Koki vẫn luôn khẳng định, chỉ cần Kazuya ở đâu, nghiễm nhiên sẽ thấy sự xuất hiện của Jin ở đó. Thế nhưng sống trên đời bao nhiêu năm, anh chưa từng nghĩ mình có thể chứng kiến cảnh tượng Jin như thế này. Dù từ xa bước tới đã nghe vang vọng tiếng cười đùa của trẻ con, nhưng thật không ngờ trước mặt anh là một hình ảnh khiến ai nấy không khỏi tròn mắt.
Jin bò cả trên đất, trên lưng là một cô bé xinh xắn đáng yêu, bên cạnh còn là cậu bé hớn hở cầm cờ chỉ huy. Quen biết Jin nhiều năm, chuyện bất ngờ thế nào cũng từng trải quá, nên Koki rất ít khi giật mình. Ấy mà lần này anh không khỏi há miệng tròn mắt, ngây người suốt năm giây. Hình ảnh này là thế nào? Anh em bà con gì à? Khi đã định thần trở lại, Koki buông mấy câu châm chọc, “Ui cha, Jin, mày giữ bí mật cũng khá hen, bọn nhỏ lớn thế này rồi à.”
Kazuya và Ueda đang ngồi trên sô-pha nói chuyện với nhau cũng không dừng lại mà đoái hoài.
Jin vỗ vỗ vào Kazumi, rồi cúi thấp người, để cô bé xuống. Sau đó, anh đứng dậy, thản nhiên nói, “Ờ, con của Kazuya.”
Lại một lần nữa sét đánh ngang tai.
“Nhưng mà… rõ là…” Vừa mở miệng định nói gì, hai ánh mắt sắc bén lập tức quắc lên, Ueda đằng đằng sát khí nhìn Koki. Còn Kazuya thì có chút gì đó rất khó diễn tả… có lẽ là ẩn nhẫn… hay van cầu? Koki không thể xác định, nhưng sóng lưng đã lạnh cả. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến anh không khỏi sởn tóc gáy, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Không thể, nhưng sao vẫn cảm giác kỳ lạ.
“Đã lâu không gặp.” Kazuya đứng dậy, mỉm cười dịu hòa, vươn tay ra với Koki.
Jin lập tức kéo tay Kazuya về mình, nắm thật chặt. “Hỏi thăm thì hỏi thăm, cần gì bắt tay. Cả cười với tên này cũng không cho!”
Koki đang chuẩn bị bắt tay, đành rụt trở về, rồi xoa xoa lấy cái đầu đinh ít tóc của mình, cười khổ, quen biết tên Akanishi Jin này chả biết là phúc đức mấy đời hay bất hạnh nhiều kiếp.
xOx
“… Chú là người xấu à?” Cậu bé đang quỳ gối đối diện anh chợt lên tiếng. Koki lại càng cười trừ, anh không khỏi có dự cảm chính mình cũng phải bó tay với thằng nhóc này. Không chỉ đơn giản vậy, đứa bé dùng ánh mắt ngây ngốc tròn xoe nhìn hắn, khờ dại như thế, hồn nhiên như thế, làm Koki thoáng chốc luống cuống cả tay chân. Anh thật không rõ, dù hai tên kia nắm tay nhau đi nấu cơm, vẫn còn Ueda ở cơ mà, làm sao bọn nhóc cứ chằm chằm vào mình thế kia.
“Chú… không phải.” Xoa xoa đầu, Koki cười khổ.
Thám tử lừng danh khắp phố Tanaka Koki nay lại lúng ta lúng tung xoa đầu, làm Ueda ngồi bên cạnh xem kịch vui không khỏi bật cười khanh khách, rất thích thú. Koki muốn trừng mắt nhìn tên này nhưng không dám. Đối với Ueda Tatsuya, anh cũng chỉ bó tay, lỡ dại đắc tội hắn, không khéo tan nhà nát cửa, thân xác bỏ mình. Ngẫm nghĩ, chỗ này có mấy người, mà gặp ai anh đều buông tay chịu trói, không dám phản kháng. Thám tử tư mà chịu ăn hiếp thế này, chẳng phải rất mất mặt sao?
“Nhưng… chú nhìn dữ quá.” Bé gái thấp giọng, nhu thuận nói. Lời mềm mỏng nhẹ nhàng mà chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén cứa vào cái tự tôn trong Koki. Cô bé xoay sang nhìn Ueda, “Ba, chú Jin với chú Tatsuya đẹp hơn. Chú không có tóc.”
Muốn lên tiếng phản bác, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng một cô bé chỉ vài tuổi đầu mếu máo nức nở, Koki đành thở dài, quay ra cầu cừu với Ueda. Thế nhưng tên kia lại chẳng rảnh chăm chút cho lòng nhân ái của mình, điềm nhiên tao nhã cầm chén trà màu xanh biếc, miệng thổi phù phù, mắt chả thèm nhìn tới Koki.
“Lông mày ngắn thấy ghê.” Mấy ngón tay múp míp mũm mĩm chạm vào đôi mày của Koki, cái miệng nhỏ nhắn của Akihiko thản nhiên buông một câu nhận xét độc địa.
Koki quyết định không nhìn bọn nhỏ nữa. Anh lướt mắt thoáng qua nhà bếp rồi thấp giọng hỏi, “Hai đứa bé này… sao nhìn giống…” Thật sự không biết phải nói thành lời thế nào cho phải, nên chỉ đành ậm ờ thăm dò.
Ueda biếng nhác nhướn mày, chậm rãi hớp một ngụm trà, “Cậu đang nghĩ gì thì nó đúng hết.”
Koki hít mạnh một hơi, rùng mình mạnh.
“Chú lạnh à?” Akihiko tỏ ý quan tâm, muốn xoa tóc Koki, nhưng vì sợi ngắn quá nên đành vỗ vỗ đầu anh mấy cái.
Koki cũng không đoái hoái, chuyện trước mắt khiến anh kinh ngạc hơn nhiều, tin không được mà không tin cũng chả xong. “Cậu hiểu ý tôi à?”
“Cậu nói xem?” Ueda thiếu điều muốn trợn trừng hai mắt, nhưng vì lo nghĩ tới hình tượng của mình nên nhẫn lại, chỉ nhướn mày cao hơn chút.
“Không thể… không thể… không thể…” Koki lắc đầu liên tục, không biết phải tiếp nhận thông tin này làm sao.
“Anh hai, chú này ăn phải thuốc lắc đầu à?” Kazumi khờ dại hỏi.
Ueda thiếu điều muốn phun trà trong miệng. Anh phát hiện, những lúc Kazuya không có mặt, tài năng khiến người cứng họng bằng một câu nói của Kazumi sẽ phát huy rất tốt. Hai đứa con thế này… thật không biết di truyền từ ai a…
Akihiko chụp hai tay vào má Koki, giữ thật chặt. “Chú lắc nữa thì cháu với em cháu chóng mặt mất!!!”
Koki thảm thương quay ra Ueda, tiếp tục cầu cứu. Đối phương chỉ trầm ngâm suy nghĩ.
“Thật à?” Koki bất giác cảm thấy mồ hôi lạnh đã chạy dọc sống lưng anh. Chuyện này rất kỳ lạ a. Làm sao Ueda có thể thản nhiên chấp nhận như thế?
“Cậu cứ nói xem?” Ueda chỉ nhếch mép cười, rút ra chiếc khăn tay từ túi quần. “Tôi mặc kệ quan điểm của cậu thế nào về chuyện này.”
Chiếc khăn chạm vào trán, Koki run bắn lên, luống cuống tiếp nhận. Ueda mà dịu dàng thì lại càng quái hơn cả chuyện trước mắt, đến ông trời cũng phải kinh ngạc.
Rồi Ueda thỏa mãn bật cười ha ha thật khoái chí. Cuộc sống quả nhiên có khối chuyện thú vị. Ueda gật gù, chỉ thế thôi cũng đủ để anh yêu chết mấy tên bạn này.
Là thật. Không phải thật. Sao có thể là thật… Thôi, biết rồi, là thật. Hai đứa bé bỏ cả đống đồ chơi, lon ton chạy đi xem phim họat hình. Koki chỉ cúi đầu nhìn tay mình, vô cùng bối rối. Mãi nửa ngày sau anh mới ngẩng đầu, ánh mắt có chút mù mờ. Nếu là thật… Nếu là thật… vậy chuyện năm đó…
“Ueda, có phải tôi sai không?”
Ueda quay sang nhìn anh, rồi vỗ vai Koki. “Không ai sai cả. Cậu nhớ kỹ, cậu làm những gì mình nên làm. Cũng như Kazuya chỉ làm những gì nó nên làm.”
“Nhưng Jin…” Koki sao có thể quên được hình ảnh cơ hồ muốn nổi điên của Jin năm xưa. “Chẳng phải như vậy… Jin rất đáng thương sao?”
“Nó có mất chúng đâu?” Đôi mắt màu cà phê của Ueda chợt hóa dịu dàng.
Có lẽ… Koki chỉ biết nở một nụ cười trừ.
Ánh sáng màu da cam từ nhà bếp rọi vào, văng vẳng bên tai là tiếng nói chuyện trầm thấp cùng cười đùa vui vẻ của Jin và Kazuya. Còn ngồi gần đấy là hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu đang mải mê chăm chú dán mắt lên chiếc tivi. Kazumi nghiêng đầu, tựa vào vai Akihiko, thỉnh thoảng bật lên mấy tiếng cười khanh khách. Cái gọi là hạnh phúc có lẽ chỉ mộc mạc và giản dị thế này. Koki bất giác nghĩ, dường như anh đã hiểu được vì sao Jin lại chấp nhất, cố gắng níu kéo như thế.