Mị Tình

Chương 12: Không yêu, lại muốn một mình độc chiếm



Bầu trời đêm mùa hè thoáng đãng, sao đầy trời. Nguồn nhiệt ban ngày lúc này đã biến mất hầu như không còn, gió làn gió mát mẻ thổi nhẹ, bóng cây lay động.

Lamborghini dừng ở hoa viên khu biệt thự Biển Xanh.

Dừng lại.

Nhưng không có người xuống xe.

Lâm Cẩm Sắt đẩy cửa xe, bất động, cúi đầu nhụt chí nói, “Hứa Thuyền, em phải xuống.” Vừa rồi thật sự là không khống chế tốt cảm xúc. Vài ngày ngắn ngủi, lại ở trước mặt hai người đàn ông khóc hai lần, thật xấu hổ .

“Nha.” Không phản ứng.

“Em phải xuống xe.”

Lạch cạch một tiếng, khóa điện tử mở ra, Lâm Cẩm Sắt thôi mở cửa xe, còn chưa kịp nói câu tạm biệt đã bị một cánh tay kéo lại, cô còn chưa kịp phản ứng gì, một cái hôn đã rơi xuống khuôn mặt cô.

Bên tai vang vọng tiếng nói của anh, thống khổ, bất đắc dĩ và kéo dài

“Cẩm Sắt, chúng ta quay lại, được không?”

Nhìn theo Lamborghini rời đi, Lâm Cẩm Sắt nhíu mày đi đến phía cửa nhà.

Lấy chìa khóa từ trong túi xách, tra vào, ngay khi định xoay nắm đấm, bỗng nhiên có một đôi tay từ sau lưng xuyên qua phần eo cô cầm lấy chìa khóa!

Da đầu đột nhiên tê dại, cô sợ hãi bật lên thành tiếng! Sợ hãi qua đi Cô phản xạ có điều kiện đưa tay cánh tay vòng xuống dưới, nện một quyền.

Phía sau truyền đến một tiếng kêu rên quen thuộc, có lẽ bị đụng vào xương sườn , nhưng người này cũng không bởi vậy mà buông tay, ngược lại càng cầm chặt.

Cái này làm cho Lâm Cẩm Sắt càng sợ hãi hơn , trong lòng thầm kêu không ổn.

Nguyên nhân chính là, tiếng kêu rên kia rất quen thuộc , dường như mỗi đêm cô đều có thể nghe được. ( cụ thể vì sao kêu rên, cái này mọi người biết rồi nhá, khỏi hỏi . )

Toàn thân cứng ngắc, cô chậm rãi quay lại, miễn cưỡng mỉm cười, giọng nói khô cằn ,

“Đã muộn thế này rồi, Đường tổng không cùng nhuyễn ngọc ôn hương, chờ đợi trước cửa nhà tôi làm gì?”(nhuyễn ngọc ôn hương: ở bên người đẹp)

Bóng đêm nồng đậm, ánh đèn đường mờ mịt chiếu vào nơi này, thẳng đến đôi mắt sâu thẳm của Đường Lưu Nhan, nhưng đôi mắt ấy so với hàng vạn ngôi sao trên trời lại sáng chói hơn nhiều.

Môi hắn cong lên, tươi cười trí mạng, “Lâm luật sư trễ như vậy mới trở về, hay là cùng ai nhuyễn ngọc ôn hương?”

Khoảng cách của họ quá gần, khi Lâm Cẩm Sắt quay người lại, dường như bị Đường Lưu Nhan ôm vào trong lồng ngực. Lúc nói chuyện, hơi thở nóng ấm của hắn phả đều trên mặt cô, ái muội và nguy hiểm.

Yêu nghiệt! thật yêu nghiệt.

Lại còn dám dùng lời của cô để đùa giỡn cô?! Nói vậy vừa rồi khi Hứa Thuyền đưa cô về hắn đã thấy hết rồi.

Khép mắt lại, Lâm Cẩm Sắt không dấu vết tránh khỏi vòng tay hắn, lùi lại hai bước, cười lạnh nói, “Tôi làm gì, ngài có liên quan sao?” Hoàn toàn muốn xé rách mặt mũi.

Cô còn chưa quên người đàn ông trước mặt này lần trước thật không phong độ để cô lại ở đường cao tốc, bản thân thì nghênh ngang đi mất, à, đúng rồi, còn có hồ sơ của cô. Lúc đầu vốn nghĩ rằng hắn sẽ sai người đưa đến sở luật sư của cô, không ngờ cô chờ tả chờ hữu (chờ mãi), thế mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy! Hồ sơ của cô tuy rằng không phải là vô cùng quan trọng, nhưng tóm lại cô và đồng nghiệp trong sở khó khăn lắm mới sưu tập được, bị mất đi như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng.

Đường Lưu Nhan ôm cánh tay dựa vào tường, nửa chút cũng không bị lời của cô chọc giận, thản nhiên cười, “Người phụ nữ là tình nhân của tôi , sao lại nói tôi không liên quan vậy?”

Người đàn ông này thật sự là không thể hiểu nổi!

Sắc mặt Lâm Cẩm Sắt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng, “Đường tổng nói chuyện phải có căn cứ.” Cái gì mà tình nhân chứ?

“Căn cứ?” Sắc mặt người đàn ông này biến đổi so với trởi còn nhanh hơn, vừa rồi còn cười đến người thú vô hại (tức là không vô hại với ai cả kể cả người và thú), chỉ trong chớp mắt mưa gió đã sắp đến, Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy cơ thể khẽ động, tất cả sức mạnh đều dùng để chế ngự cằm cô.

Đường Lưu Nhan khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi ghé sát vào mặt cô, gần đến nỗi chóp mũi của cả hai cũng có thể chạm vào nhau.

Lâm Cẩm Sắt sợ hãi mở to mắt, cơ thể không chịu khống chế đứng yên tại chỗ!

Đôi môi bạc của hắn hạ xuống trán cô, đôi lông mày, hàng lông mi nhẹ run, hai má, và từ từ lang thang tiếp, “Như vậy… Người đàn ông kia là hôn em ở chỗ này, ” rốt cục, nụ hôn không mang theo cảm xúc gì lạnh như băng dừng lại trên đôi môi tái nhợt của cô, hơi thở lãnh khốc phả trên mặt cô, giống như vết nứt mùa hè, “Vẫn là nơi này…” Cuối cùng một chữ biến mất trong khoảng giao giữa hai đôi môi.

Lâm Cẩm Sắt căn bản không có cách nào phản kháng hắn, chỉ có thể nhắm mắt lại, tùy ý hắn dùng đầu lưỡi lách vào hai hàm răng cô…

…”Không thể quay lại, Hứa Thuyền, chúng ta quay lại không được. Ngay cả khi anh tha thứ cho em thì vĩnh viễn em cũng không thể tha thứ cho mình.” Khi cô vừa xuống xe, không quay đầu lại, vừa đi vừa nói thầm.



Môi lại một lần nữa bị cắn!

“Lại không chuyên tâm …” Giọng nam khàn khàn trầm thấp trong đó hỗn loạn không thể nhận ra là trách cứ hay oán giận.

Cô thở dài trong lòng, đàn ông đều là thế này, không yêu, nhưng lại muốn một mình chiếm lấy. (ha ha:D, bá đạo)

“Đường tổng…”

“Lưu Nhan, gọi tên, Lưu Nhan.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị cắn sưng đỏ của cô, dường như có chút thương tiếc. Loại cảm giác kì quái này khiến cho toàn thân Lâm Cẩm Sắt nổi da gà, không tự giác gạt tay hắn ra.

“Đường tổng, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta không thân thiết đến mức gọi tên.”

Với người đàn ông này càng không thể.

Cô còn có tham vọng của mình, sự nghiệp mình, cô muốn bước lên cao, mà người đàn ông tên Đường Lưu Nhan này, nếu biết cách dùng, tất nhiên sẽ là công cụ tốt nhất mang lại thành công cho cô, nhưng, cô tự thấy mình không có khả năng nắm giữ hắn…

Hắn giống như một ngọn lửa nguy hiểm, có lẽ sẽ có vô số cánh bướm can tâm vì hắn bay về phía cái chết, nhưng cô sẽ không. Nàng sẽ đứng ở một vị trí thích hợp, vừa có thể sưởi ấm, vừa có thể bảo vệ cho mình không bị tổn thương, nếu ngọn lửa này lan đến phía cô, như vậy cô sẽ thoát khỏi và chạy trốn.

“Oh?” Đường Lưu Nhan thấp giọng cười thành tiếng, “Chúng ta là quan hệ gì? Quan hệ đã đi tới mức thân thuộc cả da thịt của nhau mà lại nói không quen?” Lại là giọng điệu mỉa mai trào phúng như vậy.

“…” Lâm Cẩm Sắt hơi nhếch môi, không muốn quan tâm việc hắn cố tình gây nên, nhặt chìa khóa vừa rơi xuống lên, định mở cửa đi vào.

“Hứa Thuyền, người đàn ông kia tên Hứa Thuyền phải không?” Giọng nói lười biếng mang theo chút khó chịu truyền tới.

Bàn tay cầm chìa khóa cứng đờ, Lâm Cẩm Sắt siết chặt ngón tay, mạnh mẽ xoay người, một đôi mắt đen tối trừng lên rơi vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tiếng nói lạnh nhạt: “Đường Lưu Nhan, nếu ngài dám động vào anh ấy, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngài.”

Không ngờ rằng cô sẽ dùng ngữ khí mãnh liệt như thế, Đường Lưu Nhan ngẩn người, tiếp đo là một nụ cười mờ nhạt, chỉ giống như bông hoa khẽ nở, yêu kiều cuốn hút, hắn nói, “Lâm Cẩm Sắt, tôi không cần cái “không tha thứ” của em, quyền chủ động ở trên tay tôi, em chỉ có quyền lựa chọn.”

Lâm Cẩm Sắt vô lực dựa tường, thấp giọng cười khổ nói, “Đường Lưu Nhan, sao ngài lại ép tôi như vậy?” Lâm Cẩm Sắt cô tài gì đức gì mà có thể khiến cho Đường đại công tử không từ thủ đoạn muốn chiếm được đến như vậy?

Trong bóng đêm, nụ cười của hắn như Thanh Phong, hắn nhẹ cúi người xuống, bế cô tái nhợt như tờ giấy lên, mái tóc xoăn dài của cô vương lên mặt, ôn nhu nói khẽ, “Nói như vậy em nguyện ý ở bên cạnh tôi sao , mèo con ngoan ngoãn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.