Mịch Ái Truy Hoan

Chương 10



Cẩn thận đề phòng được một thời gian, phát hiện ba cũng không có thêm hành động gì nữa, nhưng Chúc Bỉnh Quân vẫn không thể yên tâm.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với cảm giác căng thẳng như vậy.

Mỗi lần đều nghĩ rằng từ nay về sau ba sẽ dừng lại mà quý trọng của cải trong tay; Mỗi lần khi còn nhỏ đều âm thầm cầu nguyện trong lòng, nếu như ba có thể dừng lại, anh sẽ tình nguyện không cần xuất ngoại vui chơi, không cần món đồ chơi mới, xe đạp mới, bởi vì những thứ đó cũng đều không bù nổi khoản nợ sau đó mà phải vội vã bỏ nhà đi, không có nơi ở ổn định.

Người đầu tiên chết tâm, là mẹ anh.

Vào nửa đêm của một hôm, anh lại bị gọi tỉnh dậy, cứ tưởng rằng lại sắp phải bỏ trốn trong đêm, anh mội tay dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tay kia cầm túi du lịch nhỏ đặt ở bên gối đầu lên, hoàn toàn đã thành thạo đến không cần suy nghĩ.

Ngay tại khoảnh khắc đó, người chưa từng rơi lệ như mẹ anh lại đột nhiên khóc.

“Mẹ mang con đi, được không?” Mẹ khóc, nhỏ giọng nói:“Chúng ta đi ngay bây giờ, không cần sống tiếp những ngày thế này nữa.”

Mẹ nắm tay anh, đi qua phòng khách tối đen, vào lúc chuẩn bị mở cửa thì –

Chúc Bỉnh Quân năm đó chỉ mới mười tuổi đột nhiên dừng bước lại, kéo mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn ba ba?”

Vừa nhắc tới, thì nghi vấn cũng chợt xuất hiện –

“Các người muốn đi đâu?” Tiếng nói của ba xuyên qua bóng tối mà đến.

Tối hôm đó hai mẹ con cũng đi không thành. Mẹ anh bị ba mang về phòng, hai người đóng cửa nói rất lâu, sau đó có tiếng tranh chấp cao thấp. Chúc Bỉnh Quân ôm túi du lịch nhỏ, ngồi một mình trên sô pha ở phòng khách, ở trong bóng đêm, đợi, đợi…… đợi đến khi ngủ quên mất.

Lúc tỉnh lại, nắng sớm đã chiếu rọi, nhưng mẹ cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Mẹ con có chút việc phải về nhà bà ngoại một chuyến, vài ngày nữa mới về.” Ba mệt mỏi xoa xoa mặt, nói với anh như vậy.

Sau ngày đó, ba anh dẫn anh đến cửa hàng bách hóa, mua tất cả những món đồ chơi mà anh muốn.

Mẹ anh cũng không trở về nữa.

Mãi đến khi anh thi lên đại học, mẹ mới lại xuất hiện lần nữa. Bà nhìn con trai đã trưởng thành, cao lớn, trong ánh mắt tràn ngập ngàn vạn lời nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ là giao cho anh một con dấu cùng một quyển sổ tiết kiệm.

“Mẹ chỉ có thể cho con cái này.” Bà như một bà mẹ, ôn hòa nói với con trai, “Tiền này là năm đó mẹ liều mình dấu ba con gửi tiết kiệm, mới không bị ông ta lấy đi chơi cổ phiếu, vốn định giữ lại cho con học đại học, là con đáng được nhận.”

“Mẹ, là mẹ –”

“Mẹ đã tái hôn, cuộc sống cũng rất ổn định, con không cần lo lắng cho mẹ.” Ý là, bà không muốn liên quan gì đến hai cha con bọn họ nữa. “Đáp ứng mẹ, con sẽ học đến nơi đến chốn, tự chăm sóc tốt cho mình.”

Anh yên lặng nhìn mẹ, trên mặt tuấn tú có bình tĩnh cùng từng trải vượt quá tuổi tác.

Mẹ nhếch nhếch khóe miệng, nói có chút thê lương: “Trước khi còn chưa có năng lực, không nên kết hôn, đừng làm phụ nữ mang thai, đừng liên lụy những người khác, biết không? Phải làm một người đàn ông có trách nhiệm.”

Chúc Bỉnh Quân gật gật đầu, sau đó, nhìn theo mẹ đi khỏi.

Khoản tiền kia giúp anh học xong Học viện Y, còn có thể đầu tư nhỏ. Ba vẫn cờ bạc như trước, có khi trong tay dư dả như phú hào, có khi thậm chí muốn lấy tiền của con quay vòng. Chúc Bỉnh Quân đối với tất cả những việc này đều lạnh lùng, không thèm để ý.

Tưởng rằng bản thân đã đủ thông minh bình tĩnh, còn cố ý muốn biểu hiện cho ba xem, anh sống cuộc sống muôn màu muôn vẻ, hoàn toàn không dựa vào ba, cũng không thèm kiếm cái loại tiền đầu cơ này; Anh, mới là người thắng chân chính!

Không ngờ, cuối cùng Chúc Bỉnh Quân vẫn bại bởi ba mình – nói đúng hơn là, bại bởi lòng tham không đáy kia của ba mình.

Có một lần, thị trường chứng khoán giảm xuống trầm trọng, mấy chỗ ba anh hỗ trợ tham mưu đều bù thảm, hơn nữa tiền quỹ đã sớm bị ông ta sử dụng quay vòng, căn bản ngay cả tiền vốn cũng không thể hoàn lại. Sau đó bị tố cáo rồi rơi vào truy nã, thế mà một câu cũng không nói liền bỏ trốn ra nước ngoài.

Đến khi cảnh sát tới nhà tìm, Chúc Bỉnh Quân mới biết được, ba anh chẳng những bỏ đi, còn để sạch nợ nần lại anh gánh vác. Ách, phải rồi, con dấu cùng sổ tiết kiệm của anh cũng bị trộm đi, tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng cũng bị lấy đi không còn một xu.

“Anh cũng đã làm bác sĩ, số tiền này là không khó chứ?” Cảnh sát đánh giá anh từ trên xuống dưới mà nói.

Anh đúng là có chút tiền, nhưng không ngờ sẽ bị chính cha mình làm cho mất hết. Anh là bác sĩ, nhưng chỉ là một bác sĩ trong viện dạy học của bệnh viện, thu nhập hàng tháng cũng không có mấy trăm vạn.

Một khắc kia, anh chỉ cảm thấy, thế giới đột nhiên một mảnh hắc ám. Bi ai nhất chính là, anh cũng không bất ngờ, giống như ở chỗ sâu trong đáy lòng vẫn mơ hồ biết, có một ngày chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người anh.

Cũng bởi vì dạng này mà anh đối với thiên sứ ngọt ngào vui vẻ, tràn ngập ren cùng bánh ngọt vẫn luôn sợ hãi trong lòng. Đó chung quy không thuộc về anh.

Biết chính mình không xứng, biết cô không thể đụng vào, thế nhưng năm đó vẫn là bị cô hấp dẫn, vẫn là không tự chủ được.

Sau đó –

Đêm khuya một mình ở lại văn phòng xem báo biểu, Chúc Bỉnh Quân xem thành tích công việc phát triển không ngừng, các khoản phí tổn, khoản dự tính mua thiết bị, lợi nhuận, thời hạn trả vay vốn ngân hàng……

Khi anh đứng lên một lần nữa. Ba anh lại trở về, đối với chuyện trước kia ngay cả một chữ cũng không đề cập tới, ra vẻ như cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra, cứ như không có việc gì mà dùng hình tượng người cha hiền xuất hiện.

Chúc Bỉnh Quân sắp xếp lại tài liệu cùng báo biểu, suy nghĩ cũng từ từ mà sắp xếp lại rõ ràng.

Lúc này đây bất luận như thế nào, anh cũng sẽ không để ba phá hỏng thế giới của anh lần nữa.

Bởi vì, anh đã có người để hứa hẹn, bảo hộ, yêu chiều cả đời. Anh muốn để người kia mãi mãi vui vẻ không lo âu, không có nước mắt.

Tất cả đều trong kế hoạch, anh sẽ làm được, nhất định có thể –

Đây là lần đầu tiên Lã Tân Mạn trở lại nơi ở từ nhỏ lớn lên để làm việc.

Sau khi nhìn thấy những ảnh chụp đầu tiên cô gửi về, Lương Sĩ Hồng còn đặc biệt phái thêm một tổ người đến trợ giúp.

“Chậc, nói chuyện yêu đương có thể chụp ra những bức ảnh rất tốt, vậy sao mấy năm trước cô không nói vài lần vậy?” Khi Lương Sĩ Hồng gọi điện thoại đường dài đến quan tâm tiến độ, còn không quên trêu chọc cô hai câu.

“Ảnh tôi chụp trước kia cũng tốt lắm nha.” Làm nũng,“Hơn nữa hẳn là dưới sự chỉ dạy của ngài, tôi mới càng ngày càng tiến bộ đó thôi.”

Lương Sĩ Hồng trầm trầm cười, “Tôi cũng không dạy cô chụp loại ảnh chụp tạp chí thiếu nữ thích dùng này –”

“Vậy ngài là…… đang đi vòng vèo khích lệ tôi có tài năng thiên phú sao?” Rất bất ngờ a! Cô dùng tiếng nói siêu mộng ảo hưng phấn nói: “Tôi thật là vui mừng nha, ông chủ ngài như vậy –”

Đối phương không nói một tiếng liền cúp điện thoại. Lã Tân Mạn cười meo meo tắt điện thoại.

Bên cạnh, mọi người đến tham quan làm việc kiêm giúp vui, không nhịn được mở miệng.

“Đàn chị Meo Meo, là ai vậy? Bác sĩ đẹp trai sao?”

“Người ta bây giờ là viện trưởng!”

“Đúng đúng đúng, là viện trưởng! Hơn nữa chúng ta đến đều được giảm giá nha.”

“Đúng vậy, siêu thân thiết, mặc kệ bận thế nào cũng đến chào hỏi chúng ta một tiếng –”

Trải qua nhiều năm, nhóm đàn em cũng tốt nghiệp, đi làm, lập gia đình, nhưng vừa gặp nhau liền dường như trở lại năm đó, tiếng huyên náo đáng yêu, dù có mồm năm miệng mười một chút nhưng vẫn là rất quan tâm đến đàn chị Meo Meo của các cô.

“Đàn chị, chị không cùng ông chủ chị yêu đương sao?”

Lã Tân Mạn lộ ra dáng vẻ hoảng sợ, “Đương nhiên không có, ông ấy già rồi!”

“Thật không? Nhưng mà ảnh chụp trước kia của chị được ông ấy chú ý, còn được gọi đi phỏng vấn, không phải ở trên blog còn nói được người mẫu nam gọi điện đến sao –”

“Đúng vậy, bọn em đều nhớ rõ nha, hơn nữa còn mật báo với bác sĩ đẹp trai…… Ách –” Một đàn em phát hiện mình nói lỡ miệng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Lã Tân Mạn kinh ngạc quay đầu, “Thì ra, các em có nói cho anh ấy biết?”

“Ừm…… Ha ha…… Đúng vậy.” Cả nhóm đàn em đều lộ ra nụ cười ngây ngô.

Cho nên, những năm gần đây, anh vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cô sao?

Vậy vì sao phải qua lâu như vậy mới ngẫu nhiên gặp ở Paris?

Thật là ngẫu nhiên gặp sao?

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên lại có một cỗ xúc động muốn gặp anh, muốn hỏi anh một chút.

Nói ra cũng thực xấu hổ, cũng đã quen biết thật nhiều năm, lại ở cùng một chỗ, nhưng cái loại cảm giác tình yêu cuồng nhiệt này lại trước sau cũng không giảm, khi gặp mặt luôn muốn dính ở trong lòng anh, khi không gặp mặt, cho dù chỉ là xa nhau ngắn ngủi, cũng không có giờ nào khắc nào là không nghĩ đến anh, muốn nói chuyện với anh, muốn đem tất cả những vật nhỏ mà mình nhìn thấy đều chia sẻ cho anh xem –

Cũng bởi vì dạng này mà cô bắt đầu chụp ảnh. Mỗi bức ảnh chụp ra, đều là nỗi tương tư không có cách nào nói ra khi chia lìa.

Thừa lúc đồng nghiệp đang đo lường ánh sáng, điều chỉnh kính phản quang, không có việc làm Lã Tân Mạn trốn ở một bên gọi điện thoại. Kết quả lại là không ai bắt, người cũng không ở phòng khám.

Kỳ lạ, gần đây…… sao Chúc Bỉnh Quân lại thường như vậy thế?

“Đàn chị, chị gọi cho ai vậy?” Nhóm đàn em ở bên cạnh thấy được, lập tức bắt đầu ồn ào, “Là gọi cho bác sĩ đẹp trai phải sao? Phải không? Phải không?”

“Chút nữa anh ấy tới đón chị sao? Hay là sẽ đến xem chị làm việc?” Siêu hưng phấn, “Vậy sau khi xong việc có muốn cùng đi ăn cơm hay không?”

“Bác sĩ đẹp trai người ta cũng đã mời chúng ta uống trà chiều –”

Còn nói lỡ miệng. Một cặp mắt chim sẻ căm giận trừng mắt cái người lại nói ra lời ngu xuẩn lần nữa, không cẩn thận lại tuôn ra bí mật: Chia lìa mấy năm qua, Chúc Bỉnh Quân vẫn luôn lặng lẽ, gián tiếp quan tâm đến cô.

Lã Tân Mạn chỉ là mỉm cười, nhưng toàn bộ ngọt ngào dưới đáy lòng dường như muốn tràn ra cả đuôi lông mày cùng khóe mắt rồi.

“Chị cũng rất muốn đi chơi với các em.” Cô có chút buồn nản nói, “Có điều ba mẹ chị đã trở về, buổi tối phải cùng ông bà ăn cơm chiều, sau khi xong việc chị sẽ đi thẳng qua đó luôn.”

“Vậy nga? Thật đáng tiếc.”

“Không sao, lần sau lại hẹn, dù sao lần này đàn chị Meo Meo trở về, cũng không đi nữa phải không? Hẳn là đã quyết định rồi a?”

“Đúng vậy đúng vậy, bác sĩ đẹp trai có hay không –”

Lời còn chưa dứt, có điều nhìn dáng vẻ nháy mắt ám chỉ của nhóm đàn em, Lã Tân Mạn đã cười đến càng ngọt ngào.

Nếu tất cả đều suôn sẻ, cô thật sự sẽ không đi nữa.

Tối hôm nay, cô dự định lấy hết dũng khí, nói chuyện này với ba mẹ……

Tất cả đều sẽ thật suôn sẻ thôi!

Bôn ba làm việc cả một ngày, lúc rảnh còn cùng nhóm đàn em nói chuyện phiếm vui đùa, Lã Tân Mạn kỳ thật rất mệt mỏi, mệt đến ngay cả khẩu vị cũng không có, nhưng vẫn phải đi đến nơi hẹn, cùng ba mẹ ăn cơm.

Đến nhà hàng đã hẹn, kỳ thật cô cũng cảm thấy hơi hơi kỳ lạ, bình thường ba mẹ đi du lịch xa nhà trở về, đều luôn nghỉ ngơi lấy lại sức trước, chứ không thích ra ngoài dùng cơm ngay, sao lần này lại khác thường như vậy, còn rất cẩn thận dặn dò cô nhất định phải đến nữa chứ?

Mãi đến khi cô được nhân viên phục vụ đưa đến cửa phòng, một bước đi vào –

“A, con dâu ta tới rồi.” Một tiếng nói hùng hồn truyền tới. Tươi cười cũng rất thân thiện, tràn ngập mị lực, cảm giác giống như đã quen với cô rất lâu rồi vậy.

Lã Tân Mạn ngây người tại chỗ, hoàn toàn không thể phản ứng.

Ba của Chúc Bỉnh Quân…… Vì sao lại ở chỗ này?

Lại đảo mắt thì thấy ba mẹ cô cũng đã ngồi vào, tầm mắt mẹ cô đối diện trực tiếp với cô, toàn bộ dạ dày của Lã Tân Mạn liền co rút mạnh lại.

Đó là ánh mắt cô nhìn từ nhỏ đến lớn, mỗi khi mình làm điều gì sai, thất bại trong cuộc thi đàn dương cầm, kết quả kiểm tra không tốt, khi giấu phiếu điểm đi lại bị phát hiện, mẹ đều xuất hiện ánh mắt nghiêm khắc này.

Lần này cô lại làm sai cái gì?

Axit trong dạ dày không ngừng dâng lên, sắc mặt cô đại khái đã trắng bệch, ấp úng mở miệng, “Bác trai, sao bác…… lại ở chỗ này?”

“Mau vào ngồi đi, uống chút trà nóng trước đã!” Ông Chúc tỏ vẻ rất thân mà bắt chuyện với cô, vừa nhẹ ôm vai cô, vừa trách cứ: “Mấy đứa nhỏ các con, thật sự là không hiểu chuyện, đều sắp đính hôn, còn không để hai nhà chúng ta gặp mặt, nói chuyện. Bác Chúc cũng đã hẹn với các con vài lần rồi mà!”

“Đính hôn –” Cô nghe thấy rõ ràng mẹ mình trút ra một ngụm khí lạnh.

“Bác trai, chuyện này hình như……” Không ổn lắm. Cô miễn cưỡng cười, nhỏ giọng hỏi: “Bỉnh Quân…… có biết chuyện này không?Anh ấy sẽ đến chứ?”

“Nó a, còn đang làm việc.” Ông Chúc dửng dưng phất phất tay, quay đầu cười nói với ông bà Lã gia: “Làm bác sĩ thật sự nhiều việc, không có cách nào, hai vị nhất định cũng hiểu. Muốn được như hai vị về hưu hưởng phúc, khắp nơi du ngoạn ngắm cảnh như vậy, Bỉnh Quân còn phải phấn đấu rất lâu.”

“Ha ha –” Vợ chồng Lã gia chỉ có thể cười theo, hơn nữa vô cùng xấu hổ.

“Vả lại bác sĩ bây giờ cũng không dễ kiếm tiền như trước kia a.” Ông Chúc ngồi xuống, ba người lớn bắt đầu uống trà nói chuyện phiếm,“ Bạn bè, cùng bạn học đại học của tôi cũng đều phục vụ trong ngành y, nói thật, nếu thấy số tiền bọn họ đầu tư, ông bà nhất định sẽ không ngờ sao bác sĩ trước đây lại kiếm tiền dễ dàng như vậy……”

“Thế sao? Chúc tiên sinh hiện đang thăng chức ở nơi nào –”

“Thăng chức thì không dám nhận, tôi đã sớm là đào binh của ngành y rồi, giờ đang làm cố vấn đầu tư……”

Bọn họ càng trò chuyện, dạ dày của Lã Tân Mạn lại càng xoắn lại, đều sắp xoắn thành một khối rồi. Cô âm thầm chậm rãi đi ra phía cửa, muốn thừa dịp không ai để ý gọi điện thông báo cho Chúc Bỉnh Quân.

Ba anh, thế mà lại trực tiếp tìm tới ba mẹ cô, lại còn hẹn ra ngoài ăn cơm!

Chuyện bọn họ, dù phải trình báo với ba mẹ, cũng không cần dùng phương thức như vậy!

Thật vất vả mới vụng trộm ra được ngoài phòng, toàn thân cô không tự chủ được hơi hơi phát run, cúi đầu dùng ngón tay run rẩy ấn bàn phím, khi chậm rãi quay số điện thoại……

Có người đỡ lấy vai cô từ phía sau, giữ vững cô.

Anh đến rồi. Đây nhất định là Chúc Bỉnh Quân. Thần kinh Lã Tân Mạn vốn đang căng thẳng đến cực độ, đột nhiên hết thảy đều được thả lỏng.

Trong nháy mắt kia, cô thầm muốn dựa sát vào cái ôm ấp quen thuộc lại ấm áp kia, trốn ở bên trong đó, làm một cô bé mãi mãi không lớn, mãi mãi không cần đối mặt với tất cả mọi chuyện này.

Cô còn chưa kịp quay đầu lại, mở miệng thì phía sau bọn họ đã có một tiếng nói lạnh lùng, nghiêm khắc truyền đến –

“Mọi người đến rồi sao? Đứng ở cửa làm gì, đi vào thôi.” Là Lã Nho Hạo.

Lại là cái giọng điệu ôn tồn mà chỉ khi cô làm điều sai mới có thể xuất hiện kia. Từ nhỏ đến lớn, Lã Tân Mạn chỉ cần nghe được cách nói đó của anh trai, liền có loại cảm giác khủng hoảng không biết từ đâu nảy lên, nghẹn ở ngực, cổ họng.

Rốt cuộc cô không nhịn được nữa.

Cô mở miệng, ngay tại cửa phòng của một nhà hàng cao cấp, ói ra!

Trong phòng cộng thêm một người, tổng cộng có năm bác sĩ; Tất cả bọn họ đều trơ mắt nhìn cô, sau đó, toàn bộ đều xác định được cùng một kết quả chẩn đoán –

Kết thúc

Kỳ thật Lã Tân Mạn cũng không nhớ rõ sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho lắm. Tình hình lúc đó thật sự rất hỗn loạn, tình hình của chính cô cũng rất chật vật.

Chỉ nhớ rõ cô ói ra cả người Chúc Bỉnh Quân, kinh động rất nhiều nhân viên phục vụ của nhà hàng đến dọn dẹp. Quản lí còn khẩn trương muốn kêu xe cứu thương, cho rằng bị ngộ độc thức ăn, nhưng các bác sĩ có mặt đều nói với quản lí rằng không phải việc đó.

Dưới sự kiên quyết của mọi người, cô đã bị đem về nhà nghỉ ngơi, còn toàn thể đội ngũ cũng di chuyển quân đội đến nhà họ Lã, đóng cửa phòng đọc sách lại, tiếp tục dự họp giống như hội nghị của nghị viện nghiêm trọng thảo luận.

Lã Tân Mạn trằn trọc ở trong phòng, vẫn nghe thấy tiếng nói lúc lớn, lúc nhỏ, giống như cảnh trong mơ đang phiêu đãng ở không trung, muốn bắt cũng không bắt được.

Kỳ thật cô có đứng dậy lén đi đến cửa phòng đọc sách định nghe trộm,có điều lập tức đã bị bắt lại.

Lã Nho Hạo thờ ơ lạnh nhạt. Chúc Bỉnh Quân vừa thấy Lã Tân Mạn xuất hiện thì hồn giống như bị câu đi vậy, lập tức đứng lên đi đến bên cạnh cô; Mà em gái rõ ràng có thể an nhàn chỉ huy trợ lý chụp ảnh, mang máy chụp ảnh, thiết bị khắp nơi làm việc, một khi đụng tới Chúc Bỉnh Quân, giống như là xương cốt bị co lại, mềm nhũn dựa sát vào cậu ta.

Rất tốt, món nợ này chờ một chút sẽ tính. Lã Nho Hạo lạnh lùng nghĩ.

“Em dậy làm gì? Không phải bảo em ngủ thật ngoan một chút sao?” Chúc Bỉnh Quân quan tâm.

“Nhưng mà…… Em cũng muốn biết các người rốt cuộc muốn nói cái gì……”

“Người lớn đang nói chuyện, em không cần chen vào.” Lã Nho Hạo không kiên nhẫn nói, vẫn sắc mặt của người anh hai như trước, còn chỉ huy Chúc Bỉnh Quân, “Cậu mang nó trở về phòng ngủ một giấc trước đi, đừng ầm ỹ chúng ta bàn chuyện.”

“Nhưng mà……” Em gái yếu ớt kháng nghị.

“Đi! Lập tức đi!”

Sau khi đưa cô trở về phòng, anh giám sát cô nằm yên trên giường, giúp cô đắp chăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong chăn, chỉ lộ ra mắt to ngập nước, chớp cũng không chớp nhìn anh.

Dưới ánh đèn đêm, sườn mặt của anh thật dễ nhìn, đôi mắt anh rất dịu dàng, rất sủng nịch.

“Em, hình như em…… mang thai nha.” Lã Tân Mạn nhỏ giọng nói, như là làm sai chuyện gì, không dám nhưng rồi lại muốn kiên trì nhận sai.

“Anh biết, là anh làm ra.” Anh nở nụ cười, cúi đầu xuống hôn lên trán cô, khuôn mặt cô hơi hơi nóng lên. “Hẳn là cái lần lúc em vừa mới trở về, đến phòng khám tìm anh.”

Chỉ một lần kia, kìm lòng không được, hai người căn bản không thể khắc chế, sau khi tương tư dày vò không nhịn được mà nhiệt liệt triền miên; Khi đó khát vọng bức thiết cùng nhu cầu sẵn có, quả nhiên đã gieo nhân, rồi trong bụng cô lén kết thành quả.

“Chỉ, chỉ một lần…… hơn nữa chúng ta vẫn… vẫn đều rất cẩn thận……”

Chúc Bỉnh Quân tươi cười rộng mở, “Cho dù là bao cao su, cũng có sắc xuất mang thai là 2%.”

“Nhưng mà……”

“Không cần lo lắng, em cứ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

“Anh hai em, còn ba mẹ em nữa –”

Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô, “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.”

Cô cũng không lên tiếng nữa, yên lặng nhìn bóng lưng anh kiên nghị rời đi.

Sau đó, Chúc Bỉnh Quân trở lại phòng đọc sách, tiếp tục hội nghị của bọn họ.

Không biết qua bao lâu, cô ở trong nửa tỉnh nửa mê nghe được tiếng mở chốt cổng chính, có người rời khỏi.

Sau đó, là tiếng bước chân của cha mẹ cô rời khỏi phòng đọc sách, trở về phòng.

Như vậy…… Chỉ còn anh hai cô cùng Chúc Bỉnh Quân, bọn họ đang nói cái gì vậy?

Cô thật sự thật sự rất muốn rời giường đi nghe lén, nhưng mí mắt như là bị dính chặt, buồn ngủ một tầng lại một tầng chồng lên nhau, rốt cục, cô vẫn là chống đỡ hết nổi mà ngủ mất.

Nhưng cô không biết được là, trong phòng đọc sách cuối cùng đúng thật là chỉ còn Lã Nho Hạo và Chúc Bỉnh Quân, chỉ có điều, hai gã đàn ông bọn họ nói chuyện, vô cùng ngắn gọn.

Ông Chúc vốn muốn dùng thân phận thông gia dụ dỗ ông bà Lã gia đầu tư, sau khi con xuất hiện, tài ăn nói lưu loát căn bản hoàn toàn không thể phát huy, hơn nữa còn dẫn theo một Lã Nho Hạo mặt đen khủng bố đến giúp đỡ!

“Mời ông làm một bản báo cáo vắn tắt tình hình đầu tư cổ phiếu tăng giảm, xu thế ngoại tệ, kỳ hạn giao dịch ngân hàng mười năm tới nay đến đây.” Lã Nho Hạo đối mặt với ai cũng đều có sắc mặt cùng thái độ như nhau, không lưu tình chút nào, “Ngoài ra, mời kế toán viên cao cấp của quý công ty đến dự thính cùng trả lời thắc mắc. Còn cần đem theo ý tưởng cùng mục tiêu dự định đầu tư, thời hạn đặt ra để thu lợi nhuận đến một lượt luôn.”

“Ách, tôi là cố vấn đầu tư tư nhân góp vốn –” Đâu có cần những thứ này?

“Ngay cả công ty cũng không có sao?” Ánh mắt Lã Nho Hạo như điện bắn thẳng đến, “Loại cố vấn đầu tư quy mô này, ba mẹ tôi có rất nhiều, không cần phiền đến ngài.”

“Chúng ta là thông gia, là người một nhà –”

“Chúc tiên sinh hiểu lầm rồi chăng, tôi chưa hề đồng ý cho bọn họ kết hôn.” Thấy vẻ mặt nghi ngờ của ông Chúc, anh liền nhấc tay, ngăn cản đặt câu hỏi, lạnh lùng nói: “Ở nhà tôi tất cả đều do tôi làm chủ, tôi nói mới có giá trị.”

Nói xong, toàn bộ hiện trường — cũng chính là ông bà Lã gia, Chúc Bỉnh Quân — tất cả đều gật đầu như đảo tỏi.

Thật sự, không cần hoài nghi. Chỉ cần là nơi có Lã Nho Hạo, thì chính là anh ta làm chủ! Đây là chân lý không thay đổi của vũ trụ!

Lại nói đến ông Chúc, sau khi bị Lã Nho Hạo oanh tạc đến thương tích đầy mình, chỉ đành phẫn nộ rời khỏi. Lúc sắp rời khỏi còn thật sâu liếc mắt nhìn con trai một cái, giống như đang lên án anh bắt tay với người ngoài chống đối mình.

Chúc Bỉnh Quân chỉ yên lặng nhìn ông ta rời đi. Người đàn ông đã ruồng bỏ vợ, hãm hại con trai ruột của mình đến tột cùng là ai, Chúc Bỉnh Quân cũng đã không quen biết thật lâu trước kia rồi.

“Chuyện Meo Meo –” Bà Lã không nhịn được lo lắng mở miệng, còn liếc nhìn Chúc Bỉnh Quân một cái.

“Con sẽ xử lý. Ba, mẹ, các người nghỉ ngơi trước đi.”

Sau khi người lớn đều rời khỏi, chỉ còn lại hai người.

Trầm mặc một lúc lâu, Lã Nho Hạo mở miệng.

“Cậu có thể tiếp tục báo cáo hàng tháng của cậu. Giao báo biểu cho tôi.” Chuyện vừa rồi giống như hoàn toàn không xảy ra, bọn họ lại nhớ tới đề tài buổi chiều chưa kết thúc –

Buổi chiều khi mới họp được một nửa, Lã Nho Hạo nhận được điện thoại khẩn của mẹ, báo cho biết có người tự xưng là thông gia, muốn hẹn bọn họ gặp mặt dùng cơm, bàn hôn sự của Meo Meo cùng con ông ta một chút!

Lã Nho Hạo lập tức bỏ lại chuyện trong tay, cùng người tham dự hội nghị đang muốn báo cáo — cũng chính là Chúc Bỉnh Quân — dắt tay nhau chạy tới nhà hàng.

Lúc ấy, Chúc Bỉnh Quân vốn là muốn báo cáo tình hình kinh doanh tháng này của phòng khám.

Bởi vì Lã Nho Hạo chính là ông chủ lớn, cổ đông sau lưng phòng khám của anh.

Lúc ấy Meo Meo xuất ngoại, còn anh bị chủ nợ tìm tới, lại là thời điểm không thể không thôi việc, cứ tưởng rằng hai việc phát sinh cùng một lúc, chủ nhiệm vừa vặn thuận nước đẩy thuyền, khẩn cấp phê chuẩn đơn xin thôi việc của anh, đuổi anh ra khỏi cửa, không ngờ Lã Nho Hạo lại gọi anh vào văn phòng nói chuyện, nói đúng hơn là thẩm vấn.

Sau khi nghe anh nói xong tình hình của cha, Lã Nho Hạo trầm ngâm một lát.

“Đúng lúc gần đây có mấy vị bác sĩ muốn hùn vốn mở phòng khám bệnh, tìm tôi nhập cổ phần.” Cuối cùng, anh ta nói thế này với Chúc Bỉnh Quân: “Một khi đã như vậy, sau khi cậu rời khỏi, liền qua giúp đỡ đi.”

Chúc Bỉnh Quân hoàn toàn ngây người.

Sớm đã quen chỉ lo thân mình, vấn đề của mình chỉ có thể tự mình giải quyết, liền ngay cả người thân nhất cũng không chắc có thể giúp đỡ anh, cho nên anh căn bản không biết phản ứng thế nào.

“Tuy rằng phẩm hạnh cậu không được tốt lắm, nhưng tay nghề chữa bệnh tốt, có thể thu hút không ít khách.” Lã Nho Hạo tự theo ý mình mà hạ lệnh, “Nội trong năm năm phải giúp tôi lấy được vốn về. Được rồi, cứ như vậy đi, tuần sau đến trình diện.”

Cứ như vậy, anh thành viện trưởng. Sau đó bình quân mỗi ngày làm việc mười bốn giờ, không phụ kỳ vọng, trong năm năm đều trả xong tất cả tiền vốn cùng tiền nợ.

Năm năm nay, hàng tháng đều đúng hạn báo cáo với đại cổ đông –

“Tháng này bởi vì có chút tài sản chuyển nhượng, giấy tờ còn chưa hoàn tất, cho nên……”

“Cậu lại đang chuyển nhượng tài sản gì thế?” Mày rậm của đại cổ đông nhíu lại, “Phòng khám mới bắt đầu kiếm tiền, cậu lại muốn làm gì?”

Chúc Bỉnh Quân cũng không biện bạch gì cho mình, chỉ yên lặng trình lên một bản báo cáo.

Vừa lật ra, Lã Nho Hạo có chút giật mình nhíu mày, có điều anh vẫn im lặng xem tiếp.

Lật xem xong, ngẩng đầu. “Cậu muốn đem tiền kiếm được của phòng khám chuyển tới danh nghĩa Meo Meo?”

“Dạ.” Anh ngắn gọn thừa nhận.

“Tiền gửi ngân hàng cũng muốn chuyển qua sao?”

“Phải! Em không tin tưởng ba em.” Ai biết được khi nào sẽ lại bị ám toán, anh giật nhẹ khóe miệng, “Hơn nữa chồng kiếm tiền cho vợ tiêu xài, đây là đạo lý hiển nhiên.”

Rốt cục anh đã có năng lực cưới cô, chăm sóc cô, chiều chuộng cô, cho cô cuộc sống không buồn không lo.

Vài năm nay anh giống đang theo đuổi tiền tài, nhưng thực chất tiền tài chẳng qua là công cụ để anh theo đuổi tình yêu. Có công cụ, anh mới có thể bạo gan đuổi theo cái anh muốn có nhất.

Nghe đến đó, Lã Nho Hạo từ bàn làm việc đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt anh, giống như con hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chúc Bỉnh Quân trưng khuôn mặt tuấn tú làm chúng sinh hâm mộ kia.

Rất tốt, nếu Chúc Bỉnh Quân đã tự mình nói ra, vậy nên tính món nợ này một chút thôi!

Đánh một bạt tai là chuyện chỉ có kẻ ẻo lả mới làm, bọn họ là nam tử hán từng chinh chiến trên sân bóng bầu dục.

Cho nên ngay sau đó, Lã Nho Hạo nắm chặt tay phải, vừa ra quyền, hung hăng đánh lệch mũi Chúc Bỉnh Quân!

Chúc Bỉnh Quân lập tức máu chảy như trút. Anh cũng không đánh trả, chỉ cắn răng chống đỡ.

Một quyền này anh chịu tâm phục khẩu phục, dù sao bọn họ lại lần nữa gạt Lã Nho Hạo mà ở chung với nhau, cuối cùng ngay cả ba anh cũng xuất hiện phá rối, nếu muốn tính, cũng có rất nhiều món nợ phải tính, là anh thiếu Lã Nho Hạo –

“Cậu thân là bác sĩ, vốn cũng không thiếu kiến thức y học, thế mà còn để chưa kết hôn đã mang thai sao?” Cuối cùng, Lã Nho Hạo chỉ lạnh lùng ném ra một câu: “Bất lực!”

Nói xong, anh quay đầu rời đi.

Nhìn bộ dáng đàn anh, thủ trưởng ngày xưa, anh vợ tương lai tức giận mà rời đi, Chúc Bỉnh Quân lúc này mới lau một vệt máu mũi, thì thào nói: “Nếu em thật sự bất lực, làm sao Meo Meo có thể mang thai chứ?” [NV: *ôm bụng cười lăn lộn*]

Những chuyện này, đương nhiên Lã Tân Mạn không biết.

Cô chỉ cảm thấy vừa ngủ đã ngủ rất lâu rất lâu.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người ngồi ở mép giường, vuốt ve tóc cô.

Mở mắt, nhìn thấy người yêu thương ở ngay bên cạnh, Lã Tân Mạn nở ra một cái mỉm cười ngọt ngào mộng ảo.

Sau đó đột nhiên mở to mắt, rồi đột nhiên thanh tỉnh,“Anh, cái mũi của anh……”

Cả mũi Chúc Bỉnh Quân đều sưng lên, còn có vết máu, khuôn mặt tuấn tú cũng có điểm bị biến dạng.

Cô kinh hãi muốn ngồi dậy, lại bị Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng ấn trở lại.

“Không có việc gì, không có việc gì rồi.” Anh nói như vậy. “Ngoan, đừng thức dậy, ngủ tiếp một chút đi.”

Lã Tân Mạn không tin tưởng nhìn anh.

“Lần nào cũng vậy, cái gì cũng không chịu nói.” Cô ảo não thở dài. “Em cũng là người đã trưởng thành, có năng lực giải quyết vấn đề, các người không thể cứ xem em như trẻ con mà che chở –”

“Nếu có thể, anh sẽ che chở em như vậy cả đời.” Anh rất dịu dàng, nhưng cũng rất cố chấp.

Quyết tâm trong mắt anh, là rõ ràng rành mạch, làm cho người ta không thể nghi ngờ. Thời điểm một người đàn ông tâm ý đã định, lại có tự tin, chính là vẻ mặt cùng ánh mắt như vậy.

Cho nên…… Cô chỉ cần dốc lòng làm tiểu công chúa là được.

Ở trong tòa thành, trong sự dỗ dành làm bạn của hoàng tử của cô, cô nắm tay anh, lại ngoan ngoãn ngủ.

Trong mộng đều là ren, bánh ngọt sôcôla, còn có tháp sắt Paris, quảng trường Thời Đại Newyork, biển xanh trời xanh Hawaii, núi Phú Sĩ trong mây mờ……

Truy đuổi tìm kiếm, đi khắp thế giới, cô vẫn trở lại nơi đây.

Trở lại lúc ban đầu, cũng là lúc yêu sâu nhất.

Tìm được rồi, sau đó, sẽ không bao giờ rời khỏi nữa.

[ toàn văn hoàn ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.