Hiên Viên Hoàn nhìn thẳng vào Bách Lí Hồng Trang, trong mắt xuất hiện sự cố chấp.
"Bởi vì ngươi chán ghét ta, cho nên những năm gần đây mới luôn mang bộ dáng vâng vâng dạ dạ hay sao?"
Bách Lí Hồng Trang cười nhạo một tiếng khi nghe thấy giọng nói tức giận của Hiên Viên Hoàn, "Biết điều này thì có ích gì?"
"Thái Tử điện hạ nếu thích dạo Ngự Hoa Viên, vậy thì ta đây sẽ không quấy rầy ngươi."
Nhẹ nhàng xoay người, Bách Lí Hồng Trang căn bản không muốn trao đổi nhiều thêm với Hiên Viên Hoàn, đi thẳng đến địa điểm tiệc tối.
Tuy nhiên, ngay lúc nàng vừa xoay người, Hiên Viên Hoàn đột nhiên nắm lấy cánh tay phải của nàng!
"Ngươi nhanh trả lời ta!" Hiên Viên Hoàn xanh mặt nói.
Bách Lí Hồng Trang nhíu mày, vung tay phải lên, giọng điệu cứng rắn, "Ngươi buông ta ra!"
Hiên Viên Hoàn lại nắm chặt tay Bách Lí Hồng Trang, không cho nàng rời đi.
"Nếu như ngươi muốn quay lại, phải trả lời vấn đề của ta! Ngươi thật sự chán ghét ta như vậy sao?"
Hắn không rõ, trước kia Bách Lí Hồng Trang rõ ràng thực sự rất thích hắn, thậm chí vì một chuyện hắn từ hôn mà tự sát, sao có thể sẽ đột nhiên thay đổi thái độ?
Hắn thật sự không muốn tin, chẳng lẽ ngay cả loại sự tình như tự sát, Bách Lí Hồng Trang cũng giả vờ được sao?
Bách Lí Hồng Trang dừng động tác lại, xoay người nhìn Hiên Viên Hoàn trước mắt, nói như chém đinh chặt sắt: "Ta chán ghét ngươi!"
Hiên Viên Hoàn ngẩn ra, "Vì sao?"
"Vì sao?" Bách Lí Hồng Trang cười mỉa mai, "Hãy nghĩ lại những chuyện người đã làm lúc trước với ta, ngươi đã từng làm gì khiến ta không chán ghét?"
Trước kia, trái tim Bách Lí Hồng Trang vẫn luôn hướng về Hiên Viên Hoàn, nhưng Hiên Viên Hoàn chưa bao giờ xem nàng như một con người mà thôi!
Nhìn sự chán ghét không chút nào che dấu trong mắt Bách Lí Hồng Trang, Hiên Viên Hoàn không khỏi ngẩn ngơ.
Thật vậy, hết thảy những gì hắn đã từng làm, căn bản không có nơi nào đáng giá để Bách Lí Hồng Trang thích hắn.
"Ta đáp ứng tương lai nhất định sẽ đối tốt với ngươi, ngươi có thể ở bên ta được không?" Hiên Viên Hoàn nghiêm túc nói, "Ta không thể cho ngươi thân phận thái tử phi, nhưng ta nhất định sẽ dành cho ngươi nhiều sủng ái nhất!"
Hắn không thể nào quên được mỹ nhân đã từng giúp hắn ở thời điểm hắn thống khổ cực điểm. Thân là Thái tử, hắn nghĩ muốn nữ nhân nào mà chẳng thể có, nhưng hiện tại hắn chỉ nghĩ tới Bách Lí Hồng Trang.
Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn cầu khẩn phụ hoàng, nhất định có thể giải trừ được hôn ước giữa Bách Lí Hồng Trang và Đế Bắc Thần!
Bách Lí Hồng Trang chăm chú nhìn Hiên Viên Hoàn một lát, đột nhiên nói: "Ngươi có phải đầu óc đã bị hỏng rồi hay không?"
"Ta nói chính là sự thật!" Hiên Viên Hoàn nhấn mạnh nói.
"Thậm chí lời ngươi nói chính là sự thật, vậy thì sao?" Bách Lí Hồng Trang cười lạnh, "Hiên Viên Hoàn, ở trong lòng ta, ngươi giống như một con rệp đáng ghét, 15 năm qua của ta đã bị hủy ở dưới bóng ma của ngươi, ngày sau ta sẽ không bao giờ có bất luận liên quan gì với ngươi nữa!"
"Buông tay!"
Giọng của Bách Lí Hồng Trang rất quyết tuyệt, nàng mới mặc kệ Hiên Viên Hoàn hối tiếc bao nhiêu, nàng căn bản là không muốn có bất luận liên quan nào với người này nữa!
Thấy Bách Lí Hồng Trang vung tay mình ra và lập tức rời đi, Hiên Viên Hoàn gầm nhẹ nói: "Ngươi tình nguyện gả cho kẻ tàn phế kia cũng không muốn cùng ta sao?"
"Ngươi nên biết, tính mạng của phế vật kia đều được nắm giữ ở trên tay ta!"
Nghe lời này, khuôn mặt Bách Lí Hồng Trang trở nên lạnh lùng, "Trong lòng ta, ngươi căn bản không thể nào so sánh với hắn!"
Trong mắt Hiên Viên Hoàn léo lên ánh sáng cố chấp hung ác và nham hiểm, Đế Bắc Thần vẫn luôn bị hắn đạp dưới lòng bàn chân thì có tư cách gì để so sánh với hắn?
Hơn nữa, Bách Lí Hồng Trang còn nói hắn thua kém phế vật kia?
Không có khả năng!
Sau đó, Hiên Viên Hoàn đột nhiên xông lên, nắm được Bách Lí Hồng Trang vừa mới rời đi không xa, không nói câu nào đột nhiên hôn về phía môi đỏ của Bách Lí Hồng Trang!