Đường Lưu Nhan liếc mắt
nhìn người lái xe taxi đang ngồi trên ghế điều khiển rơi lệ như mì sợi,
mỉm cười, vòng qua thân xe đi cửa kính xe chỗ ghế điều khiển, ý bảo lái
xe mở cửa ra, sau đó nói “Ngại quá, vị tiên sinh này, có thể bán chiếc
xe này lại cho tôi không? Thủ tục cụ thể…” cong môi, rất hài hòa, rất có giáo dục, “Lái xe của tôi sẽ thương thảo với ông.”
Lúc này “Lái xe” của hắn … trình mi chính vẻ mặt vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, chui từ trong xe ra ngoài, ôm cánh tay dựa vào thân xe,
chán chết nhìn phong cảnh bên đường.
Ông chú lái xe
hắc tuyến đầy mặt nhìn hắn một chút, lại nhìn sang Lâm Cẩm Sắt vẫn đang
sợ hãi, lại nhìn sang cô gái xinh đẹp tràn đầy khí chất cách đó không
xa… Yên lặng mở cửa xuống xe…
Đường Lưu Nhan từ cánh
cửa mở ra của xe trực tiếp ngồi vào ghế điều khiển, ý tứ không có nửa
phần chán ghét chiếc xe xấu xí cũ nát này, tâm tình vô cùng thoải mái
nhấn ga, xoay vô lăng chạy sang hướng khác.
Lúc này Lâm Cẩm Sắt cuối cùng cũng đã hết đông cứng, phản xạ có điều kiện hỏi câu quen thuộc “Đi đâu?”
Cô có thể cảm nhận được, trái tim… đập khác thường, nhanh khác thường.
Dường như là bối rối , nhưng lại mang theo chút hưng phấn và nhiệt huyết sôi trào kì lạ.
Đột nhiên cô nhớ tới rất nhiều năm
trước đây đã xem qua một bộ phim là…Peter Pan, một chú bé tên Peter Pan
bình thường được đưa đến một hòn đảo, từ đó về sau sinh mệnh trở nên rất kì lạ. Đường Lưu Nhan giống như cậu bé Peter Pan quái đản bốc đồng đó,
nửa lừa gạt nửa bắt buộc đưa cô tới một thế giới hoàn toàn không thuộc
về cô, vô luận là cô có đồng ý không , chỉ cần vui vẻ thì nhất định hắn
sẽ cường thế cô.
Đến tận bây giờ con người này vẫn
chẳng thay đổi chút nào, cũng không thèm quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng
bâng quơ nói một câu: ” Cục Dân chính.”
Trong lòng Lâm Cẩm Sắt lộp bộp, không cần nói cô đã từng là luật sư, chỉ cần là một
người cực kì bình thường thì cũng biết việc đến cục Dân chính đồng nghĩa với chuyện gì.
“Tôi không đi!” Nhất thời kích động,
Lâm Cẩm Sắt từ chỗ ngồi nhấc nửa người lên, lướt qua cánh tay vẫn đang
lái xe của hắn, trừng mắt, “Đường Lưu Nhan, anh chẳng có quyền gì mà ép
buộc tôi cả … tôi không muốn kết hôn với anh!”
Tên
nhóc (bản gốc nhé) nghiêng mặt sang bên cạnh, khẽ cười một tiếng, tia
sáng trong mắt hắn chói lóa đến lạ kì, “Đường phu nhân, cái này em không quyết định được.”
Lâm Cẩm Sắt vô cùng tức giận, nhưng lại không có thứ can đảm để lướt qua đó chém chết tên đang lái xe …
hoàn cảnh trong phim truyền hình giờ lại đổ ập lên người cô, hoàn toàn
không thể liều mạng giống như một đứa trẻ… chỉ có thể cắn răng nói,
“Pháp luật sẽ không thừa nhận .”
“Kít…!” Chiếc xe taxi mãnh liệt phanh lại trên đường. Lâm Cẩm Sắt không hề chú ý, cứ như vậy đụng vào sau lưng Đường Lưu Nhan.
Trán cô đau muốn chết.
Cố nhịn đau, cô cắn răng khẽ thở dốc, cúi đầu nghĩ cách đối phó với
hắn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc mà
xa lạ.
“Không thể cố gắng được nữa, anh chỉ sợ không
trói chặt em thì sẽ chẳng có cách nào mà giữ em lại cả.” Ngữ khí của hắn trong vô vị còn mang theo một chút cảm xúc khó hiểu. Môi hắn nhấn xuống vành tai tinh tế của cô, thổi vào từng trận nhiệt khí, ái muội đến mức
vành tai của Lâm Cẩm Sắt nhất thời nổi da gà.
Cái gọi
là phong thủy luân chuyển chính là thế này. Nhớ tới ngày đó, cô phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể đề nghị hắn kết hôn với mình, nhưng lại
bị hắn cự tuyệt, còn bây giờ… Lại cso một âm mưu gì nữa đây?
Một trận rùng mình.
“Đường Lưu Nhan, tôi không muốn lấy anh…” Cô ở trong lòng hắn run rẩy,
cầu xin, “Hôn nhân không có tình yêu làm thế nào để duy trì được đây?
Chuyện này rồi sẽ trở thành một bi kịch!” Thứ cô cần bây giờ không có
nhiều lắm, chỉ muốn có một cuộc sống của người bình thường, đối với tâm
tư khó đoán của hắn,bây giờ cô đã là hữu tâm vô lực.
Đường Lưu Nhan lén lút thở dài, cô gái này… Cứ như vậy bóp méo một thông báo mà từ trước đến nay phải suy nghĩ rất nhiều hắn mới nói ra được.
“Em làm sao mà biết không có tình yêu?”
Chỉ là một câu nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một tiếng sấm động trời,
Lâm Cẩm Sắt bỗng nhiên tránh xa hắn, mím môi, ánh mắt đặt toàn bộ lên
người hắn, “Anh nói gì vậy?” Tuy rằng âm lượng cảu hắn không gọi là quá
lớn, nhưng cô có thẻ chắc chắn rằng, cô không hề nghe nhầm chữ nào trong câu nói đó cả. Nhưng cô vẫn hỏi như vậy bởi vì cô muốn biết động cơ của việc này là gì?
Không thể tin? Khiếp sợ? hay là sự thực?
Đường Lưu Nhan cong ngón tay đặt lên cằm cô, tao nhã nhẹ nhàng vuốt ve, trầm ngâm mỉm cười với cô “Anh nói, chuyện đó chúng ta có thể chầm chậm mà bồi dưỡng, chúng ta, còn nhiều thời gian mà.” Bốn chữ sau cùng hắn
chậm rãi nói từng chữ một, trong ngữ điệu mặc dù có chứa ý cười, nhưng
lại khiến người ta không khỏi sởn da gà.
Lâm Cẩm Sắt
trầm mặc. Cuối cùng hắn không mở miệng ra nói từ đó một lần nữa… Kiềm
chế sự thất vọng ẩn ẩn trong lòng, cô nói, “Anh sẽ hối hận .”
“Không kịp phong cho em một cái danh hiệu ‘Đường phu nhân’, anh sợ có
hối hận cũng không kịp nữa.” Khẽ hừ một tiếng, Đường Lưu Nhan nhấn ga,
tiếp tục lái xe. Lần này tốc độ xe chạy trên đường chậm hơn lần trước
rất nhiều, nhưng Lâm Cẩm Sắt cảm giác được trái tim cô đập nhanh hơn,
mãnh liệt hơn rất nhiều.
” Không thể cố gắng được nữa, anh chỉ sợ không trói chặt em thì sẽ chẳng có cách nào mà giữ em lại cả.”
” Không kịp phong cho em một cái danh hiệu ‘Đường phu nhân’, anh sợ có hối hận cũng không kịp nữa.”
Cô mãi sau đó mới phát hiện ra, chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi đó, mà
hắn đã nói chữ “sợ” tới hai lần. Chẳng lẽ, trong từ điển của ngài minh
chủ Đường minh - Đường đại thiếu gia lại có thể xuất hiện từ này sao?