Mi Tâm Liễm

Chương 22



Hoắc Tư Dư xốc tấm màn che cửa kiệu lên, nhìn ra ngoài, kinh thành vẫn náo nhiệt như vậy. Y mỉm cười khép mắt, rõ ràng mới rời đi chưa được một năm, lại luôn cảm thấy có chút nhớ nhà.

Lòng bàn tay bỗng bị người xoa nắn. Hoắc Tư Dư vừa mới quay đầu lại, môi liền bị hôn. Doãn Viễn nửa ôm y tựa vào trước cửa sổ kiệu, giấu đầu hở đuôi khép mắt lại, sống mũi cao thẳng, khóe mắt ửng đỏ, bờ môi phủ sắc đỏ tươi bị người ngậm lấy tinh tế cọ xát.

Nụ hôn kết thúc. Doãn Viễn bắt lấy cổ tay nhỏ gầy của Hoắc Tư Dư đưa đến bên môi chậm rãi hôn.



Đoan vương phủ tuy rằng chỉ có vài người hầu, nhưng quét dọn rất sạch. Có điều bọn họ quanh năm suốt tháng cũng chẳng ở lại mấy ngày, không cần quá phô trương.

Tắm rửa xong, gột rửa một đường phong trần mệt mỏi. Hoắc Tư Dư mỏi rã rời nằm trên giường gỗ trầm hương rộng rãi không động đậy, mặc cho Doãn Viễn bóp mặt sờ eo thế nào cũng không đáp lại.

Hoắc Tư Dư cầm tay hắn, thanh âm nhỏ như mèo, “Ngày mai còn phải tiến cung, ngươi không được xằng bậy.”

Doãn Viễn chưa từ bỏ ý định ngậm mảnh gáy trắng bóc kia, ôm y vào lòng, vừa bóp vừa xoa, “Được, đều nghe theo ngươi.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Nhưng ngày hôm sau, Hoắc Tư Dư lại phát hiện mình sau gáy mình có một mảnh đỏ khả nghi, đành phải mặc xiêm y cao cổ để che đi.

Thái hậu vẫn rạng rỡ như vậy, như thể thời gian đối với bà vô cùng dịu dàng. Những biểu hiện thân mật của Doãn Viễn tự nhiên cũng không thoát khỏi con mắt của bà. Bình thường thì không thấy gì, nhưng hôm nay trước ánh mắt đánh giá của người khác, Hoắc Tư Dư lại cảm thấy bàn tay Doãn Viễn mới ấm áp làm sao.

Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt cười tươi rói ý ta biết hết của thái hậu.

Hoắc Tư Dư vừa thẹn vừa giận, lại không làm được gì, đành phải trộm bấm tay Doãn Viễn.



Về phần hoàng đế bệ hạ…

Từ khi nghe Doãn Viễn kể chuyện, Hoắc Tư Dư trong lòng có chút khúc mắc với hoàng thượng. Nhìn dáng dấp hai người huynh hữu đệ cung (1), trong lòng y chung quy có chút thất vọng mất mác.

Huynh hữu đệ cung (兄友弟恭): Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau. 

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Mãi đến tận lúc hoàng đế lơ đãng hỏi Doãn Viễn, có muốn nhận hài tử làm con nuôi không. Hoắc Tư Dư đang mờ mịt chìm đắm trong suy nghĩ liền giật mình tỉnh lại, y siết ống tay áo, mím môi nhìn người bên cạnh.

Nụ cười Doãn Viễn vẫn không hề phai bớt, vẫn là dáng vẻ không chút để ý như cũ. Chỉ thấy hắn nghiêng mặt sang một bên, ôm vai Hoắc Tư Dư, cúi đầu hôn trán y một cái.

“Tư Dư không thích trẻ con, ta cũng không thích lắm.”



Hoắc Tư Dư bị Doãn Viễn nắm tay kéo đi, hai người nhanh chóng ra ngoài, dường như một khắc cũng không muốn ở trong cung này nữa.

Khi đi ngang qua một đoạn tường trong cung, Doãn Viễn bỗng dừng bước, hắn cười hì hì nói với Hoắc Tư Dư: “Trước đây ta từng trèo qua đây lén ra ngoài chơi.”

Hoắc Tư Dư cong mắt, cười đáp: “Sao các ngươi đều thích trèo tường thế…”

Doãn Viễn nghe vậy liền nheo mắt, giơ tay nhéo hai má trắng mịn của Hoắc Tư Dư, “Các ngươi gì hả, không lẽ là Chung Lật!?”

Hoắc Tư Dư xoa mặt, không vội phản bác, chỉ kéo tay áo Doãn Viễn thúc giục: “Không phải, ngươi lại nghĩ bậy rồi, mau đi thôi. Cha ta vẫn đang chờ chúng ta về ăn cơm đấy.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Doãn Viễn sải bước đi nhanh, trực tiếp khiêng y trên vai, không quay đầu lại, ra khỏi cung.

————————————————

Trên bàn cơm, Hoắc thượng thư và Hoắc phu nhân trên mặt ngập tràn vẻ từ ái. Ánh mắt nhìn Doãn Viễn so với con ruột có khi còn dịu dàng hơn.

Hoắc Tư Dư có chút bất đắc dĩ cắn đũa, nhìn đĩa chồng chất thức ăn trước mặt. Tầm mắt cuả người nhà ánh cũng khiến y không thể lơ là.

Doãn Viễn người này thực sự… không che dấu yêu thương chút nào, tốt nhất có thể làm cho tất cả mọi người đều biết, Hoắc Tư Dư là bảo bối hắn đặt ở đầu quả tim mà sủng ái.

Cho nên đến tối, khi Doãn Viễn đề nghị hắn muốn qua đêm ở phủ thượng thư, cũng biến thành thuận lý thành chương.



Sau khi Hoắc Tư Dư xuất giá, viện y ở cũng bỏ trống, nhưng hạ nhân vẫn quét tước đều đặn. Bố cục trong viện không hề thay đổi, chỉ là đồ vật trên giá sách đều bị dời đi hết rồi, thư phòng hiện ra có chút vắng vẻ.

Tắm xong, Hoắc Tư Dư mặc áo ngủ màu trắng, khoác một lớp ngoại y chống lạnh. Mái tóc dài đen như mực tùy ý buông thả, cả người phảng phất hương bưởi thoang thoảng. Guốc gỗ giẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng vang khẽ. Y vén tóc, có chút mệt mỏi nhíu mày.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Tìm hết một vòng, vẫn không thấy Doãn Viễn đâu. Người này lại chạy đi đâu rồi?



Cho đến khi Hoắc Tư Dư nghe thấy một vài âm thanh cổ quái, giống như có người gõ nhẹ vào ngói, y như bị quỷ thần xui khiến tiêu sái ra ngoài sân ngước mắt nhìn.

Mai đỏ trong sân nở rộ, lại là một năm tuyết rơi. Ánh trăng phía chân trời thanh lãnh sáng trong, hoa tuyết thánh khiết mỹ lệ bay lả tả. Doãn Viễn tùy ý cột gọn tóc, hắn biếng nhác nằm nhoài lên đầu tường, khóe môi cong cong, ánh mắt sáng quắc nhìn thân ảnh trắng như tuyết trong sân.

Hôm nay cuối cùng hắn cũng biết được, tại sao Chung Lật lại thích nằm úp sấp trên đầu tường nhìn lén đến thế.

Hoắc Tư Dư ngơ ngác, nhìn ánh mắt nóng rực ánh mắt của hắn, đáy mắt càng thêm chua xót. Khi hoàn hồn, gương mặt trắng nõn như ngọc đã chảy xuống hai dòng nước mắt trong suốt từ lâu.

Doãn Viễn thấy y đột nhiên khóc, lập tức nhảy qua tường, toàn thân vững vàng tiếp đất, ôm y vào lòng.



“Sao lại khóc rồi?” Doãn Viễn nâng tay lau nước mắt cho y, “Ta chỉ muốn đùa ngươi chút thôi, ngươi đừng khóc.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư ngửa mặt nhìn hắn, “Trời lạnh như thế mà ngươi còn ngu ngốc nằm nhoài ở đây, ngươi ngốc lắm…”

Doãn Viễn xoa mặt y, cười nói: “Ừ, là ta ngốc. Nhưng có ngươi ngắm tuyết với ta, ta không cảm thấy lạnh nữa.”

Mỗi khi Hoắc Tư Dư cười, luôn có một loại ôn nhu vô hình, ánh mắt dịu dàng, ngay cả tia sáng trong đáy mắt cũng mềm mại vô cùng.

Y chợt giơ tay sờ gương mặt góc cạnh rõ ràng của Doãn Viễn, đôi mắt cong hình vòng cung rất đẹp, “Ta cũng thật ngốc mà.” Y ôn nhu cười, hai tay quàng qua cổ Doãn Viễn, nhón chân ngửa mặt hôn Doãn Viễn một cái, “Nên mới yêu ngươi đến vậy. Đồ ngốc.”

Doãn Viễn giật mình, ngay sau đó liền cười lớn, gương mặt tuấn mỹ ngập vẻ tùy ý lộ liễu.

Hắn đổi khách thành chủ ôm vòng eo nhỏ gầy của Hoắc Tư Dư, bế y lên xoay vài vòng. Hoắc Tư Dư bị động tác bất ngờ của hắn dọa sợ, định thần lại liền phát hiện  đám A Hạ, A Đông đang nhìn lén.

Hoắc Tư Dư đỏ mặt, mạnh mẽ đập vai Doãn Viễn, thấp giọng nói: “Thả ta xuống, A Viễn!”

Nhưng Doãn Viễn không chỉ không thả y xuống, trái lại còn hôn gáy y một cái. Nụ hôn đột ngột khiến y không ứng phó kịp, Đầu Hoắc Tư Dư trống rỗng, cuối cùng thuận theo nhắm mắt lại, theo bản năng ôm cổ Doãn Viễn.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Đôi môi tách ra, Hoắc Tư Dư ngay cả hô hấp cũng không xong. Vất vả lắm mới đứng được, còn chưa kịp thở một hơi, lại bị người kéo vào lòng hôn khóe mắt, đuôi lông mày.

Doãn Viễn một bên hôn một bên nỉ non: “Tư Dư, ta cũng rất yêu ngươi…”

Hoắc Tư Dư nắm tay hắn, mười ngón đan xen, tất cả lưu luyến yêu thương đều chứa đựng trong đôi mắt xinh đẹp và khóe môi cong nhẹ ấy.

Tuyết mịn bay tán loạn rơi trên vai, nhưng hắn cũng không rảnh bận tâm, trong tim trong mắt chỉ có người trước mắt mà thôi.



Quãng đời còn lại còn rất dài, chỉ hy vọng cùng người già đi.

Cố sự cuối cùng, không bằng ngừng lại ở trận tuyết này thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.