Mị Tâm

Chương 8



Editor: Gà

Núi Vũ Trắc ở ngoại ô thành Nam Kinh.

Ra khỏi kinh thành, đi thẳng một đường về phía nam, lại đi thêm một đoạn đường gập ghềnh nữa liền đến chân núi Vũ Trắc.

Dung Quang Tự ngụ trên núi Vũ Trắc, nhiều nhất xe ngựa chỉ đi tới giữa sườn núi thì phải dừng lại, người đến Dung Quang Tự thắp hương bái phật đều phải đi bộ nửa canh giờ mới có thể đến nơi.

Cái gọi là chỉ cần thành tâm sẽ được đền đáp, phía sau rừng cây xanh um tươi tốt xuất hiện một đỉnh chùa màu vàng kim rạng rỡ như đang phát sáng, đây cũng là lý do tại sao Dung Quang Tự tuy nấp sau núi Vũ Trắc vẫn được nghe danh tại kinh thành.

Những ngày mùng một tháng giêng hay sinh thần của một vị Bồ Tát, đường lên núi Vũ Trắc hầu như không thể vượt qua vì bị xe ngựa vây chật như nêm cối. Bây giờ coi như thời điểm vắng vẻ, không cần mất quá nhiều thời gian đi đường.

Cố Miểu Nhi sai Hoàn Vũ chuẩn bị một tập các câu đố chữ, xe ngựa chạy một đoạn, nàng và Bạch Tô Mặc đã chơi đố chữ cả một đoạn đường này.

Hoàn Vũ và Lưu Tri ở một bên hầu hạ nước trà.

Việc đoán đố chữ vừa cần tính nhẫn nại, lại cần sự thông minh, Cố Miêu Nhi nào có thể yên tĩnh lâu như thế? Nhưng nàng lại có tính nhẫn nại, thua liền la hét chơi lại, chơi đoán chữ đến mơ hồ. Vì thế suốt một đường lúc thì tĩnh lặng, khi thì cười không ngừng.

Đáy lòng Lưu Tri hiểu rõ.

Cố tiểu thư nào có thích đoán đố chứ?

Chẳng qua là một đoạn đường từ kinh thành đến Dung Quang Tự không ngắn, lỗ tai tiểu thư không nghe được, nếu nói chuyện lâu với Cố tiểu thư nàng cũng không thể dùng mắt nhìn khẩu hình mãi, phải hết sức chăm chú mới có thể hiểu được Cố tiểu thư đang nói gì. Đổi lại là người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng những người quen biết tất nhiên hiểu đây là việc cực kỳ mệt mỏi.

Cố tiểu thư tuy rằng thường ngày nhìn có vẻ tùy hứng, nhưng thật ra lại là một người tinh tế tỉ mỉ.

Chơi đoán chữ là biện pháp giết thời gian, mười phần thú vị càng không lộ dấu vết. Lúc đoán chữ hai người đều cúi đầu suy nghĩ, hoặc khua tay múa chân để miêu tả, ai đoán ra thì mới có thể đến gần giao tiếp với nhau, ngươi thắng ta thua nói lời trêu chọc, cười hi hi ha ha, không hề tổn thương thân thể.

Lưu Tri còn nhớ Quốc công gia đã từng nói, cái gọi là giáo dưỡng tóm lại trong hai điều: không xoi mói cách làm người của người khác, hai là khiến người bên cạnh cảm thấy thư thái.

Có Quốc công gia chỉ dạy, từ nhỏ tiểu thư đã là một cô nương tinh tế. Về điểm này, Cố tiểu thư và tiểu thư nhà nàng có phần giống nhau.

Lưu Tri mỉm cười, thầm nghĩ đây mới được gọi là thế gia, thật ra sau khi tìm hiểu kỹ càng cũng không có gì đặc biệt, nhưng nó giống như một cơn mưa xuân, đẹp đẽ mà không ồn ào.

Nghĩ đến đây, xe ngựa đang từ từ dừng lại.

Lưu Tri dựa vào cửa sổ vén rèm quan sát thật kỹ cảnh tượng bên ngoài, không bỏ sót một chi tiết nào.

Nàng ấy ngoái đầu lại: “Tiểu thư, hình như đã đến sườn núi, phía trước xe ngựa không qua được.”

Lưu Tri vừa nói xong đã có thị vệ phất tay một cái, khôi giáp bị chấn động phát ra tiếng, tức khắc, thị vệ đứng bên xe ngựa thông báo: “Tiểu thư, xe ngựa chỉ có thể đi tới giữa sườn núi Vũ Trắc, đoạn đường còn lại phải đi bộ, từ đây đến Dung Quang Tự ước chừng gần nửa canh giờ hoặc hơn.”

Thị vệ đứng bên ngoài xe ngựa, tất nhiên Bạch Tô Mặc không nghe được. Thấy mọi người đếu nhìn theo một hướng bên ngoài xe ngựa, mới biết đang có người nói chuyện. Sau một lúc, Lưu Tri bước tới lặp lại những gì thị vệ đã nói.

Lúc này Bạch Tô Mặc mới gật đầu.

Ninh Quốc Công không tin phật, nên Bạch Tô Mặc cũng ít khi đến chùa miếu, Dung Quang Tự xưa nay nổi tiếng trong kinh, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến, còn Cố Miểu Nhi thì ngựa quen đường cũ: “Tô Mặc, có một con đường tắt bên cạnh đường núi, đi đến Dung quang Tự cũng gần hơn nhiều.”

Khúc phu nhân tin phật, hàng năm đều đến Dung quang Tự ở lại một thời gian, dốc lòng lễ Phật. Cố Miểu Nhi thường xuyên đi theo phụng bồi thành quen, Bạch Tô Mặc nghe theo Cố Miểu Nhi.

Lưu Tri đỡ nàng xuống xe, Cố Miểu Nhi quả nhiên không đi đường lớn lát đá, mà tìm được con đường tắt kia để đi. Dù vậy, vẫn có vài thị vệ Quốc Công phủ đi trước thăm dò đường.

Tuy rằng đang giữa tháng bảy, nhưng ven đường có những tán cây to tỏa bóng mát, chỉ có vài tia nắng lọt qua kẽ lá rơi xuống mặt đất, sẽ không cảm thấy quá nóng.

Vừa rồi ngồi trong xe ngựa ồn ào đố chữ một hồi, bây giờ Bạch Tô Mặc và Cố Miểu Nhi lại nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, để các nha hoàn Lưu Tri, Hoàn Vũ, Bình Yến và Miểu Ngôn đi theo phía sau.

“Tô Mặc, hôm nay ngươi trông thấy nhị ca ta tức giận đùng đùng rời khỏi phủ chứ?” Đột nhiên Cố Miểu Nhi lên tiếng hỏi.

Bạch Tô Mặc gật đầu.

Hôm nay nàng đến Cố phủ đón Cố Miểu Nhi, tình cờ trông thấy Cố Duyệt đen mặt từ trong phủ vọt ra. Khi đó nàng mới bước xuống xe ngựa vừa lúc bị hắn đụng vào, Cố Duyệt vốn đang đen mặt nhưng nhìn thấy nàng cũng miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu xem như chào hỏi.

Phía trên Cố Miểu Nhi có hai ca ca, Cố Duyệt là nhị ca của nàng. Thời điểm Bạch Tô Mặc đến Cố phủ tìm Cố Miểu Nhi vẫn thường xuyên gặp hắn ta.

Nàng có ấn tượng khá tốt với Cố Duyệt.

Cố Duyệt là người rất có chính khí, nàng từng thấy Cố Duyệt vì nhi tử nhà Hứa tướng gia ỷ mạnh hiếp yếu mà xảy ra tranh chấp, cuối cùng xông vào đánh nhau. Hứa Kim Tường chẳng lấy được lợi, nhưng Cố Duyệt cũng không ăn thiệt thòi, tuy rằng Cố thị lang chỉ là quan văn nhưng võ công của Dố Duyệt lại không thua con trai của Tần tướng quân chút nào.

Ngay cả gia gia nàng cũng phải khen ngợi Cố Duyệt về sau nhất định sẽ có tiền đồ hơn cha hắn.

Gia gia nàng nhìn không thuận mắt các công tử gia trong kinh thành, ngoại trừ Cố Duyệt. Nhưng mà Cố Duyệt không muốn nhập sĩ, Cố thị lang cũng cảm thấy đứa con trai này của ông không thể.

Ngược lại đại ca của Cố Miểu Nhi sau khi nhập sĩ không bao lâu, trên người đã có vài phần tác phong quan liêu, thậm chí khi ở nhà cũng vậy, cho nên từ lúc nhỏ Cố Miểu Nhi thân cận với nhị ca Cố Duyệt hơn.

Giờ phút này Cố Miểu Nhi rất rầu rĩ, phần lớn liên quan đến chuyện hôm nay Cố Duyệt giận dỗi chạy ra khỏi Cố phủ.

Nàng ấy vốn không có thói quen giữ chuyện trong lòng, lúc này liền than thở: “Tô Mặc, ngươi cũng biết lúc nhỏ nhị ca của ta rất hiếu thuận, luôn nghe lời mẫu thân, rất được phụ thân và mẫu thân yêu thương. Nhưng lần này lại giống như ăn phải đậu xanh vô cùng quyết tâm, nhất định phải cưới quả phụ ở chợ Tây kia vào phủ, tất nhiên mẫu thân ta không đồng ý, vì vậy hai người trở nên mâu thuẫn với nhau. Hai ngày trước, huynh ấy đã trực tiếp chuyển đến ở với quả phụ kia rồi, sáng nay mới trở về, chẳng ngờ vừa về lại xảy ra tranh chấp với mẫu thân ta.”

Quả phụ chợ Tây? Bạch Tô Mặc chưa từng nghe thấy chuyện này: “Chuyện xảy ra từ lúc nào?”

Cố Miểu Nhi thở dài: “Đã hai tháng nay rồi, nghe nói quả phụ kia họ Đào, mở tiệm bán bánh ở chợ Tây, lớn hơn nhị ca ta ba bốn tuổi. Chồng nàng ta đã chết từ bốn năm trước, để lại một đứa con sáu bảy tuổi. Nhị ca cũng không nói với ta vì sao quen biết được nàng ta, nhưng làm sao huynh ấy lại có thể kết giao với một quả phụ lớn tuổi được? Ở kinh thành này Cố gia cũng được xem là danh môn vọng tộc, sao có thể đồng ý để huynh ấy cưới một quả phủ vào cửa…”

Bạch Tô Mặc hỏi: “Cố đại nhân có biết không?”

Cố Miểu Nhi tức giận nói: “Đương nhiên cha ta không biết, nếu để ông ấy biết được sẽ đánh gãy hai chân nhị ca ta mất! Đại ca và mẫu thân vẫn luôn thay nhị ca giấu chuyện này đi, chỉ mong một ngày nào đó huynh ấy có thể tỉnh ngộ, cắt đứt mọi chuyện với quả phụ kia. Bây giờ phụ thân không biết, trong kinh cũng chưa có tin đồn nào, nhưng giấy có thể gói được lửa sao? Phụ thân ta làm Lại bộ thị lang trong triều, nếu để chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ có gièm pha, không chỉ người trong Cố phủ bị chỉ trích, mà ngay cả phụ thân cũng mất hết mặt mũi nhìn người khác. Mẫu thân ta vốn là người ôn hòa, nếu không phải vì liên quan đến Cố gia, bà ấy sẽ bị nhị ca chọc giận sao?”

Bạch Tô Mặc nói: “Trong ấn tượng của ta, nhị qua ngươi là người rất có tự chủ.”

Cố Miểu Nhi thở dài một hơi: “Nào biết? Có lẽ quả phụ họ Đào kia có vài phần tư sắc lại biết cách quyến rũ người khác, nếu không một người đoan chính như nhị ca ta làm sao có thể bị nàng ta câu hồn? Quả phụ kia chắc chắn không có ý tốt, cũng không phải người tốt lành gì.”

“Ngươi gặp nàng ta rồi?” Bạch Tô Mặc hỏi.

Cố Miểu Nhi chợt khựng lại, lắc đầu.

Bạch Tô Mặc không nói gì nữa.

Một lúc sau, Cố Miểu Nhi lại lên tiếng: “Quên đi, ngươi cũng không nên nghe chuyện xấu trong nhà ta. Hôm nay ta nhất định phải chuyên tâm bái phật, xin phật tổ phù hộ nhị ca ta sớm ngày tỉnh táo, lạc đường có ngày quay đầu.”

Bạch Tô Mặc mỉm cười.

Đây là chuyện của Cố gia, nếu nàng quan tâm quá nhiều cũng không tốt.

Cố Miểu Nhi là bằng hữu của nàng, cho dù nàng ấy muốn tìm người tâm sự nhưng cũng không muốn người khác can dự vào chuyện riêng nhà mình. Giữa bằng hữu cũng có nguyên tắc, và nàng chính là người lắng nghe tốt nhất. 

Bạch Tô Mặc gọi Lưu Tri mang nước đến, xem như chuyện này chưa từng nhắc đến.

Vừa vặn Cố Miểu Nhi cũng cảm thấy mệt, mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút, Hoàn Vũ đưa nước cho nàng, uống một hớp đột nhiên nhớ tới một chuyện khiến nàng ấy trợn tròn cặp mắt, nhìn về phía Bạch Tô Mặc: “Tô Mặc, ta quên mất chuyện hôm nay hẹn Hạ Thu Mạt đến giao quần áo rồi.”

Bạch Tô Mặc nhớ mấy ngày trước Hạ Thu Mạt đến phủ có nói vẫn chưa làm xong quần áo cho Cố phủ, đã định lại thời gian với Cố Miểu Nhi nên phải trở về đẩy nhanh tốc độ. Thu Mạt làm việc rất liều mạng, chỉ sợ trong hai ngày này lại thức đêm để hoàn thành.

Cố Miểu Nhi thở dài: “Có lẽ phải để Hạ Thu Mạt đi tay không một chuyến rồi.”

Nhưng Bạch Tô Mặc đang thầm lo lắng chuyện khác. Hôm nay Cố Duyệt cãi nhau với Khúc phu nhân, Cố Miểu Nhi lại không ở nhà, nếu như hôm nay Thu Mạt tới đưa quần áo gặp Khúc phu nhân, chỉ sợ sẽ có chuyện. Tuy rằng Thu Mạt rất lạc quan vủi vẻ, nhưng cũng là một người vô cùng mạnh mẽ, chẳng may xảy ra xung đột thì sao?

Bạch Tô Mặc đậy nắp ly, đưa cho Lưu Tri, nghe thấy Cố Miểu Nhi dặn Hoàn Vũ: “Ngày mai hồi phủ, ngươi sai người đến nói với Hạ Thu Mạt một tiếng, để nàng ta đến phủ.”

Hoàn Vũ nhớ kỹ.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Lưu Tri nhìn sắc trời đột nhiên âm u, mới qua giờ ngọ không bao lâu, lúc nãy bầu trời vẫn còn trong xanh bây giờ phía chân trời đã bị mây đen bao phủ, dần lan lại đây.

Thị vệ đi dò đường đã quay về: “Tiểu thư, đi thêm một đoạn nữa là đến Dung Quang Tự, sợ là trời sắp có mưa to, dọc đường không có chỗ trú chân, đất lại tơi xốp dễ bị sạt lở, nếu không còn chuyện gì phải làm tiểu thư nên lên đường sớm đến Dung Quang Tự tránh mưa.”

Bạch Tô Mặc và Cố Miểu Nhi lần lượt ngước mắt nhìn lên, Cố Miểu Nhi kinh ngạc cảm thán: “Nãy giờ chỉ lo nói chuyện, hai bên đường lại có bóng cây nên không để ý sắc trời đã đen như vậy. Sắp mưa to rồi, hai chúng ta sẽ bị ướt mất.”

Nàng ấy nói xong lập tức chạy đến kéo nàng đứng dậy: “Nhanh, ta dắt ngươi đi.”

Bạch Tô Mặc bật cười.

Từ nhỏ nàng đã không nghe được, những người khác cũng quen với việc chăm sóc nàng, cứ như vậy biến thành che chở khắp nơi. Trên thực tế thì ngoài việc không nghe được, nàng cũng không khác người bình thường là bao. Ví như khi Cố Miểu Nhi vừa nói chuyện với nàng vừa leo núi, không bao lâu đã thở hồng hộc, Bạch Tô Mặc nàng vẫn rất thoải mái, thư thả.

Cố Miểu Nhi lôi kéo Bạch Tô Mặc đi ở đằng trước, Lưu Tri và Hoàn Vũ mỉm cười đi theo phía sau.

Cố thị lang chỉ có một nữ nhi là Cố Miểu Nhi, không chỉ là trân bảo trong vòng ta cha mẹ, phía trên còn có hai ca ca thương yêu, tự nhiên đã được nuông chiều từ nhỏ. Mà Quốc Công gia một đời rong ruổi sa trường, cho nên tiểu thư cũng thấm nhuần từ lâu, tuy không thể bắn tên nhưng vẫn có thể cưỡi ngựa, mặc dù cũng là hoàng hoa khuê nữ nhưng không yếu đuối như thiên kim thế gia khác.

Một lúc sau, thực sự nghe thấy Cố Miểu Nhi thở hổn hển nói: “Tô Mặc, ta không đi được nữa.”

Bạch Tô Mặc ngoan ngoãn nghe theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.