Mị Sát

Chương 15-2



Anh nói nhẹ nhàng không chấn động, nhưng lại hàm chứa cảm xúc khiến cho người ta không tự giác khiếp sợ mà phục tùng. Quả nhiên Anh Túc thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh lại kéo Tưởng Miên ra ngoài. Còn chưa bước ra khỏi cửa, tiếng A Lương vang lên, vô cùng mỉa mai “Không phải chị Anh Túc nói không về Sở gia sao? Bây giờ xông vào như thế này thì gọi là gì đây?”

Anh Túc vẫn không ngừng bước, kéo Tưởng Miên bước lên xe. Nhìn kính chiếu hậu không thấy Sở Hành và A Lương bước ra ngoài phòng tiếp khách. Anh Túc đợi khi nhà họ Sở khuất tầm mắt mới thu hồi ánh nhìn, lúc quay đầu lại, phát hiện nụ cười trên mặt Tưởng Miên nhạt đi một nửa.

Anh Túc chu chu miệng, trong lúc này không biết nói gì mới thích hợp.

Anh Túc không có sở trường an ủi. Cô ở Sở gia mười năm, rất nhiều chuyện trong lúc lớn lên đều vô tình bị lược bớt. Khi Anh Túc ở Sở gia không có bạn bè, Sở Hành cũng không cho cô kết bạn nhiều, cho dù là cùng hay khác phái. Mười hai tuổi, khi vừa tới Sở gia, Anh Túc từng có một người bạn tên là Nghiên Nghiên, quan hệ giữa hai người tốt hơn những người khác, không bao lâu sau Nghiên Nghiên liền bị phái đi nơi khác.

Người có quan hệ tốt nhất với cô từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Sở Hành. Khi người khác đau lòng, hi vọng có thể có người tiến đến ôm lấy mình an ủi, nhưng Sở Hành thì lại không cần. Đến như Anh Túc, lớn lên được Sở Hành nuông chiều, rất ít khi có cái cảm giác gọi là đau lòng. Nhưng về sau loại cảm nhận này xuất hiện nhiều hơn thì đã là người ngoài tổ chức, chính mình không cần cũng không có biện pháp để được an ủi.

Yên lặng ngồi trong xe hồi lâu, Anh Túc từ từ mở lời: “Hôm nay chị không nên đến đó.”

Lần đầu tiên cô mở miệng gọi “chị”, Tưởng Miên hơi chấn động, tiếp tục nghe Anh Túc nói hết, giọng nói như việc không có gì liên quan đến mình: “Từ trước đến nay Sở Hành chưa bao giờ bao che khuyết điểm. Nhưng một khi đã là thứ anh ta coi trọng, cho dù làm gì, anh ta đều có thể bỏ qua. Có khi còn được nuông chiều tới mức làm một số việc thái quá, nah ta cũng không sao cả, ngược lại còn có thể giúp đỡ, đem cục diện rối rắm thu dọn thỏa đáng. A Lương không phải là người đầu tiên cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Về sau chị đi tìm Sở Hành, cho dù mười lần thì cũng sẽ vẫn là kết quả này.”

“Mười năm trước, lúc em vừa tới Sở gia và A Lương bây giờ cực kỳ giống nhau. Nhưng mới tới chưa được vài ngày đã bị Ly Chi phủ đầu áp chế, sau đó hung hăng làm rất nhiều chuyện không chấp nhận được với Ly Chi, bị người ta báo cáo với Sở Hành nhiều lần, nhưng đều không bị trừng phạt. Khi đó em còn chưa hiểu, mỗi ngày đều tùy tiện làm việc, bởi vậy mà không ít lần mắc lỗi. Có điều mắc lỗi thì kệ mắc lỗi, bao năm qua cũng chả có ai dám thẳng mặt trả thù. Bây giờ A Lương cũng như vậy, mặc cho cô ta náo loạn như thế nào Sở Hành cũng kệ. cho nên chị không cần lo.”

Qua một khắc, Tưởng Miên hỏi dò: “Vậy nguyên nhân chán ghét mà vứt bỏ là gì?”

“Thật ra là chị muốn hỏi em rốt cuộc tại sao bị Sở Hành xóa tên đúng không?” Anh Túc ngồi bên cửa sổ, chống cằm, nhìn về phía Tưởng Miên cười nhẹ một tiếng: “Thật ra những chuyện trước kia em làm coi là đúng thì giờ lại thành không đúng rồi, hai năm qua em đã ngửi được manh mối thất sủng nhưng vẫn cứ kiên trì, kết quả vẫn là không được, Sở Hành chỉ đơn giản là cảm thấy chướng mắt, em cũng chả có cách nào.”

“…Có manh mối gì?”

Anh Túc nghiêng đầu qua bên khác, nghịch tua rua phía trước cái ghế dựa, không tập trung nói: “Có một năm sinh nhật Sở Hành, em đi biên giới làm nhiệm vụ, đặc biệt mang về một khối đá Myanmar tặng cho anh ta, lúc tặng vẫn còn tốt, nhưng đến ngày thứ ba em liền gặp Lộ Minh đem hộp cất viên đá rời đi, hỏi ra thì biết là đem đi sửa. Về sau, vào sinh nhật em, em cứ nhìn điện thoại đợi Sở Hành gọi cho em, kết quả đợi cả đêm không thấy, cả đêm đó còn không thấy trở về. Ngày hôm sau, em rất tức giận định bỏ nhà đi, ai ngờ vừa ra tới cửa thì gặp anh ta từ ngoài cửa đi vào, trên người còn phảng phất mùi nước hoa, mà mùi này cực kỳ đặc biệt, chỉ hộp đêm Thành Đông mới có. Em vốn cho rằng đêm đó anh ta có cuộc tụ họp nào đó không thể không tới, về sau mới biết chỉ là anh làm ông chủ, cảm thấy lâu rồi chưa đi hộp đêm tìm người thả lỏng một chút.”

Anh Túc quấn tua rua từng vòng trên tay rồi lại buông ra, chậm chạp nói: “Nếu lúc trước em không được quan tâm chiều chuộng như A Lương bây giờ, thì loại sự tình này tuyệt đối sẽ không xảy ra. Cho nên khoảng hai năm trước, những sự kiện tương tự lần lượt phát sinh, em liền biết ngày mà em bị chán ghét bị vứt bỏ đang càng ngày càng đến gần. Nhưng mà em có biện pháp gì sao? Những gì có thể nghĩ ra em đều đã thử hết rồi, đều không có tác dụng, thật sự là hết cách rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.