Mị Nhục Sinh Hương

Chương 17: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (9)



Edit: Phạm Mai

Beta: Linxu

Không ngoài dự đoán của Cố Minh Nguyệt, vào cuộc so tài ngày đó Mộ Cẩn Du đứng thứ nhất, dáng người hiên ngang tư thế oai hùng và kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu kia làm cả đám người xem phải thán phục.

Mọi người đều thất kinh, hóa ra trưởng tử của phủ Quốc công ngoài khuôn mặt có thể nhìn ra thì phẩm cách rèn luyện cũng giỏi.

Dĩ nhiên chút chuyện giật mình này còn đơn giản chưa đủ khiến cho mọi người khiếp sợ như lời công chúa Tây Lương nói với bên ngoài.

Hóa ra người hôm đó bị Mộ Cẩn Du coi là nam nhân ẻo lả trên trận đua ngựa là công chúa Tây Lương, phụng chỉ vua Tây Lương tới để cầu thân, muốn kết minh với Bắc Lương, cùng nhau xây dựng hòa bình hưng thịnh.

Công chúa Tây Lương kia coi trọng dung mạo xinh đẹp thái quá của Mộ Cẩn Du cũng không kì quái, tiểu tử kia quá câu người rồi. Mà để cho mọi người đều phải rớt mắt chính là Mộ Cẩn Du vậy mà không có trực tiếp đồng ý với công chúa.

Vương triều này có rất nhiều quy củ đối với Phò mã, nhưng cũng không bao gồm cả Phò mã của công chúa ngoại quốc.

Mộ Cẩn Du chỉ bẩm rõ với Thánh thượng rằng mình cần phải suy nghĩ. Mặc dù trong lòng công chúa Tây Lương lo âu thấp thỏm, nhưng lại vì nữ nhân thì phải biết rụt rè, nên cũng không tiện bức hôn. Trong lòng Thánh thượng biết đây là cơ hội tốt để kết minh với Tây Lương, cho nên cũng không tùy tiện tác hợp một đôi mà vợ chồng không hòa thuận, để đảm bảo tương lai không làm hư đại sự, kết thân không được mà thù càng thêm thù.

Có thể thấy được, Thánh thượng là một minh quân hết sức nhìn xa trông rộng.

Sau khi Mộ Cẩn Du đưa Cố Minh Nguyệt trở về phủ quốc công, quốc công gia nghe được tin tức không nói hai lời, trực tiếp lôi hắn vào thư phòng, cũng không biết hai người nói cái gì ở trong đó, ước chừng ngây người một buổi chiều.

Khi Mộ Cẩn Du đi ra ngoài cũng không có gì khác thường, vẫn là dáng vẻ phong lưu kia, nhưng mà sắc mặt quốc công gia trông không được tốt cho lắm.

Chuyện gì Cố Minh Nguyệt cũng không hỏi, chỉ cần biết sắc mặt quốc công gia không tốt, nàng liền an tâm.

Mà ở trong Tĩnh Hiền đường quốc công phu nhân bởi vì dùng lực quá sức mà suýt nữa đã làm gãy móng tay, không hiểu sao kế sách không chê vào đâu được của mình lại xảy ra chuyện không may. Chỉ là Mộ Phúc giống như bốc hơi khỏi nhân gian không tìm thấy bóng dáng, nàng cũng không tiện kết luận Mộ Cẩn Du có biết gì hay không, lại không thể phái người đi thăm dò, lòng dạ cứ như bay vào cõi tiên.

Chỉ có điều, kế này không thành, nàng đã nghĩ ra kế khác, nhất định không thể để cho Mộ Cẩn Du ở cùng công chúa Tây Lương.

Trong lòng quốc công phu nhân biết rõ lão gia nhà mình vẫn muốn để trưởng tử con vợ cả kế thừa tước vị, chẳng qua là do tiểu tử kia không chịu tranh giành. Cho dù lão gia có ra mặt đưa tấu chương lên hoàng thượng, chưa chắc gì hoàng thượng có thể cho phép hắn kế thừa. Nếu tiểu tử kia có thể cưới công chúa về, tình hình sẽ khác nhau rất lớn.

Ngay cả nàng cũng không biết nên thế nào, dù sao vẫn cảm thấy nhi tử do tiện nhân kia sinh ra có chút tà môn. Sau khi phí hết tâm tư gả vào đây nàng ra sức thương yêu cưng chiều hắn, muốn cái gì cho cái đó, nhưng không phải là ngoan ngoãn phục tùng sao. Loại thủ đoạn này của nữ nhân trong gia đình quan lại nào mà chẳng có, muốn nuôi một đứa trẻ nhỏ tuổi trở nên vặn vẹo, đây không phải là chuyện dễ thay đổi sao.

Trong kinh thành ai mà không biết từ sau khi tiền quốc công phu nhân qua đời, trưởng tử phủ quốc công liền thay đổi thành một loại người khác. Từ một thiếu niên chỉ có chút âm trầm biến thành kẻ không chịu dạy dỗ, chơi bời lêu lổng quần áo lụa là. Lúc nhỏ hắn cả ngày đi du sơn ngoạn thủy, sau này lớn hơn liền bắt đầu giống hệt đám con cháu nhà quan quần áo lụa là lưu luyến thanh lâu sở quán. Quốc công gia từ trên chiến trường tháo giáp trở về mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, lúc nghiêm trọng lấy ra gia pháp dùng cũng có. Nhưng Mộ Cẩn Du nằm ở trên giường chờ khi vết thương tốt lên, lại bắt đầu ăn chơi đàng điếm, vung tiền như rác.

Người đời đều nói, trưởng tử phủ quốc công đã bị phế, nói không chừng tước vị sẽ rơi vào người con trai trưởng do kế thất sinh ra.

Nhưng lão gia lại đáng hận như thế, cho dù thế nào cũng không muốn truyền tước vị cho Hiên Kha - từ nhỏ đã hiểu chuyện.

Những năm này chính mình cũng ngoan tâm, từ khi Mộ Cẩn Du mười hai tuổi năm ấy rét đậm hắn bị rơi xuống nước trong phủ nhà mình sau đó cách vài ngày liền đưa canh tẩm bổ có chứa bí dược tuyệt tử mãn tính qua đó, những thứ kia còn không phải vì con trai của mình mà nàng vạch ra kế hoạch sao?

Chẳng qua là, bản thân hắn vốn không có sở trường nào sao... Tại sao ở khu vực săn bắn lại có thể lấy được vị trí thứ nhất cuộc đua ngựa?

Bình thường tiểu tử kia vẫn bất hiển sơn bất lộ thủy (giếm những điều quan trọng chính yếu), chẳng lẽ vẫn luôn ẩn dấu...

Nghĩ đến đây, trong lòng quốc công phu nhân giật mình. Nhưng ngay sau đó nàng lại an ủi mình, trừ bỏ chuyện của Mộ Phúc, những chuyện mình đã làm kia đều không chê vào đâu được sao, ngay cả việc đưa canh tuyệt tử vào viện Tư Phương ho dù đại phu có đến xem cũng không nhìn ra vấn đề gì.

Lúc này, nàng không thể để tự rối loạn trận tuyến.

Ngày hôm đó, quốc công phu nhân tìm quốc công gia, chỉ thấy nàng ngồi ở bên người quốc công gia, mỉm cười mở miệng nói: "Lão gia, tuổi của Du Kha cũng không còn nhỏ. Thiếp thân nghe thấy ở trận săn bắn mấy ngày trước, công chúa Tây Lương có tình ý với Du Kha nhà ta. Thiếp thân suy nghĩ, không bằng thừa dịp yến tiệc sinh nhật tháng sau của lão gia, mời công chúa và những tiểu thư thích hợp khác vào trong phủ, nếu Du Kha và công chúa có tình ý với nhau, đó chính là chuyện vui lớn. Nếu quả thực Du Kha không có ý với công chúa, nhưng bởi vì biểu hiện trên trận săn bắn mùa xuân của Du Kha, lúc này chắc cũng có người nguyện ý gả nữ nhi tới đây, ngài thấy sao?"

Quốc công gia cúi đầu trầm tư trong chốc lát, cảm thấy chuyện này có thể làm, liền gật đầu cho phép, nhưng dặn dò phu nhân mời một ít quyền quý, chú ý một chút trong sạch.

Trong lúc nhất thời, thiếp mời phủ quốc công phát rộng rãi, bọn người hầu trong phủ cũng bận rộn.

Cố Minh Nguyệt cũng nghe nói phủ quốc công cũng đưa thiếp mời cho công chúa Tây Lương ở trong cung. Không cần suy nghĩ nàng cũng biết đây là bút tích của quốc công phu nhân, nàng đánh chủ ý gì, trong lòng Cố Minh Nguyệt vô cùng rõ ràng. Chẳng qua là từ lúc bắt đầu việc này đã không thể thành công, vậy bây giờ càng không thể nào thành công. Như vậy, nàng không ngại tiết lộ cho Mộ Cẩn Du biết, bán cho hắn một cái nhân tình.

Vì vậy, nàng vờ như lơ đãng nhìn về phía nam tử đang uống rượu dưới tàng cây anh đào trong sân, nói: "Thiếu gia, nô tỳ nghe nói lần này phu nhân cũng mời cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ấy tới."

Bàn tay cầm chén lưu ly của Mộ Cẩn Du hơi siết lại, chân mày thoáng nhíu một cái. Hắn biết vị biểu muội kia, là nữ nhi duy nhất của ca ca nhà mẹ đẻ phu nhân, dáng người với tính tình cũng không tệ, chỉ tiếc còn nhỏ tuổi mà đã thành góa phụ khi chưa cưới chồng, xưa nay vẫn ở trong nhà không ra ngoài. Bình thường phu nhân chưa hề nghĩ tới nàng, cực ít mời biểu muội tới phủ.

Như thế... Có chút bất thường...

Nghĩ đến đây, Mổ Cẩn Du để cái chén trong tay xuống, vẻ mặt hắn lạnh lùng, như có điều suy nghĩ, nói: "Nàng nghĩ muốn cái gì."

Cố Minh Nguyệt nghe vậy con mắt sáng lên sóng mắt lưu chuyển, vừa như bi thương lại giống như oán giận ngọc diện lang quân trước mặt, môi đỏ khẽ mở, nhu tình như nước trả lời: " Nô tỳ biết thân phận mình thấp kém, nào dám có một tia hy vọng xa vời không thiết thực. Chỉ mong hòa hợp cùng thiếu gia, mới có thể làm bạn thật lâu dài với thiếu gia."

Tầm mắt nam nhân dừng lại trên mặt nàng thật lâu chần chừ không rời, hắn không nói, Cố Minh Nguyệt cũng không thể nhiều lời.

Lúc này nàng mặc bộ váy màu san hô có những đốm hoa nhỏ nhẹ như mây ôm trọn lấy thân mình, tóc mây dày được búi gọn lại bởi một trang sức hình bông hoa xinh đẹp tám màu buộc vòng quanh sau đầu, bay lượn theo gió xuân. Mặt của nàng phấn hồng lung linh ở dưới ánh mặt trời rực rỡ chói mắt như thế, ngọc quý không bằng dung nhan mỹ nhân.

Mộ Cẩn Du nhìn đóa hoa rực rỡ kia, mỹ nhân như hoa như ngọc, trong lòng suy nghĩ không phải là những lời nóng vội nhỏ mọn của nàng, mà là lời nói Ngũ điện hạ nói với hắn hôm đó.

Hắn nói: "Tử Giác, nhường nàng cho ta được không?"

Đúng rồi, Ngũ hoàng tử yêu nhất mỹ nhân mà, sau cuộc so tài hôm đó liền lôi kéo hắn muốn dẫn tới liếc mắt nhìn giai nhân mới chịu bỏ qua. Bản thân đã sớm dự đoán được như thế, liền dẫn điện hạ quay về lều trại.

Cũng chỉ có hắn tự mình biết, sau khi gặp người cặp mắt Ngũ hoàng tử sáng lên, lúc mặt hắn (Ngũ hoàng tử) chứa vẻ chờ mong nói với hắn muốn lấy được mỹ nhân, trong lòng bản thân mình tức giận ngập trời nắm tay chắc tới mức rách thịt bàn tay đau nhức cũng không buông.

Tâm tình kia tới quá kịch liệt, ngay cả Ngũ hoàng tử cũng có thể nhìn ra, xua tay tiếc nuối, nói thẳng quân tử không đoạt đồ tốt của người khác.

Từ lúc nào mà, chỉ là một nữ nhân, cũng làm cho hắn để ý như vậy.

Nhưng bây giờ hắn đã không muốn, nghĩ tới bộ dạng tiêu sái trước kia khi chuyển tặng mỹ nhân, dù thế nào cũng không mở miệng ra được.

Cuối cùng Mộ Cẩn Du cũng phải thừa nhận, Cố Minh Nguyệt khác với những nữ nhân trước kia của hắn. Nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc nàng có thể có những ý nghĩ không thiết thực với hắn, những ảo tưởng không phù hợp với thân phận.

Hắn muốn nàng, nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn.

Mộ Cẩn Du đang suy tư có cần nâng vị trí Cố Minh Nguyệt lên hay không, từ thị tỳ lên thị thiếp, nhưng mà không hơn.

Thân phận của nàng quá thấp, dù mình muốn cất nhắc nàng, thì tới vị trí thị thiếp cũng đã cao, chỉ có thể cho nàng nhiều hài tử mà thôi...

Hài tử...?

Mắt Mộ Cẩn Du sáng lên, đúng là hắn có thể cho nàng đứa con! Trước kia không biết sức nặng của nàng trong lòng mình lỡ không may trước khi lấy vợ vào cửa lại có con trai thứ lớn, hiện nay tâm ý của hắn đã định, nếu Cố Minh Nguyệt có hài tử, tương lai chủ mẫu có vào cửa cũng không tiện đuổi nàng. Như thế, cũng là một biện pháp lâu dài.

Dù sao mình cũng hai mươi hai, ở tuổi này phần lớn nam tử đã là phụ thân của mấy hài tử.

Cố Minh Nguyệt lo sợ bất an nhìn nam nhân trước mặt thay đổi sắc mặt, vẻ mặt của hắn từ âm trầm đến rối rắm, cuối cùng ánh sáng trong mắt lại đần dần rực rỡ, giống như hai ngọn lửa xa xôi.

Đột nhiên, hắn cười.

Nụ cười kia dường như làm cho Cố Minh Nguyệt hiểu được hàm nghĩa của nửa câu đầu trong câu "Một nụ cười tai họa vạn năm, một tiếng khóc ưu sầu vạn cổ ".

Mộ Cẩn Du uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, bỗng dưng ôm lấy Cố Minh Nguyệt, đôi môi ấp áp mềm mại mang theo hơi nóng, hôn lên cái miệng nhỏ ngát mùi đàn hương của nàng, chậm rãi bón qua một ngụm rượu.

"Nhược Lan, Nhược Lan..." Nam nhân hôn cổ nàng thấp giọng nỉ non "Sinh cho ta một hài tử được không?"

Thân thể Cố Minh Nguyệt cứng ngắc một thoáng sau chớp mắt liền mềm nhũn ra, tay nàng xoa nhẹ cái đầu đang ngặm cắn trước ngực mình, vuốt ve tóc mai nam nhân, giọng nói nhẹ nhàng giống như ở chín tầng mây.

Nàng nói: "Được..."

Nàng nghĩ đến đã từng có người nói với nàng như vậy, đáng tiếc...

Dạo chơi ngày xuân, hoa hạnh thổi qua đầu.

Những ai còn trên con đường tuổi trẻ? Đủ phong lưu.

Thiếp nghĩ gả thân cho người, cả đời tốt đẹp.

Thỏa sức vứt bỏ che đậy, không thể thẹn thùng!

Đêm đó, Cố Minh Nguyệt đi khỏi tháp mềm, nghỉ ở trên giường Mộ Cẩn Du.

Tác giả nói

Thật ra Mộ Cẩn Du là một người rối rắm.

Hắn có chủ nghĩa nam tử hơi lớn, cảm thấy nữ nhân đều có thể gọi thì tới đuổi thì đi, chỉ biết dùng thân thể đi yêu người ta...

Ngô, làm sao cảm thấy chính mình nói ra câu này xong thấy thật háo sắc.

Bất quá hắn cũng đang thay đổi từ từ~~

Cô nương Minh Nguyệt này, thật giống như cũng không muốn chết muốn sống có người yêu thương...

So sánh hai người, cuối cùng tôi cảm thấy Minh Nguyệt luôn dịu dàng lại từ chối người xa cách ngạn dặm. Trước kia nàng cũng khinh thường lấy lòng nam nhân, mặc dù hiện nay không làm không được, trong lòng vẫn có một cỗ khí chất kiêu ngạo, thật ra trong xương cũng là khí chất quật cường, tôi muốn sau này cũng viết ra những thứ này.

Yêu nhất Tiểu Hoàng, Lạp Lạp nữa~~

Cảm tạ các vị đã xem và nâng đỡ bộ truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.