Mị Thiên Giai

Chương 16



Trong không gian chiếc nhẫn,linh khí dồi dào,rất thích hợp để luyện tập.

Ở giữa sân,nơi được lát bằng loại đá màu tím,nàng ngồi khoanh chân,bắt đầu hút linh khí.

Dồn khí ở đan điền,tập trung tinh thần,cảm nhân nguyên tố.

Trên đại lục có 5 nguyên tố phổ biến:kim,mộc,thủy,hỏa,thổ.

Ám và Quang là 2 nguyên tố cực kì quý hiếm,không biết hình dạng ,màu sắc của chúng ra sao,ngay cả quyển sách cổ kia cũng không nói đến.

"Cái gì thế này!?"

Chỉ thấy xung quanh khi nàng cảm thụ không có các đốm sáng đỏ hay xanh hay nâu của thủy,hỏa.......mà toàn những đốm....đen và trắng,chúng dày đặc,nhưng di chuyển rất chậm,có vẻ như chúng rất nặng.

"Thôi đi,có cái gì được cái đó ,ta hút hết"

Rồi nàng tập trung chân khí,như cảm nhận được linh lực của nàng,những đốm đó bắt đầu di chuyển,sau đó rất nhanh,điên cuồng vào trong cơ thể.

Nếu có ai nhìn thấy sẽ phải trợn mắt kinh ngạc,bởi vì thân thể nàng đang được bao bọc bởi nửa ánh sáng đen,nửa ánh sáng trắng,chúng đang điên cuồng tích tụ lại,càng ngày càng đậm,cho đến khi không nhìn tới thân thể nàng nữa.

Chẳng biết qua bao lâu,cuối cùng ánh sáng cũng biến mất,hiện ra thân thể nàng.Không ai biết,trên mi tâm nàng xuất hiện một đoa hoa mẫu đơn nửa đen nửa trắng,rồi biến mất.

Nàng có đôi mắt màu tím yêu dị,kết hợp với mái tóc dài óng ánh màu tím,

cùng với một khí chất lạnh lùng,cuồng vọng,ma mị.Nhưng khuôn mặt nàng lại không phù hợp với khí chất đó,khuôn mặt đẹp,rất đẹp,nhưng lại yếu đuối,mảnh mai.

Kiểm tra thân thể,Ừm,không tệ,cơ thể tràn trề năng lượng,các kinh mạch không ngừng hút vào,hút vào,làm nàng cũng điên cuồng vận chân khí,nên giờ cũng hơi mỏi người.

"Haiz....Tuy không có mấy nguyên tố kia nhưng cái này cũng mạnh, bù lại được rồi"

Nàng vươn vai:"Mỏi chết ta,đói quá,ăn quả tím kia vậy"

Nếu có ai nghe thấy được câu nói của nàng thì sẽ tức hộc máu mà chết,bởi vì sao?Cái nàng bảo hút bù là 2 nguyên tố quý hiếm nhất thế gian là quang và ám.Tuy nhiên ,quang và ám là 2 lực lượng thù địch,không thể dung hòa được,nếu để chúng vào cùng một chỗ cùng một vật thể,chúng sẽ điên cuồng tấn công đối kháng,cuối cùng vật thể đó sẽ nổ tung,nếu là con người,hiển nhiên là chết.

Nhưng cơ thể nàng lại dung hơp được cả 2 nguyên tố quang và ám,đồng thời lại có thể hấp thu chúng dễ dàng,người bình thường,nếu có thể hấp thụ được quang hoặc ám thì mất ít nhất vài năm .Nhưng nàng chỉ cần 3 ngày,đúng 3 ngày để làm tất cả các việc trên.Phải gọi là quá biến thái đi!

Sau khi ăn uống no nê,nàng nằm trên giường,gác chân hình chữ đại,tay cầm một cái khuyên tai hình giọt nước màu đen,nàng tìm thấy trong ngăn tủ,thoạt nhìn không có gì nổi bật,trông có vẻ hơi cũ kĩ nhưng đồ vật càng tầm thường,lại càng giá trị.Bằng chứng là cuốn sách cổ kia chứ sao.

Giờ nàng đã luyện được tầng thứ nhất,nàng có thể cảm nhận được tầng tầng lớp không khí đang lưu chuyển,hóa ra trong không khí không có trong suốt như vậy,thật quá kì diệu,thế giới này quá kì lạ,mình cần tu luyện nhiều hơn,hảo hảo đủ sức bảo vệ chính mình để chu du khắp thiên hạ mới được.

Nàng liền đeo lên tai,đơn giản vì nàng thích .Nàng không biết, bên trong khuyên tai ,không khí đang lắng đọng bỗng đột ngột quay cuồng,như cơn lốc xoáy,rồi lóe ra ánh sáng màu đen, đen hơn cả bóng tối.

--- ------ ------ -------ta là phân cách tuyến---- ------ ------ -------

Trong hoàng cung Nguyệt quốc:

"Khụ.......Khụ"

"Hoàng Thượng,Hoàng Thượng,ng......ài ho ra máu.....,người đâu,m.......mau,truyền thái y"!

"Trẫm không sao,ngươi không cần truyền thái y,t.......a"

Chưa nói xong hết câu,Hoàng Thượng liền ngất xỉu.

"Hoàng Thượng ngất rồi,mau .....m truyền thái y"

Trong phủ thái tử:

"Thưa thái tử,hiện giờ Hoàng Thượng long thể bất an,hổ mà yếu thì không thể quản rừng,vua một nước suy nhược thì không thể quản giang san,thần nghĩ đã đến lúc thay hổ,tạo ra một khu rừng hùng mạnh hơn"

"Thừa tướng,ngài không thể đoán bừa,phụ hoàng ta tuy hiện giờ sức khỏe tuy không tốt,nhưng ta tin không lâu sau Hoàng Thượng sẽ qua khỏi,lại gánh vác giang san từ thuở huy hoàng."

"Thái tử thật có hiếu,Hoàng Thượng qua khỏi,cũng là cái phúc của thần dân"

Thái tử nhếch khóe miệng,sau đó từ từ đứng dậy,đứng trước mặt thừa tướng,hai tay chắp ra trước,cúi đầu.

"Thái tử,ngài đang làm gì vậy,thần có 10 cái mạng cũng khó gánh được tội nghịch đạo này"

"Thừa tướng đáp ứng ta một yêu cầu được không?!"

"Thái tử,hãy đứng lên rồi nói,điều này là đại nghịch bất đạo" Thừa tướng luống cuống,chỉ biết cúi đầu cung kính.

"Nhạc phụ đại nhân,con rể cúi đầu trước cha vợ là điều thuận đạo,sao có thể gọi là đại nghịch bất đạo được?!"

Thừa tướng không tin nổi vào tai mình,ngẩng đầu ngạc nhiên, lắp bắp:

"Thái tử..."

"Ta đối với Mẫn nhi là nhấy kiến chung tình,kính xin thừa tường cho ta mà Mẫn nhi hợp thành một đôi,đời này kiếp này mãi yêu thương nàng"

Thừa tướng qua vui mừng,cúi đầu quỳ xuống:

"Gả Nữ nhi của mình cho Thái tử là vịnh hạnh mấy kiếp của thần.Thái tử hãy yên tâm,thần sẽ luôn luôn đi theo,góp hết sức lực ủng hộ cho người"

Thái tử nâng Thừa tướng đứng dậy:

"Đa tạ nhạc phụ đại nhân đã nhận lời,con rể kính mong nhạc phụ một ly rượu"

"Đa tạ thái tử"

"Chúng ta đã là người một nhà,đừng gọi ta là Thái tử "

"Ha Ha,Lãnh Thiên,nhạc phụ đại nhân mời con rể một chén"

"Kính mời nhạc phụ"

Không ai biết,lúc môi sắp chạm đến ly rượu,Thái tử nở một nụ cười,không phải hạnh phúc khi cưới được nương tử mà nụ cười rét lạnh,âm độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.