Đầu ngón xuyên qua, để mặc vòng nhẫn mơn theo da thịt, đã qua nhiều năm như thế, nó vẫn không thay đổi, thậm chí còn vương vấn chút gì đó ấm áp. Bên tai bất giác văng vẳng tiếng sóng lăn tăn hòa cùng hơi thở dịu nhẹ của Kazuya. Đã gần mười năm, cái gọi là thời gian tựa tầng cát xuyên qua kẽ tay, không cách nào níu giữ, như lẩn trốn một tâm tình từ thuở niên thiếu.
Đến rồi hiện tại, Jin vẫn cảm giác bối rối không thôi. Ước vật của đôi lứa lại được Kazuya đặt trên người hai đứa nhỏ, nghĩ sao cũng thật kỳ lạ. Bao nhiêu ý niệm đua nhau trỗi dậy trong đầu, nhưng không cách nào khẳng định chỉ điểm. Tựa như hết thảy đều quy tụ ở một nút thắt khiến mọi chuyện rối mù. Chỉ cần cởi bỏ nó là có thể tường tận, đáng tiếc, biết là có nhưng không sao tìm được.
“Chú Jin.” Mấy ngón tay bụ bẫm của Kazumi chạm nhẹ vào đôi mày đang nhíu lại của Jin, “tụi mình về đi… nha?”
Hai đứa bé tròn xoe mắt, vẻ trông mong hiển lộ trong đôi ngươi. Jin buông sợi dây chuyền, cẩn thận chỉnh sửa lại đầu tóc và áo quần cho bọn nhỏ. Trời càng về chiều, vương vấn trên con đường dát đá là ánh chiều nhuốm tìm cùng đỏ. Jin nheo mắt, cười nói, “Ừ.” Rồi nắm lấy tay hai đứa.
Lững thững bước về, lòng Jin có chút không yên. Những tiếng nói ríu ra ríu rít của Akihiko và Kazumi cứ vẳng văng bên tai, như gần như xa, mơ hồ và mờ nhạt. Thời gian không còn nhiều, anh không dám chắc nó đủ để thuyết phục Kazuya, nhưng càng không thể bỏ em lại một mình nơi đất khách quê người. Với cá tính Kazuya, chỉ e càng làm căng, em sẽ biến mất trong chớp mắt, rồi lại cứ thế mà xa nhau thêm vài năm.
xOx
Trong nhà bếp chỉ dàn trản một ánh sáng màu cam, nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang lụi cụi liên tay của Kazuya, Jin bất giác thấy ấm áp vô cùng. Anh khoanh tay, tựa lưng ở cửa, ngắm nhìn em say sưa, đôi mày hơi nhướn lên, hình ảnh vụng về việc nhà ngày trước của em đã không còn. Cuộc sống quả thật đã dạy con người ta biết bao điều mới lạ, thử thách nối tiếp chấp nhận. Nhớ tới ngày đầu gặp lại em, nhìn đến Kazuya ăn cà chua và nấm, nét mặt thản nhiên, người biến sắc lại là Jin. Năm năm xa cách đã khiến một con người thay đổi đến thế nào? Rốt cuộc vì cớ gì có thể mà Kazuya khác như vậy. Nhìn đến ánh mắt đầy kinh ngạc của Jin, Kazuya chỉ cười nhạt, “dinh dưỡng mà.”
Jin cứng họng. Cà chua, nấm có dinh dưỡng từ tự cổ chí kim, đâu phải tới giờ Kamenashi Kazuya mới biết. Ngày xưa chính mình kì kèo nài nỉ em cũng không cách nào khuất phục được con rùa cứng đầu ấy, thế mà chỉ vài năm sau lại bị vỏn vẹn ba chữ “dinh dưỡng mà” đánh bại.
xOx
“Chú Jin.” Mấy giọt nước từ đâu bắn vào mặt Jin, đứa bé đang ngâm mình trong bồn tắm nghiêng đầu, cau mày nhìn, “Chú ngồi yên thế kia, mau tắm cho cháu với, ba đang đợi cháu xuống ăn cơm.”
Gì mà đợi cháu? Có đợi cũng là đợi chú a! Jin trừng mắt nhìn thằng nhóc đang đắc ý toét miệng cười, rồi ôm nó lên, dùng chiếc khăn tắm quấn quanh người cậu bé. Akihiko không chút phản kháng, để mặc Jin nhẹ nhàng lau khô mình, miệng chếch thành nụ cười vui vẻ.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề cho Akihiko, Jin ôm cậu bé ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Kazumi đã ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi hai người.
“Ai đâu?” Kazuya nấu cơm, mình tắm cho Akihiko, Ai tắm cho Kazumi, nhà này xem chừng rất ngăn nắp và trật tự.
“Dì ấy xong việc nên về rồi.” Kazumi nhu thuận trả lời, ánh mắt trong trẻo và rõ ràng.
“Xuống ăn cơm nào.” Jin vẫy Kazumi lại.
“Khoan, khoan đã chú Jin.” Akihiko đang được ôm trong lòng chợt giựt giựt tóc Jin, miệng cười tinh nghịch.
Nụ cười ấy của thằng bé khiến Jin không khỏi hơi sửng sốt, có chút quen mắt nhưng chắc chắn không phải của Kazuya. Jin cau mày, nhất thời không nghĩ ra được, một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu, có khi anh quen biết mẹ của hai đứa bé này chăng? Đang miên man suy tư, Akihiko bỗng cất tiếng hỏi một câu thật kỳ lạ, “Chú Jin, chú biết sao hôm nọ bọn cháu gọi chú bên bờ sông không?”
Chẳng phải vì gặp được đồng hương nơi đất khách quê người sao? Jin theo bản năng mà lắc đầu, mắt liếc nhìn Akihiko, xem chừng nguyên nhân không đơn giản như thế. Jin nhướn mày với hai đứa trẻ. “Vì sao thế?”
“Bọn cháu biết chú nha.” Akihiko không đoái hoài đến vẻ kinh ngạc của Jin, quay đầu với Kazumi để làm chứng, “Phải không, Kazumi?”
Kazumi mím môi, nét mặt có chút khó xử, chần chừ không dám gật đầu, ánh mắt hơi nén giận nhìn anh mình. Akihiko vẫn điềm nhiên nói tiếp, “Để cháu cho chú xem cái này.”
Mãi đến khi mở chiếc tủ nằm ở một góc khuất trong phòng sách mà Akihiko đã chỉ định, Jin rốt cuộc hiểu ra những lời của cậu bé.
Cả năm ngăn kéo đều đầy ắp và được phân loại cẩn thận những CD mình từng phát hành từ ngày mới ra mắt, có cả phim, show diễn, tạp chí hay tin tức trên báo, nhiều vô số kể. Nói nôm na, chiếc tủ ấy có thể được xem là một thư viện tư liệu của Akanishi Jin, có khi cả chính công ty quản lý cũng không có nhiều, đầy đủ và ngăn nắp như thế. Dù được phân chia gọn gàng, nhưng nhìn đến liền sẽ nhận ra vết tích chứng tỏ chúng được xem rất nhiều lần. Trong đó, được đặt trên một quyển sổ còn là tờ giấy mà Jin trước đây tìm mãi không ra. Một mảnh đã ố vàng, phía trên có nét chữ quen thuộc của mình, đôi chỗ còn có vết nước thấm, lật trở nó liền nhìn đến đường nét thanh mảnh của Kazuya.
Kazuya thích Jin. Kazuya của Jin.
Đã nhiều năm như thế, nhưng khi nhìn đến những con chữ ấy lần nữa, Jin vẫn không kiềm được lòng mà khóe mắt ươn ướt, xúc cảm dâng trào trong tâm. Lời hứa này đã sớm được khắc sâu trong tâm khảm, nếu Kazuya ngày trước không dịu dàng mà kiên định bày tỏ, có lẽ Jin đã không cố chấp quyến luyến nhung nhớ em nhiều năm như vậy. Hay như chính anh vẫn luôn tin tưởng lời hứa hẹn từ những ngày đầu ấy của Kazuya, em là của mình, sẽ theo đến tận cùng.
“Chú Jin.” Kazumi ngồi vào lòng Jin, bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng quệt đi mấy giọt nước mắt. Akihiko tròn xoe đôi ngươi, hiển nhiên cậu bé không ngờ kết quả sẽ thành thế này. Bất quá chỉ là trẻ con giở thói đùa nghịch, nhìn đến chú đẹp trai như thế, cậu liền áy náy chột dạ, cảm giác chính mình dường như đã gây họa, đành phải cò cọ gương mặt bầu bĩnh vào cánh tay Jin như hối lỗi. Cậu tưởng chú ấy sẽ rất vui khi thấy chiếc tủ này…
Jin nhoẻn miệng cười với hai đứa bé. Cái xúc động nhất thời dần lắng xuống, nhưng một vấn đề khác liền trỗi dậy.
Kazuya yêu anh, điều đó không thể chối cãi.
Kazuya vẫn yêu anh, điều đó càng không thể nghi ngờ.
Có thể có những mối tình say đắm là thế nhưng đủ hàng nghìn, hàng vạn lý do để rời bỏ nhau. Nhưng cũng có những vấn đề chỉ xoay quanh một đáp án.
Jin biết, từ khi anh gia nhập vào thế giới nghệ sĩ, Kazuya vẫn luôn sưu tầm, cất giữ hết thảy về anh, hiện tại ở Ý, chuyện ấy càng khó khăn rất nhiều lần. Jin đương nhiên không dám nghĩ chính mình đã nổi tiếng toàn cầu.
Vì lẽ ấy, đáp án càng rõ ràng.
Có người giúp em. Người này vẫn luôn giữ liên lạc với Kazuya từ khi em bỏ đi.
Hiện tại Jin đã biết người đó là ai.
Nút thắt cuối cùng của câu chuyện đã đến hồi gỡ bỏ.