Mị Sát

Chương 2



Anh Túc không có chậm chạp, nhanh chóng quỳ xuống, không nói lời nào.

Mí mắt của Sở Hành cũng không ngẩng, hỏi: “Có gì muốn nói không?”

Tấm thảm lông dê mềm mại dưới đầu gối, quỳ như thế nào cũng không cảm thấy đau, mí mắt Anh Túc rũ xuống, nhẹ giọng: “Không có.”

“Biết sai rồi sao?”

“Biết sai rồi.”

Sở Hành khẽ hừ, cũng không tiếp tục hỏi cô biết sai cái gì. Nghĩ đến anh đã sớm biết rõ, coi như Anh Túc đường hoàng đi nữa, thì lần sau vẫn chết.

Anh Túc quỳ thẳng lưng, nhưng vẫn thấy được chân anh đang mang một đôi dép có màu trắng sữa như màu tấm thảm dê, liền có chút lười biếng.

Im lặng một hồi, cô lại nghe anh lên tiếng: “Nếu biết sai thì nhận phạt, tạm thời quỳ thôi.”

Cứ như vậy, cái 'tạm thời' của anh chính là suốt đêm.

Sở Hành cũng là một đêm không ngủ, hai ngày ngày bởi vì cô mà anh đã bỏ lại rất nhiều công vụ chưa làm, lại một phần công vụ để xuống bàn, lúc anh ngẩng đầu lên thì trời đã sáng. Suốt khoảng thời gian đó, quản gia có gõ cửa mấy lần, đi vào mang thêm cafe và bữa ăn khuya, thấy Anh Túc quỳ trên thảm, đuôi mắt cũng không động một cái.

Ngược lại, sáng sớm, Đường tổng gõ cửa phòng, thấy bộ dạng của cô thì khẽ kinh hãi, nhưng lại không dám hỏi nhiều, con mắt không quan tâm mà đưa tập tài liệu nộp lên, nhỏ giọng nói chuyện vài câu với anh. Anh Túc vẫn quỳ ở đó, cũng nghe được vài đoạn ngắn, nhưng vì cô ở nhà họ Sở cũng mười năm, mưa dầm thấm đất, đối với sự vụ sớm đã quen, nên có thể nghe một ra ba, chỉ với mấy đoạn nhỏ, mà cô biết Đường Minh đang nói về nhà họ Thôi.

Con đường buôn bán phân ra rất nhiều loại, nhà họ Sở làm việc chính là dơ bẩn nhất. Ám sát, ma túy, tình dục, nhưng phàm là người hắc đạo, cũng không khỏi dính nhiều hoặc ít, nếu muốn trở về con đường chính đạo, hoặc là muốn đem chuyện làm được vững hơn thỏa lưu loát, thì đem những chuyện này toàn bộ ủy thác cho Sở Hành. Nhà họ Sở sẽ thay người ám sát, không hỏi động cơ, nguyên do, chỉ nhận thù lao. Nếu người bị hại muốn tìm kẻ thù báo thù, thì cũng chỉ tìm kẻ thuê sát thủ, không có liên quan đến nhà họ Sở.

Trước kia Sở Hành đã nói qua, nhà họ Sở chẳng qua là một cây đao. Dao găm giết ai, phải nhìn ý tứ của cố chủ. Làm sao giết, cũng nhìn ý tứ của cố chủ. Nếu người báo thù có chút đầu óc, thì biết như thế nào để tìm người 'xử' kẻ thù, mà không phải đi tìm 'dao găm' để báo thù.

Nhà họ Thôi là một thế lực mới ở thành phố C, việc làm ăn của họ lại là buôn bán vũ khí. Hơn nữa, lại có quan hệ sâu xa với chính quyền địa phương, mà lúc nhà họ Thôi ngang nhiên nhúng tay, những gia tộc khác đều có ý nhún nhường ba phần. Chính điều này đã làm nhà họ Thôi hoành hành không cố kỵ.

Gần đây Sở Hành lại cần chính quyền địa phương đó phê chuẩn một tờ giấy, đúng lúc quản sự nơi đó lại cùng một người trong nhà họ Thôi kết thân. Chức quan người đó cũng không nhỏ, nhưng danh tiếng ở thành phố C trước giờ không tốt, làm việc lại càng khó dưa. Tờ giấy nhà họ Sở đưa lên hơn một tháng, đến nay vẫn bị người lấy danh tiếng không qua, không phê chuẩn.

Anh Túc nghe Sở Hành cùng Lộ Minh nói chuyện, suy nghĩ vận chuyển thật nhanh, ngoài mặt vẫn cúi đầu không nhúc nhích.

Đợi đến khi Lộ Minh đi ra ngoài, Anh Túc lại quỳ chốc lát, thì nghe được tiếng nói không hề bận tâm của Sở Hành vang lên: “Đứng lên đi.”

Anh Túc đã quỳ thẳng tắp suốt cả buổi tối, thân thể thoáng nhúc nhích, liền cảm thấy đầu gối truyền đến cảm giác đau nhức, không trụ được mà ngã xuống.

Mặc dù từ năm 12 tuổi cô đã tiếp nhận huấn luyện, nhưng lần trừng phạt lần này không giống 12 năm kia. Trong quá khứ, Anh Túc luôn đóng vai một cô bé khéo léo dịu dàng, ít nói, lưu loát, thông minh, cũng không cãi lời, điều này làm cho Sở Hành đặc biệt hài lòng, nên rất ít khi phạt cô.

Hôm nay, Sở Hành vẫn là Sở Hành luôn lạnh nhạt kia, nhưng cô lại không muốn làm một Anh Túc năm xưa.

Anh túc giật giật người, nhưng không đứng lên được, tư thế hai tay chống lên sàn của cô không đẹp mắt chút nào, đột nhiên có một đôi dép màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của cô, Sở hành cúi người, bế cô lên.

Lông mi Anh Túc rủ xuống, không nói một lời. Sở Hành ôm cô đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm mở lời: “Nặng!”

“Không thể nào.” Anh Túc có chút tức giận, “Rõ ràng tôi đã nhẹ đi một kí!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.