Mị Tình

Chương 27: “Cẩu nam nữ”



Buổi chiều ngày hôm sau.

Quán cà phê vắng vẻ thanh nhã.

Một chỗ ngồi bí mật.

Lâm Cẩm Sắt vừa thấy Trần Cảnh Hoa đến, liền cười.

À không, nếu nói cụ thể hơn hẳn là nhìn thấy một đôi nam nữ hôn môi trước mặt bao nhiêu người, cô nở nụ cười.

Hay là cụ thể hơn nữa thì phải là người đàn ông đang cùng Trần Cảnh Hoa hôn môi kia…

Nghe thấy tiếng động, hai người đang quấn lấy nhau ở một chỗ rốt cục cũng buông đối phương ra.

Vẻ mặt người phụ nữ hơi xấu hổ lúng túng, thở dốc, tình ý trong hai mắt vẫn còn đang dao động chưa dứt hẳn ra được.

Còn lại là người đàn ông nhàn nhã thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô cười ra tiếng, tựa tiếu phi tiếu.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Nghĩ vậy, Lâm Cẩm Sắt vô cùng bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hai người họ, mỉm cười thực bình tĩnh “Thật không khéo, quấy rầy hai người.”

Nghe vậy cô gái nhỏ đối diện mặt càng đỏ hơn, xấu hổ cùng oán giận liếc người đàn ông bên cạnh một cái, đều do hắn, cố tình muốn theo cô ta đến. Chăm chú nhìn hắn một lúc nữa, con mắt lúc này mới nhìn về phía Lâm Cẩm Sắt.

“Để cho Lâm luật sư chê cười rồi… “

Chậc chậc, ánh mắt kia, nụ cười kia, ngữ điệu kia, đủ yêu tinh rồi.

Lâm Cẩm Sắt híp lại mắt.

Thì ra là đang chứng tỏ sức mạnh bản thân?

Chuyện của cô và người đàn ông này, tuy nói cô đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng lúc này bị một người phụ nữ như thế khiêu khích, thật đúng là khiến cho lửa giận trong lòng cô hơi bốc lên.

Về phần người đàn ông này, hắn hôm qua còn cùng cô ở trên giường quấn lấy nhau…

Không thèm nhìn hắn.

Bưng ly nước đá đúng lúc được đưa tới lên uống một ngụm, ý nghĩ cũng minh mẫn hơn nhiều.

Mở to mắt mỉm cười, “Không sao, khiến cho Trần tiểu thư trăm công ngàn việc phải tới đây, là tôi đường đột mới đúng.”

“Trăm ngàn lần đừng nói vậy, tôi còn phải dựa vào Lâm tiểu thư giúp tôi thắng vụ kiện này. Khoảng thời gian trước kia bởi vì chuyện đó, công ty yêu cầu tôi cố gắng lộ diện trước công chúng, cho nên vẫn không thể cùng Lâm tiểu thư gặp mặt trao đổi, thật có lỗi quá.”

À, thì ra cô cũng là một trong “công chúng” đó.

Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt hơi cười, Trần Cảnh Hoa này, quả nhiên không đơn giản.

“Lần này hẹn Trần tiểu thư, quả thật là có chuyện quan trọng.” Trong giây lát dư quang liếc mắt còn không thèm quét về phía người đàn ông kia, dù sao trong lòng đều mọi người biết rõ ràng, vậy cô có thể thoải mái mà nói thẳng .

Cúi đầu lấy ra một tập hồ sơ trong túi xách, quăng lên trên bàn, ừm, dù sao cô cũng chỉ là công chúng, không lễ phép một chút cũng có thể được .

“Trần tiểu thư, làm luật sư biện hộ của cô, tôi có quyền biết chân tướng, ” cô mỉm cười, “Đương nhiên, mục đích của tôi rất đơn giản, làm tất cả rõ ràng, công tác của tôi sẽ càng thêm thuận lợi.”

Trần Cảnh Hoa sắc mặt hơi biến đổi, ngay cả tư liệu trên bàn cũng không xem, đôi mi thanh tú khẽ nhíu

“Lâm tiểu thư, cô có ý gì?”

“Tôi nói, chân tướng ” còn giả bộ, hai tay cô ở trên bàn khẽ động, khuôn mặt trở nên cực kì sắc bén, “Nếu tôi đoán không làm, hung thủ sát hại La Thông chính là cô, cho nên tôi muốn cô đem động cơ cùng quá trình giết người của cô lúc đó đầu đuôi gốc ngọn nói cho tôi biết.” Khi nói tới đó cô nhìn sang phía người đàn ông từ đầu tới cuối vẫn chưa mở miệng kia.

Hừ, biểu tình không thay đổi chút nào, xem ra hắn ta quả nhiên đã sớm biết tất cả.

Sắc mặt Trần Cảnh Hoa trở nên tái nhợt, sợ hãi nhìn cô, “Lâm tiểu thư, tôi dùng rất nhiều tiền mời cô làm luật sư biện hộ cho tôi, rút cục bây giờ cô đang làm gì vậy?” Nói xong biểu tình nhanh chóng biến đổi, khuôn mặt sắp khóc vùi vào lòng người đàn ông bên cạnh, “Nhan, em không phải hung thủ …”

Lâm Cẩm Sắt lại uống một ngụm nước đá.

Không hổ là diễn viên, nhưng có phải là hơi có một chút cẩu huyết không.

“Ngoan.” Người nào đó rốt cục cũng bắt đầu nói, giọng nói thực miễn cưỡng , nghe không ra cảm xúc gì.

Chỉ thấy bàn tay xinh đẹp tà ác của hắn vỗ nhẹ lên lưng người phụ nữ kia, không nói một câu chăm sóc dỗ dành nào, đôi mắt sâu đến không thấy đáy kia chăm chú nhìn vào người phụ nữ đang uống nước vẻ mặt chán ghét khinh thường họ. Rồi hắn lại nở một nụ cười

Cô nhớ rõ chính mình đã từng nói qua nụ cười của người đàn ông này luôn cất giấu một con dao nhỏ .

Nhưng cái không đúng là, đừng tưởng cô không biết, trong ánh mắt kia, lạnh lẽo, buốt giá như băng.

Không phải đang bắt nạt người phụ nữ của hắn sao?

Cô cũng rất hối hận. Hối hận vì khẩu khí của cô quá mức thẳng thắn.

Càng hối hận hơn là lúc trước đã hoa mắt mà tiếp nhận vụ án này.

Cục diện rối rắm này, bỏ đi cũng rất phiền phức.

Đương sự còn cố tình không phối hợp.

Bả vai thẳng đứng lên, khẩu khí cô hòa hoãn hơn, khóa túi xách vào đứng lên, “Trần tiểu thư, cô nên cân nhắc một chút, nửa tháng nữa phiên toà sẽ mở, những thứ gì giống như tài liệu này, đều có thể khiến cô vào tù 8, 9 năm, đến lúc đó đừng trách tôi không giúp cô.”

Nói xong, lưu lại một câu “Cẩu nam nữ”, tiêu sái chạy lấy người.

Khi bước qua nơi thu tiền, bước chân của cô hơi dừng lại, “Chào tiểu thư, bàn đó, chúng tôi thu tiền rồi.”

Nhưng cô không biết rằng, chưa đến 1 phút sau khi cô đi, người đàn ông dùng một tay đẩy người phụ nữ trong lòng ra, vẻ mặt đã không còn ôn nhu như trước, trong mắt có một tia sáng quỷ dị, hắn chậm rãi mở miệng

“Nghe rõ, làm theo những gì cô ấy nói.”

“Vì sao?” Còn đắm chìm trong sự ôn nhu khó mà có được của hắn, đồng tử Trần Cảnh Hoa mở to, kinh ngạc “Nhan, em không phải hung thủ… hơn nữa, như vậy em sẽ bị hủy mất!”

“Tin tôi, lời nói của cô ấy là thật đó” ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng hắn cong lên một cách thích thú, “Cô sẽ thân bại danh liệt.”

Ở trên đường về nhà, Lâm Cẩm Sắt luôn luôn tự hỏi một vấn đề.

Vì sao Đường Lưu Nhan lại dùng cách đó để xuất hiện?

Đến để xem trò cười của cô? Hay là muốn đến xem hai người phụ nữ tranh giành tình nhân vì hắn?

Không nhàm chán như vậy đâu.

Càng nghĩ, cô chỉ có thể miễn cưỡng cho rằng, Trần Cảnh Hoa là niềm vui mới của Đường đại thiếu gia hắn, sợ người đẹp bị cô bắt nạt, cho nên đến để bảo vệ đó mà.

Đường Lưu Nhan có rất nhiều phụ nữ, điểm ấy khi cô tìm hiểu về hắn thì đã biết rồi, nhưng Trần Cảnh Hoa cũng là “Hồng nhan tri kỷ” của hắn, điểm này lúc trước cô thật sự không biết.

Nhưng chuyện này với cô chưa chắc đã là không tốt.

Nếu Trần Cảnh Hoa là người phụ nữ của hắn, như vậy hắn nhất định không thể trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ của mình bị bỏ tù. Hơn nữa lúc trước hắn đã đồng ý sẽ giúp đỡ cô, xem ra, giành phần thắng trong phiên tòa này sẽ không phải là chuyện quá khó khăn nhỉ.

Nghĩ như vậy, khóe môi cô chậm rãi cong lên.

Hàn Húc đang lái xe nhìn cô thật kỹ qua kính chiếu hậu, ý vị thâm sâu.

===

Nữ chủ này có phải có chút vô tình quá không? “`

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.