Gió tháng sáu ấm áp và êm dịu, nắng chiều rải xuống đường phố.
Sau khi Tô Lăng tạm biệt Vân Bố thì trực tiếp bắt xe buýt về trường học. Cô sẽ không đi.
Cô hiểu rất rõ, cô không thể đấu lại Tần Kiêu, hắn giống như người thả diều, cầm dây trong tay, muốn gì được nấy. Còn Tô Lăng là con diều kìa, nỗi sợ hãi khi ở trên cao không lúc nào là không nhắc nhở cô rằng mỗi một bước của mình đều bị hắn điều khiển.
Nếu muốn thoát khỏi hắn, thoát khỏi khuôn khổ này, cô không thể thuận theo Tần Kiêu được.
Cô không yêu người đàn ông này.
Đời trước không yêu, đời này cũng sẽ không.
Tên ma quỷ kỳ lạ thích chân.
Tô Lăng đi xe buýt mấy tiếng, dứt khoát lấy sách chuyên ngành ra xem. Đối với mấy nội dung này, cô thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng Tô Lăng từ từ cảm nhận lời thoại, cô nhắm mắt lại, dường như có thể chứng kiến được những cảnh sinh hoạt đầy sức sống.
Xe buýt dừng ở một trạm gần trường, cô cất sách vào cặp, vừa xuống xe liền nhìn thấy Tần Kiêu.
Người đàn ông dựa vào chiếc xe sang trọng, tầm nhìn rơi vào trên người cô, ánh mắt đó không thể rõ ràng hơn nữa mà muốn nói: Lại đây.
Cô liếc xung quanh, chỗ này là trạm xe, mất mười tám phút để về trường, lúc này chỉ còn le que vài người.
Tô Lăng không đi qua mà cắm đầu về hướng trường học.
Bỗng dưng cánh tay bị nắm lấy.
"Tô Lăng, em cứ định không gặp ông đây như thế?" Hắn thật sự tức giận, mấy lời thô tục đều nói ra hết.
Cô không giãy giụa được: "Anh buông tay."
Hắn cúi người, đối diện với đôi mắt của cô: "Em có ý gì, thật sự chán ghét tôi?"
Chẳng biết Tô Lăng lấy can đảm từ đâu, nhìn thẳng hắn rồi kiên định nói: "Phải, cho nên anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?"
Trái lại Tần Kiêu bật cười, chậm rãi bảo: "Nhưng tôi thích em, làm sao bây giờ?"
Gương mặt Tô Lăng không kiềm được đỏ lên: "Anh đừng có giỡn kiểu này."
"Thật, không tin thì em sờ đi." Hắn cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt lên ngực mình.
Nắng chiều ngã về tây, nhịp tim dưới lòng bàn tay cô đập điên cuồng.
Một cái lại một cái, dữ dội đến mức khiến lòng người khác run rẩy, hắn cười có chút xấu xa: "Thế nào?"
Cảm giác luống cuống lại xuất hiện, cô lắp ba lắp bắp: "Trước... Anh buông tay trước đã."
Tần Kiêu cười khẽ: "Thật sự chán ghét tôi?"
"Ừ."
"Em thử nói lại lần nữa."
Giọng cô nhỏ xuống: "Nói mấy lần cũng vậy."
Dường như Tô Lăng rất ngoan cố với chuyện này. Hắn phát hiện mình không cười được nữa: "Nếu cho em vai nữ chính thì em sẽ thích tôi sao?"
Cô lắc đầu: "Sẽ không, anh buông tôi ra đi, người khác đang nhìn đấy."
Dáng vẻ hai bọn họ đều vô cùng đẹp, gần như trở thành tiêu điểm của trạm xe, dù ít người nhưng da mặt Tô Lăng mỏng, không thích bị vây xem.
Đúng là một năm này tính tình Tần Kiêu rất tệ.
Vẻ mặt hắn lạnh xuống: "Ai hiếm lạ."
Tần Kiêu thả tay cô ra, Tô Lăng thấp thỏm liếc hắn, thấy hắn lạnh mặt xoay đầu sang chỗ khác thì cô lại thở phào, tiếp tục đi về trường.
Sau lưng bỗng dưng "bịch" một tiếng, Tô Lăng quay lại đã thấy Tần Kiêu đá một phát vào chiếc xe sang trọng kia.
Âm thanh lớn làm mọi người chung quanh đều ngó sang.
Tần Kiêu gầm lên với bọn họ: "Nhìn cái mẹ gì!"
Vài người bị bộ dáng hung ác ngang ngược của hắn hù dọa, cuống quýt cúi đầu.
Tô Lăng tức quá hóa cười trước tính tình tồi tệ của tên khốn này.
Cô biết lúc Tần Kiêu còn đi học, thanh danh không tốt lắm, hắn là kẻ khó chơi nhất trường. Có lẽ là do mới ra đời đã ngậm thìa vang nên trời sinh chẳng kiêng nể ai. Người đàn ông như Tần Kiêu ngoại trừ có đầu óc kinh doanh và thủ đoạn hơn người thì điểm số thành tích gì đấy cực kỳ kém, gần như là hắn quen đi ngang.
Đời trước vì bởi có người hãm hại nên cô mới bị cột chặt vào bên Tần Kiêu.
Đời này cô phải tránh khỏi cái khởi đầu ấy, chỉ cần giải quyết chuyện của bà ngoại và cậu thì cô sẽ lập tức không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Tính cách Tô Lăng có tốt hơn thì cũng cảm thấy tên khốn này thật sự tệ hại.
Chẳng lẽ cô phải nhận sai dỗ hắn à?
Thích Tần Kiêu? Kiếp sau vẫn không thể! Ghét chính là ghét, cô thường suy nghĩ, nếu không phải lần lên giường kia khiến cô cùng đường, những lời đồn đại và tiền thuốc thang làm Tô Lăng mệt mỏi không chịu nổi thì cô sẽ không lựa chọn ở bên hắn.
Tô Lăng mím môi, xoay người rời đi, không liếc hắn một cái.
Tần Kiêu nhìn bóng lưng cô, rốt cuộc cũng biết cô thật sự không thích hắn chút nào cả. Hắn nói không hiếm lạ gì, nhưng chờ bóng lưng cô biến mất, hắn vẫn đứng đó.
Dù là một lần cô cũng không quay đầu, một lần cũng không!
Đậu mé!
Tần Kiệu mò mẫm trong túi, trực tiếp lấy một bì thư có hình mặt cười được giữ gìn cẩn thận ra rồi hung hăng ném vào thùng rác.
...
Giữa tháng sáu, thời tiết dần dần thay đổi.
Tô Lăng không thể tiếp tục mặc quần dài, áo tay dài nữa, cô đành đổi sang quần ngắn và áo tay ngắn. Tuy đã ầm ĩ với Tần Kiêu nhưng cô vẫn cẩn thận mang giày thể thao.
So với gương mặt thì chân của cô còn hấp dẫn hơn đối với những kẻ mê chân.
Cái tên biến thái đó hôn lên mỗi một tấc chân của Tô Lăng, mới nghĩ tí xíu thì cô đã không lạnh mà run. Là một người bình thường, quả thật cô không có cách nào tiếp thu nổi cái kiểu yêu thích kỳ lạ đấy.
Bây giờ chỉ mới là khuôn mặt, hắn liền quấn cô một trận.
Nếu thấy chân, đó chính là đòi mạng cô rồi.
Tô Lăng đợi ở trường thêm một thời gian, cuối cùng cực kỳ yên tâm. Tính cách Tần Kiêu kiêu ngạo như thế, có lẽ sẽ không tìm tới trêu chọc cô nữa?
Nhưng nửa đêm lại có một cuộc điện thoại khiến Tô Lăng bắt đầu nghi ngờ rằng việc thay đổi số phận có phải rất khó khăn hay không?
Mợ gọi điện đến, trong lòng Tô Lăng có linh cảm xấu, vội vàng xuống giường rồi ra hành lang nghe. Bạn cùng phòng Triệu Uyển Uyển bị tiếng chuông đánh thức, lẩm bẩm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
Gió lành lạnh bên ngoài, vốn dĩ đêm hè nóng bức, trán cô ướt đẫm, nay lại bị gió thổi qua nên vô cùng khó chịu.
Mợ Tô Lăng tên Điền Thục Vân, to tiếng, dễ cáu kỉnh, ở nhà thì cậu đều nghe bà ta. Bây giờ giọng điệu bà ta có chút mất kiên nhẫn: "Sao nghe điện thoại lâu vậy."
Con người ấy mà, đời trước lúc Tô Lăng ở cạnh Tần Kiêu, ngữ điệu Điền Thục Vân đối với cô vừa nịnh nọt vừa tươi cười. Đâu có chán ghét thế này?
Tô Lăng cũng không bận tâm, tính tình cô tốt, nhẫn nhịn giải thích: "Con sợ đánh thức bạn cùng phòng nên ra ngoài nghe điện thoại."
Điền Thục Vân tiếp lời: "Được rồi, đừng nói với tôi những chuyện này. Vừa này bệnh của bà ngoại cô tái phát, hiện tại tất cả mọi người đều đang chăm sóc mẹ trong bệnh viện. Bác sĩ muốn làm phẫu thuật nhưng cô cũng biết tình hình của nhà tôi, lão Nghê có lòng song chả có sức. Lúc nào cô xin nghỉ thì trở về thăm bà ngoại đi. Vậy thôi."
Tô Lăng nghe thấy mà cả người lạnh như băng.
"Mợ, khoan cúp! Xin mợ đừng cúp máy!"
"Muốn nói gì nữa, nhanh lên."
"Bây giờ bà ngoại sao rồi?"
"Còn có thể làm sao, tim bà già có vấn đề, cộng thêm thân thể chả ra sao..." Điền Thục Vân suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ nổi mấy lời của bác sĩ: "Tóm lại, hoặc là phẫu thuật hoặc là... Không nói nữa, tôi và Giai Nam đi về lấy quần áo cho mẹ."
"Mợ!" Tô Lăng cảm thấy đầu óc mình choáng váng: "Làm phẫu thuật... Cần bao nhiêu tiền?"
Đầu dây bên kia càng bực mình: "Khoảng năm mươi vạn, chúng tôi không có, chẳng lẽ cô có à? Được rồi, cúp đây."
Là năm trăm bảy mươi tám nghìn bốn trăm nhân dân tệ.
Tô Lăng dựa vào hành lang, cơ thể lạnh lẽo.
Sao lại như thế? Rõ ràng không có cái gọi là "thịt người"*, cũng không ai nói những câu khó nghe kích thích bà ngoại, nhưng tại sao bệnh của bà lại tái phát?
*Raw là 人肉: Tra baidu cũng không ra, ai biết thì cmt giúp tôi nhé TvT
Khoảng năm mươi vạn, gia đình của cậu có, song nhiều nhất chũng chỉ có năm sáu chục vạn mà thôi.
Bọn họ không thể cầm số tiền này làm phẫu thuật cho bà ngoại, chưa nói tới mợ không chịu, ông cậu Nghê Lập Quốc còn chẳng phải con ruột bà!
Bà ngoại chỉ có một cô con gái là mẹ Tô Lăng, mà cậu là do bà thương xót nhặt ở trong tuyết đem về nuôi, khi trở thành mẹ thì lòng dạ rất mềm yếu, cứ thế bà nuôi lớn một trai một gái.
Cho nên lúc nào Nghê Hạo Ngôn cũng nói: Chị quản tôi làm gì, chị cũng chả phải chị tôi.
Tận bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ thực sự đi bác bỏ câu nói kia.
Hiện tại cô phải tìm tiền phẫu thuật cho bà ngoại ở đâu?
Vốn dĩ Tô Lăng nghĩ rằng cô có thể cố gắng hết sức trong một năm này, không ngờ lại xuất hiện một chuyện rơi từ trên trời xuống.
Không được! Cô không thể để bà ngoại chết. Dù là sống thêm một năm, sống thêm một năm cũng tốt rồi!
Cô phải tìm khoản tiền này.
Nửa đêm sau đó Tô Lăng không ngủ, trừng mắt đến sáng.
Ngày thứ hai cô xin nghỉ, đến câu lạc bộ Liên Thành đợi người. Tô Lăng chả thể cầu xin Tần Kiêu nhưng còn một người giúp cô được, hơn nữa sẽ không để cô lấy thân gán nợ: Quách Minh Nham.
Tô Lăng không có số điện thoại của Quách Minh Nham, cũng chẳng biết lúc trước cậu ta nói thật hay đùa, nhưng đây là hy vọng lớn nhất tại thời điểm này đối với cô.
Tô Lăng biết đám con ông cháu cha này sẽ tới Liên Thành chơi, Liên Thành là một câu lạc bộ giải trí lớn.
Tần Kiêu sẽ tới đây bàn chuyện công việc, mà Quách Minh Nham thì đến ăn chơi.
Cô đành ôm tâm lí may mắn, xem mình sẽ gặp ai.
Suy cho cùng, ông trời vẫn mở ra một cửa sổ cho người tuyệt vọng, cô vừa mới xuống xe đã thấy Quách Minh Nham chỉ mặc mỗi cái quần cộc lao ra từ cửa, sau đó hô to ba tiếng: "Tôi là sugar daddy! Sugar daddy là tôi!"
Tô Lăng lặng người.
Cậu ta nhắm mắt hô to xong thì bóng dáng Tô Lăng chợt đập vào mắt.
Quách Minh Nham: "Đậu méeeeee!"
Ngay cả việc tự sát cậu ta cũng đã nghĩ tới, lúc nào không gặp, lại gặp đúng lúc này.
Quách Minh Nham lúng túng nói: "Chào... Trùng hợp ghê."
Tô Lăng cụp mắt, tuy nơi đây không thích hợp nhưng bà ngoại lại chẳng chờ được, cô lễ phép né tránh ánh mắt cậu ta, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Quách thiếu, tôi muốn mượn anh một số tiền, tôi sẽ nhanh chóng trả cho anh."
Quách Minh Nham đỏ mặt: "Bao nhiêu?"
"Năm trăm tám mươi ngàn."
"Em... Em đợi tí, quần áo anh để bên trong, đợi anh lấy thẻ cho em."
Nội tâm của Quách Minh Nham sụp đổ: Má, nếu biết trước thì ông đây đã luyện cơ bụng, mẹ nó hôm nay cả người cậu ta như con gà luộc, bị cô nhìn thấy... Thấy được...
Sau đó Quách Minh Nham vọt vào câu lạc bộ.
Tô Lăng ôm gò má, cô cũng cảm thấy khó xử, nhưng chuyện này lại suôn sẻ hơn tưởng tượng! Quách Minh Nham không thèm hỏi đã đồng ý.
Cô thầm thở phào.
Quách Minh Nham phía bên kia chạy vào câu lạc bộ, cởi trần, mặt vừa đỏ vừa trắng.
Vừa bước vào đã đụng trúng cặp mắt lạnh lẽo của Tần Kiêu, cậu ta khóc không ra nước mắt: "Anh Kiêu, anh đừng nhìn em như thế chớ, em sai rồi, em sẽ không bao giờ khịa tuổi của anh nữa."
Khoảng bảy tám người trong phòng bao, có người cười nhạo cậu ta: "Quách thiếu, dáng người không tồi."
"Cút mẹ cậu đi."
Quách Minh Nham mặc quần áo vào: "Ê thấy ví tiền của tôi không?"
Đổng Húc cũng ở đây, ngước mắt, tàn nhẫn nhắc nhở cậu ta: "Lúc chú em ra cửa đã thay quần, quên mang ví tiền."
Quách Minh Nham: "..." Hồi hộp với cả lúng túng quá nên quên mất vụ này: "Mấy người ai có thẻ cho tôi mượn đi? Cỡ một trăm vạn là được rồi, buổi tối tôi kêu người chuyển khoản lại."
Đổng Húc cau mày: "Làm gì đấy?"
Quách Minh Nham lại đỏ mặt: "Có người mượn tiền tôi."
Ngay lập tức mấy tiếng huýt sáo thay phiên nhau vang lên: "Quách thiếu trần truồng đi cua em gái, giỏi, giỏi."
"Câm miệng mấy người lại, mau, người ta còn đang chờ tôi ở ngoài."
Tần Kiêu ngồi trên salon hút thuốc, mí mắt cũng không nhấc chút nào. Tâm trạng hắn bực bội, không khí xung quanh lạnh ngắt. Những tên ngồi cạnh cũng không dám chọc ghẹo hắn.
Vì vậy đi trêu Quách Minh Nham, đám đàn ông bọn họ đã chơi với nhau từ thời học sinh đến khi trưởng thành, ai cũng thích thú: "Ôi, mang vào nhìn một chút nào, loại mê đắm người đẹp như cậu để ý tới thì chắc chắn không tầm thường."
Quách Minh Nham nóng nảy: "Nhìn cái gì, người ta là sinh viên đơn thuần, không giống loại như chúng ta, mau lên mau lên."