Sáng sớm hôm sau, vừa kết thúc ca trực, Chúc Bỉnh Quân xuất hiện trên hành lang.
Đại soái ca mang theo mệt mỏi nhưng vẻ
mặt vẫn có thể thay cơm như trước, chẳng qua hôm nay không ai dám đến
gần bắt chuyện. Ánh mắt sầu lo quan tâm vẫn dõi theo bóng lưng anh, tất
cả mọi người đều biết, bác sĩ Chúc sắp gặp phiền toái lớn.
Bởi vì Lã chủ nhiệm chẳng những sáng sớm đã tới, mà câu nói đầu tiên khi vừa tới còn là kêu Chúc Bỉnh Quân sau
khi kết thúc ca trực lập tức lăn đến văn phòng chủ nhiệm, dáng vẻ sắc
bén nghiêm túc làm cho tất cả mọi người lâm vào sợ hãi. Mà bên trong văn phòng mặc dù đã đóng cửa nhưng luồng khí vô cùng hắc ám vẫn không ngừng phóng xạ ra ngoài, thật sự rất đáng sợ !
Bác sĩ Chúc thật là can đảm, dáng vẻ của anh vẫn như mọi ngày khi hoàn thành công việc, lẳng lặng đi về phía văn phòng chủ nhiệm, kỳ thực anh biết rõ sẽ đối mặt với mưa rền gió dữ như
thế nào, nhưng việc nên đến chính là trốn cũng không khỏi.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Lã Nho Hạo ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, anh liền đi thẳng đến chỗ luồng khí hắc ám trước mặt.
Anh ta ngay cả đầu cũng chưa nâng, cũng hoàn toàn không nói tiếng nào, mặc cho Chúc Bỉnh Quân đứng ở trước bàn nhận phạt.
Ba! Một văn kiện rơi xuống trước mặt anh.
Chúc Bỉnh Quân ngay cả không cần mở ra cũng biết bên trong là cái gì.
Giấy cam kết, còn do anh tự tay ký xuống.
“Cậu –” Lã Nho Hạo mở miệng, lại tức
giận đến nói không được. Từng hơi từng hơi hít thở vài lần, cố gắng tạm
thời đè nén nóng nảy xuống, lạnh lùng hỏi: “Cậu, có gì để nói không?”
Có gì để nói ? Chúc Bỉnh Quân trầm mặc tự hỏi.
“Meo Meo, cô ấy –”
“Không được gọi nó như vậy! Em gái tôi
có tên họ! Ai cho cậu gọi nhũ danh của nó?” Lúc này Lã Nho Hạo mới thật
sự nổ tung, giận đến đập bàn đứng dậy, “Tôi đã hỏi qua, nó nói là các
người tình cờ gặp nhau, sau đó nó bắt đầu theo đuổi cậu. Tân Mạn trẻ
người non dạ, thường hay làm liều còn không nói, không lẽ cậu cũng phát
điên theo nó hay sao? Chỉ cần có phụ nữ đưa lại thì ngay cả là ai cậu
cũng không cự tuyệt sao?”
Tuy rằng biết lúc này câm miệng là trên
hết, đáp lại sẽ chỉ làm tình huống càng tệ hơn, nhưng Chúc Bỉnh Quân vẫn không nhịn được.
“Cô ấy không có theo đuổi em.” Chúc Bỉnh Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của Lã Nho Hạo, giọng
điệu như đinh đóng cột.
Gân xanh trên trán Lã Nho Hạo đang nổi
lên, giận tới cực điểm, lại ngược lại đè thấp tiếng nói, mang theo một
loại khủng bố vô cùng. “Ý cậu là cậu chủ động theo đuổi ?”
Nên nói thế nào đây? Quả thật không phải Chúc Bỉnh Quân muốn qua lại với cô ấy như thói quen ngày thường, thậm
chí, anh còn từng cự tuyệt. Nhưng chính anh cũng rõ, cự tuyệt là bởi vì
anh sợ mình rất nhanh sẽ dừng chân lại, hơn nữa –
Hơn nữa, nếu ngay cả anh cũng bỏ đá xuống giếng(thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại), trốn tránh trách nhiệm thì Lã Tân Mạn sẽ còn thảm hơn!
Cho nên, anh gật đầu khẳng định. “Là em theo đuổi cô ấy.”
“Tôi quá thất vọng về cậu rồi.” Lã Nho
Hạo lãnh khốc nói: “Em gái tôi đầu óc không thông minh, nông cạn, chỉ
nhìn bề ngoài thì không nói, nhưng cậu đã chơi nhiều năm như vậy thế mà
cũng bị diện mạo nó hấp dẫn sao? Cậu cũng không lựa chọn sao? Có ngốc
bao nhiêu cũng không sao, chỉ cần xinh đẹp là được rồi sao, dù sao cũng
chỉ là chơi một chút mà thôi có phải không?”
Chúc Bỉnh Quân nhíu mày, anh không đồng ý cũng không tán thưởng cách nói như vậy. Huống chi, Lã Tân Mạn cũng
không ngốc một chút nào. Có thể nhiều lần tránh được Lã chủ nhiệm, đến
bệnh viện gặp anh, cũng có thể cẩn thận thu thập tin tức, vào lúc thích
hợp “tình cờ gặp” anh, ở nơi phức tạp như hộp đêm mà vẫn đi lại tự
nhiên, nguyên vẹn trở ra…… nếu ngu ngốc làm sao mà làm được như vậy? Lã
chủ nhiệm có phần quá coi thường em gái mình rồi.
Lã Nho Hạo thấy vẻ mặt anh không cho là
đúng, càng phát ra phẫn nộ, chỉ vào tập hồ sơ trên bàn, trầm giọng chất
vấn: “Hơn nữa nói đến cái này, cậu còn nhớ năm đó đã đồng ý với tôi cái
gì hay không ?
Nhớ năm đó, cũng ở trong văn phòng chủ
nhiệm, đã từng có tình cảnh tương tự, chẳng qua lúc ấy Lã Nho Hạo chính
là bác sĩ chủ trị, vì đàn em cũng là cấp dưới Chúc Bỉnh Quân ra mặt
nghĩa khí.
“Thành tích ở trường của bác sĩ Chúc vô
cùng ưu tú, khi thực tập biểu hiện cũng rất tốt, chỉ là……” Chủ nhiệm
khoa lúc đó vuốt cằm, vẻ mặt rất do dự nói: “Ở phương diện khác dường
như…… rất được hoan nghênh, rất sôi nổi một chút.”
Chủ nhiệm già nói chuyện rất khách khí
khéo léo, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng, đều
là vì hôm trước Chúc Bỉnh Quân mới gây ra một sai lầm lớn, cho nên khi
dự thi vào bổn viện mọi người không ai muốn nhận.
Sai lầm đó chính là, trong lúc anh thực
tập lại quen với con gái giám đốc bệnh viện. Đoạn quan hệ này cuối cùng
làm xôn xao dư luận, thiên kim của Đổng sự kiêu căng chẳng những vì việc tình nhân cãi nhau mà mấy lần đại náo phòng trực ban, thậm chí còn có ý định tự sát, may mắn uống thuốc ngủ liều không mạnh, sau khi đưa đi cấp cứu cũng không còn đáng ngại. Nhưng mà lão Đổng sự rất tức giận!
Tin tức rất nhanh truyền khắp bệnh viện, không có một khoa nào dám nhận Chúc Bỉnh Quân — ai muốn rước họa vào người a ?!
Sau đó là Lã Nho Hạo đứng ra bảo đảm. Lã Nho Hạo chẳng những là đàn anh ở học viện Y của Chúc Bỉnh Quân, mà còn
là tiền bối của đội bóng bầu dục thời trung học, đại học. Anh như đinh
đóng cột cam đoan với cấp trên: “Hành vi của cậu ấy từ nay sẽ do tôi phụ trách theo dõi, tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự phát sinh lần
nữa!”
Còn kèm theo một tờ giấy cam kết, muốn
Chúc Bỉnh Quân kí tên đồng ý, cam đoan không liên quan bất cứ chuyện gì
với nhân viên trong bệnh viện nữa — bao gồm cả người nhà của họ — cũng
không có khúc mắc về chuyện tình cảm, nếu vi phạm, anh phải lập tức cuốn gói lên đường, hơn nữa chi nhánh của bổn viện cũng vĩnh viễn không
tuyển dụng anh!
Có cam đoan của Lã Nho Hạo, hơn nữa biểu hiện của Chúc Bỉnh Quân thật sự ưu tú, ông chủ nhiệm cũng cố mà thu
nhận anh. Sau đó, Chúc Bỉnh Quân quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, từ đó về sau, bất kể có bao nhiêu bác sĩ, y tá thậm chí là bệnh nhân hay
người nhà của họ tỏ ý có tình cảm với anh, anh đều cẩn thận duy trì
khoảng cách thích hợp mà khách khí. Muốn chơi, đều chơi ở bên ngoài.
Không ngờ gió êm sóng lặng được vài năm, thế mà anh vẫn để xảy ra chuyện! Hơn nữa, đối tượng để xảy ra chuyện
lần này lại còn trực tiếp liên quan đến Lã Nho Hạo, người năm đó đã ra
mặt cho anh.
Tình huống, còn có thể càng tệ hơn không?
“Nói cho rõ ràng. Cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc là cậu chủ động hay là em gái tôi chủ động?”
Lã Nho Hạo vẫn đang làm một cái đấu
tranh cuối cùng, “Nếu đúng như Tân Mạn nói, từ đầu tới cuối cậu đều
không biết chuyện, như vậy công việc của cậu vẫn có thể như trước, tôi
không phải người không biết phân biệt phải trái, tôi cũng tin tưởng cậu, sẽ còn xin lỗi cậu, là tôi quản lý em gái mình không tốt.”
Chỉ cần thừa nhận như vậy là được. Chỉ
cần nói mình không biết chuyện là được rồi. Như vậy tất cả trách nhiệm
đều ở trên người Lã Tân Mạn, anh chỉ là người vô tội bị hại……
Nhưng anh không có cách nào nói dối. kỳ thật lúc anh biết tên cô, cũng biết cô là ai rồi.
“Từ đầu tới cuối em đều biết chuyện.”
Chúc Bỉnh Quân thản nhiên nói, “Tuy rằng chủ nhiệm không nói nhưng bọn
em đều biết chuyện chủ nhiệm có em gái; Hơn nữa, đàn chị Giai Cần cũng
từng nhắc đến Tân Mạn một hai lần.”
Huống chi, anh đã sớm hoài nghi, Lã Tân
Mạn đối với bệnh viện rõ như lòng bàn tay, hơn nữa họ “Lã” cũng không
quá phổ biến, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy ? Chỉ cần âm thầm điều
tra một chút, muốn biết được sự thật cũng không phải quá khó.
Chỉ là Chúc Bỉnh Quân cũng không vạch trần ra.
Rõ ràng là biết, lại vẫn đem tiền đồ của chính mình vứt bỏ, còn quay lưng với sự tín nhiệm của cấp trên, đơn
giản là sự đơn thuần ngọt ngào của cô ấy có lực hấp dẫn quá mạnh mẽ, anh không có cách nào mà chậm rãi đi về phía cô –
Không phải chưa từng đấu tranh, không phải chưa từng có do dự, chỉ là……
Không khí trong văn phòng lâm vào trầm mặc lạnh lẽo, ngay cả Lã Nho Hạo cũng không thể mở miệng.
“Tôi nhìn lầm cậu rồi.” Cuối cùng Lã Nho Hạo mở miệng, mang theo một loại đau lòng cùng thất vọng khôn kể.
Chúc Bỉnh Quân như bị hung hăng đâm một nhát. “Chủ nhiệm –”
“Cậu đi ra ngoài đi”. Có mắng cũng không để làm gì nữa. Lã Nho Hạo mệt mỏi ngồi trở lại ghế, lau mặt. Lã Nho Hạo luôn luôn kiên cường hung hãn, trong nháy mắt lại giống như già đi vài
tuổi.
Chúc Bỉnh Quân cũng không hỏi gì về tiền đồ, hay công việc của anh…… giờ phút này, anh chỉ quan tâm một việc.
“Tân Mạn cô ấy…… có khỏe không? Xin chủ
nhiệm đừng trách cứ cô ấy, đây cũng không phải lỗi của cô ấy.” Đều do
anh đi. Nữ sinh nhỏ yểu điệu yếu ớt như cô làm sao chịu nổi cuồng mắng
của chủ nhiệm như vậy? Vừa nghĩ đến liền đau lòng.
Nước mắt của cô như là axit cực mạnh,
nhẹ nhàng một hai giọt cũng có thể làm ngực anh như bị ăn mòn thành hai
cái động lớn, đau đến tận xương.
“Chúng tôi muốn đưa nó xuất ngoại.” Lã
Nho Hạo ngắn gọn nói, hai đạo ánh mắt sắc bén như dao bắn về phía anh,
giống như có thể bắn thủng anh, “Rời xa người giống như cậu vậy.”
Chúc Bỉnh Quân hít một hơi, tiếp được một kích thật mạnh này. Anh gật gật đầu, im lặng xoay người, rời khỏi văn phòng chủ nhiệm.
Dáng người gầy gò phóng khoáng vẫn giữ
vững thẳng tắp như trước, chậm rãi đi qua hành lang. Bất kể người bên
ngoài nhìn thế nào cũng tuyệt đối nhìn không ra bản thân anh đã bị trọng thương, trong chỗ sâu của thân thể như là chứa một cái động lớn, đang
từ từ, từ từ chảy máu –
Từ nhỏ đến lớn, Lã Tân Mạn bị anh trai mắng, chọc anh trai tức giận qua vô số lần, nhưng lần này là nghiêm trọng nhất.
Anh trai cô không mắng cô cũng chứng minh rằng, anh trai cô hoàn toàn không để ý tới cô.
Cho dù cùng ở dưới một mái nhà, Lã Nho
Hạo vẫn luôn xem em gái như không khí, coi như không nhìn thấy. Ngay cả
Lã Tân Mạn nói chuyện, chào hỏi anh thì anh cũng làm như không nghe
thấy, mặt vốn đã nghiêm túc lại càng giống như một khối sắt, cho dù ông
bà Lã gia tự mình tới khuyên cũng đều vô dụng.
Lã Tân Mạn càng giống con chuột nhỏ, ở
nhà đều chỉ dám trốn trong phòng, im hơi lặng tiếng, gần như là biến mất trên thế giới, tự khép kín đến tất cả mọi người đều không nhìn thấy.
Cuối cùng là nhóm đàn em của cô đã bố trí ổn thỏa tất cả, dám bắt cóc cô ra ngoài.
“Đàn chị Meo Meo, chị cũng sắp xuất
ngoại rồi, chẳng lẽ không muốn nắm lấy cơ hội này tranh thủ hội họp với
bọn em sao?” Một đàn em làm nũng nói, biết lòng của đàn chị này rất mềm, sợ người ta cầu xin, cầu cái gì cô ấy cũng đều đồng ý. Nên các cô nắm
chắc nhất định có thể cầu được đàn chị Meo Meo đi ra ngoài du ngoạn.
“Đúng vậy đúng vậy, đàn chị, chúng ta đi lên núi ngâm suối nước nóng nha! Khách sạn rất khá, chị nhất định sẽ
siêu thích…… Bọn em đã đặc biệt đặt trước, chuẩn bị món quà để tiễn
chị!”
Nghe thấy vậy, Lã Tân Mạn liền cảm động
đến sắp rớt nước mắt.Nhưng thật kỳ lạ, gần đây dường như cô đã đánh mất
khả năng rơi nước mắt, cùng lắm là trong lòng rất đau rất đau, nhưng ánh mắt cũng là như vậy.
Cho nên cô mới cùng nhóm đàn em ra ngoài chơi. Một đám cô gái vui vẻ đến vùng núi có khách sạn tên là Ôn Tuyền, ở đồi núi quanh co, trong khí nóng mờ mịt hưởng thụ ngâm nước nóng, phòng lớn siêu thoải mái, đồ ăn vặt ngon, điên cuồng cười đùa.
Lúc trước khi nhóm đàn em biết chuyện cô tiếp cận Chúc Bỉnh Quân, cũng đã nhiệt tình giúp đỡ, có điều lần này
chị em tụ hội du lịch lại không có ai hỏi nhiều một câu.
Là quan tâm sao? Trong lòng Lã Tân Mạn ê ẩm suy nghĩ, nhóm đàn em đáng yêu này là những người đã tạo nên những
hồi ức vui vẻ rực rỡ nhất trong trí nhớ thời tuổi trẻ của cô. Gia đình
cô – phải nói là anh trai cô — đã quyết định muốn đưa cô đi Mỹ, trước
tiên học ngôn ngữ, rồi chuyển lên đại học, sắp tới chia ly Lã Tân Mạn
thật sự rất luyến tiếc.
“Đàn chị Meo Meo, chúng ta đi ngắm sao
được không?” Ăn cơm tối xong, vốn muốn thu quân trở về phòng xem tivi,
tiếp tục tán gẫu, không ngờ đám đàn em lại kích động đề nghị, “Trên núi
có thể nhìn thấy thật nhiều sao nha, nói không chừng còn có thể nhìn
thấy sao băng cầu nguyện, đi thôi!”
Lã Tân Mạn có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời đã tối, nhưng tầng mây rất dày, như vậy có nhìn thấy không?
“Đi thôi đi thôi, nhất định có thứ tốt có thể xem!”
Dưới sự kiên trì của đám đàn em, Lã Tân
Mạn cũng không nhiều lời, chỉ dịu dàng đồng ý. Một đám cô gái từ cửa
khách sạn đi ra, từ đường bộ đi xuống, dọc theo đường đi nói nói cười
cười, khiến cô hoàn toàn không sinh nghi gì –
Mãi đến khi các cô đi tới gần công viên nhỏ ở giữa sườn núi.
Công viên nhỏ này thật sự là rất nhỏ,
chỉ có mấy bàn ghế đá, gần đó có đại thụ bao quanh. Có một chiếc xe đứng ở xa hơn một chút, có một người đứng ở bên cạnh xe nhìn về phía bên
này.
Người kia, thân hình thon dài phóng khoáng, cho dù dưới ngọn đèn đường yếu ớt, cô cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.
Là Chúc Bỉnh Quân.
“A! Thực khéo, là bác sĩ đẹp trai nha!”
Nhóm đàn em giả bộ há miệng giật mình thật sự giả đến không chịu được,
nhưng các cô đều ra sức diễn “Sao có thể gặp được ở đây thế này ? Rất
bất ngờ nha!”
Lã Tân Mạn vừa thấy, lập tức xoay người
muốn đi, còn nhỏ giọng oán trách: “Là các em đã sắp xếp trước phải
không? Sao không nói với chị ?”
“Nói với chị thì không còn bất ngờ rồi.” Khuôn mặt tươi cười hì hì trả lời, “Đàn chị, bác sĩ đẹp trai đặc biệt
liên lạc với bọn em nha, người ta có lòng muốn gặp mặt chị một lần như
vậy, ít nhất chị cũng đi qua nói một hai câu đi.”
“Đúng a, em cũng siêu cảm động, nếu anh ấy là tới tìm em, em đã nhào qua rồi!”
Các cô đều là nữ sinh trẻ tuổi, sẽ bị
những hành động lãng mạn làm mê đảo, hơn nữa nhân vật thể hiện sự lãng
mạn lại đẹp trai như vậy, khó trách người người đều quỳ gối dưới chân
anh!
Nhưng sự thật tàn khốc là, bọn họ không nên gặp lại.
“Tân Mạn.” Chúc Bỉnh Quân gọi cô lại, đi nhanh tới.
Cô chần chừ quay đầu. Một thời gian không gặp, không biết có phải ảo giác không, anh dường như gầy hơn.
“Ồ ồ! Đàn chị, anh ta biết tên chị nha.”
“Vậy anh ta có biết anh của chị là……”
Chúng đàn em líu ríu, tranh nhau mở miệng.
“Các tiểu thư, phiền các cô có thể cho
chúng tôi một chút không gian riêng tư được không?” Chúc Bỉnh Quân lịch
sự nói với nhóm người giúp đỡ. Anh vốn tưởng phải “qua ngũ quan, trảm
lục tướng*” mới có thể gặp được Lã Tân Mạn, không ngờ rằng vừa liên lạc
đã được chấp thuận, các nữ sinh chỉ một tiếng liền đồng ý muốn giúp sắp
xếp việc này.
*qua ngũ quan, trảm lục tướng: qua năm cửa, chém sáu tướng.
“Được được được, không thành vấn đề!”
“Bọn này lập tức đi ngay!”
Nói xong, nhóm đàn em cười toe toét, thật sự biết ý mà nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, quay về khách sạn.
Lã Tân Mạn cũng rất muốn đi, nhưng hai chân lại như là mọc rễ, căn bản là bất động.
Nhưng cô cũng không hề giống như trước
đây, mạnh dạn chuyên chú nhìn anh nữa, giờ phút này cô chỉ cúi đầu nhìn
mũi chân mình, cũng không nhúc nhích, mãi đến khi một đôi chân khác xuất hiện trong tầm nhìn.
Không dám nhìn. Mặt mày ngũ quan của anh rất đẹp, cặp mắt kia sẽ phóng điện. Cô không thể lại nhìn, không thể lại thích nữa.
“Meo Meo.” Anh đến gần, giọng nói cũng mềm mại hơn, làm một bên tai của cô dần dần nóng lên, ngứa ngáy.
Thấy cả người cô cứng đờ, Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cảm giác được cô hơi hơi phát run.
“Chúng ta…… không nên gặp mặt, em cũng không muốn gặp lại anh.” Cô chậm rãi, gian nan nói.
“Meo Meo, em nhìn anh đi.” Anh vẫn nói thực dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con.
Cô không nói, cũng không chịu ngẩng đầu.
Còn muốn nói cái gì nữa? Lúc trước đã bị anh rành mạch cự tuyệt. Hơn nữa là anh nói không thể tiếp tục nữa, thế
mà bây giờ lại muốn cái gì?
Nếu là cô gái mạnh mẽ quả quyết một
chút, đại khái đã hung hăng dùng lời mà anh đã từng nói quăng trả lại
cho anh, hoặc là quay đầu bước đi, nhưng Lã Tân Mạn không làm được, cô
căn bản không động đậy.
Cô chính là yếu đuối như vậy, cho nên
toàn thế giới đều cảm thấy cô vô dụng, anh cô luôn lo lắng thất vọng,
đại học cũng học không xong –
“Nghe nhóm đàn em của em nói, hai tuần
nữa em sẽ xuất ngoại? Định đi đâu?” Anh thật sự là cao thủ tán tỉnh, nhẹ giọng hỏi bên tai cô. Tuy rằng không phải đứng quá gần, nhưng đã thành
công làm cho cô mặt đỏ tim đập.
“Mỹ, nước Mỹ, trường học là anh em tìm.”
Tất cả đều do Lã Nho Hạo sắp đặt, cô không dám nói không.
“Em đi một mình sao?” Thấy cô gật đầu, Chúc Bỉnh Quân nói: “Như vậy, trong nhà yên tâm được sao?”
Cô đau khổ cười, “Nếu là bình thường thì sang năm em cũng tốt nghiệp đại học rồi. Hàng năm đều có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học ra nước ngoài nghiên cứu, vì sao…… em không thể đi?”
“Không phải không thể đi, mà là……” Anh
dừng lại, ngón tay dài nhẹ nhàng cuốn tròn tóc sau lưng cô, động tác vô
cùng thân thiết, “Mà là, một cô gái nhỏ nũng nịu như em, một mình đến
nước Mỹ du học, sinh hoạt, sẽ làm người ta không nỡ.”
Anh không nỡ sao? Vì sao lại dùng động
tác cùng giọng nói dịu dàng như thế? Lần trước khi gặp mặt người đoạn
tuyệt là ai? Huống chi phiền phức của bọn họ còn chưa đủ nhiều sao? Tối
hôm anh trai cô chất vấn, cô cũng đã nói rất rõ ràng, nếu nói là Chúc
Bỉnh Quân đến trêu chọc cô, anh sẽ có kết cục thật thảm –
Chuyện anh lưỡng lự cùng từ chối cũng có thể tha thứ. Vì anh không biết chuyện gì nha, mọi việc đều phải trách
cô, cũng không sao; nhưng mà, cũng không thể để cô tan nát cõi lòng im
lặng mà rời đi được sao?
Lần đầu gặp mặt, liền đủ làm cho cô phấn đấu quên mình, mà lần cuối lại dịu dàng, là muốn làm cho cô vạn kiếp bất phục sao ?
“Em…… cần phải trở về. Đám đàn em…… đang đợi em.” Trăm ngàn lời nói đến cuối cùng lại thật sự không biết phải
nói gì, cô đành nói như vậy.
“Sẽ không, anh đã nói với các cô ấy
rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, “Lã chủ nhiệm chửi mắng rất hung dữ phải không? Em có khóc nhiều hay không? Thực xin lỗi –”
Cô lắc đầu, “Không phải lỗi của anh.Thật sự anh không cần xin lỗi, là em mới phải…… mới phải nói xin lỗi anh, đã gây cho anh rất nhiều phiền toái. Anh của em anh ấy…… không có đối với
anh như vậy chứ ?
Chúc Bỉnh Quân mỉm cười, không nói nhiều về tình cảnh của mình.
“Ngày nào em đi? Anh có thể tiễn em không?”
Nghe Chúc Bỉnh Quân nói như vậy, sắc mặt Lã Tân Mạn càng trắng.
Người nhà cô nhất định sẽ đưa cô ra sân bay, đến lúc đó gặp mặt, nói không chừng anh cô sẽ tức giận đến ra tay đánh anh!
“Vì sao lại muốn như vậy?” Cô không dám tin mà hỏi, “Không phải là anh…… không muốn gặp lại em nữa sao?”
Anh chỉ nói là không thể tiếp tục nữa,
chứ chưa từng nói rằng không muốn gặp lại cô. Đương nhiên vào lúc thế
này dù giải thích nhiều nữa cũng chỉ là phí thời gian, nên anh chỉ ôn
hòa nói: “Không vì sao cả, anh chỉ là muốn tiễn em một đoạn đường mà
thôi.”
“Nhưng mà em không cần.”
Cuối cùng cô cũng nhìn anh, đôi mắt to chớp cũng không chớp, ngập nước nhìn lướt qua.
Sau đó, cô rời đi.
Ngày Lã Tân Mạn rời khỏi, đội ngũ đưa tiễn rất long trọng.
Ông bà Lã gia, anh hai, chị dâu tương
lai đều trình diện cũng không nói, tất cả thành viên trong nhóm đàn em
cũng kéo đến. Ở sân bay quây chung quanh Lã Tân Mạn, chốc lát thì dặn dò giấy chứng minh, vé máy bay phải giữ kĩ, chốc lát lại dặn đừng quên sau khi xuống máy bay phải lập tức gọi điện báo bình an, tíu ta tíu tít dặn dò.
Mà cô chỉ nhu thuận mỉm cười, yên lặng nhận yêu thương của người nhà, quan tâm của tất cả bạn bè.
Lã Nho Hạo vẫn không mở kim khẩu. Tuy
rằng mọi việc đều nằm trong khống chế của anh nhưng anh vẫn không có bộ
dáng vui vẻ. Ông bà Lã gia hỏi anh mấy lần, anh cũng không chịu giải
thích, chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh dọa người.
Sự thật là, trong lòng anh đang có lo lắng.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này,
biểu hiện chia tay của Lã Tân Mạn cùng Chúc Bỉnh Quân đều rất bình
thường, tốt đẹp. Dưới sự đốc thúc của anh, mỗi ngày Lã Tân Mạn đều ngoan ngoãn học tiếng Anh, tra các loại tư liệu về trường học và cuộc sống ở
nước ngoài, đối với việc bị ra nước ngoài du học cũng không có dị nghị.
Mà Chúc Bỉnh Quân còn lại, tuy rằng xác định mình sẽ không được làm
tiếp, nhưng mỗi ngày vẫn như cũ nghiêm túc chẩn bệnh, tăng ca, đọc sách, viết luận văn báo cáo cũng đều giao lên đúng giờ. Trận sóng gió ồn ào
trước đó tựa như hoàn toàn lắng xuống, không có dấu vết thuyền đi qua.
Nhưng Lã Nho Hạo không phải ngu ngốc,
anh cũng xem như là nhìn thấy quá trình hai người kia lớn lên, sẽ không
bị sự yên ổn bề ngoài lừa gạt, liền xem nhẹ dấu vết để lại.
Chúc Bỉnh Quân rất bình thản, hơn nữa hai ngày nay đều xin phép nghỉ.
Anh không cho là lá gan Chúc Bỉnh Quân
lớn đến nỗi lại trực tiếp khiêu khích, dám vào thời điểm này xuất hiện
để tiễn Meo Meo, có lẽ chỉ là trùng hợp nghỉ mà thôi, tất cả đều là
trùng hợp –
Chỉ có điều anh cũng không tin tưởng
loại chuyện trùng hợp này. Dựa vào hiểu biết của anh đối với Chúc Bỉnh
Quân, cậu đàn em này rõ ràng nhìn như hờ hững bất cần, nhưng trong lòng
rất khó lay chuyển, trước kia ở đội bóng chính là cầu thủ tiến công luôn cố chấp và khó chơi nhất, khi đã hạ quyết tâm thì không ai ngăn được.
Cho nên Lã đại ca liền giống như diều
hâu nhìn quét bốn phía, đề phòng mọi lúc, hung dữ trừng to mắt nhìn mỗi
một người con trai trẻ tuổi khả nghi. Đường đường là một chủ nhiệm khoa
lại giống như nhân viên bảo an, làm cho tinh thần mọi người đều thực
căng thẳng.
Mãi đến khi sắp tiễn Lã Tân Mạn vào khu
vực cấm, đột nhiên có một đàn em thở dài nói: “Sau khi đàn chị Meo Meo
rời khỏi, anh Lã nhất định sẽ rất cô quạnh.”
Người nhà họ Lã đều giống như bị thiên lôi đánh tới mà nhìn cái đàn em kia.
Đưa quân ngàn dặm cũng đến lúc phải từ
biệt. Lúc cô sắp đi vào, nhóm đàn em còn lấy ra một cái túi đầy đã sớm
chuẩn bị trước, dặn dò nói phải lên máy bay mới được mở ra xem — bằng
không sợ đàn chị Meo Meo sẽ đột nhiên đổi ý, lại quay trở lại — sau đó,
Meo Meo cười vẫy tay tạm biệt.
Lã Tân Mạn cố nén nước mắt, từ đầu tới
đuôi cũng không khóc, thầm nghĩ để mọi người nhìn cô lúc rời đi là mang
theo tươi cười. Một mình đi vào khu vực cấm, không hề ngoảnh đầu lại.
Đi qua các cửa kiểm tra, cô chậm rãi đi
đến phía cửa đăng ký của mình. Tất cả đều như đang nằm mơ, cô một mình
đeo túi, mang theo tình cảm của nhóm đàn em, từ nay về sau sẽ bắt đầu
cuộc sống một mình sao?
Cô có thật sự làm được không?
Ở phòng chờ máy bay, cô tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, không nhịn được mà mở túi ra.
Bên trong được bỏ vào đồ ăn vặt, bánh
bích quy, mứt hoa quả, sôcôla…… thậm chí còn có một hộp cánh gà sốt! Còn có một quyển lịch tháng thật dày cũng nhét bên trong đó.
Vừa mở ra, nước mắt Lã Tân Mạn nhịn đã lâu đột nhiên tuôn ra.
Thì ra lịch tháng là các cô ấy tự làm
thủ công, mỗi tháng đều dán một bức ảnh chụp khác nhau, còn có chú thích ở dưới. Nơi các cô đã cùng nhau chơi đùa, trường học, sân bóng, nhà
hàng, vườn bách thú…… Tất cả đều tràn đầy hồi ức –
“Lễ vật rất dụng tâm, thật sự là bạn tốt.” Đột nhiên, tiếng nói dịu dàng vang lên bên cạnh cô.
Lã Tân Mạn chấn động, đột nhiên ngẩng
đầu, trong tầm nhìn mơ hồ hiện ra khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt hoa
đào rất đẹp, đang hàm chứa ý cười nhìn cô.
Anh, sao anh lại ở đây?!
“Anh nói sẽ đến tiễn em.” Anh vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ngốc nhìn anh, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đây hết thảy đều rất không thật.
Mà ánh mắt dường như là ngưng lại, dừng
tại sườn mặt tuấn mỹ của anh, trong tiềm thức dường như biết rằng sẽ
phải thật lâu, thật lâu không thấy được anh, cho nên muốn nhìn bộ dáng
anh lâu một chút.
Chúc Bỉnh Quân thì là tự tại chuyển
người sang, tùy tay cầm quyển lịch tháng thủ công thật dày kia. Lật ra
phía sau thấy ảnh chụp hôm trước khi các cô đi lên núi ngâm suối nước
nóng, bên trong có ảnh cô bị chụp lén, thay thành áo tắm, khuôn mặt ngâm trong nước nóng làm hồng toàn bộ ảnh chụp.
Đó hẳn là sau khi gặp mặt anh xong,
khuya hôm đó đã chụp. Mặc dù cô đang mỉm cười nghe đàn em bên cạnh nói
chuyện nhưng ánh mắt trống trơn, cả người đều giống như đã đi vào cõi
thần tiên.
Cô luôn như vậy, cho dù ở bên trong náo
nhiệt vẫn luôn luôn có một loại khí chất thiên sứ đặc thù, giống như có
một phần không thuộc nhân gian hồng trần vậy.
“Có thể cho anh cái bức ảnh này không ?”
Chỉ hỏi cho có lệ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dùng một chút lực, gỡ bức ảnh kia lên. Cô trơ mắt nhìn anh cất
bức ảnh vào túi áo trước ngực.
Lã Tân Mạn đột nhiên chịu đựng đã đủ.
“Anh đừng như vậy nữa được không?” Tạp
âm của cô run run, “Không phải đã nói không muốn tiếp tục nữa sao? Không phải đã từ chối tôi rồi sao? Vì sao cứ một lần rồi một lần xuất hiện?
Là đang đùa bỡn tôi sao?
Anh quay đầu, yên lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.
Một tiểu công chúa chỉ vì một khối bánh
ngọt dâu tây thơm ngon, một cái hôn nhẹ vô cùng thuần khiết, liền cười
đến rất ngọt, rất vui vẻ đi nơi nào rồi?
Vì sao anh và cô lại không có kết cục
tốt đẹp như hoàng tử và công chúa? Mà là công chúa phải để lại tóc dài
làm dây thừng chạy khỏi tháp cao, mà hoàng tử sau khi phải đẫm máu giết
rồng mới có thể hạnh phúc mãi mải về sau sao ?
Tháp cao là thành lũy mà người anh luôn
hao tâm tổn trí xây dựng sao ? Ác long là đàn anh mà anh tâm phục cùng
kính ngưỡng, người từ trước tới nay bồi dưỡng đề bạt anh, vừa là thầy
vừa là bạn kia sao ?
Sau một hồi rất lâu, Chúc Bỉnh Quân mới
nhàn nhạt mở miệng, “Anh chỉ là…… muốn nói với em một tiếng bảo trọng,
chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cho nên, anh tiêu tiền mua vé máy bay.
Từ trước lúc bọn họ đến sân bay liền vào khu vực cấm, ở phòng chờ máy
bay chờ cô, chỉ vì để tránh mọi người — tránh Lã Nho Hạo — sau đó, có
thể cùng cô nói thêm mấy câu.
“Tôi không hiểu.” Cô thật sự nghi hoặc, “Vì sao anh phải làm như vậy?Tôi nghĩ rằng…… “
“Anh không thích hợp với em.” Anh ngốc
giải thích, “Nhưng đó không có nghĩa là anh không thích em. Meo Meo, như vậy…… đối với em có vẻ tốt hơn.”
Đây đã là anh thổ lộ trực tiếp rõ ràng
nhất rồi. Nhìn anh như tay chơi phong lưu phóng khoáng, nhưng cũng là
người đem tâm ý cất giấu chỗ sâu nhất, tuyệt không dễ dàng nói ra miệng.
Nhưng Lã Tân Mạn nghe xong, chính là mỉm cười. Tươi cười chua xót.
“Cho nên, vì tốt cho tôi sao?” Cô hỏi
lại, “Các người đều là vì tốt cho tôi, thế nhưng, rốt cuộc thế nào mới
gọi là tốt? Là tốt nhất đối với các người hay là tốt nhất đối với tôi?”
Cô quả thật không ngu ngốc, chỉ là dịu dàng thuận theo, anh là một lần duy nhất cô đã lớn mật diễn xuất trật đường ray.
Nhưng mà, kết cục cũng rất không thú vị, hơn nữa còn đả thương người.
“Tôi thật sự phải đi, tạm biệt.” Cô
không muốn, cũng không có biện pháp nói thêm nữa. Còn đứng ở bên cạnh
anh, cô sợ chính mình lại dâng lên hy vọng khao khát xa vời vô dụng,
muốn ngả vào lòng anh làm nũng, muốn gả cho anh, nghĩ tới cuộc sống gia
đình ngọt ngào……
Cứ như vậy đi.
Đứng dậy, cô vác đồ đạc của mình trên lưng cùng với túi đầy, nắm chặt lịch tháng trong tay, kiên quyết đi về phía cửa đăng ký.
Chúc Bỉnh Quân im lặng nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ của cô ngày cảng đi xa, biến mất sau cửa đăng ký.