Mịch Tiên Lộ

Chương 23: Thái Hư Môn



Trong quá trình chiến đấu giữa hai bên, liên tiếp có nhiều tiếng vang cực lớn phát ra. Triệu Địa sợ những tiếng vang này sẽ hấp dẫn những tu sĩ khác đến, không dám dừng lại lâu, vội vàng tháo túi trữ vật bên hông hai cỗ thi thể xuống, đồng thời còn thu hồi Ngọc Sơn ấn cùng Kim Tuyến Mâu dưới đất, sau đó tiện tay xuất ra hai đạo hỏa cầu thiêu hai thi thể hóa thành tro bụi.

Triệu Địa sửa sang dấu vết đánh nhau trên thân mình, sau khi thu hết pháp khí vào túi trữ vật bèn dốc hết toàn lực chạy như bay về phía Tây. Có Bách Vũ ngoa trợ lực, lúc này tốc độ của hắn không hề kém hơn tuấn mã chút nào, chỉ sau hai canh giờ ngắn ngủi, hắn đã chạy ra xa hơn một trăm dặm, rời khỏi Lưu Vân Sơn mạch.

Chuyện mà Triệu Địa không ngờ là sau khi hai người này biến mất ở Lưu Vân sơn mạch, tu sĩ Luyện Khí kỳ như nổ tung. Lời đồn trong Lưu Vân phường thị rằng phu phụ Bạch Vân Song Sát biến mất đã lâu trên Tu Tiên Giới, quá nửa là đã mất mạng. Nhưng cũng không có tin tức xác thực truyền ra, rốt cục là do tông môn nào giết chết.

Một số tu sĩ suy đoán đủ điều, có lẽ là phu phụ hai người này đã đắc tội với vị tiền bối Trúc Cơ kỳ nào đó cố ý giấu mình, mới bị người xóa sổ khỏi Tu Tiên Giới. Bằng không với thần thông cùng tiếng xấu của hai người bọn chúng, gặp phải tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp cho dù không địch lại cũng không tới nỗi không thể trốn thoát.

Cù châu nằm ở cực Tây Kim Diễm quốc, giáp giới với Ô Lân quốc, là châu quận có diện tích lớn nhất Kim Diễm quốc, nhưng dân số lại đứng hàng cuối trong mười ba châu quận. Đây là bởi vì lãnh địa Cù châu cơ hồ toàn là núi cao hồ lớn, ruộng đất có thể cung cấp trồng trọt cũng rất ít.

Sở dĩ gọi núi cao hồ lớn, chính là chỉ Khuông Lư Sơn mạch cùng Hắc Thủy hồ.

Nếu như nói Khuông Lư Sơn mạch chẳng qua là đặc biệt cao lớn hiểm trở, phong cảnh dị thường xinh đẹp mà thôi, ở những địa phương khác cũng có thể tìm được núi cao trùng điệp tương tự, cũng không coi là quá mức kỳ lạ. Nhưng Hắc Thủy hồ nằm sát với Khuông Lư Sơn mạch lại là cảnh sắc độc nhất vô nhị ở Cù châu. Phần lớn du khách tới Cù châu đều là vì Hắc Thủy hồ mà tới.

Hắc Thủy hồ được xưng rộng hơn ba ngàn dặm, nước trong hồ hết sức đặc biệt, có màu đen sẫm, từ xa nhìn lại giống như một chiếc nghiên mực đen nhánh, cho nên mới có tên Hắc Thủy hồ.

Nước trong Hắc Thủy hồ chứa mỏ muối có nồng độ cực cao, độ mặn nước hồ rất lớn. Nếu có người nhảy xuống hồ sẽ không bị chìm xuống, mà sẽ nổi lên mặt giống như rong cỏ. Ngoại trừ chuyện này ra, nước Hắc Thủy hồ ấm áp bốn mùa không đổi, lúc nào cũng là nước ấm, cho dù trời bão tuyết cũng là như vậy.

Tính chất nước kỳ lạ như vậy đương nhiên thu hút không ít du khách tới đây du ngoạn, nhưng cũng chỉ có thể ở bên ngoài Nam Hắc Thủy hồ chừng mười mấy dặm mà thôi. Nếu tiến sâu vào phía Bắc Hắc Thủy hồ, sẽ gặp phải sương mù càng ngày càng dày đặc. Đến sâu trăm dặm, sương mù dày tới nỗi gần như không nhìn thấy gì, rất dễ bị lạc phương hướng.

Có tin đồn rằng nếu thường xuyên ngâm mình trong Hắc Thủy hồ sẽ sinh ra tác dụng tẩy tủy dịch cân, kéo dài thọ mệnh. Cũng có lời đồn trong Hắc Thủy hồ có rất nhiều thủy quái, thủy mãng hai đầu, quái ngư dài sáu bảy thước ăn thịt người, cự giải có thể phun khói nuốt mây... những chuyện này càng làm cho Hắc Thủy hồ tăng thêm sắc thái thần bí nồng đậm.

Mặt Bắc Hắc Thủy hồ tiếp giáp chỗ sâu nhất của Khuông Lư Sơn mạch. Trong chốn hiểm trở núi cao hồ sâu phàm nhân khó lòng đặt chân tới này, chính là nơi trú của Thái Hư môn, môn phái tu tiên lớn nhất Kim Diễm quốc, xếp vào hàng Tam Tông Tứ Môn.

Những ngày này chính là thời gian Thái Hư môn chiêu thu đệ tử cấp thấp mỗi năm một lần. Lúc này trong Khuông Lư Sơn mạch xuất hiện rất đông tu sĩ trẻ tuổi, tất cả đều vì chuyện này mà tới.

Một đội ngũ tu sĩ trẻ tuổi kéo dài tới hai ba ngàn thước đang chậm rãi đi trên sơn đạo dẫn lên Tú Vân phong.

Triệu Địa đang ở vị trí gần cuối của đội ngũ này. Hiện tại hắn mặc trường bào màu lam bình thường, cũng không đội đấu bồng che mặt, đang cắm cúi bước trên đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn quanh một cái.

Tuy rằng bề ngoài hắn tỏ ra hết sức đàng hoàng, thật ra trong lòng đang thầm tính toán. Kể từ khi hắn và những tu sĩ trẻ tuổi khác cùng nhau xuyên qua một vách núi bóng loáng do huyễn thuật tạo thành, bước lên sơn đạo trải bằng đá xanh này, tất cả đã đi bộ gần ba canh giờ, nhưng vẫn chưa thấy tới cuối sơn đạo có nhiều bậc thang lát bằng đá xanh này.

Tú Vân phong này thoạt nhìn cũng không quá cao, mọi người đi lâu như vậy, hơn nữa những bậc thang ngày càng dẫn lên cao, đúng lý ra phải tới đỉnh núi từ lâu mới phải, nhưng Triệu Địa phát hiện ra mình vẫn đang ở lưng chừng núi.

Phía sau hắn mười mấy thước, có hai ba tên tu sĩ tựa hồ cũng phát hiện điểm này, đang nhỏ giọng trao đổi thảo luận. Với thần thức hiện tại của Triệu Địa, cộng thêm mấy tên tu sĩ này cũng không cố ý tị hiềm, tự nhiên hắn có thể nghe rõ nhất nhất những lời trao đổi của bọn họ.

- Chuyện gì xảy ra vậy, đi lâu như vậy sao còn chưa tới đỉnh núi?

- Hừ, các ngươi có chú ý tới đóa mây trắng ven đường kia không, phải chăng là hình dáng của nó nhìn rất quen mắt? Ta phát hiện cứ cách mỗi một đoạn đường, cảnh sắc ven đường sẽ lặp lại như cũ. Nhất là đóa mây trắng này, ta chú ý đã lâu, mặc dù nó thỉnh thoảng bay tới bay lui, nhưng dường như vẫn một mực đi theo chúng ta.

- Ngươi muốn nói là ngọn núi này bố trí cao cấp huyễn thuật, khiến cho chúng ta đi mãi không ngừng hay sao?

- Tám chín phần mười đúng là như vậy, hơn nữa ta đoán là người của Thái Hư môn cố ý làm như vậy. Thử nghĩ mà xem, kẻ ngay cả chút đường núi này cũng không đủ kiên nhẫn đi, vậy làm sao có thể tiến xa trên con đường tu tiên? Người tu tiên chúng ta cần phải có đại nghị lực...

- Nói có lý, không cần lo nhiều như vậy, chúng ta cứ chậm rãi đi tiếp, dù sao Thái Hư môn cũng không thể chặn tất cả những tu sĩ tới ghi danh như chúng ta ở ngoài cửa.

Sau khi Triệu Địa nghe các tu sĩ phía sau nói chuyện cũng âm thầm gật đầu. Hắn cũng chú ý tới những đóa mây trắng kỳ quái ven đường này, hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy có thanh âm từ trong mây trắng truyền ra.

Hắn không biết là lúc này trong một đóa mây trắng, có ba tên tu sĩ hai nam một nữ đang đứng trong một pháp trận kỳ dị trò chuyện với nhau, hơn nữa đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ trở lên.

Một thanh niên tuấn tú nho nhã cao ráo trong đó, tay cầm một món pháp khí hình tròn bằng ngọc thạch, nói với nữ tu sĩ bên cạnh:

- Lôi sư muội xem, không ngờ rằng mấy tên tu sĩ kia nhìn thấu được pháp trận do chúng ta bố trí, xem ra cũng là nhân tài đáng được đào tạo. Bất quá bọn chúng so với sư muội năm đó vẫn còn kém hơn không ít.

Nữ tu sĩ họ Lôi này thản nhiên cười một tiếng, trên gương mặt diễm lệ vô cùng xuất hiện hai vầng mây hồng, càng lộ vẻ động lòng người.

- Lưu sư huynh quá khen rồi, trong đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ chúng ta, nếu bàn về tư chất, còn ai có thể so sánh được với Lãnh sư huynh có Thất Huyền Hàn Thể. Hơn nữa Lãnh sư huynh còn là Dị Linh Căn thuộc tính Băng hiếm thấy, phối hợp với thể chất ưu tú Thất Huyền Hàn Thể, tu hành công pháp thuộc tính Băng đơn giản là như hổ thêm cánh, tiểu muội há có thể sánh bằng.

Nữ tu sĩ họ Lôi chuyển hướng câu chuyện sang tu sĩ còn lại.

Lãnh sư huynh theo lời nữ tu sĩ kia thật sự là người cũng như tên, gương mặt y lạnh như băng trắng bệch, không toát ra bất kỳ cảm tình gì. Nếu như Triệu Địa nhìn thấy, nhất định có thể liên tưởng đến hai chữ “Cương thi”.

Dường như y không nghe thấy lời nói của hai người, chi bình thản nhìn chăm chú vào đội ngũ tu sĩ đang không ngừng tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.