Mịch Tiên Lộ

Chương 90: Đảo Số Năm



Sau một hồi váng đầu hoa mắt, năm người Tập Phong liền xuất hiện ở một đại điện điêu khắc chạm trổ bằng ngọc, dưới chân cũng là truyền tống trận y như trước.

- Ngũ đệ hẳn là lần đầu tiên tới Bồng Lai tiên đảo này.

Hồng Trần tiên tử nói:

- Để ta giới thiệu cho đệ biết sơ qua về đảo này.

- Đa tạ Hồng Trần tiên tử.

Triệu Địa nói.

Hồng Trần tiên tử nói:

- Bồng Lai tiên đảo này là một trong ba cây trụ của Tinh Thần Hải chúng ta, nghe nói cao nhân Nguyên Anh kỳ trên đảo có tới mấy chục vị, tiền bối Kết Đan kỳ nhiều không đếm xuể.

- Tiên đảo này rộng lớn tới mức với tốc độ phi hành của tu sĩ Trúc Cơ kỳ chúng ta, e rằng cả năm cũng không bay giáp một vòng. Đáng sợ hơn nữa chính là cả tiên đảo được một trận pháp tên là Vạn Tượng Phù Không đại trận bao trùm, không phải là ở dưới nước, mà là lơ lửng trên mặt nước chừng vài chục trượng.

- Trên Bồng Lai tiên đảo này có mấy nơi cực phẩm linh mạch còn cao hơn cả thượng phẩm linh mạch một bậc, trong đó ngọn chủ phong lấy Bồng Lai làm tên, có một khối linh nhãn chi nham khổng lồ cao hơn ngàn trượng, nghe nói nồng độ linh khí xung quanh đó trong phạm vi trăm dặm là đứng đầu ở Tinh Thần Hải.

- Trong truyền thuyết, tu sĩ Trúc Cơ kỳ như chúng ta chỉ cần hít được một hơi, xác suất đột phá bình cảnh cũng được gia tăng gấp đôi. Ngay cả rất nhiều tiền bối Kết Đan kỳ cũng không tiếc bỏ ra rất nhiều tiền thuê động phủ ở đó ngồi tĩnh tọa tu luyện, để cầu nhanh chóng tăng tiến tu vi.

- Trên tiên đảo vô cùng tự do, chỉ cần không đánh nhau sinh sự ở chỗ này là được rồi. Vô luận là phe Chính đạo hay phe Tà đạo, tu vi là cao hay là thấp, cũng có thể tùy ý ra vào đảo này. Về phần làm ăn kinh doanh cửa hàng, chỉ cần hàng năm giao nộp một số linh thạch tiền thuê nhất định, hoàn toàn không có hạn chế gì cả. Vì vậy chỉ cần là thương gia có chút thực lực, chắc chắn sẽ mở cửa hàng kinh doanh trên Bồng Lai tiên đảo.

- Quy mô của phường thị trên Bồng Lai tiên đảo lớn hơn Tây Tinh đảo chúng ta gấp hơn trăm lần, hàng năm kỳ trân dị bảo chảy vào phường thị trên tiên đảo nhiều không đếm xuể. Có thể nói chỉ cần có đầy đủ linh thạch, nơi đây chính là thiên đường của tu sĩ, bất cứ thứ gì cũng có thể mua được.

Triệu Địa nghe tim mình đập thình thịch, thứ khác thì hắn không có, nhưng linh thạch thì quả thật xài hoài không hết.

Nếu giống như Hồng Trần tiên tử nói, hắn chỉ cần quăng ra thật nhiều linh thạch, mua từng đám cao cấp yêu đan cuồn cuộn không ngừng, luyện chế ra hết lò đan dược này tới lò đan dược khác. Sau đó gia tăng tu vi từng bước một lên tới Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí muốn xung kích Kết Đan cũng không phải không thể được.

Bất quá ý nghĩ này đã bị hắn gạt bỏ rất nhanh. Nếu hắn thật sự làm như vậy, cho dù là cần thận tới mức nào, sớm muộn gì cũng sẽ bị người để mắt tới. Vì đạt được ích lợi cực lớn, nhất định sẽ có người sẵn sàng mạo hiểm vi phạm quy định của tiên đảo, âm thầm lặng lẽ giết chết Triệu Địa.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, nếu biết trên người Triệu Địa có của cải cực nhiều như vậy, những tu sĩ Kết Đan kỳ đương nhiên sẽ không hề e ngại quy định của tiên đảo nữa, cũng sẽ tìm trăm phương ngàn kế giết hắn đoạt bảo.

Huống chi trên Tu Tiên Giới, cao cấp tu sĩ vẫn coi người tu tiên cấp thấp như loài trùng kiến, chỉ cần một lời không hợp là có thể xuống tay diệt trừ.

Triệu Địa vừa nghe Hồng Trần tiên tử giới thiệu vừa suy nghĩ vẩn vơ, cùng đi với cả bọn ra khỏi đại điện, vào trong một phường thị vô cùng náo nhiệt.

Phường thị này quá lớn, Triệu Địa dõi mắt nhìn lại, không thấy đâu là cuối, thấy tất cả toàn là những ngôi lầu cao ngất, dày đặc chi chít không dưới ngàn cái. Trên đường rộng tới hàng chục trượng đâu đâu cũng thấy bóng tu sĩ qua lại, thậm chí còn có thật nhiều người bay tới bay lui trên không.

Bởi vì phường thị này quá lớn, cũng không có cấm chế cấm không, bằng không dựa vào hai chân đi bộ dạo qua phường thị một vòng, e rằng phải mất mấy ngày.

Hồng Trần tiên tử nói:

- Pháp trận truyền tống từ Bồng Lai tiên đảo đi các đảo lớn thuộc về nó đều nằm trong phường thị dưới chân Vân Đài Sơn. Nhưng truyền tống trận dẫn tới Ngoại Tinh Thần lại nằm trên đỉnh Vân Đài sơn, chúng ta đi thôi.

Bọn họ mạnh ai nấy ngự phi hành pháp khí khác nhau, bay thẳng lên trời.

Triệu Địa ngồi trên Đạp Phong Giao nhìn xuống dưới mới phát hiện ra, thì ra phường thị khổng lồ kia bất quá chỉ chiếm một địa phương nhỏ bên dưới chân Vân Đài Sơn. Lúc hắn bay cao lên mấy trăm trượng nhìn xuống, phường thị đã trở nên rất nhỏ, những lầu các cỡ lớn ở đó cũng đã trở nên nhỏ như hạt gạo. Mà Vân Đài Sơn cũng vẫn cao vút tận chín tầng mây, không thấy được đỉnh núi.

Về phần chiều rộng ngọn núi, mặc dù càng cao càng hẹp, nhưng ở giữa sườn núi vẫn rộng mấy trăm dặm, án ngữ hơn phân nửa tầm mắt hắn. Sườn núi cũng xây đủ các loại động phủ lầu các tầng tầng, không ít nơi có linh quang đủ các màu sắc chớp động, hiển nhiên là có trận pháp bảo vệ.

Bọn Triệu Địa bay dọc theo Vân Đài sơn lên trên, một lúc sau bay tới độ cao ba ngàn trượng, rốt cục cũng đã tới đỉnh Vân Đài Sơn.

Đỉnh núi không phải là quá lớn, chỉ rộng chừng vài chục dặm, trên có mười kiến trúc giống nhau như đúc, dường như cung điện được chế tạo bằng bạch ngọc. Lúc này rốt cục tầm mắt Triệu Địa không còn bị Vân Đài Sơn ngăn cản, hắn bèn quan sát những cảnh sắc khác của Bồng Lai tiên đảo ở ngoài xa.

Hắn phát hiện ra có tới mấy chục ngọn núi có độ lớn như Vân Đài sơn ngoài xa, thậm chí trong đó còn có một ngọn núi to lớn hơn gấp nhiều lần, bất quá là giữa sườn núi bị mây mù dày đặc bao phủ, không thấy được toàn cảnh.

- Đó chính là Bồng Lai phong.

Hồng Trần tiên tử thấy Triệu Địa quan sát ngọn núi khổng lồ này, cho nên giới thiệu, sau đó nàng đổi đề tài:

- Ngũ đệ, xem ra phi hành pháp khí hình giao long của đệ không phải là tầm thường, nếu dốc toàn lực phi hành, chỉ sợ mấy người chúng ta cũng theo không kịp.

- Đúng vậy, đệ lấy được từ nơi nào?

Tuần Tam cũng hâm mộ Đạp Phong Giao này đã lâu, phi hành pháp khí hình giao long này chẳng những tốc độ cực nhanh, hơn nữa tiếng gió nghe thật êm tai.

- Đây là đệ dùng tài liệu giao long tự mình luyện chế, sau khi thất bại rất nhiều lần, có một lần phải nói là vô cùng may mắn mới luyện chế được một món như vậy!

Triệu Địa nói thật.

- Ủa, Ngũ đệ có được thành tựu luyện khí cao như vậy sao?

Tập Phong hơi kinh ngạc thốt lên. Thông thường mà nói Luyện Khí sư, Luyện Đan sư đều cần năm dài tháng rộng tích lũy kinh nghiệm, đa số là trung niên hoặc lão nhân, có rất ít thanh niên trẻ tuổi như Triệu Địa.

Triệu Địa đáp:

- Quả thật đệ rất có hứng thú với đạo luyện khí, trong lúc rảnh rỗi rất thích xem điển tịch luyện khí, thỉnh thoảng cũng tự mình động thủ luyện chế một ít pháp khí, cũng không có tài nghệ cao siêu gì.

Hắn cũng không có khiêm tốn, nếu không phải nhờ có rất nhiều thượng phẩm linh thạch giúp đỡ, với thủ pháp luyện khí hiện tại của hắn, cho dù có được tài liệu thật tốt cũng rất khó luyện chế ra một món cực phẩm pháp khí.

Dù là như vậy, số thượng phẩm linh thạch mà hắn lãng phí trong quá trình luyện khí có thể nói là nhiều vô số kể. Nếu mang số thượng phẩm linh thạch này ra phường thị đổi lấy bảo vật, đừng nói là cực phẩm pháp khí, ngay cả pháp bảo cũng có thể đổi được một đống lớn.

Tập Phong gật đầu nói:

- Ừ, nếu thu hoạch của chúng ta chuyến này kha khá, đệ cứ chọn trước một ít liệu yêu thú để luyện khí. số còn lại chúng ta sẽ đổi ra linh thạch.

- Đa tại Đại ca!

Triệu Địa mừng thầm trong lòng, nếu có thể lấy được một ít tài liệu yêu thú cấp năm thượng hạng, thậm chí hắn có thể chế ra thượng phẩm Linh Cụ.

Tập Phong dẫn cả bọn đáp xuống trước một cung điện giữa đỉnh Vân Đài Sơn.

- Tất cả mười cung điện này đều là truyền tống trận thông tới Ngoại Tinh Thần hay sao?

Triệu Địa tò mò hỏi.

- Không sai!

Hồng Trần kiên nhẫn đáp:

- Trong mười cung điện bằng bạch ngọc này có mười truyền tống trận, dẫn tới đảo số Một tới đảo số Mười ở Ngoại Tinh Thân. Đảo khác nhau có khoảng cách với Nội Tinh Thần khác nhau, đảo số Một gần nhất, đảo số Mười xa nhất, cũng ở vùng biển sâu nhất.

- Mà tình hình phân bố yêu thú cũng có liên quan với chuyện này. Khoảng cách càng xa, yêu thú phân bố lại càng dày đặc, lượng yêu thú đẳng cấp cao cũng nhiều hơn. Đảo số Một có tình huống không khác bao nhiêu với Nội Tinh Thần, xung quanh chỉ có một ít yêu thú cấp một, thậm chí trên đảo cũng có không ít phàm nhân sinh sống.

- Mà xung quanh đảo số Ba bắt đầu có yêu thú cấp ba xuất hiện. Đảo số Năm mà chúng ta muốn tới có yêu thú cấp bốn nhiều nhất, cũng có một ít yêu thú cấp ba cùng cấp năm, bất quá chỉ cần không phải quá xui xẻo, sẽ rất khó gặp phải yêu thú cấp sáu trở lên. Mà nghe nói ở đảo số Mười xa nhất, yêu thú cấp bảy đâu đâu cũng có.

- Nếu không phải đảo này hàng năm có hàng chục tiền bối Kết Đan kỳ trấn giữ, chỉ sợ đảo này sớm đã bị yêu thú phá hủy. Vùng biển qua khỏi đảo số Mười vẫn còn chưa được thăm dò khai phá, nhưng có thể tưởng tượng được, nhất định là kinh khủng hơn nữa!

- Thì ra là như vậy!

Triệu Địa lại hỏi:

- Tại sao Ngoại Tinh Thần không có cao nhân Nguyên Anh kỳ trấn giữ vậy?

- A chuyện này ta cũng không rõ lắm, chuyện của cao nhân Nguyên Anh kỳ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ chúng ta không có cách nào biết tới. Tập Đại ca, huynh có biết gì không?

Hồng Trần khẽ mỉm cười, nhìn Tập Phong hỏi. Tập Phong cười khổ lắc đầu một cái.

Mấy người đi vào trong cung điện số Năm, bên trong quả nhiên có một truyền tống trận cỡ trung bình, còn có ba tên tu sĩ thân khoác áo bào xanh giống nhau.

Trong ba tu sĩ này có hai người có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, lão nhân gầy gò còn lại linh quang dao động trên người còn hơn cả hai người kia, khiến cho Triệu Địa không thể nhìn thấu tu vi của lão nông sâu. Hơn nữa đối phương bất quá chỉ quét nhìn hắn một cái, đã tạo ra cho hắn áp lực cực lớn. Như vậy xem ra, người này nhất định là tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên.

- Tiền bối, năm người chúng ta muốn truyền tống tới đảo số Năm!

Tập Phong nghiêng mình thi lễ lão nhân, sau đó móc ra mười khối trung phẩm linh thạch.

Lão nhân cũng không giơ tay lên, mười khối linh thạch thình lình tự động bay vào trong tay áo lão biến mất không thấy. Lão nhân nhàn nhạt liếc Triệu Địa một cái, nói:

- Ngươi chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, cũng muốn đi đảo số Năm sao?

- Bẩm tiền bối, đúng vậy. Kính xin tiền bối cho phép!

Triệu Địa khom người nói.

- Hừ! Ngươi muốn đi tìm chết, ta có gì mà cho phép hay không cho phép!

Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, tỏ ra hết sức xem thường, giọng điệu của lão dường như đang nói “Ngươi nhất định phải chết”.

Bọn Triệu Địa cùng Tập Phong ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nói gì.

Lão nhân khoát tay một cái, không nói thêm nữa. Lúc này một tu sĩ thanh niên Trúc Cơ hậu kỳ khác đi tới, đưa cho Tập Phong năm đạo truyền tống phù.

Sau khi năm người dán truyền tống phù xong, tất cả đứng vào truyền tống trận. Chỉ trong thoáng chốc, một mảng bạch quang lóe sáng, năm người biến mất khỏi Nội Tinh Thần.

Đầu thật là đau, cơ hồ không chịu nổi... Đây là cảm giác của Triệu Địa trong lần truyền tống này. Không biết là vì khoảng cách truyền tống lần này quá dài, hay vì truyền tống hai lần liên tục trong thời gian ngắn, sau lần truyền tống này, thân thể hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau khi truyền tống xong, hắn đặt mông ngồi phệt xuống đất.

Không chỉ có Triệu Địa, những người còn lại cũng không tốt đẹp gì hơn, ai nấy lảo đảo, bước chân khập khiễng. Mà Hồng Trần tiên tử bởi vì là thiếu nữ, thân thể hơi kém hơn người khác một chút cho nên cũng nằm dài trên đài đá không thể đứng dậy. Chỉ có Tập Phong còn miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng mặt y cũng lộ ra vẻ đau đớn.

Hai tu sĩ bên cạnh truyền tống trận dường như đã quen với cảnh tượng này, tỏ ra thờ ơ nhìn bộ dạng khốn đốn của bọn họ.

Người tu tiên khôi phục thể năng hơn xa phàm nhân, huống chi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Cũng chỉ chốc lát sau, bọn Triệu Địa đã khôi phục trở lại như cũ.

Triệu Địa kinh ngạc phát hiện, hai tu sĩ canh pháp trận này đều là tu sĩ Kết Đan kỳ.

Sau đó cả bọn năm người nghiêng mình thi lễ với hai vị tiền bối kia, rồi rời khỏi gian nhà đá chứa truyền tống trận.

Sau khi ra khỏi nhà đá, bọn họ gặp một phường thị rộng chừng mấy chục trượng, dài hai ba mươi dặm. Tu sĩ qua lại nhộn nhịp vô cùng, Triệu Địa nhìn qua một vòng gần như toàn là tu sĩ Trúc Cơ trung, hậu kỳ, không có tu sĩ Luyện Khí kỳ nào cả, có một tu sĩ Kết Đan kỳ.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Triệu Địa liên tục thấy được nhiều cao nhân Kết Đan kỳ mà từ trước tới nay vẫn chỉ nghe qua, chưa từng gặp mặt, khiến cho hắn chấn động vô cùng.

Thường là đối phương chi cần hờ hững liếc qua một cái, Triệu Địa đã lập tức có cảm giác bị đè ép nặng nề. Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác mà Tập Phong mang lại cho hắn, mặc dù Tập Phong đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đã nhiều năm, chỉ chút nữa là đạt tới Kết Đan kỳ, nhưng chênh lệch giữa bước này cũng giống như trời với vực.

Triệu Địa cảm thấy nếu mình giở hết tất cả thủ đoạn ra, có thể đấu cùng Tập Phong một trận thẳng tay, muốn chạy trốn giữ mạng không thành vấn đề. Nhưng nếu gặp một tu sĩ Kết Đan kỳ, hắn tuyệt đối chỉ có một con đường chết, không có bất kỳ chút lực đánh trả nào.

Giữa tu sĩ Trúc Cơ kỳ và tu sĩ Kết Đan kỳ chênh lệch với nhau rất lớn. Triệu Địa không khỏi ảo tưởng có một ngày, hắn cũng có thể trở thành một vị cao nhân Kết Đan kỳ.

- Trên mười hòn đảo Ngoại Tinh Thần đều có phường thị như vậy.

Hồng Trần tiên tử giải thích cho Triệu Địa.

- Cả phường thị Ngoại Tinh Thần là do Ngoại Hải Thương Minh một trong Tứ Đại Thương Minh Tinh Thần Hải khống chế, bao gồm cả việc giữ an toàn cho hòn đảo này. Truyền tống trận và cửa hàng trong phường thị toàn là Ngoại Hải Thương Minh khai thác và lũng đoạn.

- Mặc dù phường thị này không lớn, nhưng cũng hết sức tiện lợi, chủ yếu có cửa hàng thu mua, bán các loại tài liệu yêu thú, yêu đan, bán bản đồ các vùng biển xung quanh cùng ngọc giản ghi chép tài liệu yêu thú, cùng với một ít pháp khí, pháp trận, phù lục... Tuy rằng quy mô không lớn, nhưng thứ gì cần có đều có.

- Rất nhiều tu sĩ vì muốn tiện lợi cho nên mang tài liệu yêu thú không dùng tới bán cho cửa hàng của Ngoại Hải Thương Minh, người của Ngoại Hải Thương Minh sẽ bán những tài liệu yêu thú này lại với giá cao hơn một chút ở Nội Tinh Thần, như vậy có thể kiếm được một khoản không nhỏ.

Hồng Trần tiên tử còn đang nói, Tập Phong chợt ghé vào một cửa hàng, hỏi một tên người làm trong đó:

- Ta muốn mua một tấm hải đồ, cùng với tin tức cặn kẽ về yêu thú.

Không ngờ rằng người làm này cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, y nhanh nhẹn đáp lại:

- Bản đồ vùng biển đơn giản năm mươi linh thạch, tỉ mỉ hai trăm linh thạch, tin tức yêu thú một trăm linh thạch.

“Thật không rẻ chút nào...” Triệu Địa thầm nghĩ trong lòng.

Tập Phong lại không chút phật lòng, hết sức sảng khoái móc ra ba trăm hạ phẩm linh thạch, mua một ngọc giản ghi bản đồ tỉ mỉ vùng biển, cùng một ngọc giản về tin tức yêu thú.

Sau khi đi tới một chỗ ít người, y móc ra mấy chiếc ngọc giản trắng, sao chép tin tức trong đó thành vài phần, giao cho mỗi người một phần.

Sau đó năm người đều rót thần thức vào trong ngọc giản, đọc tin tức trong đó. Sau gần nửa canh giờ, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ nặng nề. Tập Phong lên tiếng nói trước:

- Không ngờ rằng lời đồn thú triều càng ngày càng có vẻ là thật. Theo như tin tức ghi trong này, trong hai ba năm gần đây, số lượng yêu thú trong vùng tăng lên không ít.

- Thú triều là gì vậy?

Triệu Địa không hiểu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.