Ngũ quan tinh tú thanh mĩ, da thịt tinh tế cân xứng với những đường
cong cơ thể, cơ bắp chắc khỏe, khi ngủ hai mắt khép hờ chớp động, vẻ mặt lười biếng mà đơn thuần.
Không giống như một người đàn ông mà giống một đứa trẻ hơn.
Tóm lại, lúc này hương vị trên giường, tuyệt đối có thể coi như một món cơm nhiều màu sắc.
Hắn bị một mùi hương nồng nàn đặc trưng của thức ăn đánh thức.
Dường như có chút kinh ngạc, hắn mở mắt ra, tuy là vừa tỉnh, nhưng
trong mắt hắn vẫn thanh minh tỉnh lãng như trước, dư quang khóe mắt liếc sang chỗ trống bên cạnh, một lúc sau, xoay người xuống giường, tùy tay
với chiếc quần mặc vào, không chút ngại ngùng mà để trần nửa thân trên
đi ra khỏi phòng ngủ đầy tư vị này.
Trên vách tường đồng hồ chỉ 7 giờ 10 phút.
Thời tiết đã gần chuyển sang thu, bình minh buổi sáng ngày càng tới
muộn, cho nên giờ phút này ánh sáng mặt trời vừa mới ló lên không lâu,
nhưng thực ra đã sáng rồi.
Sớm như vậy.
Đường Lưu Nhan ôm cánh tay dựa vào khung cửa phòng bếp, lông mi anh
tuấn toàn bộ tập trung vào người phụ nữ đang bận rộn trong đó. Cô đeo
tạp dề vải bò, đeo bao tay cao su tiêu độc màu trắng, đang cẩn thận đặt
một ít bánh mì vào lò nướng.
Đem ánh mắt rời về phía
xa hơn, chỉ thấy trên bàn cơm kiểu Tây đã sắp xếp cho hai người ăn, hai
ly thủy tinh, hai phần trứng gà rán.
Bữa sáng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lúc này người phụ nữ cuối cùng cũng đặt xong bánh mì vào lò, ấn nút
khởi động, sau khi làm xong việc lớn hai vai nhún lên một chút, sau đó
lại khẽ hạ xuống, hình như đang làm động tác thở phào nhẹ nhõm, hành
động này khiến cho Đường Lưu Nhan không khỏi mỉm cười.
Hắn cong cong khóe miệng, nhìn bóng dáng biết rõ người ta đang làm gì còn cố tình hỏi, “Em đang làm gì vậy?”
Hình như bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình, Lâm Cẩm Sắt bỗng dưng
xoay người lại, đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia trừng về phía hắn,
vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Ngài tại sao lại thức dật sớm như vật… ngài
không có mắt sao? Tôi đang làm bữa sáng…à, ngài có thể mặc quần áo vào
trước được không?” Nói xong cô phóng về hắn ánh mắt coi thường, thật
không chịu nổi, một câu nói cũng phải vòng vo tam quốc mấy lần… Tháo bao tay ra, cô đi đến bàn ăn, vừa đi vừa nói “Còn có bánh mì nướng nữa, vài phút nữa sẽ ra lò .”
Đường Lưu Nhan hừ hừ cười, nâng bước đi theo sau cô.
Lâm Cẩm Sắt mở tủ lạnh ra, lấy ra một hộp sữa tươi 600CC, đi đến trước
bàn ăn, mở ra đổ vào hai chiếc ly trống trên bàn, cổ đột nhiên bị một
luồng nhiệt khí phả vào, một đôi tay thon dài cân xứng lập tức xông tới.
Ngón tay đặt trên eo cô thon dài mà tái nhợt, xinh đẹp giống như ma cà rồng.
Hơi thở ấm áp kia khẽ chuyển động trên cổ cô , bên tai vang lên tiếng
cười khẽ biếng nhác “Cô bé, lại còn giả ngốc? Tôi đnag hỏi em, tại sao
em lại thức dậy sớm để làm bữa sáng vậy?”
Dừng một
chút, lại mở miệng, trong ngữ điệu hơi hơi đè thấp đã mang theo ý trêu
chọc rõ ràng: “Còn nữa… Vì sao tối qua em lại nhiệt tình như vậy?” “Áp
bức” hắn thiếu chút nữa không xuống giường được nữa…
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt đờ ra.
Dù là da mặt cô khá dày cũng sẽ bị câu nói này của hắn nhuộm đỏ.
Khóe miệng run rẩy.
Không thể phủ nhận, người đàn ông này đúng là nhân vật đại thần.
Lúc ấy hắn đâu có nói gì chứ, vẻ ngoài còn vô cùng hưởng thụ nữa mà…thế mà bây giờ, loại chuyện này cũng có thể dễ dàng mà nói ra miệng…
Im lặng khá lâu, cô nói, “Đây là lần đầu tiên tôi làm bữa sáng, không ngon lắm thứ lỗi nha.”
Cánh tay ôm chặt cô lại siết chặt hơn, hắn ha ha cười nhẹ, “Ừ.”
Lâm Cẩm Sắt còn tưởng rằng hắn sẽ nói gì đó nhưng không ngờ hắn đơn
giản “ừ” một tiếng, lập tức thả lỏng cô ra, kéo chiếc ghế ở bàn cơm ngồi xuống.
Đường Lưu Nhan chống mắt nhìn cô, hắn khóe mắt có chút tỏa sáng rất mị người, nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt dường như bị giật
mình hắn khẽ cười ra tiếng, uống một ngụm sữa, hắn chậm rãi nói, “Bánh
mì nướng cháy rồi .”
Lâm Cẩm Sắt như tỉnh lại trong
đại mị, a một tiếng rồi bước nhanh đến lò nướng, tắt điện đi, đeo một
chiếc bao tay cách điện, đem bánh mì đã có vết đen ra ngoài.
Đặt bánh mì lên bàn ăn, cô ảo não nhíu mày.
Lần đầu tiên xuống bếp, hiệu quả như vậy sao.
“Cô bé, thì ra em cũng không am hiểu cho lắm.” Ngữ điệu than thở của
hắn nghe ra có bao nhiêu là vui sướng khi người ta gặp họa chứ…
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy lập tức nâng mắt phóng tia hờn giận về phía đó.
Đây là giọng điệu gì vậy!
Lâm Cẩm Sắt cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dính qua dầu mỡ, lúc này lại “hạ mình” vì hắn mà xuống bếp …thế mà hắn lại tỏ thái độ đó!
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan chống cằm dưới nắng sớm cười nhìn cô.
Thấy ánh mắt trừng lên của cô, ánh mắt dần đổi sắc, ý cười trong mắt cũng nhạt hẳn đi.
Hắn dời tầm mắ cúi đầu tao nhã ăn bữa sáng.
Lâm Cẩm Sắt muốn nói lại thôi, há miệng thở mạnh, đột nhiên nghĩ tới
bản thân mình cũng không có lập trường để hỏi hắn cho nên ngậm miệng lại không nói nữa.
Trên bàn cơm có chút tẻ nhẹ.
Hai người họ yên lặng ăn.
Rất lâu sau, Đường Lưu Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm u nhìn cô, trầm ngâm nói: “Lâm Cẩm Sắt, em nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Đôi tay cầm dao dĩa của Lâm Cẩm Sắt đột nhiên cứng đờ.
Đường Lưu Nhan thản nhiên tiếp tục nói, “Không cần phải nghĩ nhiều, chỉ là tôi cảm nhận được sự khác thường của em chắc hẳn điều này cũng có
nguyên nhân phải không?”
Bàn tay Lâm Cẩm Sắt khẽ đặt dao dĩa xuống .
Sau đó ngẩng đầu lên.
Một lát sau, dường như phải cố lấy dũng khí, hai tay cô nắm thành quyền đặt lên bàn, cơ thể hơi đẩy về phía trước, giọng nói hơn run rẩy lại
mang theo một chút không rõ ràng: