Mị Tình

Chương 98: Phương tâm



Trình Mi ôm cánh tay dựa đầu vào cửa kính xe, nghiêng nhìn về phía người ngồi bên trong xe, “Em cảm thấy lần này Nhan làm… hơi quá đáng.”

Trình Mị nghe vậy, ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Đó là chuyện của họ mà, Tiểu Mi.”

Trình Mi da mặt run rẩy: “… Anh muốn nói em đang xen vào chuyện của người khác sao?”

Bác sĩ Trình tiếp tục mỉm cười, tránh khỏi trọng điểm, thản nhiên nói, “Nhan làm việc luôn theo nguyên tắc của cậu ấy. Trên thế giới này nếu thực sự có người muốn làm tổn thương đến Lâm tiểu thư, vậy người đó tuyệt đối không thể là Nhan.” Trầm ngâm một lát, lại tiếp tục nói, “Ngược lại, anh cảm thấy Nhan làm như vậy mới là đúng … dù sao, đeo trên lưng thù hận, chính là chuyện làm bản thân mình rất khổ cực … chi bằng sớm một chút để cho cô ấy biết chân tướng, ừm… Trung Quốc có một câu ngạn ngữ thế nào nhỉ?”

Trình Mi nghi hoặc nhìn anh trai đang trầm tư “Ngạn ngữ?”

Dường như Trình Mị đã nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lạn, cười như có ngàn vạn ngàn vạn bông hoa rơi xuống, “Nghĩ ra rồi, là ‘Chết sớm đầu thai sớm .”

Trình mi ngẩn ngơ , “Anh, vì sao cũng là ở Italia ngây ngốc vài năm, trình độ quốc ngữ của anh và Nhan lại cách xa nhau quá vậy?”

“Chết sớm đầu thai sớm” là không thể tùy tiện dùng lung tung đâu anh trai nha…

“Họ Đường ! Tên hỗn đản này anh có trái tim không vậy?”

Một câu như vậy khiến cho khóe miệng Đường Lưu Nhan hơi hơi tạo thành một độ cong nguy hiểm chĩa sang phía bên phải, hắn duỗi cánh tay rất dài của mình ra, kéo Lâm Cẩm Sắt về trong ngực mình.

Mười phần muốn giữ lấy.

Phòng sói phải cẩn thận, phụ nữ cũng phải chú ý.

Huống chi là bị đồng tính.

Không nhìn lông mày đang nhướn lên cao của Ngô Ưu, hắn nâng mắt, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu Lâm Cẩm Sắt, mỉm cười, “Phương Tâm, xin chào.”

Lâm Cẩm Sắt vốn đã bị bước đi tiến về phía này của dì Phương làm cho toàn thân cứng đờ, lại nghe thấy lời nói của hắn nữa, giật mình, đem tầm mắt nhìn lên người dì Phương chăm chú từ đầu tới chân.

Phương Tâm, tên của dì Phương.

Một người phụ nữ khí chất điềm đạm đáng yêu, lại thông minh đến mức cố chấp. Năm đó bà ôm Lâm Lan đến quỳ trước cửa Lâm gia đến mức sắp ngất đi, vì chính con của mình mà không để ý tới ánh mắt của người đời ở lại bên cạnh Lâm Chấn, bức tử cả vợ lớn của ông.

Lâm Cẩm Sắt với người phụ nữ này không thể chỉ dùng hai chữ chán ghét đơn giản mà hình dung.

…thù hận. Vừa chán ghét, vừa sợ hãi.

Loại cảm giác rất khó gọi tên này càng lúc càng lớn lên, cô cảm thấy bà cùng Lâm Lan chính là hung thủ hại chết mẹ cô, là hồ ly tinh cướp đi người cha thân yêu của cô …thủ đoạn của bà nhất định rất thâm độc, có lẽ lòng dạ và cách ra tay của Lâm Lan hoàn toàn được di truyền lại của bà ta.

Nhưng mặc dù là như thế, Lâm Cẩm Sắt vẫn thủy chung cho rằng bất quá bà chỉ là tiểu tam, là một con hồ ly tinh tham tài muốn hưởng lợi cùng với thủ đoạn hiểm ác, mấy năm nay, dù sao thì bà cũng đã chiếm được tình cảm của cha cô, điểm ấy chỉ cần có mắt thì đều có thể nhận ra, không thể nghi ngờ.

Cho nên, giọng nói rất thoải mái rất thân thuộc này của Đường Lưu Nhan hoàn toàn là nằm ngoài dự đoán của cô.

Đường Lưu Nhan cúi đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt tuấn nhã vẫn luôn duy trì vẻ tự tiếu phi tiếu, nhưng vẻ bất cần ấy lại không khiến người ta cảm thấy ngả ngớn quá mức, “Cẩm Sắt, gặp lại cố nhân, có cảm nhận gì không?” Vẻ mặt bỡn cợt, mười phần yêu khí.

Đồng tử kia đầy ý cười, môi hơi cong lên, rõ ràng viết ba chữ “Xem kịch vui”…

Sợi dây buộc chặt trong đầu được nới lỏng ra một chút …đoạn tuyệt.

Lâm Cẩm Sắt thề, giờ này phút này cô chỉ muốn làm một chuyện duy nhất, xông lên và cắn chết hắn!

Cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy, sự căng thẳng vô thố lúc trước trong phút chốc tan biến hết sạch. Lồng ngực tràn ngập, trong đôi mắt cũng chỉ tràn đầy lửa giận với yêu tinh hồ ly ngàn năm, à không, vạn năm trước mắt.

Hắn quả nhiên không có trái tim!

Hắn đang muốn nhìn sự chật vật của cô, vẻ không tự nhiên của cô đây mà …nhưng cô sẽ không để hắn hài lòng đâu!

Suy nghĩ vừa mới nổi lên trong đầu, Phương Tâm đã bước đến gần cô. Người phụ nữ hiền thục truyền thống đi cũng chỉ được bước rất nhỏ, trong vẻ tao nhã còn có một chút hơi loạn.

Mở miệng câu đầu tiên là …

“Nhan công tử, thuộc hạ không biết ngài sẽ đến, chưa kịp chuẩn bị lễ nghĩa…” Biểu tình đúng là cực kì cung kính .

Lâm Cẩm Sắt cười lạnh một tiếng.

Thuộc hạ.

Nhan công tử… Quả nhiên là có bản lĩnh, nanh vuốt khắp thiên hạ.

Khép hờ mắt, trong lòng cô tràn ngập sự thê lương.

Cô nghĩ, có lẽ trên thế gian này cũng chẳng còn chuyện gì có thể khiến cô giật mình như thế nữa…

“Là tôi quấy rầy các người ôn chuyện mới đúng” mày rậm khẽ nhíu, không nhanh không chậm “Dì Phương sẽ không để ý chứ?” Suy cho cùng ngụ ý vẫn là “quấy rầy” đây mà .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.