai chữ trước tay hắn vẫn còn đang nhấn, đến chữ cuối cùng thì đã ghét bỏ lấy ra.

Ngày đông lạnh buốt, ngón tay của hắn vẫn luôn nhúng trong nước nên đầu ngón tay đã bị lạnh tới đỏ bừng.

"Lạp kết la." Rời mắt đi, hình như là hắn đã lạnh tới không chịu được rồi nên xoa xoa ngón tay.

1

Lạp kết la, với vốn tiếng Tằng Lộc có hạn của tôi thì đây chắc có nghĩa là "Thần thắng rồi". Cộng thêm chủ đề ngày lễ hôm nay thì chắc là cũng tựa tựa câu "Amen" bên đạo Chúa, là một kiểu ca ngợi với thần minh.

Tôi nhìn gương mặt trang trọng thánh khiết của hắn rồi cũng lặp lại theo: "Lạp kết la."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.