Mị Sát

Chương 5-2



Không biết qua bao lâu, rốt cuộc đợi đến lúc giải tán. Anh Túc mềm nhũn bị một cánh tay ôm đi, trong hơi thở mùi vị quen thuộc, cô cũng liền không loạn giãy nữa, thuận theo bị nửa ôm nửa nhét ^ vào trong xe. Cũng không lâu lắm nghe được Sở Hành trầm giọng mở miệng: “Lão Hồ, mở toàn bộ cửa sổ ra. Trong xe tất cả đều là mùi rượu khó ngửi.”

Anh Túc chỉ cảm thấy trong dạ dày đảo lộn một trận khó chịu, theo bản năng còn nhớ rõ nơi này là bên trong xe Sở Hành, miễn cưỡng mới đè xuống cảm giác nôn mửa, trong lúc đó mơ hồ trừng mắt liếc anh một cái: “Anh nổi nóng cái gì, anh cho rằng tôi cũng rất dễ chịu? Ai cho anh rót tôi?”

“Tôi rót cho em lúc nào?”

“Anh kêu người rót cho tôi!”

“Tôi kêu người nào rót cho em? Biết rõ uống không được nhiều như vậy còn uống..., em ngồi ở đó, tự mình không biết chối từ?”

Nước mắt Anh Túc lập tức tuôn ra: “Anh lại không dạy qua tôi từ chối thế nào!”

Sở Hành ngừng một chút, lạnh lùng nói: “Lần đầu tiên, Ly Chi đi tới đó cũng biết thế nào là mời rượu hay nói giỡn, lần thứ hai biết rõ làm sao mới có thể giọt nước không lọt.”

“Ly Chi Ly Chi anh chỉ biết Ly Chi! Cô ấy có bản lãnh anh để cho cô ấy đi hộp đêm là tốt rồi! Để cho tôi đi làm cái gì! Anh cho rằng tôi nguyện ý bị chuốc rượu!” Anh Túc vừa nói vừa thút thít, nói xong lời cuối cùng thuận tay nắm lấy gối ôm bên cạnh, hung hăng ném vào Sở Hành, “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”

Cánh tay Sở Hành bị đánh hạ xuống, Anh Túc nhìn anh chằm chằm, giống như cảm thấy còn chưa có đủ, rất nhanh đưa tay qua tới lại muốn đánh anh, cổ tay bị Sở Hành một phen túm xuống, mi tâm nhíu lại: “Hồ đồ cái gì! Ngồi xong.”

“Tôi liền không!”

Anh Túc bị anh đặt tại lưng ghế dựa không thể động đậy, rất nhanh thẹn quá hóa giận, hàm răng mở ra, nhìn chính xác cắn cổ của Sở Hành. Sở Hành kịp thời tránh ra, lạnh giọng nói: “Lộn xộn nữa ném em ra ngoài từ cửa sổ xe.”

“Anh ném hả, đúng lúc tôi ước gì được xuống xe!” Anh Túc say ngà ngà không chút nào yếu thế, hung tợn nhìn anh chằm chằm, “Anh đè thêm tôi, tôi liền ói ở trên người của anh! Anh có muốn thử một chút hay không!”

Sở Hành giận quá hóa cười: “Uống rượu say tính khí lớn muốn tạo phản?”

Anh vẫn đè cô lại không cho phép cô giãy giụa, Anh Túc bắt đầu dùng chân đá anh, thử mấy lần cũng với không tới, ngược lại kích được cảm giác nôn mửa dần dần dâng trào. Sở Hành cảm thấy cô có cái gì không đúng, rất nhanh lui về phía sau, lúc này Anh Túc phản ứng nhanh hơn so với anh, ôm chặt lấy hông của anh không buông tay. Sở Hành thử lôi hai cái cũng không thành công, cảm giác nôn mửa của Anh Túc đã lên tới cổ họng miệng, tiếp theo cô nhắm mắt lại, hướng về phía áo khoác của Sở Hành thỏa mãn mở miệng ra.

“. . . . . .”

Bên trong xe tĩnh mịch năm giây, Sở Hành nhắm mắt, mở miệng: “Lão Hồ, dừng xe.”

Ngày hôm sau, mãi cho đến lúc mặt trời lên cao Anh Túc mới tỉnh lại. Đầu óc không tỉnh táo nghỉ ngơi một lúc lâu, mới phát giác chỗ mình ở là cái phòng khách gần sát phòng ngủ của Sở Hành.

Lúc cô thở ra không có mùi rượu, trên người cũng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, nếu như không phải đầu đau như nứt, còn tưởng rằng tối hôm qua luân phiên mời rượu cũng chỉ là một giấc mộng.

Anh Túc đối với chuyện xảy ra đêm hôm trước, nửa đoạn trước cũng còn nhớ, nửa đoạn sau chỉ có thể mơ hồ nhớ vài nét chính, mơ hồ giống như là cùng Sở Hành xảy ra tranh cãi, lại mơ hồ giống như là còn chưa có hỏi đáp án liền sốt ruột khó nén ói lên áo khoác trên người Sở Hành vừa mua chưa tới một tuần. Anh Túc có thể nhớ một màn cuối cùng, còn lại là lúc bị Sở Hành bắt xuống xe, trên mặt anh lúc này âm trầm đến cơ hồ có thể chảy ra nước nét mặt.

Anh Túc hồi tưởng xong, chỉ cảm thấy càng thêm đau đầu muốn nứt.

Sau khi cô dọn dẹp xong xuôi từ từ xuống lầu, không ngoài ý lại thấy quản gia chờ ở phòng khách. Nhìn thấy cô khẽ khom người, vẫn là dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti: “Thiếu gia sáng sớm đã ra cửa. Nghe nói tiểu thư Anh Túc tối hôm qua uống rượu rồi không có ăn cơm, lại liên tiếp nôn mửa, hiện tại hẳn là đói bụng. Trong phòng bếp điểm tâm vẫn ấm.”

Anh Túc dõi theo ông, trán không nhịn được nhảy lên.

Trong miệng ông nếu nói nghe nói, nguồn gốc chỉ có thể từ một người. Nếu quản gia đã biết, vì vậy có lẽ sự tích anh hùng tối hôm qua của nên biết không nên biết cũng đã biết được, nếu là truyền tới trong lỗ tai Ly Chi, không biết còn có thể thêm dầu thêm mỡ bố trí cô như thế nào.

Anh Túc bỏ qua người ở trước mắt này, mắt nhìn thẳng đi về phía trước. Cố tình quản gia ở sau lưng nhất định nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp, chậm rãi nói: “Tửu lượng của tiểu thư Anh Túc thực rất kém.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.