Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 72: Trộm hương



Tin tức tìm được cô nhỏ nhà họ Đổng đã nhanh chóng truyền khắp Tinh Thần.

Đường Tư thấy như nằm mơ vậy, nghệ sĩ mà chị ta đi theo có thể chính là bà chủ tương lai! Mấy ngày nay Đường Tư đi bộ cũng thấy phơi phới.

Tô Lăng trở về nhà họ Đổng, ông cụ rất tiến bộ, không bảo cô đổi tên. Dù sao nhà họ Đổng chẳng cần Tô lăng phải gánh vác thứ gì, dù có cũng là chuyện của mấy anh em họ.

Con gái nhà bọn họ chỉ cần chịu trách nhiệm thưởng thụ và vui vẻ là được.

Tô Lăng sống cùng cụ Đổng vài ngày, hai người nhanh chóng thân thiết.

Ông rộng rãi và hào phòng, học sâu biết rộng, xử lý công việc nghiêm túc, còn đối với đứa cháu gái đã mất mà tìm lại được này thì hận không thể đặt trên lòng bàn tay mà thương yêu.

Lúc Tô Lăng xuống lầu, ông cụ đang ngồi với Đổng Húc, vui vẻ xem Tô Lăng đóng vai chính trong Tù nhân.

Đạo diễn là cháu trai cụ, vai chính là cháu gái bảo bối của nhà cụ, mà coi sao cũng cảm thấy phim này khiến người ta hài lòng cả, cụ nói: "Quay bộ thứ hai đi!"

Nhưng nhìn Trịnh Tiểu Nhã diễn xuất xuất sắc trong phim thì mắt ông cụ lại có chút đau xót.

Đổng Húc lạnh mặt: "Ông nội, ông đừng có làm bậy, quay một bộ rồi làm người ta nhớ mãi là được, quay bộ thứ hai sẽ không thể vượt qua bộ đầu tiên, dễ mất danh tiếng."

Ông cụ trừng mắt: "Dù gì cũng là đạo diễn trẻ tài ba, tác phẩm của mình cũng không dám khiêu chiến, ông thấy cái danh hiệu này nên đổi người rồi!"

Đổng Húc cũng là một người bướng bỉnh, nghe vậy thì im lặng không nói, tóm lại là không chịu thua.

"Ông nội?" Tô Lăng nhẹ giọng kêu.

Khuôn mặt ông cụ vui vẻ ngay lập tức: "Lăng Lăng tới đây, ông đang thương lượng với anh con về việc quay bộ Tù nhân 2."

"Ông nội, con không đồng ý!"

Tô Lăng cười nói: "Đúng đó ông nội, kết thúc của bộ đầu tiên cũng rất hoàn hảo rồi, nếu quay bộ thứ hai sẽ phá hỏng cảm giác trước kia."

Đổng Húc nhìn Tô Lăng không nói gì.

Cuối cùng ông cụ cũng đồng ý cách nói này, không khăng khăng bắt Đổng Húc quay bộ thứ hai nữa.

Bây giờ Tô Lăng và ông cụ ở nhà cũ nhà họ Đổng, Đổng Húc ăn cơm xong thì đi.

"Anh họ tới đây làm gì vậy ông?"

Ánh mắt ông cụ chợt lóe: "Tới thăm ông thôi, Lăng Lăng ký cái này đi con."

Tô Lăng liếc nhìn rồi vội vàng lắc đầu: "Con không thể ký cái này ạ, Tinh Thần là công sức của ông..."

"Thế nên cho con là vừa khéo, dù sao toàn bộ giới giải trí cũng chỉ có con và Đổng Húc, xem như là đồ cưới ông nội cho con."

Không biết tại sao nhưng ông cụ vô cùng kiên trì với chuyện này.

Tô Lăng bị gương mặt cụ dọa mấy hôm, cô thấp thỏm ký giấy chuyển nhượng.

Rốt cuộc ông cụ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra Đổng Húc tới để nói về chuyện lúc trước Tô Lăng bị phong sát. Đổng Húc cực kỳ bình tĩnh: "Đã tra ra người phong sát, là bên Thanh Ngu. Ông nội, Tần Kiêu phong sát Lăng Lăng."

Ông cụ tức đến mức gân xanh nhảy liên tục trên trán, lập tức đổi ý ngay tại chỗ.

Tên khốn Tần Kiêu, khó trách danh tiếng ở thành phố B lại xấu như vậy.

Lăng Lăng nhất định không thể ở cạnh cái kiểu điên khùng kiêu ngạo này!

Đổng Húc bình tĩnh rời đi, thầm cười lạnh. Không cho loại người như Tần Kiêu nếm khổ thì lại uổng công anh ta làm "anh trai nửa đường" của Tô Lăng quá.

Sau đó Tô Lăng ngạc nhiên nhận ra rằng sau khi tiếp quản Tinh Thần, cô chuẩn bị quay phim mới tới giờ vẫn chưa gặp Tần Kiêu.

Ông cụ cứ đúng giờ là cho người đến đón cô, lại đúng giờ đưa cô đến công ty hoặc đoàn phim.

Suốt một tháng ròng, cô chưa từng nghe tin tức của Tần Kiêu.

Tô Lăng cũng cảm thấy hơi kỳ kỳ.

"Ông nội." Cô khá do dự, cảm thấy lạ nhưng không biết nên hỏi thế nào: "Trước khi Tần Kiêu đưa con về thì con cũng chưa gặp anh ấy nữa, anh ấy xảy ra chuyện gì sao?"

Ông cụ nhanh chóng căm giận: "Nó tốt lắm, nhà họ Tần như mặt trời ban trưa ấy, mảnh đất phía Tây cũng bị nó cướp..."

Mẹ nó tên khốn khiếp! Nói là cho Tô Lăng hết nhưng trước khi cho thì thủ đoạn lại ngang ngược như vậy!

"Lăng Lăng à, đàn ông đều không phải loại tốt đẹp gì, nhất là loại như Tần Kiêu, con coi danh tiếng trước đây của nó xấu cỡ nào, chắc chắn là nó thích cô gái khác rồi. Chúng ta không cần nó, ngày mai ông nội sẽ để người ta tổ chức tiệc được không, thành phố B còn nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai lắm, chúng ta lựa chọn cho kỹ."

Tô Lăng mím môi, có chút buồn cười.

Coi như ông nội muốn sắp xếp một bữa tiệc như thế cũng không có ai dám đến.

Tần Kiêu ngang ngược cỡ đó, anh tự đưa cô về nhà họ Đổng, cũng cứng rắn đặt ra ranh giới, tất cả mọi người đều không được động đậy.

Đúng là ông cụ không tìm được ai, những thằng nhóc ở thành phố B, thằng nào thằng nấy vô cùng sợ.

Tối hôm đó Tô Lăng vừa tắm xong rồi định đi ngủ.

Cửa sổ sát đất mở toang, ánh trăng như lụa, người đàn ông lạnh lùng trèo qua.

Cô nghe thấy âm thanh thì bị dọa sợ, suýt nữa hét lên.

Tốc độ người đó nhanh hơn, che môi cô lại: "Là anh."

Cô chớp mắt, Tần Kiêu?

Tần Kiêu không lên tiếng mà ôm cô thật chặt, cắn lên vai cô một cái.

Anh chẳng nỡ cắn thật nên cắn rất nhẹ, giống như vuốt ve hơn.

Tô Lăng hơi sợ hãi, cũng khá xấu hổ, anh ôm eo cô từ phía sau. Tô Lăng không thấy rõ vẻ mặt của anh: "Tần Kiêu, anh sao vậy?"

Không đi vào bằng cửa chính, sao nửa đêm lại trèo cửa sổ?

Sao vậy? Anh vừa tức vừa hận, thật sự muốn cắn chết con bé không có lương tâm này, tay anh dời lên thì phát hiện cô không mặc đồ lót...

Một phút sau mặt Tô Lăng đỏ như nhỏ máu: "Tần Kiêu, không cho..."

Anh thấp giọng cười rồi dời tay.

"Không cho sờ? Không cho xoa? Hay là không cho bóp?"

Cô tức muốn chết!

Cô giẫm lên chân anh. Anh không nói tiếng nào, nhẹ nhàng chậc một tiếng, sau đó đặt một nụ hôn sau vành tai cô.

Tần Kiêu sợ Tô Lăng thật sự nổi giận nên buông cô ra.

Giờ tính sổ với cô mới được!

"32 ngày, 8 giờ, thứ anh đợi được là cô Tô muốn coi mắt."

Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô: "Tìm em thì em tránh, điện thoại không gọi được, ông cụ Đổng nói cho anh một tháng để biểu hiện, kết quả là đổi ý, đùa bỡn ông đây vui lắm à?"

Ngón tay anh vuốt nhẹ môi cô, thấp giọng nói: "Anh rất tức giận."

Cuối cùng hôm đó ông cụ Đổng bảo anh về để thể hiện thành ý, xử lý mấy quan hệ lộn xộn trong nhà họ Tần, cũng phải làm cho danh tiếng tốt đẹp trở lại.

Anh muốn kết hôn với Tô Lăng thì cũng không thể để cả người tràn đầy chất côn đồ được.

Thời hạn một tháng để làm tốt mọi thứ, cho cụ thấy khí thế của anh mới yên tâm giao cháu gái cho anh. Một tháng này, Tần Kiêu không được gặp Tô Lăng, anh nheo mắt, rốt cuộc đồng ý.

Có thể sống cả đời với cô là sự cám dỗ mà anh mãi mãi không thể kháng cự được.

Có người coi trọng tình yêu của anh hệt như Tiểu Hàn cho anh viên kẹo kia, là hy vọng được gom gom từng chút một.

Tần Kiêu nhịn một tháng, bực bội đến mức nổi điên, muốn cô cũng phát điên.

Kết quả qua 30 ngày, anh cũng không liên lạc được với cô.

Lòng Tần Kiêu trầm xuống, anh biết ông cụ đổi ý.

Anh cũng không nhiều lời, trực tiếp trèo lan can nhà họ Đổng để tới gặp cô.

Anh muốn biết đây là ý của Tô Lăng hay là cụ Đổng?

Nếu là ý của cô...

Tô Lăng bối rối hồi lâu, cô hiểu rõ ông nội làm gì thì thật sự dở khóc dở cười.

Trông Tần Kiêu hốc hác hơn nhiều, phòng cô có một ngọn đèn vàng ấm áp, chiếu xuống gương mặt dịu dàng của cô, cô kéo tay anh, âm thanh mềm mại: "Ông nội lớn tuổi nhưng tính tình lại trẻ con, anh đừng tính toán với ông ấy nha."

Mẹ nó, cái giọng... Cơ bản là anh chẳng có bất cứ sức đề kháng nào: "Được."

"Ông nội nói anh cướp mảnh đất phía Tây của ông ấy."

"Ừ, hôm đó anh giận quá, mai anh trả lại cho ông cụ nhé?"

Cô không nhịn cười được: "Em không có ý đó, anh đối chọi với ông ấy chỉ càng chọc giận ông ấy thôi."

Anh khẽ nắm lấy cằm cô: "Anh cũng giận, sao không thấy em đau lòng cho anh?"

Ánh mắt cô cong thành vầng trăng non, nụ cười ngọt không chịu nổi: "Tần Kiêu."

"Hửm?"

Cô do dự một chút rồi nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, cô không dám tựa gần Tần Kiêu quá, gò má nhẹ nhàng dựa vào ngực anh.

Eo người đàn ông vừa gầy vừa mạnh mẽ.

Cô hơi ngượng ngùng, giọng nói êm ái: "Anh đừng nóng giận mà, em thay ông nội xin lỗi anh." Dù thế nào thì ông nội cũng đùa giỡn anh một tháng.

Cả người anh cứng ngắc, hồi lâu con ngươi đen như mực, đầu quả tim cũng chỉ còn lại sự ngọt ngào: "Được."

Anh nào còn để ý cô đang nói gì.

Đến giờ phút này, cuối cùng anh cũng biết tại sao có loại chuyện nực cười như Phóng hỏa hí chư hầu. U mê tới độ đầu óc rối tinh rối mù, mình bị đùa bỡn cũng chả sao, còn để ý tới chuyện khác được à?

烽火戏诸侯: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến.

"Anh không giận sao?"

"Ừ."

Vậy thì khỏi ôm nữa.

Cô buông tay ra: "Tần Kiêu, anh về nhà đi, ông nội thấy anh ở thì không ổn, em... Mai em đến tìm anh được không?"

Anh không lên tiếng, im lặng từ chối.

Đi?

Tới cũng tới rồi, huống chi là anh trèo vào, chắc là không tránh được camera...

Một phút sau cổ tay Tô Lăng bị anh nắm lấy.

Ánh trăng sáng như bạc rơi vãi đầy đất. Cuối tháng Chín, cuối hè đầu thu. Bầu trời còn lác đác vài ngôi sao.

Anh đè cô ở cửa sổ sát đất, buộc cô ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh.

Lúc ông cụ Đổng giận bay màu dẫn người mở cửa thì thấy cảnh tượng này.

Cơ thể người đàn ông cao lớn, dường như che kín cơ thể của cháu gái mình.

Nửa ép buộc nửa ngang ngược mà hôn.

Suýt nữa là ông cụ tức muốn xỉu, quay đầu trừng mắt, mọi người bay tán lọan như chim.

Tô Lăng nghe âm thanh, một thoáng kia cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống. Môi Tần Kiêu dời khỏi môi cô, lại thương yêu mổ nhẹ lên môi cô một cái thật nhẹ. Anh cũng không buông Tô Lăng ra mà ôm cô vào lòng, anh nhớ rất rõ, cơ thể mềm mại trong ngực mình không mặc đồ lót. Không cho người khác nhìn.

Ông cụ bị tên khốn "ngang ngược" làm cho tức đến độ hoa mắt chóng mặt.

Cụ Đổng mặc kệ anh có phải chủ nhân nhà họ Tần hay không, ông dữ dằn nện cây gậy xuống.

Coi trời bằng vung! Thật là coi trời bằng vung!

Âm thanh nặng nề kia vang lên, chân mày Tần Kiêu cũng không nhíu lấy cái nào.

Người như anh quả là cứng rắn, dường như không cảm thấy đau đớn.

Tô Lăng ở trong ngực anh, nghe âm thanh đó cũng sợ hãi, cô vội vàng lên tiếng: "Ông nội! Ông đừng đánh."

Tần Kiêu cong môi, anh không sợ chết mà lúc này còn cúi đầu hôn lên môt cô thêm một cái. =)))))))

Tô Lăng vừa xấu hổ vừa tức giận, suýt nữa bị tên khốn Tần Kiêu này hù chết.

Cô ngước đôi mắt ướt át của mình lên nhìn anh, anh thấp giọng cười: "Ừm."

Nghe em được chưa, ông đây yên phận vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.