Mị Sát

Chương 6-1



Anh Túc từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu. Cuối cùng cô nhìn thấy hai tay anh hợp lại, “Pằng” một tiếng, sách đóng buộc chỉ lần nữa bị ném lên bàn, giọng Sở Hành nhàn nhạt vang lên, lộ ra tất cả đều ý tứ kết thúc: “Ngày mai tôi cho người đưa em đi nhà họ Thôi.”

Anh Túc dừng lại một lát, đáp một tiếng “Vâng“.

Trong âm thanh của cô nghe không ra tình cảm gì, lại thủy chung nắm tay cúi đầu không nhìn ra nét mặt gì. Sở Hành đợi trong chốc lát, hỏi “Em còn có gì muốn nói không?”

Anh Túc rốt cuộc ngẩng đầu lên: “Ngài quyết định như vậy, là có ý tứ trừng phạt tôi sự kiện Tào Đông Dương kia?”

Sở Hành nhìn qua một cái, hỏi ngược lại: “Em hỏi tôi lời này, là cảm thấy tôi phạt quá nặng?”

Cô lại lần nữa cúi đầu: “Anh Túc không dám.”

Trong giọng nói và động tác của cô cũng lộ ra cẩn thận cùng kính cẩn, Sở Hành mặc dù biết rõ cô nhất định vừa nghĩ một đằng nói một nẻo, rốt cuộc cũng không chỉ ra cô đến tột cùng còn có cái gì sai lầm. Anh nhìn chòng chọc cô thật lâu, Anh Túc luôn duy trì tư thế hai tay đặt ở trên đầu gối, không nhúc nhích ngồi ở đàng kia. Qua mấy phút, rốt cuộc Sở Hành thu hồi ánh mắt, tiện tay cầm lấy tài liệu bên cạnh, vừa nói: “Nơi này không còn việc của em.”

“Vậy Anh Túc cáo lui trước.”

Anh Túc ra khỏi thư phòng, vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe được phía sau một gốc cây Lục La cách đó không xa truyền đến tiếng quát thật thấp của Lộ Minh: “Chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể nói còn cần tôi dạy cho cô? Chuyện như vậy cũng là cô có thể hỏi thăm?”

Tiếp theo vang lên một tiếng nói của nữ, giọng điệu rất là xem thường: “Làm sao lại không thể hỏi thăm? Mấy tháng này mỗi ngày Anh Túc không phải là ăn ăn uống uống không có việc gì làm? Nếu thiếu gia Sở còn có phần coi trọng cô ấy, lấy lại hết những quyền lực kia của cô ấy làm gì? Chị Ly Chi luôn nói, danh tiếng Anh Túc truyền ra đã nhiều năm, đến bây giờ cũng không sai biệt lắm. Tôi thấy mấy năm nay Anh Túc căn bản đã làm quá mức, khiến hiện tại thiếu gia Sở vừa nhìn thấy cô ấy liền chướng mắt, mới có thể đưa cô ấy ra ngoài.”

Giọng nói của Lộ Minh bộc phát lạnh lùng: “Một tiểu nha đầu như cô biết cái gì! Cô thử đi làm một chút chuyện mà Anh Túc đã làm đi, cái vị hiện ở trong thư phòng kia bảo đảm sẽ làm cô chết một vạn lần! Anh Túc đã làm bao nhiêu chuyện quá giới hạn, cô chưa thấy được thiếu gia Sở chân chính phạt qua cô ấy? Mấy năm nay, thiếu gia Sở tốn bao nhiêu tâm huyết ở trên người Anh Túc, cô cho rằng nói không có là không có hay sao?”

Đối phương cắt một tiếng: “Lúc này không phải là phạt thật? Người nào không biết lão già Thôi Chí Tân kia là loại người gì, ở trên giường là không gì kiêng kỵ, thủ đoạn gì cũng làm ra được, Anh Túc đi bồi hắn hai tháng, không chết cũng muốn thành một cái nửa chết nửa sống. Anh Túc nếu là còn cảm thấy có chút xấu hổ, đi nhà họ Thôi hai tháng còn không bằng tự sát còn sảng khoái hơn. Nếu thiếu gia Sở còn nghĩ một chút mười năm này tình nghĩa đối với Anh Túc, như thế nào lại chịu đưa cô qua như vậy?”

Lộ Minh còn chưa lên tiếng, vừa ngẩng đầu đúng lúc chống lại hai mắt đen nhánh của Anh Túc, dấu trong làn da trắng, bộc phát có vẻ thật sâu sâu kín. Lộ Minh mở miệng, trên mặt nhanh chóng điều chỉnh ra nụ cười: “Tiểu thư Anh Túc đi ra? Nha đầu này ngu dại ngây thơ, nói như thế cô không nên tưởng thật.” Nói xong đẩy cô bé kia một phen, “Không phải là cô muốn đi phố bắc? Còn không đi mau!”

“Đứng lại.” Anh Túc lạnh lùng một tiếng gọi đối phương lại, đi vòng qua trước mặt cô, cẩn thận nhìn kỹ nửa ngày, chậm rãi hỏi, “Cô tên gì?”

Lộ Minh hơi cảm thấy không ổn, đang muốn chen miệng, cô gái vừa nhấc cằm, đã dùng dáng vẻ kiêu căng trả lời: “Tôi tên là A Lương. Như thế nào?”

Anh Túc nhìn cô, chợt ôn hòa cười một tiếng: “Mới tới? Tới nhà họ Sở đã bao lâu?”

“Một năm. Thì như thế nào?”

“Lúc tôi tới nơi đây một năm, đã không giống cô bây giờ, ngu xuẩn như vậy.” Anh Túc làm bộ thở dài, chợt ra tay như điện, một phen cầm cổ A Lương, lôi xách tới trước mặt, rồi sau đó dưới chân dùng sức một chút, trực tiếp đá vào sau đầu gối đối phương.

A Lương không bị khống chế quỳ trên mặt đất.

“Nhưng cô lại dại dột để cho tôi muốn ném cô vào trong biển làm mồi cho cá.” Anh Túc chậm rãi nói tiếp, “Cái người này sao nhìn tôi làm gì? Nghĩ tố cáo phải hay không? Thiếu gia Sở cô kính yêu đang ở bên trong, cứ việc đi kiện.”

Cô mới vừa nói xong, liền nhìn thấy hai mắt A Lương tỏa sáng, sau đó như được đại xá, khóc lớn lên, chỉ vào Anh Túc lớn tiếng kêu: “Thiếu gia Sở! Ngài đều thấy được chị Anh Túc cô ấy lại còn dám đối với tôi như vậy! Cô ấy dùng chân đá vào sau đầu gối tôi! Cô ấy thiếu chút nữa bóp chết tôi!”

Sở Hành đứng ở bên ngoài không xa Anh Túc, mặc cho A Lương liên tục khóc thét, nét mặt trước sau không chút thay đổi; Lộ Minh đã đoán được khuynh hướng phát triển tiếp theo của tuồng vui này, đang không để lại dấu vết lui về một góc; Anh Túc đối với loại tố cáo này đã sớm miễn dịch, đợi giây lát không thấy Sở Hành xử lý, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi. Đi tới một bước liền nghe Sở Hành mở miệng: “Đứng lại cho tôi.”

Anh Túc nghe được, dưới chân cũng không ngừng. Phía trước chính là một đám hoa Tử Vi hoa quấn quanh hành lang, Lộ Minh chỉ cảm thấy lọn tóc đen nhánh phía sau màu thiển tử của đám hoa, đầu nhẹ nhàng linh hoạt lung lay hai cái, liền biến mất ở cuối tầm mắt.

Hắn thu hồi mắt, liền thấy Sở Hành chẳng biết lúc nào cũng khẽ nghiêng mặt qua, ánh mắt hơi tập trung ở trên đám dây hoa Tử Vi, mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cũng không nhìn tới người quỳ dưới đất kia liền đi vào thư phòng, giọng nói không chút để ý phát ra: “Ở phía trước thư phòng cãi lộn, thật quá đáng.”

Lộ Minh theo anh đã lâu, lập tức hiểu được ý tứ phía sau lời nói của anh, rất nhanh lên tiếng: “Tôi sẽ dẫn cô ấy đi phòng tạm giam.”

Chờ Sở Hành vào thư phòng, Lộ Minh nhìn một lát A Lương quỳ trên mặt đất vẫn không rõ chân tướng, thở dài ngồi chồm hổm xuống, nhỏ giọng nói: “Còn nhìn cái gì cô nương kia? Anh Túc cho cô đi kiện cô liền kiện, cô ngu à? Làm như vậy một lần nữa cái mạng nhỏ cô sẽ không còn cô có biết không? Tôi sớm đã nói qua với các cô, chuyện của hai vị này ai cũng chớ nhúng tay, chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi đang hại các cô sao?”

“Nhưng, nhưng Anh Túc rõ ràng liền bị đưa cho Thôi Chí Tân. . . . . .”

Lộ Minh nghiêm sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Câm miệng! Tôi nói chớ nhúng tay! Cô còn nghe không hiểu phải không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.