Mi Tâm Liễm

Chương 4





Hoắc Tư Dư ngồi trong lòng Doãn Viễn, hai tay bị trói bằng dây cột tóc, đặt trước lồng ngực kiên cố của Doãn Viễn. Chân bị người này nắm trong tay, toàn thân từ trên xuống dưới bị dằn vặt đến không còn khí lực, chỉ có thể dựa vào ngực nam nhân, mặc hắn làm càn đâm rút.

Doãn Viễn ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, một tay cầm chân Hoắc Tư Dư, một tay nắm vòng eo nhỏ nhắn của y.

Hắn nhìn chằm chằm Hoắc Tư Dư.

Ánh trăng rọi vào trong buồng xe, mái tóc đen nhánh rối tung của Hoắc Tư Dư xõa trên vai mượt mà như tơ lụa đắt giá. Đuôi mắt hiện ra vẻ quyến rũ mờ nhạt bởi tình triều mãnh liệt, rõ ràng bị Doãn Viễn làm cho không còn biết trời trăng gì nữa, nhưng khuôn mặt anh tuấn kia vẫn lộ ra vẻ thanh cao không muốn thuận theo.

Hoắc Tư Dư không biết khi nào lần dằn vặt này mới kết thúc. Y bị hắn đặt ở cửa sổ xe làm trước một lần. Vật cứng nóng bỏng của nam nhân dữ dội phá tan bên trong y, rồi lại dậy lên từng trận sóng triều ầm ầm, ép y buông vũ khí đầu hàng.

Toàn thân đều hằn lên những vết tích của người này.

Vết tích ám muội, thật xấu hổ.

Y còn chưa kịp thở dốc, lại bị người này ôm vào lòng, lần thứ hai bị xâm phạm.

Tay Doãn Viễn chậm rãi trượt xuống, nắn bóp hai cánh mông tròn trịa vểnh cao kia, động tác của hắn mạnh mẽ thô bạo, thô lỗ lưu lại vết tích của mình trên bờ mông trắng nõn.



Dục vọng trong cơ thể không chút lưu tình ra vào hậu huyệt ẩm ướt của Hoắc Tư Dư, miệng huyệt hồng nhạt vốn nhăn nheo cũng bị đâm đến căng ra.

Hai tay Hoắc Tư Dư bị trói lại, lần này Doãn Viễn trói quá chặt, mài cổ tay y phát đau. Thân thể quấn quýt nóng rực cũng chẳng thể giảm đi phần nào đau đớn. Dung mạo Hoắc Tư Dư vốn thanh lãnh, sau khi nhiễm phải tình dục, đuôi lông mày, khóe mắt đều lộ vẻ quyến rũ tự nhiên.

Sự câu dẫn ấy lại ngây thơ làm sao.

Doãn Viễn bỗng siết vòng eo Hoắc Tư Dư, nắm lấy bả vai trắng nõn duyên dáng của y, mạnh mẽ đẩy eo đâm sâu hơn.

Nhưng lần này quá sâu rồi.

“A…” Hoắc Tư Dư thút thít, khó chịu rướn cổ, lộ ra cần cổ cong cong đẹp đẽ, một giọt mồ hôi chuẩn bị rơi xuống cằm nhọn của y.

Bên trong dũng đạo chật hẹp bị chất lỏng ấm áp lấp đầy, nhưng dục vọng của Doãn Viễn vẫn ở đó, không vào không ra, bạch trọc ám muội chỉ có thể từng chút tràn ra ngoài.

Hai chân Hoắc Tư Dư đều đang run rẩy, đôi mắt ngập nước, không dám nhìn Doãn Viễn. Y chỉ hạ mắt, lúc nói chuyện mang theo chút nức nở: “Bỏ qua cho ta đi…”

Y cuối cùng vẫn là cầu xin tha thứ.

Doãn Viễn hôn nước mắt y, cởi dây cột tóc ở hai tay, ấn eo y lại rồi chậm rãi rút ra.



Khi Hoắc Tư Dư bị lật lại, cả người đều sững sờ. Y bị đặt trên thảm lông dê (1) trong buồng xe, thân thể bất giác run rẩy. Hai chân run lên, chẳng thể quỳ vững.

(1) Len Cashmere, thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere.

Y nỉ non: “Ngươi tha cho ta đi…tha cho ta đi mà…”

Hai tay chậm rãi khôi phục sức mạnh, y chống đỡ cánh tay, chầm chậm bò về phía trước.

Doãn Viễn không ngăn cản, chỉ hờ hững nhìn.

Cửa xe gần trong gang tấc, nhưng Hoắc Tư Dư bỗng không còn khí lực mở cửa nữa.

Dáng vẻ này của y, làm sao dám đi ra ngoài, sao có thể ra ngoài chứ.

Hoắc Tư Dư che mặt khóc, nhưng lại không dám khóc thành tiếng.

Quảng cáo



REPORT THIS AD



Doãn Viễn nắm mắt cá chân mảnh khảnh của y, kéo y về, hắn dùng lực, bấm mắt cá chân y, đau quá.

Hắn cúi người xuống, lồng ngực kiên cố ấm áp sát vào lưng Hoắc Tư Dư. Người trong lòng khẽ run rẩy, dường như bị sự ấm áp của hắn dọa sợ.

Doãn Viễn sờ eo Hoắc Tư Dư, xoa nắn mông thịt non mềm, đem dục vọng của bản thân từng tấc từng tấc tiến vào. Miệng huyệt sớm đã bị làm ướt đẫm, điểm nhỏ màu hồng nhạt biến thành màu đỏ dâm mỹ từ lâu. Vật kia của Doãn Viễn kích thước to lớn, hình dáng cũng rất được. Với Hoắc Tư Dư mà nói, làm tình với hắn chính là một sự tra tấn dằn vặt hòa quyện cùng ham muốn tình dục.

Ngón tay Hoắc Tư Dư siết chặt lấy tấm thảm dưới thân, thân thể khuất phục dưới sự tiến công thần tốc của Doãn Viễn, y hơi hé môi, nhưng lại không cam lòng đầu hàng trước dục vọng. Mỗi một lần Doãn Viễn va chạm đều cọ xát một chút, mang tới cảm giác tê dại, khiến y không tự chủ thấp giọng rên rỉ.

Rất nhẹ, rất kiềm chế, tiếng rên rỉ nhẹ tênh như chú mèo con.

Là phần tôn nghiêm nhỏ nhoi cuối cùng của y.



Lồng ngực Doãn Viễn vẫn áp trên lưng y, hai người đều thấm tầng mồ hôi mỏng. Doãn Viễn vén mái tóc tán loạn của y lại, cúi đầu ngậm vành tai trắng nõn phấn nộn của Hoắc Tư Dư.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Ngậm chặt dày vò hồi lâu, Doãn Viễn mới buông ra.

Hắn kề sát bên tai Hoắc Tư Dư nhẹ giọng nói chuyện, thủ thỉ nhẹ nhàng, nhưng không phải lời tâm tình.

“Ba năm trước, tại hội hoa đăng, ngươi ngồi trên thuyền thả đèn.” Doãn Viễn chậm rãi hôn từ xương tai đến cần cổ,. Ngữ khí hắn nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng nhịp điệu dưới thân vẫn thẳng thắn thoải mái, “Ngày đó không nóng cũng chẳng lạnh, ngươi mặc một phân y phục sắc trắng, thắp đèn mỉm cười.”

—— cũng không biết đang câu dẫn ai.

Hoắc Tư Dư cuộn tay, khẽ nhắm mắt, đẹp đẽ như một búp bê sứ dễ vỡ.

————————————————

Doãn Viễn không nói gì cả, hắn nhìn gió đêm thổi rối mái tóc dài đen như mực của thiếu niên, dây cột tóc màu trắng như ẩn như hiện.

Thuyền hoa của Hoắc gia có đặt một cái thang gỗ cao hơn mạn thuyền một chút ở trước thuyền, Hoắc Tư Dư đứng đó, không sợ ngã xuống, vươn tay thả đèn lồng.

Tay áo bào rộng lớn từ cổ tay y trượt xuống, lộ ra một phần cánh tay trắng tuyết.

Đèn đuốc quanh sông chiếu sáng dung nhan thanh lãnh của y.

Đôi con ngươi kia như chứa cả sắc xuân trong trẻo, sáng sủa sạch sẽ, đuôi mắt lại hơi nhướng lên, mang theo sự ngây thơ chan chứa tình ý.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Một màn long lanh trắng bóc như ngọc kia khiến đôi mắt Doãn Viễn hiện lên vẻ hoảng loạn, hắn đứng trên bờ sông, chăm chú nhìn khoảng không giữa y và mặt nước.

Quá sạch sẽ.

Như thần tiên vô tình rơi xuống phàm trần.

Hoắc Tư Dư ngước cổ nhìn đèn lồng ngày càng bay cao, nghiêng người cười với ai đó.

Ánh đèn lờ mờ.

Răng nanh nhỏ xinh.

Doãn Viễn nhìn y bằng đôi mắt đen hẹp, trong mắt mang theo vẻ ảm đạm không rõ.

Bên người bỗng nhiên nổi lên thanh âm huyên náo, mồm năm miệng mười, loạn không tả được.

Doãn Viễn lại tinh tường nghe thấy bọn họ nghị luận về người trên thuyền hoa kia.

Con trai Hoắc thượng thư.

Tiểu thiếu gia Hoắc gia.

Hoắc Tư Dư.

Doãn Viễn cong môi nở nụ cười.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

————————————————

Doãn Viễn siết chặt hai tay Hoắc Tư Dư, mười ngón đan vào nhau, quấn quýt không rời. Hắn thấp giọng nở nụ cười bên tai Hoắc Tư Dư, ngữ điệu ôn nhu: “Lúc đó ta liền nghĩ, dù ngươi có là tiên trên trời, ta cũng phải có được ngươi.”

Theo một cái đâm sâu hung ác, Hoắc Tư Dư ngay cả quỳ cũng không còn khí lực.

“Kéo ngươi xuống, dày vò ngươi, vấy bẩn ngươi bằng thứ này của ta, ở cùng ta, làm tấm thân trong trắng này quệt lên một vệt bùn bẩn.”

Thanh âm lạnh nhạt Doãn Viễn vẫn vang vảng bên tai.

Doãn Viễn thẳng lưng thâm nhập, chôn đồ vật của mình tại nơi sâu nhất của Hoắc Tư Dư, một cỗ ấm áp tràn vào dũng đạo chật hẹp.

Chóp mũi y tràn đầy mùi hương hỗn hợp thuộc về y và hắn, Hoắc Tư Dư cả người phát run, chỉ thấy lạnh thấu xương.

Y sợ.

Y thật sự, không trốn được.



Hoắc Tư Dư được bọc trong ngoại bào tím của Doãn Viễn, y siết vạt áo, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Y dựa vào vách xe, cuộn mình thành một cục nhỏ, tóc tai bù xù.

Dây cột tóc bẩn thỉu, không còn cách nào cả.

Doãn Viễn mặc y phục màu mực, ung dung ngồi ở một bên, cặp mắt phượng lãnh đạm nhìn chằm chằm Hoắc Tư Dư.

Ánh mắt kia, như xuyên qua lớp áo đơn bạc trên người Hoắc Tư Dư, quét qua từng tấc từng tấc thân thể mỹ ngọc không tỳ vết dưới lớp quần áo.

Xe ngừng lại.

Đôi mắt thất thần của Hoắc Tư Dư rốt cuộc cũng khôi phục chút thần sắc.

Doãn Viễn ôm y xuống xe ngựa.

Hoắc Tư Dư núp trong lồng ngực Doãn Viễn, đầu ngón tay siết chặt ngoại y.



Hoắc gia vừa mới phát hiện Hoắc Tư Dư bỏ trốn, vừa định an bài người xuất môn tìm y, không ngờ Doãn Viễn lại đưa Hoắc Tư Dư về.

Chỉ là dáng dấp tiểu thiếu gia thật sự có chút…

Hoắc Tư Dư mang đôi giày lụa mộc mạc, nhưng vớ không biết đã ném đi đâu rồi, trên mắt cá chân mảnh khảnh còn có một vòng vết tích.

Hẳn là mới bị Doãn Viễn giày vò.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Ngoại bào màu tím bọc trên người y rõ ràng là của Doãn Viễn.

Bọn hạ nhân đua nhau cúi đầu không dám nhìn nhiều.

Hoắc Thanh Toàn xanh mặt, trừng tiểu nhi tử trong lồng ngực Doãn Viễn.

Lặng thinh nửa ngày, chỉ phất tay áo, cung kính mời Đoan vương vào.



Doãn Viễn ôm người vào phủ thượng thư, chốc lát liền đến viện tử của Hoắc Tư Dư.

A Hạ chịu phạt đánh, mệt mỏi canh giữ ở cửa viện Hoắc Tư Dư, vừa nâng mắt liền thấy tiểu thiếu gia cư nhiên bị người ôm vào lòng, sợ không nói nên lời.



Doãn Viễn ôn nhu đặt y lên giường, đầu ngón tay mơn trớn hai má Hoắc Tư Dư, trượt tới tay y, mở bàn tay Hoắc Tư Dư ra, siết chặt.

Mười ngón xen kẽ.



Hoắc Tư Dư ngoan đến không ngờ.

Y nằm nghiêng, mái tóc đen như tơ lụa tán loạn trên gối, sống mũi cao thẳng, sắc môi đỏ tươi, hàng lông mi dài khẽ rung.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Doãn Viễn ngậm môi y, nhưng vẫn nhìn vào mắt Hoắc Tư Dư.

Mút vào, liếm láp.

Chiếm lấy.

Hoắc Tư Dư nhắm chặt hai mắt, không dám đối diện với ánh mắt Doãn Viễn.

Khi rời môi, Doãn Viễn dọc theo xương quai hàm hôn đến vành tai Hoắc Tư Dư.

“Không cần trả lại y phục cho ta.”

————————————————

A Hạ, A Đông đều bị phạt.

Hoắc Thanh Toàn không nỡ phạt tiểu nhi tử. Hai vợ chồng đều quan tâm y, bao bọc y tựa ngọc quý, tuy ông có nổi giận, nhưng thỉnh thoảng nổi giận cũng tốt mà.

Chỉ là Hoắc Tư Dư thật sự không náo loạn nữa.

Y thu liễm tâm tình, vẫn là Hoắc gia tiểu thiếu gia thanh nhã đoan chính, đặt bút vẽ tranh, như gom hết cảm xúc vào bức tranh đó.



Ngày đại hôn.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Bên trong kinh thành, cây nào cũng treo tơ hồng.

Thập lý hồng trang, khắp thành đều ăn mừng.

Hoắc Tư Dư một thân hôn phục đỏ tươi, chỉ vàng thêu đồ án lộng lẫy, mái tóc dài như mực dùng dây cột tóc màu đỏ buộc chặt lên. Y đội khăn đội đầu của tân nương, tùy ý để gã sai vặt đỡ ra cổng thượng thư phủ.

Y đứng ở cửa, bái biệt cha mẹ, huynh trưởng muội muội, yên lặng cau mày lên kiệu hoa.

Tiếng chiêng đồng vang đầy trời, không khí náo nhiệt.

Bên trong kiệu hoa Hoắc Tư Dư chỉ rũ nhẹ mắt, nhìn một mảnh hồng hư vô trước mắt, y sững sờ.

Y không phải tiên giáng trần, y chỉ là người bình thường, thiếu niên bình thường biết khóc biết cười.

Y có nghị lực mạnh mẽ và ham mê của riêng mình.

Nhưng chim hoàng yến đẹp đẽ chung quy không trốn khỏi lồng giam.



Phụ thân nói đúng.

Y xác thực dù đánh cược cũng chẳng làm được gì, dũng khí chạy trốn ngày ấy cũng tiêu tan không còn một mống.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Bị Doãn Viễn tàn nhẫn đập tan dưới ánh trăng ngày hôm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.