Mị Sát

Chương 47



Edit: Chickenliverpate

Sau khi nói xong, Lộ Minh mới phát giác câu này còn muốn tìm đường chết hơn câu vừa rồi, Lộ Minh há hốc miệng, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió âm u lạnh lẽo quét qua.

Anh ta cố gắng vớt vát: "Thật ra thì, thật ra thì nhìn cũng không có gì...... Rất cái gì đó, nhìn thật đẹp mắt, rất phù hợp với phong thái đương gia lạnh lùng của ngài......"

Lộ Minh càng nói càng cảm thấy sai sai, ấp a ấp úng, chống lại ánh mắt bình tĩnh đến khủng bố của Sở Hành. Lộ Minh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng dày thêm một lớp, lập tức ngậm miệng lại.

Sở Hành lạnh lùng hỏi: "Chuyện bên trong kho lạnh đã tra ra chưa?"

Lộ Minh phục hồi tinh thần, điều chỉnh lại toàn bộ sắc mặt, nghiêm túc nói: "Đã tra ra được."

Anh ta ngừng một lát, mới đưa vật đang cầm trong tay cho Sở Hành, nhỏ giọng nói: "...... Là Ly Chi và người của mình làm."

Ánh mắt Sở Hành bất động, nhưng đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Lộ Minh thận trọng nhìn sắc mặt của anh, rồi nói tiếp: ".....Vệ sĩ tham gia cùng Ly Chi đã bị bắt vào trong nhà giam rồi, ban đầu không chịu nói, nhưng sau khi dùng một chút thủ đoạn, đã khai nhận không giấu giếm. Tối ngày hôm qua Ly Chi đã đi Tây Nam, tôi đã gửi thông báo gọi cô ấy nhanh chóng trở về, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa hồi âm."

Sở Hành chậm rãi nói ra: "Cô ta đi Tây Nam làm gì?"

"..... Nhưng cô ấy nói với tôi là ngài sai cô ấy đi......" Lộ Minh nói được một nửa, trong lòng kinh hãi, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hành, nghẹn ngào yên lặng.

Gương mặt Sở Hành không chút thay đổi, lạnh lùng phân phó: "Cho người lôi cô ta về."

"...... Vâng"

Lộ Minh cúi đầu đáp một tiếng, nhìn Sở Hành ném văn kiện qua một bên, sải bước ra khỏi phòng sách.

Tư lao của Sở gia so với nhà giam của địa phương thì hiểm ác tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.

Ở chỗ này giết chết một người, so với nghiền nát một con kiến thì không khó khăn lắm. 7h sáng mỗi ngày, đều có một thi thể xanh đỏ lẫn lộn được khiêng ra ngoài. Không phải bởi vì bị thẩm vấn tra khảo đến chết, mà do những cuộc ẩu đả tàn khốc trong cùng một nhà giam gây ra. Chưa từng có người nào ngăn cản, ngược lại còn cổ vũ. Trước kia Anh Túc có chủ trì một cuộc thẩm vấn, trước mặt là hai người biện bạch đối chọi nhau ầm ĩ suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không có kết quả, tiện tay đẩy một bộ trà cụ bằng gốm sứ cao cấp xuống mặt đất.

Chờ đến khi phòng thẩm vấn yên tĩnh lại, cô mới thờ ơ mở miệng: "Hai người các anh, cùng đánh một trận. Không giới hạn một bộ phận nào trên cơ thể. Người nào bị đánh chết trước, tôi sẽ nhận định ai là thủ phạm. Nếu một trong các người không chịu ra tay, vậy thì đồng nghĩa với âm thầm thừa nhận ngộ sát người khác. Dựa theo gia quy của Sở gia mà xử trí."

Cô nói xong, chậm rãi lướt nhìn hai người một lượt, rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ, bắt đầu."

Ngày đó về sau, quả nhiên một trong hai người sống sờ sờ trước mặt Anh Túc bị đánh tới thất khiếu chảy máu mà chết. Sau đó chuyện này đến tai Sở Hành, lập tức phái người gọi Anh Túc vào phòng sách. Anh Túc đợi anh chất vấn xong, trầm mặc một lúc, rồi không đồng ý cãi lại: "Chết thì chết, có gì lớn chứ."

Ngày đó cô vốn đang ở trường đua cưỡi ngựa, lúc chạy tới phòng sách vẫn còn đang mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa bó sát màu hồng chưa kịp thay ra. Nói năng hùng hồn đứng trước mặt Sở Hành, thân hình linh hoạt hiên ngang. Hai hàng lông mày xinh đẹp bức người nhướng lên. Sở Hành nhìn thấy liền khựng lại trong chốc lát, mới trầm giọng dạy dỗ: "Em nói lại lần nữa cho anh nghe thử xem?"

"Em có gì không dám nói chứ? Sở gia nuôi thể loại sát thủ như vậy, ngày nào không phải lo lắng đề phòng? Có mấy người có thể chân chính chịu đựng đến ngày rửa tay gác kiếm? Sớm muộn gì cùng bị đồng bọn phản bội, bị cấp trên xử tử, bị kẻ thù đuổi giết. Nếu sớm cũng chết, muộn cũng chết, dù sao trong thời gian này khác biệt chính là anh ta thu nhiều hơn mấy cái mạng của người khác, có chết hay không thì có gì ghê gớm đâu? Chết như thế nào thì có gì to lớn chứ? Dù sao hai người kia người nào còn sống cũng không có gì khác."

Cô chắp tay sau lưng, cằm hất lên cao, ngụy biện đến đúng lý hợp tình. Sở Hành giận quá hóa cười, gần như muốn đặt cô lên đùi, hung hăng đập cho mấy phát vào mông: "Mấy lời em vừa nói có thể khiến Diêm Vương gia giận đến trồi lên mặt đất. Theo những gì em nói, Sở gia còn có quy củ nữa hay không?"

Anh Túc đối với hai chữ "quy củ" anh hay niệm vẫn luôn khịt mũi coi thường, hôm đó nhìn sắc mặt của anh thật sự rất kém, nên mới miễn cưỡng không bộc lộ khinh bỉ ra mặt, nhưng mở miệng ra lại không chịu yếu thế: "Dù sao chết cũng chết rồi, không thể sống lại. Tiên sinh muốn trừng phạt thì trừng phạt, em không có lời nào để nói. Dù sao đúng là có chuyện như vậy."

Rốt cuộc Sở Hành cũng không nhịn được, túm cô lại, đang định đặt cô lên đầu gối đánh cho một cái, liếc mắt nhìn thấy trong tay cô đang nắm chặt cái gì đó, anh dừng tay hỏi: "Cầm cái gì?"

Anh Túc co tay lại, vừa cứng rắn nói: "Không có gì hết."

Sở Hành không để ý tới lời của cô, nắm lấy cổ tay cô, thấy cô vẫn không chịu thả ra, anh liền chọt chọt nách cô một cái, Anh Túc run lên, lòng bàn tay không tự chủ mở ra, lộ ra 4 trái nho tím đã dập nước.

Sở Hành liếc cô một cái, Anh Túc lập tức vứt mấy trái nho đang cầm xuống mặt thảm, ngang ngạnh nói: "Em hái mấy trái này trên giàn nho bên cạnh trường đua ngựa cho mình ăn, như thế nào? Không được hả?"

Sở Hành "xuy" một tiếng bật cười, đổi sang ôm eo cô, rồi trêu chọc: "Vậy em ném xuống đất làm cái gì? Hôm nay mới vừa đổi thảm, hiện tại đã bị mấy trái nho mà em bảo "hái cho mình ăn" làm dơ hết rồi đấy."

Trước đó, Anh Túc chỉ buồn bực, thì giờ phút này đã giận dữ, mặt lạnh xuống, dùng dằng bỏ đi, bị Sở Hành chặn lại túm về trong lòng, ôm thật chặt, cười nói: "Anh còn chưa nói trừng phạt như thế nào, em đi cái gì mà đi?"

"Đi thì sao! Em còn muốn bỏ nhà trốn đi!"

Sở Hành buồn cười đến mức đuôi mắt cũng cong lên, vươn một tay cầm lấy tách trà quản gia mới vừa bưng vào, đặt lên môi thử nhiệt độ, rồi mới đưa đến miệng cho Anh Túc: "Đây là trà của mình mà anh cho người pha, mới vừa hái năm nay, nếm thử?"

Anh Túc không có hứng thú đối với nước trà, nhưng cũng biết những thứ có thể qua tay Sở Hành, không có thứ gì không phải là cực phẩm. Nhưng lại xoay mặt đi, không cho nửa phần mặt mũi: "Những người đó đặc biệt đưa đồ tốt cho ngài, em cũng không dám uống."

Sở Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, vẫn cười cười đút cho cô. Nhìn đầu lưỡi cô lướt một vòng quanh hai cánh môi đang mím lại, cuối cùng ghét bỏ nói: "Khó uống."

"Nói đúng lắm, làm sao ngon bằng nho tiểu thư Anh Túc hái chứ?" Sở Hành cười phụ họa với cô. "Nho Anh Túc nhà ta hái là nho ăn ngon nhất trên đời này, phải hay không?"

Anh Túc hừ lạnh một tiếng, vẫn nhìn thẳng vào bàn làm việc, không trả lời. Một lát sau, đột nhiên mở miệng, lặp lại lần nữa mấy lời vừa rồi: "Người kia chết thì chết, vốn chẳng có gì lớn."

Sở Hành không muốn tiếp tục tranh cãi vấn đề này với cô, liền thuận miệng "ừ" một tiếng. Nhưng Anh Túc lại nhất quyết không tha, nói thêm: "Coi như lấy bản thân em ra nói, cũng là những lời này. Em cũng đã giết chết rất nhiều người, như vậy nếu có một ngày có người đến giết em, em cũng không có gì để nói."

Lần này, thật sự bị Sở Hành vỗ một cái không mạnh không nhẹ vào lưng, cảnh cáo nói: "Lời như thế không được nói lung tung."

Không biết bắt đầu từ khi nào, không còn ai có thể thăm dò rốt cuộc trong lòng Anh Túc suy nghĩ cái gì. Một mặt giống như lý trí lạnh lùng khiến người ta khinh bỉ, mặt khác lại giống như đối với Tưởng gia và Lý Du Anh dồn hết sức bảo vệ. Dường như cô rất thích những vết máu loang lổ bên cạnh quyền lực đen tối ác độc, lại giống như chán ghét người của Sở gia bị tiêm nhiễm bởi máu me tanh tưởi, thậm chí bao gồm cả chính bản thân cô.

Sở Hành im lặng ngồi trong phòng thẩm của nhà giam chừng hai phút, vệ sĩ đang quỳ trước bàn làm việc đã đổ mồ hôi lạnh như tắm.

Anh ta bị ánh đèn công suất lớn chỉa thẳng vào mặt rất lâu, tinh thần đã sớm bên bờ sụp đổ rồi. Đến khi thấy Sở Hành đi vào, không chút để ý ngồi xuống, không nhìn tới anh ta một cái, miễn cưỡng kiên trì thêm một lát, phòng tuyến trong lòng bỗng chốc như đê vỡ, thất thanh nói: "Thiếu gia Sở! Thiếu gia Sở! Tôi sẽ khai hết! Cầu xin thiếu gia Sở tha cho tôi một mạng! Hiện tại Ly Chi chắc chắn không có ở Tây Nam, cô ta nhất định đã nghe được phong thanh gì đó, đã sớm trở về nhà cầu cứu trưởng bối rồi! Bây giờ cô ta nhất định đang ở thành phố C!"

Mí mắt Sở Hành khẽ nhăn lại, vệ sĩ vừa khóc vừa gào: "Cầu xin thiếu gia Sở tha cho tôi một mạng! Bên kia nhất định sẽ tạo áp lực với thiếu gia ngài! Thiếu gia ngài làm việc nên cân nhắc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.