Mười giờ sáng, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại ở trại tạm giam ngoại ô thành phố B.
Lâm Cẩm Sắt sau khi trả tiền xong, tiến vào chỗ quản lý trại tạm giam,
phải lấy danh nghĩa bạn của phạm nhân mới được phép vào thăm.
Sau lớp song sắt nghiêm ngặt băng lạnh bên kia, Trần Cảnh Hoa mặt không chút thay đổi bị người quản giáo kéo ra.
Ánh mắt cô ta trống rỗng vô hồn, quần áo đầu tóc rối bù nhàu nhĩ, vẻ
mặt ngờ nghệch, ngẫu nhiên còn lộ ra nụ cười ngốc nghếch, nhưng nhìn qua thì hình như da mặt đang run rẩy.
Cô ta, bị điên rồi.
Nhớ lại người phụ nữ kiều diễm như đóa hoa trước kia, lại nhìn Trần
Cảnh Hoa ngốc nghếch khờ khạo bây giờ, Lâm Cẩm Sắt không khỏi lén thở
dài một hơi, cười khổ.
Lại là một người phụ nữ vô tội bị Đường Lưu Nhan hủy hoại.
Người đàn ông này, quả nhiên là yêu nghiệt…
Cô cách Trần Cảnh Hoa một song sắt, mặt đối mặt.
Không nói gì. Lâm Cẩm Sắt nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, còn Trần Cảnh Hoa có lẽ căn bản không biết gì.
Cứ như vậy nhìn nhau cũng không ổn, Lâm Cẩm Sắt hơi mím môi vẫn quyết
định ngựa chết làm thầy thuốc cho ngựa sống, nhẹ giọng mở miệng nói:
“Trần Cảnh Hoa, tôi là Lâm Cẩm Sắt, cô còn nhớ tôi chứ?”
Trần Cảnh Hoa nghẹo đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt: “Lâm Cẩm Sắt?”
Cô nhẫn nại giải thích, “Đúng, tôi từng là luật sư biện hộ của cô…”
“Luật sư biện hộ…” Trần Cảnh Hoa thì thào lặp lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn đến đáng sợ, cô nắm lấy song sắt, móng tay rất dài đã lâu
không cắt tỉa thật sâu đam vào lòng bàn tay, trong cái trừng mắt với Lâm Cẩm Sắt mang theo hận ý khắc cốt “Chính là mày! Đồ chết tiệt!”
Lâm Cẩm Sắt giật mình. Cô lần này đến đây chỉ muốn được xác nhận cho rõ ràng, nhưng không ngờ rằng phản ứng của Trần Cảnh Hoa lại kịch liệt như thế.
Hơn nữa…
Cô ta hận cô?
Cô ta nghĩ chính cô khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh đó?
… buồn cười, chẳng lẽ cô ta không thấy La Thành mới là người phá rối
sao? Hơn nữa chẳng lẽ cô lại muốn làm chính mình thân bại danh liệt mà
đi làm chuyện ngu xuẩn hết mức ấy? !
Lâm Cẩm Sắt chỉ
cảm thấy khó hiểu, không thể nói lý, nhưng là đối mặt với Trần Cảnh Hoa
như vậy, lại không thể nói ra bất cứ cái gì, phải kiềm chế sự bất mãn
trong lòng, hít sâu một hơi mới nói, “Cô hãy nghe tôi nói, sự thật không phải như cô nghĩ vậy đâu…” Nói xong Lâm Cẩm Sắt đột nhiên giật mình,
những lời này giống như một người đàn ông ăn vụng bên ngoài bị vợ tóm
được sao đó lại dụng công năn nỉ giải thích vậy…
Cô
vừa mới nói một câu đã nghe thấy Trần Cảnh Hoa hét rầm lên … thê lương
tới mức đáng sợ, ảnh mắt cô ta chỉ có duy nhất một màu đỏ, nếu không
phải có song sắt cứng rắn ngăn cách, cô ta chắc chắn đã xông lên bóp
chết Lâm Cẩm Sắt: “Đều tại mày, nếu không phải vì mày, tại sao Nhan lại
có thể đối xử với tao như vậy… Anh ấy làm sao có thể lừa tao…”
Lâm Cẩm Sắt trong lòng lộp bộp một tiếng, dạ dày lại cuộn trào lên một lần nữa.
Lúc cô ngẩng mặt lên lần nữa, Trần Cảnh Hoa đã bị quản giáo chế ngự, đưa trở về phòng.
Con ngươi của cô ta phẫn nộ điên cuồng
“Đều tại mày! !”
Lâm Cẩm Sắt đứng ở chỗ đó rất lâu, cho tới khi đôi chân run lên, cho
tới khi người quản giáo lạnh lùng nhắc nhở cô thời gian đã hết, cô mới
đi chậm chậm ra khỏi trại tạm giam.
Bầu trời bên ngoài trại tạm giam thật trong xanh, là loại màu xanh vô cùng thuần túy không có một gợn mây nào.
Đi xuống cầu thang cao cao của trại tạm gian, có một cơn gió mát thổi
qua, đáng lẽ là rất mát mẻ , nhưng tại lúc này, lại trở nên lạnh buốt,
Lâm Cẩm Sắt sợ run cả người, nắm chặt lấy vạt áo, tiếp tục đi.
Chỉ là, có vài thứ, dưới bầu trời trong xanh như vậy đang héo rũ chết
đi. Khi Đường Lưu Nhan trở về đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ như máu xuyên qua cửa sổ thật lớn sát đất chiếu vào trong.
Lâm Cẩm Sắt ôm gối ngồi ở ban công, đưa lưng về phía cửa, như đang nhìn
bầu trời mà cũng như đang suy nghĩ rất nhiều. Rất đơn giản, cô chỉ mặc
một chiếc áo sơmi mỏng manh, dưới ánh hoàng hôn ấy thậm chí có thể thấy
rõ từng chiếc lông tơ trên làn da trắng nõn của cô, trong suốt, nhưng
tất cả chúng như đang dựng lên.
Giống như bị mê hoặc,
hắn sợ run một lát, sau đó nhếch môi một cái, vừa đi vừa cởi áo khoác,
lại mang theo vẻ tà nghễ lạnh lùng.
Hắn cất tiếng nói chứa đựng ý cười : “Đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Cẩm Sắt chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn,
phản ánh sáng, khuôn mặt cô bị bao phủ bởi một màu sắc rất lạ khiến
người ta không thấy rõ vẻ mặt cô lúc này.
Đường Lưu Nhan bước chân đều đều tiêu sái bước đến trước mặt cô, sau đó ngồi xuống ngay cạnh cô.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, lông mi chớp ra sự đề phòng mơ hồ.
Mái tóc xoăn lọn to rất đẹp, khiến khuôn mặt cô càng nhỏ hơn, nhưng rất xứng với đôi mắt to tròn như của nai con trong suốt như nước cùng đôi
môi mím chặt quật cường…
Đường Lưu Nhan không kiềm chế được vươn tay ôm cô.
Cô sửng sốt thật lâu mới chậm rãi nâng cánh tay ôm lấy hắn.
Hắn nói, “sáng nay tôi có hơi nặng lời…” Lâm Cẩm Sắt cắt đứt câu nói
của hắn, giọng nói cô khàn khàn thật khó phân biệt: “Đường Lưu Nhan, tôi nên cảm ơn ngài…”
Hắn ừ một tiếng, hắn không nghi ngờ khẽ mở miệng cười hỏi: “Cảm ơn? Cảm ơn tôi cái gì?” Hắn vừa mới nói
xong, lập tức cảm tháy một thứ gì đó lạnh như băng cứng rắn đặt trên
ngực mình, cơ thể hắn run lên thật mạnh!
Xúc cảm này với hắn vô cùng quen thuộc…
…là súng!
Không kịp nữa … trong ánh chớp đó, Lâm Cẩm Sắt nhìn hắn ánh mắt nở nụ
cười, “Cảm ơn ngài, một khắc trước khi tôi yêu ngài, ngài lại cho tôi
một lí do để tôi có thể hận ngài tới chết.” Vừa nói chuyện cô vừa nhẹ
nhàng bóp cò súng.