Mị Sát

Chương 44



Edit: Chickenliverpate

Một tuần sau, khi Lộ Minh ôm một đống văn kiện đang chờ được xử lý đến Sở gia tìm Sở Hành, đúng lúc nhìn thấy cảnh anh đang mang giầy cho Anh Túc.

Vẻ mặt Anh Túc mệt mỏi ngồi trên mép giường, hai hàng mi dài rũ xuống, tạo nên bóng mờ trên làn da mịn nõn nà. Dường như đang cúi đầu nhìn Sở Hành, dường như cũng không phải, gương mặt cứng ngắc trống rỗng, không cảm xúc.

Lộ Minh thấy dáng vẻ này của cô, liền nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước gặp cô trong bữa tiệc. Khi đó mặc dù Anh Túc trầm lặng, nhưng ít ra còn có thể đi tới đi lui, có thể cau mày, có thể bực bội, nhưng bây giờ giống như bị rút mất linh hồn, không nhìn thấy một chút sinh khí.

Những năm qua, như một người bàng quan, anh ta nhìn Anh Túc càng ngày càng trổ mã xinh đẹp, nhưng vẻ tàn bạo trên gương mặt lại càng ngày càng nặng, đến mức tạo cho người ta cảm giác kinh hãi không dám nhìn thẳng. Lúc ấy anh ta cũng đã từng âm thầm đâu đầu cầu nguyện, nguyện có một ngày trời cao từ bi, khiến Anh Túc bất ngờ thay đổi nhân tính, sống yên ổn một chút.

Khi đó anh ta không nghĩ đến, thật sự sẽ có một ngày như thế.

Thời điểm A Lương bị bức hóa điên chỉ trong một đêm, Lộ Minh cũng đã từng nhìn qua, nhưng lại không có cảm giác gì, thậm chí trong lòng còn có chút chán ghét. Dù sao ở Sở gia, loại chuyện nhìn bên ngoài có vẻ sóng yên gió lặng, nhưng bên trong lại ẩn chứa bão tố cuồn cuộn như thế này, thật sự xảy ra quá nhiều. Hơn mười năm qua, anh ta đã nhìn đến quen. Chết vài người cũng không tính là chuyện lớn, thì nói gì đến chuyện bị ép điên.

Vậy mà hôm nay nhìn thấy Anh Túc thành ra như vậy, Lộ Minh lại cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Người như Anh Túc, trời sanh đã mắt cao hơn đầu, kiêu căng lại nhạy bén. Gương mặt thon dài đẹp đẽ, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo băng giá, đó mới là bản chất thật sự của cô. Hôm nay cũng gương mặt xinh đẹp đó nhưng lại kết hợp với vẻ si dại và đần độn, nhìn như thế nào cũng không thể khiến người ta tin tưởng đây là sự thật.

Sở Hành nửa quỳ trên tấm thảm lót sàn bằng lông dê ở trong phòng, đặt bàn chân của Anh Túc lên đầu gối. Một tay cầm lấy mắt cá chân cô, từng chút từng chút một mang vớ vào cho cô. Anh Túc rụt chân về phía sau, ngón chân cuộn lại, không chịu phối hợp. Sở Hành ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, rồi sau đó vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn chân cô, vừa dịu dàng dỗ dành mấy câu, một lúc sau, Anh Túc cũng từ từ an tĩnh lại, đồng ý động tác của anh.

Mấy ngày nay, mỗi ngày Lộ Minh đều tới đây, ngoại trừ ngày đầu tiên nhìn thấy có hơi giật mình, hôm nay sắc mặt đã vô cùng bình tĩnh, mắt cũng không chớp một cái.

Từ khi Anh Túc trở thành như bây giờ, Sở Hành cũng chưa từng quay lại thư phòng, lại càng không rời khỏi Sở gia. Trong tay Lộ Minh chất đầy một đống văn kiện chờ anh xử lý, mỗi lần bị cấp dưới hối thúc trong lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy không thể nhịn được nữa mới chạy tới đây, vậy mà vừa thấy tình cảnh bên trong, những nôn nóng cũng nuốt ngược trở vào.

Sau khi Sở Hành mang xong giầy cho Anh Túc, liền đặt chân cô lên cái ghế kê chân, không quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tiên sinh Mạc ở thành phố T, hôm nay tới thành phố C, có hẹn trước với ngài lúc 2 giờ chiều....."

Sở Hành vén tóc Anh Túc ra sau tai, lơ đãng nói: "Cậu đi thay tôi đi."

"......" Lộ Minh chần chừ một chút, rồi nói. "Thiếu gia, tiên sinh Mạc đặc biệt ngồi máy bay 2 tiếng đồng hồ từ thành phố T đến đây, mục đích chủ yếu là muốn gặp ngài. Huống chi mùa xuân sang năm, chúng ta còn có hai miếng đất trọng điển muốn phát triển ở thành phố T đang nằm trong tay anh ấy...... Tóm lại, tóm lại ngài cũng nên đến gặp mới thỏa đáng!"

Sở Hành khẽ cau mày, Lộ Minh cố gắng thuyết phục thêm: "Tiểu thư Anh Túc ở đây đã có quản gia và người giúp việc chăm sóc, ngài rời đi một lúc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì! Lại nói ai dám ở trên địa bàn của ngài mà hành động thiếu suy nghĩ? Bên phía tiên sinh Mạc là quan trọng khẩn cấp, hơn nữa cũng chỉ hai tiếng mà thôi, tiểu thư Anh Túc chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ngài nên đến gặp tiên sinh Mạc một lần mới được!"

Lộ Minh thấy thái độ của Sở Hành đã buông lỏng, vội vàng lấy áo khoác đang nằm trên ghế dựa, hai tay cung kính đưa cho anh, Sở Hành liếc nhìn anh ta một lúc rồi nhận lấy.

Khi anh đang mặc áo khoác, Anh Túc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh không chớp mắt. Ánh mắt của cô vẫn luôn trắng đen rõ ràng, lúc nào cũng ướt át, long lanh như chứa nước, lúc cô ngửa mặt lên nhìn người khác như vậy, tạo cho người ta cảm giác đáng thương vô tội. Sau khi ăn mặc hoàn chỉnh, Sở Hành nhìn xuống, liền thấy một ánh mắt như thế, động tác cũng khựng lại.

Lộ Minh ở một bên nhìn thấy, trong nháy mắt, chẳng biết tại sao lại sinh ra một loại cảm giác hoang đường khó hiểu, giống như mình rõ ràng đang dùng gậy đáng uyên ương. Mặt khác lại hạ quyết tâm thúc giục: "Thiếu gia! Thiếu gia! Không đi sẽ trễ! Vừa rồi cấp dưới đã gọi điện cho tôi, nói tiên sinh Mạc đã ra khỏi sân bay, bây giờ đang trên đường đi đến hội quán! Gặp mặt cũng chỉ có hai giờ thôi mà thiếu gia! Hơn nữa, lúc thiếu gia trở về, đúng lúc có đi qua phố Đắc Nghi, có thể thuận tiện mua cho tiểu thư  Anh Túc một ít điểm tâm! Không phải tiểu thư Anh Túc thích ăn nhất là hồ điệp tô của cửa hàng đó sao! Đi sớm về sớm, thiếu gia! Cho nên bây giờ chúng ta mau đi được không!"

Sở Hành làm như không nghe thấy, anh chậm rãi ngồi xuống trước mặt Anh Túc.

Anh dùng chất giọng trầm thấp phát âm từng chữ từng chữ một, để cô có thể nghe rõ ràng: "Anh đi một lát sẽ về, có được hay không?"

Tròng mắt Anh Túc khẽ động đậy, hai cánh môi khép chặt không chịu hé ra. Sở Hành cầm tay cô, xoa xoa lòng bàn tay cô, nhìn cô rồi nói: "Gật đầu, hoặc lắc đầu, cho anh thấy, có được hay không?"

Anh Túc nhìn anh, chậm chạp không trả lời. Một lúc sau, dường như cảm thấy hơi mệt mỏi, cô từ từ nhắm mắt lại, không để ý tới anh nữa.

Sở Hành vẫn duy trì tư thế, đợi thêm một lát. Thấy Anh Túc thật sự ngủ say, mới thả lỏng.

Sở Hành ôm lấy Anh Túc đặt xuống giữa giường, dịch góc chăn cho cô, rồi chậm rãi ngồi dậy, im lặng không tiếng động đi ra ngoài.

Lộ Minh không dám bép xép dù chỉ một lời, nín thở đi theo Sở Hành.

Trên đường đi, Lộ Minh vốn đang định sắp xếp lại đống văn kiện, thừa dịp rảnh rỗi để xin ý kiến Sở Hành, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trầm mặt của sếp mình, tất cả vấn đề đều nghẹn ngào nuốt trở vào trong bụng. Một lát sau, Sở Hành bất ngờ mở miệng: "Cậu cảm thấy khi nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?"

"......" Lộ Minh nheo mắt nhìn sắc mặt của Sở Hành, cẩn thận nói: "Tiểu thư Anh Túc có tướng may mắn, nhất định sẽ mau khỏe thôi."

Sở Hành liếc anh ta một cái, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười giễu cợt, cười một tiếng: "Cần gì nói những lời mà ngay cả bản thân cậu cũng không tin?"

Lộ Minh im lặng không nói. Một lát sau, thấy Sở Hành chống trán, dường như đang lẩm bẩm cái gì đó, rồi mệt mỏi nói: "Trước đây, Anh Túc làm việc tùy hứng tàn nhẫn, lại chưa đủ kinh nghiệm, tiếp tục như vậy sẽ phải chuốc lấy rất nhiều thua thiệt, cuối cùng tôi phải tóm lại. Ngược lại bây giờ cô ấy thật sự không có nhận thức, mặc cho người ta định đoạt, tại sao tôi lại cảm thấy, tình huống thay đổi không tốt chút nào, còn tệ hơn."

Năm Anh Túc mới tới Sở gia, mặc dù cũng ngây thơ lanh lợi, nói cho cùng cũng còn nhỏ, vẫn còn bộ dáng gò bó dè dặt cẩn thận. Đến bây giờ Sở Hành cũng còn nhớ rất rõ, từ lúc mới bắt đầu, anh chỉ liếc mắt một cái đã chọn trúng cô, lúc anh đặt ly trà xuống trước mặt cô, khẽ cúi người xuống quan sát, Anh Túc ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen láy long lanh đó mang theo một chút khiếp đảm.

Khiến Sở Hành chẳng hiểu tại sao, lại lập tức liên tưởng đến một chú tiểu bạch thỏ được nâng niu trong lòng bàn tay. Có chút yếu ớt, có chút lanh lợi, lại hoạt bát khiến người ta yêu thích.

Anh cột cô ở bên người, mang đến cho cô những thứ tốt nhất, mời giáo viên tốt nhất, nghiêm túc cẩn thận dạy dỗ cô. Một lòng muốn cho cô nàng yếu ớt này lớn lên thật xinh đẹp. Cô cũng đâu chịu ngoan ngoàn nghe lời. Bắt đầu lén lút làm một số chuyện xấu, ngáng chân Ly Chi, chỉnh Lộ Minh, thấy hình như anh không biết, liền tự cho mình giấu giếm rất tốt, càng lúc càng lớn gan, ngông cuồng tùy ý.

Thật ra thì tất cả đều lọt vào tầm mắt của anh. Chỉ không nói mà thôi. Dồn lại hết tất cả sai phạm, mới gọi cô đến trước mặt. Bày ra hết sơ hở và chứng cớ, quở trách một lần.

Vậy mà nói chưa đến một nửa, đã thấy sắc mặt Anh Túc tái nhợt, từ từ đi đến ngồi xuống trước mặt anh, hai cánh tay sợ hãi bám víu vào đầu gối anh, ngửa mặt nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy khẩn cầu thầm lặng.

Sở Hành đang mang tâm trạng muốn dạy dỗ cô, vậy mà khi chạm phải ánh mắt đó, liền mất hồn không thể lý giải.

Anh lớn hơn cô 10 tuổi, năm tháng đã khiến cảm xúc trong anh trở nên thâm trầm kín đáo, tâm địa lạnh lùng băng giá. Từ lúc tiếp quản Sở gia, tuân thủ nguyên tắc, thưởng phạt phân minh. Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mềm lòng chỉ bởi ánh mắt của một con nhóc. Lại càng không nghĩ đến, những năm tháng sau này, không nhịn được mà lần lượt vượt ra khỏi ranh giới dung túng cuối cùng.

Có một lần Thương Dật đến, nhìn thấy bọn họ chung đụng, lúc gần đi đã cười nói với anh: "Xem anh nuông chìu con nhóc đó thành cái dạng gì rồi kìa!"

Nhưng anh lại không cho là đúng. Tự cảm thấy cũng chỉ là một chút dung túng quá mức mà thôi, còn lâu lắm mới đến giới hạn nuông chìu. Vì vậy trong lúc vô tình, Anh Túc đã sớm mắt cao hơn đầu, tùy ý tùy hứng.

Anh đều không nhận ra mình đã nhượng bộ, nhượng bộ vô số bước. Có một khoảng thời gian, thậm chí ngay cả anh, Anh Túc cũng không sợ, dám thừa dịp anh không có ở nhà, lén mò mẫm mở máy vi tính của anh để chơi trò chơi. Sau khi bị anh trở về bắt gặp, lại vẫn nói năng hùng hồn: "Dù sao anh cũng ra ngoài, máy vi tính lại không có ai dùng. Em dùng một chút thì có sao? Em không đụng gì trong máy tính của anh cả, không tin anh tới kiểm tra đi."

Nhìn bộ dáng thành khẩn thề thốt của cô khi đó, anh quả thật cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Hỏi cô: "Sao không dùng cái của em?"

Kết quả cô còn trưng ra một gương mặt uất ức hơp tình hợp lý: "Của anh dùng tốt hơn. Anh cho người ta cái máy tính bị hư! Chậm như vậy! Internet còn liên tục không lên được!"

Rõ ràng mấy tháng trước anh đã mua cho cô cái máy vi tính phiên bản mới nhất thời điểm ấy. Nhưng Sở Hành cũng không nhiều lời, ngày hôm sau liền sai người mua cho cô thêm một cái khác còn tối tân hơn cái máy của anh ở trong phòng sách. Kết quả qua vài ngày sau, lại thấy cô lén lút mở máy vi tính của anh trong thư phòng. Thấy anh đi vào, hai vai run lên vì kinh sợ, nhưng nhanh chóng đánh đòn phủ đầu ngụy biện: "Tại sao anh vào mà không gõ cửa! Còn nữa, anh lại cài mật mã mới để khởi động máy! Cái này không công bằng!"

Anh lập tức bật cười, gõ đầu cô một cái, nghiêm mặt nói: "Em bảo ai gõ cửa? Em nói lại một lần nữa xem?"

Từ đó trở đi, anh bắt đầu cảm thấy không nên tiếp tục dung túng cô nữa. Mỗi lần Anh Túc mắc sai lầm, sẽ bị anh gõ một cái. Mới đầu cô còn cảm tháy kỳ quái mà chống đối, sau đó phát hiện chống đối ngoại trừ mang tới trừng phạt thì chẳng có tác dụng gì, mới dần dần trầm tĩnh lại.

Càng về sau, cô không có hành động mờ ám gì nữa. Ban đầu Sở Hành còn tưởng thật sự có hiệu quả, mãi cho đến khi anh phát giác ra, cũng không phải Anh Túc thật sự an phận, chẳng qua là làm việc cẩn thận hơn, bí mật hơn mà thôi.

Về sau, thậm chí truyền tới tin tức Ly Chi suýt chút nữa bị cô cho người làm chết ngạt trong phòng tắm hơi.

Anh dùng thủ đoạn nghiêm khắc hơn để áp chế cô, cũng chỉ muốn cô nhất thời an phận mà thôi. Lần trả thù sau còn kịch liệt hơn lần trước, cứ lẩn quẩn như vậy, cho đến khi ngay cả anh cũng không có trình độ che giấu hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.