Mị Quân

Chương 19: Thân thế ( tiếp )



[i]* Bắt đầu từ chương này mình muốn đổi xưng hô của Thẩm Chiêu với Sắt Sắt sang ta – nàng, dù sao tình cảm của Thẩm Chiêu cũng rất rõ ràng rồi, cứ đẻ ta – ngươi mãi cảm thấy có chút xa cách a…[/i]

Trong không gian u tối vắng vẻ, ánh sáng nhu hòa ôn nhuận của dạ minh châu kia thế nhưng có vẻ có chút chói mắt.

Lông mi Sắt Sắt run rẩy, giống như con nai bị dọa cho kinh hãi, hai tròng mắt trừng to, nhìn Thẩm Chiêu, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: “A Chiêu, ngươi…… Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Thẩm Chiêu rũ mắt nhìn nàng, trên mặt phủ đầy vẻ thê lương lẫn một tia hỗn loạn yếu ớt. Hắn nhanh chóng đem ánh mắt dời đi, thanh âm nhẹ như gió thoảng : “Sắt Sắt, nàng như vậy là không được, nàng không thể bất động thanh sắc liền muốn đem ta vứt bỏ. Nếu sau này gặp phải cửa ải khó khăn, chúng ta có thể cùng nhau vượt qua. Ta yêu nàng như vậy, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời này, chẳng lẽ ở trong lòng nàng, ta không có một chút giá trị nào sao?”

Sắt Sắt ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn hắn.

Thẩm Chiêu khóe môi hơi nhếch lên, treo trên mặt ý cười nhẹ như mây khói, nói: “Không phải nàng đã sớm biết, Cao Sĩ Kiệt cùng Từ Trường Lâm đều là vì Tống cô nương mà đến, vậy nàng đoán xem, Tống cô nương là ai?”

Sắt Sắt không chớp mắt nhìn hắn, hỏi: “Là ai?”

Thẩm Chiêu vươn tay nhẹ xoa cằm nàng, lòng bàn tay sau nhiều năm cầm kiếm luyện võ lưu lại vết chai mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô nương gia non mềm tinh tế, chậm rãi nói: “Sắt Sắt, nàng đến hiện tại vẫn không đoán ra sao? Trên đời này trừ bỏ nàng, còn có người thứ hai đáng giá để ta trù tính như thế, phí nhiều tâm tư như vậy sao?”

Sắt Sắt cảm thấy giống như có một khối đá ầm ầm rơi ở trước mặt, hai tai ù ù, đầu óc rối loạn, không thể tin nổi mà lảo đảo lui về phía sau.

Tô Hợp cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn Sắt Sắt, miệng há ra, hồi lâu cũng không khép lại.

Gương mặt Thẩm Chiêu như cũ không có biểu tình mà đi đến trước mặt Sắt Sắt, nói: “Nếu người Cao Sĩ Kiệt cùng Từ Trường Lâm muốn không phải nàng, ta sẽ không quản những việc này. Trên đời này, người có thể làm ta sầu, làm ta sợ, làm ta yêu, làm ta hận chỉ có nàng. Ôn Sắt Sắt, nàng không phải muốn biết ta đến tột cùng giấu diếm nàng cái gì sao? Hiện tại ta nói cho nàng, nàng nghe hiểu chưa? Nàng căn bản không phải họ Ôn, nàng họ Tống, là nữ nhi của thần uy tướng quân Tống Ngọc.”

Sắt Sắt liên tiếp lui mấy bước, đụng phải vách tường thô ráp, lắc đầu: “Không, ta không tin……” Nàng giống người như chết đuối vớ được cọc, run run lặp lại: “Ta tuyệt không tin , chuyện này không có khả năng!”

Thẩm Chiêu cúi đầu nhìn nàng, gằn từng chữ nói: “Năm đó chiến sự binh bại, nàng cho rằng Lê gia sau khi khiến cho Tống gia nhận tội sau có thể cam tâm tình nguyện về hưu sao? Bọn họ trong lòng rất rõ ràng, việc này có chủ mưu khác, đao thương chĩa thẳng về phía Lan Lăng trưởng công chúa.”

“Tuy rằng Lê Uyên chết trận, nhưng uy danh của Lê gia có thừa, mà Lan Lăng công chúa sau khi cùng Lai Dương hầu thành thân liền cùng Bùi Nguyên Hạo tạo nên khoảng cách, tuy rằng không có hoàn toàn cắt đứt quan hệ, nhưng cũng đã sớm không còn là cùng vinh nhục cùng hưởng sống chết cùng nhau. Phụ hoàng đã sớm kiêng kị công chúa nhiếp chính, muốn mượn việc này chèn ép cô cô. Lúc ấy Lan Lăng công chúa có thể nói là địch ở tứ phương, nhưng đó xảy ra một chuyện thay đổi thiên cơ.”

Trong mật thất im ắng, tiếng thở dốc càng ngày càng nhanh hơn.

“Lan Lăng công chúa sau khi cùng Lai Dương hầu thành thân liền có thai nhưng bất hạnh sinh non. Cô cô phong tỏa tin tức với bên ngoài, cũng hướng phụ hoàng đưa ra yêu cầu muốn thu dưỡng hài tử của Tống phu nhân. Không chỉ thu dưỡng, còn phải cho nàng một danh phận. Phụ hoàng đối với Tống gia hổ thẹn, đối với mẫu thân ta yêu thương, cho nên sau khi trên triều xử án Tống gia một lần tru di diệt tộc, hắn cùng Lan Lăng công chúa thực hiện giao dịch.”

Thẩm Chiêu bỗng nhiên dừng lại, giơ tay lau nước mắt rớt bên má Sắt Sắt, chung quy vẫn là không đành lòng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn ta tiếp tục kể không?”

Thân thể Sắt Sắt hơi run rẩy, nàng hết sức đè ép chính mình, nhưng lời nói ra nói vẫn mang theo chua xót nghẹn ngào: “Nói đi.”

“Lan Lăng công chúa đem nữ nhi của Tống gia nữ đặt ở dưới gối nuôi dưỡng dưới danh nghĩa con gái của mình. Phụ hoàng tắc ra tay bảo hộ cô cô, thay nàng chặn công kích hãm hại của Lê gia. Lúc ấy mẫu thân ta chưa lâm bồn, nhưng hai người họ đã định sẵn, nếu mẫu thân sinh ra nam hài sẽ phải cưới Tống cô nương làm vợ.”

“Chuyện này chỉ sợ kể cả Lai Dương hầu cũng không biết. Bởi vì trong lúc khủng hoảng biến động năm đó, Lan Lăng công chúa căn thời điểm theo kế hoạch, thỉnh cầu phụ hoàng điều Lai Dương hầu đi Vân Châu cứu tế, mãi cho đến khi Lan Lăng công chúa ôm hài tử từ Li Sơn hành cung trở về, phụ hoàng mới hạ chỉ triệu Lai Dương hầu trở về.”

“Sắt Sắt, ta mỗi câu mỗi chữ đều là thật sự, nếu nàng không tin có thể đi kiểm chứng.
Hoàng gia từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều có ký lục lưu trữ, mặc dù năm đó phụ hoàng đã cố ý hủy diệt dấu vết, nhưng nàng nếu muốn điều tra manh mối, theo ta mà nói thì vẫn có thể tìm lại được chút dấu vết còn lại.”

**

Lăn lộn lâu như vậy rất nhanh đã đến chiều muộn, hoàng hôn treo ở trên đầu cành liễu sao, ánh nắng chiều sặc sỡ, ráng đỏ dừng ở trên phố cổ, bao phủ một đường thê lương.

Trên đường hồi công chúa phủ, Sắt Sắt đều là trầm mặc.

Thẩm Chiêu dựa trên vách tường xe ngựa, nhìn nàng đem thân mình co thành một khối, trán để ở trên đầu gối, không hề nhúc nhích.

Hắn vươn tay muốn xoa đầu nàng, nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến sợi tóc mềm mượt lại do dự, ở giữa không trung ngừng một lát, lại đem tay thu trở về.

“Ta biết, sau khi nói cho nàng nghe hết tất cả mọi chuyện, nàng sẽ phản ứng như thế này mà.”

Sắt Sắt không tiếp lời.

Thẩm Chiêu lại nói: “Ta cũng không muốn sớm như vậy đã nói cho nàng, nghĩ ít nhất chờ nàng có chuẩn bị rồi mới nói. Nhưng nàng thật sự quá vô tâm vô phế, đối với ta cũng quá nhẫn tâm, trong tình thế cấp bách ta nhất thời liền…… nói ra.”

Sắt Sắt như cũ không đáp lời.

Thẩm Chiêu có chút luống cuống: “Không bằng nàng cứ khóc đi? Ta biết việc này nàng rất khó tiếp thu, nhưng nàng còn có ta…… Ta bảo đảm, cả đời ta vĩnh viễn yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng, nàng trả lời ta một chút thôi, được không?”

Sắt Sắt ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn hắn.

Nhìn đến tận lúc đem Thẩm Chiêu trong lòng khẩn trương, nàng mới nức nở nói: “Mẫu thân cùng phụ thân đều đối với ta rất hảo, Huyền Ninh đối với ta cũng đặc biệt tốt, chúng ta không thể nào không phải người một nhà a!”

Thẩm Chiêu vội vàng lấy khăn tay một bên lau nước mắt cho Sắt Sắt, một bên nói: “Theo ta quan sát, cha nàng khả năng căn bản không biết nàng không phải nữ nhi của ông, tiểu tử ngốc Huyền Ninh kia lại càng không thể biết được. Đến nỗi mẫu thân nàng…… Ta nghĩ, cô cô đã nuôi dưỡng nàng mười mấy năm, đối với nàng hẳn là có cảm tình……”

“Aii, nàng nước mắt như thế nào không thể ngừng lại vậy. Đừng khóc, ta sai rồi còn không được sao? Nàng cứ coi như ta cái gì cũng chưa nói, mọi việc vẫn giống như trước đây, được chưa?”

Thẩm Chiêu nhìn Sắt Sắt khóc như hoa lê đẫm mưa, đau lòng không thôi, một đường này hết lời dỗ dành nàng, dần dần cũng dỗ được nàng ngưng khóc. Xe ngựa trên đường tiến vào Sùng nhân phường, Sắt Sắt hướng ra ngoài chỉ chỉ, khàn khàn giọng nói: “Ta muốn ăn bánh hạt dẻ rồi vào trong thuyết thư quán kia nghe kể chuyện.”

Thẩm Chiêu nhíu mày nhìn sắc trời đang tối dần, hơi do dự, thấy thân thể gầy yếu của Sắt Sắt hơi run run, hình như là lại muốn khóc, vội nói: “Ăn! Nghe! Đều nghe ngươi!”

Hai người xuống xe ngựa, tỳ nữ cùng Phó Tư Kỳ theo sát ngay sau đó bị Thẩm Chiêu vẫy vẫy tay, hai người liền đứng ở chỗ cũ, không hề đi theo.

Thẩm Chiêu từ trong tay áo lấy ra bạc vụn, mua cho Sắt Sắt một cân bánh hạt dẻ, lại đưa Sắt Sắt chui vào thuyết thư quán ngồi xuống trước một đám người thưa thớt.

Cũng không biết vì sao, Sắt Sắt nhìn Thẩm Chiêu vì chính mình bận rộn như vậy, đột nhiên cảm thấy tâm trạng mơ hồ dần dần bình lặng xuống dưới, giống như không hề có sự khó chịu như vừa rồi.

Thuyết thư tiên sinh kể về một câu chuyện xưa của một đôi tài tử giai nhân, trong đó xen kẽ một truyền thuyết.

“Nghe đồn ở ngoài tứ hải có một ngọn tiên sơn, trên núi tiên nhân ở sẽ bố huyền cơ trận. Năm xưa có một người phàm nhân ở xa xôi vạn dặm đến để học nghệ, học được trận pháp này. Hơn trăm năm trước, ở Nhai Châu có một phú hộ, phu thê vốn rất ân ái, sau bị tiểu nhân châm ngòi hiểu lầm lẫn nhau, cho đến cuối cùng phản bội nhau, đồng quy vu tận. Có một đạo sĩ đi ngang qua nơi đó thấy bi kịch này của nhân gian liền không khỏi thổn thức, sinh ra trắc ẩn bèn lấy sở học suốt đời để bày huyền cơ trận, cho thời gian đảo ngược lại, cho phu thê hai người trùng sinh.”

Có người bên dưới có ngắt lời nói: “Trùng sinh có ích lợi gì? Đời trước đã có thể phản bội nhau, đời này là có thể sống tốt bên nhau được sao?”

Thuyết thư tiên sinh vướt vuốt chòm râu tuyết trắng, nói: “Ngươi có điều không biết, phàm là người trùng sinh, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có ký ức kiếp trước, có thể mơ thấy quãng dời trước đây của chính mình, có lẽ là có thể biết bản thân mình sai ở đâu để kịp thời bình định, tránh đi bi kịch.”

Sắt Sắt vốn định tùy ý tìm một trò tiêu khiển để phân tán một chút tinh lực, giúp cho bản thân không cần suy nghĩ đến những chuyện thương tâm. Nhưng thuyết thư này càng nghe càng huyền ảo, nàng không nhịn được bèn kéo kéo ống tay áo Thẩm Chiêu, nói nhỏ: “Ngươi có thấy hay không…… Cổ quái?”

Thẩm Chiêu mày kiếm thâm trầm, im lặng một lát rồi mới quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Giống chúng ta?”

Hai người cúi đầu thì thầm bàn chuyện, thuyết thư tiên sinh lại thở dài: “Nhưng việc này rốt cuộc là nghịch thiên cải mệnh, dù sao cũng phải trả giá. Cần có một người tình nguyện chấp nhận lấy thân mình ra làm vật hiến tế cho huyền cơ trận, cái chết chờ ở phía trước sẽ cực kỳ thống khổ, còn phải có ý chí kiên định, dù phải trải qua thống khổ đến mức nào cũng không thể có chút dao động……”

Thuyết thư tiên sinh nói một hồi chuyện huyền ảo ngược lại thật sự dọa Sắt Sắt đến ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng không hối tiếc thân thế nữa, cũng không khóc lóc hề hề nữa, dọc theo đường đi nàng cứ lầm bầm lầu bầu. Tới khi xe ngựa ngừng ở trước cửa phủ công chúa, nàng rốt cuộc nhịn không được, bắt lấy cánh tay Thẩm Chiêu, nói: “Ngươi nói xem…… Ta trong mộng cảnh có phải chính là kiếp trước của chúng ta không? Hai chúng ta có phải là phá trận trùng sinh không? Vậy ngươi nói, hai ta ai là người có chấp niệm sâu như vậy, có thể hiến tế thân xác để lập nên huyền cơ trận, đổi lại một cơ hội trùng sinh a?”

Thẩm Chiêu lúc nãy khi nghe về truyền thuyết cũng hơi có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền phát giác sơ hở chồng chất, hắn từ trước đến nay đối với mấy chuyện bát quái loạn thần đó đều khịt mũi coi thường, nghe Sắt Sắt hỏi như vậy, cười nhạo nói: “Tất nhiên là ngươi, cũng chỉ có ngươi sẽ tin chuyện truyền thuyết nhảm nhí đó thôi.”

Người dịch: Huyền Trang



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.