Đối với những hành động cổ quái của Đường Lưu Nhan, nếu là bình thường
Lâm Cẩm Sắt chắc là sẽ không đoán ra được hắn đang nghĩ gì . Nhưng bây
giờ… thì không phải như vậy.
Cô tựa đầu lặng lẽ, khóe miệng chậm rãi tạo thành đường cong vui vẻ.
Hắn đang ghen.
Cô biết, hắn đang ghen.
Nhận thức này không hiểu sao khiến tâm tình cô tốt lên nhiều.
Đường Lưu Nhan hình như rất chú ý đến ý cười quỷ dị của cô, cánh tay
càng ép chặt em cô hơn, đôi môi dán lên vành tai cô trầm giọng hỏi:
“Cười cái gì?”
Cô cười đến vui vẻ, dung mạo này thật
là kiêu ngạo. Nhưng cô cũng không nói gì, chọc cho Đường Lưu Nhan không
hờn giận nhíu mày, hắn cũng không nói gì nữa , chỉ đem ánh mắt chuyển
tới trên người Dung Thất, khẽ nói, “Dung Thất, tôi đã nghe qua chuyện
tốt gần đây của cậu, đầu tiên phải nói tiếng chúc mừng đã .”
Thần sắc Dung Thất vốn đang có chút đen tối khi nhìn thấy động tác thâm mật của hai người họ, lời kia Đường Lưu Nhan vừa thốt ra, mắt hắn bỗng
nhiên tròn lên, trong đôi mắt hiện lên một chút thâm trầm khó hiểu. Một
lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng cười cười, nói, “Cám ơn đường tổng, mời
anh hôm đó tới dự nha.” Nói vừa xong, ánh mắt hơi tối của hắn liếc mắt
nhìn Lâm Cẩm Sắt một cái, lại nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Lâm Cẩm Sắt kinh ngạc nhíu mày, chẳng lẽ lãng tử hồi tâm vì muốn kết
hôn? Trong lòng nghĩ như vậy, cô nhìn phía Dung Thất, cười mở miệng hỏi: “Dung Thất thiếu gia muốn kết hôn? Cô dâu là ai thế, thật là một chuyện lớn.” Có thể làm cho một Dung Thất từng phóng đãng phong lưu như thế
biến thành con người như bây giờ… đối với cô dâu này, cô vô cùng hiếu kì muốn biết.
Cô dùng khẩu khí như đang nói giỡn, nhưng
không ngờ sắc mặt Dung Thất lại trầm đi rõ ràng, ánh mắt hắn nhìn về
phía cô rất phức tạp, cô cũng không hiểu chất chứa trong đó là gì, sau
đó lại thoáng qua sắc mặt bình thường của Đường Lưu Nhan, muốn nói lại
thôi.
Hồi lâu, khi Lâm Cẩm Sắt còn đang hoài nghi liệu câu hỏi của mình có thất lễ quá không, lông mi dày đẹp của Dung Thất
khẽ cụp xuống, cúi đầu nói: “À, Lâm Lan, vị hôn thê của tôi tên là Lâm
Lan.” (ai còn nhớ LL ko?)
Một khắc đó, Lâm Cẩm Sắt còn nghĩ mình nghe lầm, hoặc chỉ là trùng một cái tên một cái họ mà thôi.
Vì thế cô cũng chỉ cười nhẹ, trả lời: “Vậy sao? Cô dâu có cùng tên với
một người mà tôi biết.” Nụ cười của cô vẫn như cũ, ngay cả độ cong cũng
không hề thay đổi.
Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cười nhưng lại làm cho sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt đi.
Có một vài thứ vẫn luôn giả vờ là đã quên rồi nhưng lại cứ ở thời khắc cô không hề phòng bị như vậy mà bất ngờ đánh tới.
Từ trên người Đường Lưu Nhan đứng lên, cô gần như không khống chế được
mà nắm chặt hai tay thành quyền, nhìn chằm chằm vào Dung Thất cúi mặt
không nói gì kia, định nói gì đó, đầu óc cũng rất rối bời, ầm ầm trống
rỗng.
Cô cứ ngơ ngác như vậy mà đứng đó.
Trong đầu chỉ có một câu…tại sao lại là cô ta?
Làm sao có thể là Lâm Lan?
Em gái cùng cha khác mẹ, người đã hại chết mẹ cô…
Lâm Lan cái tên này giống ngòi nổ, làm lộ ra phần trí nhớ xấu xí ẩn ở
chỗ sâu nhất trong lòng cô. Đây chính là thứ cô luôn cố gắng muốn quên
đi…
Nhưng thứ càng làm đầu cô đau hơn chính là đây
chính là lý do trong tiềm thức khiến cô liều mạng làm việc… khi đó chưa
có một khắc nào cô quên đi mối thù ấy…nhưng sau này thì thế nào? Thời
gian lại khiến cô suýt nữa làm phai nhạt mối hận này.
Từng khiến cô hận khắc cốt như vậy, khi rời đi khỏi Lâm gia một lòng cô
chỉ thầm nghĩ cách báo thù. Khi đó cô ở nấm mộ lạnh lẽo của mẹ đã thề
nhất định phải đem Lâm gia cộng với hai người bọn họ phải trả lại cho cô gấp trăm lần!
Nhưng sau đó, cô lại không biết tự
lượng sức mình, cô còn tưởng cô có thể làm cho toàn bộ Lâm gia sụp đổ,
nhưng không ngờ rằng…
Nếu không có Lâm Lan, không có hai mẹ con họ, có lẽ cô cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế.
… …
“Làm sao vậy?” Giọng nói khinh mạn tao nhã của Đường Lưu Nhan vang lên
bên tai cô, dừng như không hề có một chút kích động nào.