Mị Sát

Chương 5-3



Anh Túc dừng bước, quay đầu lại, khẽ cười một cái: “Quản gia Chu, tửu lượng rượu của tôi có tốt hay không, cùng ông có quan hệ gì?”

Quản gia cũng khẽ cười một cái, nếp nhăn liên tục xuất hiện xung quanh mắt khẽ cong lên, trong lúc nhất thời lại vô hình sinh ra mấy phần ý vị bí ẩn: “Tiểu thư Anh Túc đã ở nhà họ Sở ngây người mười năm, rốt cuộc có nghĩ tới chính mình muốn những thứ gì sao?”

Anh Túc ngẩn ra, rất nhanh không cười, mặt lạnh hỏi ngược lại: “Quản gia Chu, những lời này, hỏi được không ngại thân thiết với người quen sơ sao?”

Quản gia nhìn thái độ gay gắt dọa người của cô, khẽ thở dài một cái, nói: “Tiểu thư Anh Túc còn nhớ rõ mấy ngày trước, cô ném vào thùng rác cái bình hoa làm từ gốm sứ kia sao?”

“Ông muốn nói gì?”

Quản gia tránh không đáp: “Tối ngày hôm qua, tiểu thư Anh Túc say rượu trở lại, ở trong phòng khách ôm lấy bắp đùi thiếu gia không chịu lên lầu, cuối cùng là thiếu gia ôm mới bằng lòng đi lên.”

Anh Túc nhíu mày: “Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”

Cô như đã hiểu hỏi, thế nhưng ông lại không chịu trực tiếp trả lời nữa. Chỉ một lần nữa rũ mắt xuống, từ từ nói: “Tiểu thư Anh Túc cẩn thận suy nghĩ một chút, mấy năm nay thiếu gia đợi thái độ của cô thôi.”

Anh Túc trở về chỗ mình, ở trên đường, vừa đúng đụng phải Ly Chi.

Nếu nói oan gia ngõ hẹp đại khái chính là như hai người các cô vậy, mỗi khi gặp Anh Túc bêu xấu làm chuyện sai lầm, ngoảnh lại người đầu tiên chê cười nhất định là Ly Chi. Về kỹ năng cận chiến của Anh Túc, Ly Chi không sánh bằng, nhưng nếu như muốn bàn về miệng lưỡi chua ngoa, Ly Chi có thể vượt qua Anh Túc mấy con phố.

Hôm nay Ly Chi quan sát cô, bên môi mang theo một tia cười nhạo, giọng điệu nói chuyện vẫn giống như trước đây: “Tiểu thư Anh Túc thật đúng là bình tĩnh. Nếu tôi là cô, tôi hiện tại liền đập đầu vào cây hải đường chết cho xong.”

Anh Túc lẳng lặng nói: “Thật đáng tiếc, mạng sống của chị Ly Chi giá thấp như vậy, tôi vẫn còn không có.”

Ly Chi cũng không tức giận, thậm chí đến gần một chút vỗ vỗ vai của cô: “Nghe lời của chị, vẫn là suy nghĩ thoáng một chút, chuyện như vậy nếu có thể rơi vào trên đầu người khác, tự nhiên cũng sẽ đến phiên cô à?”

Những lời này của cô nghe cũng không thích hợp gắn với chuyện tối ngày hôm qua, Anh Túc nghe không hiểu, định câm miệng không trả lời. Ly Chi cũng không thấy kịch một vai có bao nhiêu khó hát, vẫn nhẹ nhàng cười: “Nếu nói sủng ái, luôn là có một hạn độ ở đây. Càng khỏi nói là cô tối hôm qua còn chọc giận thiếu gia Sở. Cô bù đắp được hai mỹ nhân, lại không chống đỡ được một khoản đầu tư hơn một trăm triệu. Nếu từ trên tình cảm có thể không tiếp thụ nổi, phân tích từ trên lý trí cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ cần xem mình hèn mọn một chút, sắp xếp vị trí đúng một chút, cắn răng một cái cũng sẽ nhẫn nại đi qua, cô cảm thấy thế nào?”

Anh Túc vẫn nghe không hiểu, lại mơ hồ cảm thấy không ổn, nhíu chặt lông mày muốn vòng qua cô, lại bị Ly Chi tay mắt lanh lẹ ngăn trở. Đối phương dò xét cẩn thận sắc mặt của cô, cuối cùng dáng vẻ có chút bừng tỉnh hiểu ra: “Cô. . . . . . Sẽ không phải là còn không biết chứ?”

Anh Túc nhìn chằm chằm cô, giữa hai lông mày nhăn chặt hơn, Ly Chi cũng không nói thêm nữa, che miệng cười cười: “Tốt lắm tốt lắm, nếu cô không muốn nghe tôi nói chuyện, tôi trước hết không nói nhiều. Dù sao cô cũng sẽ biết.”

Chân trước Ly Chi rời đi, điện thoại của Lộ Minh theo sát gọi tới. Đối phương lần này thông báo cô đi gặp Sở Hành, giọng nói có chút chần chờ: “Tiểu thư Anh Túc, thiếu gia Sở tìm cô. Ngài đang ở thư phòng.”

Lúc Anh Túc đến thư phòng, Sở Hành hiếm thấy không có xử lý việc công. Trong tay anh nâng một quyển sách đóng buộc chỉ, bên cạnh một gốc cây xanh tươi tích thủy Quan Âm, đang tựa tại bên cạnh bàn từ từ lật từng tờ một. Lại giống như căn bản không có nghiêm túc xem, cô cố ý thả nhẹ bước chân đi vào, anh rất nhanh liền phát hiện, quay đầu sang, chỉ chỉ ghế sô-pha đối diện bảo cô ngồi xuống.

“Tổng trợ lý Lộ nói anh tìm tôi.”

Sở Hành gõ đầu ngón tay trỏ lên mặt bàn hai cái, trầm ngâm mở miệng: “Sáng hôm nay Thôi Chí mới gọi điện thoại cho tôi, hắn nghĩ đem hai cô bé 15 tuổi đưa cho tôi, hi vọng tôi đổi em cho hắn.”

Anh Túc đột nhiên ngẩng đầu, Sở Hành nhìn cô, lại bổ sung một câu: “Bồi hắn hai tháng.”

Anh Túc cắn chặt hàm răng, trái tim kịch liệt co rúc lại, trên mặt vẫn có thể bảo trì được trấn định, lại nghe được anh từ từ nói: “Em hiểu ý tứ trong này?”

Anh Túc qua một lúc lâu, mới miễn cưỡng mở miệng: “. . . . . . Biết. Tiên sinh Thôi đưa tới hai cô bé cũng chỉ là mặt ngoài nhân tình. Nếu anh lần này bỏ qua mặt mũi của tiên sinh Thôi, cũng liền tương đương với bịt kín con đường cục trưởng Mạnh này. Đường không thông, mẩu giấy nhà họ Sở đưa lên đều sẽ không thể được phúc đáp. Vài triệu đầu tư nếu không lấy được giấy chứng nhận, kết quả chính là công dã tràng.”

“Em biết là tốt rồi.” Sở Hành nhìn chòng chọc cô một hồi lâu, hỏi cô, “Em nói xem, tôi nên cho em đi hay không?”

Môi Anh Túc mím thật chặt không nói lời nào, một lát sau, mắt nhìn sàn nhà bình tĩnh mở miệng: “Anh Túc do ngài phân phó.”

Cô nói xong, Sở Hành nhất thời vẫn không nhúc nhích. Sau một lúc lâu, cô dùng khóe mắt dư quang nhìn anh lại nhặt lên quyển sách đóng buộc chỉ kia, tiện tay lật hai tờ, ngừng một lát, lật tiếp hai tờ, lại ngừng một lát.

Anh Túc từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu. Cuối cùng cô nhìn thấy hai tay anh hợp lại, “Pằng” một tiếng, sách đóng buộc chỉ lần nữa bị ném lên bàn, giọng Sở Hành nhàn nhạt vang lên, lộ ra tất cả đều ý tứ kết thúc: “Ngày mai tôi cho người đưa em đi nhà họ Thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.