Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 4921: penetration)"Hữu có khi lại muốn ba cây một lúc đấy Toàn à."



Loại tra tấn này cả đời Quang Toàn không quên được.

 "Không, mình mày.... không đủ... thỏa mãn tao. Haha."

__________________________________________

Gói vài cục đá lạnh vào khăn bông, tôi bảo thằng Toàn kê chân lên đùi mình rồi bắt đầu chườm lên chỗ sưng của nó.

   "Cái này để nhân viên y tế ở đó xử lí vẫn tốt hơn chứ. Lỡ lợn lành thành lợn què, tao không chịu trách nhiệm đâu đấy." - Nói rồi, tôi còn tranh thủ xoa bóp bàn chân cho nó. 

Thằng Toàn đang uống nước cũng phải dừng lại ngoảnh mặt sang một bên để trả treo.

   "Tôi kiếm cớ để làm nũng với em không được hả?"

   "Thế mà cũng phải kiếm cớ à." - Tôi phì cười. - "Tao làm nũng với mày đã phải kiếm cớ bao giờ chưa?"

   "Em khác, tôi khác."

Đã quen xoa bóp chân cho con tinh tinh này rồi nên tôi làm cực kì bài bản,  mấy điểm thường xuyên nhức mỏi đau nhói này nọ của nó là tôi nắm rõ hết. Thiết nghĩ chục năm nữa, già rồi, não lão hóa không kịp nảy số để code được nữa thì tôi sẽ thử mở quán mát-xa xem sao.


   "Ah."

Nghe thấy thằng Toàn buột miệng một tiếng như thế, tôi càng thêm vui vẻ x0a nắn nhiệt tình, giờ không chủ động biến nó thành khách "guột" tiềm năng trong tương lai thì còn đợi khi nào.

   "Hữu, dừng lại chút."

   "Nhột hả??"

   "Em làm tôi nứиɠ rồi."

   "..."

Tôi hoài nghi nhìn vào đũng quần Toàn papa, ờm, c̠ôи ŧɦịŧ của nó ngồn ngộn lên thật kìa. 

   "Sao lại nứиɠ hả? Ai cho mà nứиɠ!!" - Tôi bất bình đứng dậy, một tay chống nạnh tay kia chỉ vào con quái thú mới chớm tỉnh giấc đó. - "Sao mấy lần trước tao làm mày có nứиɠ đâu!"

Toàn papa ngơ ngác trong giây lát rồi ôm mặt mà lí nha lí nhí trong miệng.

   "Vẫn nứиɠ đó, chẳng qua tôi, tôi nhịn được..."

  "Một chiếc cu thiếu nghị lực." - Tôi chẹp chẹp khinh thường.

Đang tính tra mạng xem xem mình ấn lộn cái huyệt nào để còn rút kinh nghiệm làm ăn thì thằng Toàn đột ngột kéo tôi ngồi vào lòng nó. Nãy mới tắm nên tôi chỉ khoác hờ cái áo tắm lụa mỏng, bị kéo giật như thế thành ra hàng họ cứ lấp ló show ra gần hết.


   "Ai bảo em cứ mời gọi tôi thế này hả?" - Thằng Toàn tự kéo quần xuống giải phóng cho thằng em kiêu hãnh ngẩng cao giữa hai đùi tôi. - "Hữu."

Hai má tôi bùm cái đỏ ửng, tôi bối rối quay sang nói.

   "Từ từ đã. Thằng Nguyên với Vinh sắp v--"

Áo lụa nhẹ rơi xuống đất, thân thể lõα ɭồ bị đè nằm ngửa lên ghế sofa, mỹ nam ngại ngùng e ấp co mình lại hòng giấu đi cảnh xuân tình đẹp đến nao lòng.

Thằng Toàn không ngại dùng ánh mắt tràn ngập si mê ngắm nhìn tôi, những ngón tay tỉ mẩn lướt lên làn da của tôi để lại những vệt xúc cảm quyến luyến. Cứ thế kéo theo hai cơ thể tr@n trụi dính lấy nhau.   

Bàn tay tôi mềm mại áp lên nơi lồng ngực có trái tim đang đập loạn của thằng Toàn, môi tôi bằng lòng hé mở đón lấy cái hôn cháy bỏng hòa quyện tình cảm nồng nhiệt khó kìm nén đó. Nương theo đường nét hình thể rắn rỏi, ngón tay tôi chạm đến ƈôи ŧɦịŧ căng trướng nóng rực của thằng Toàn. Đang tính làm một nháy thì.


   "ĐẢ ĐẢO!!! ĐẢ ĐẢO!! ĂN MẢNH VÔ SINH!!!!"

Báo đần ngoác mõm gầm lên rồi lao tới như dã thú khát máu, chậc, điều khiến tôi bất mãn nhất là nó còn chưa cởi giầy, làm nền nhà tôi mới lau lúc chiều chưa gì đã lem nhem. Chưa kịp bật dậy mắng cho thằng Vinh một bài về công sức lao động của mình thì đã bị nó sấn sổ hôn loạn cả lên. 

Thằng Toàn thấy tôi sắp nghẹt thở đến nơi thì kéo thằng Vinh ra, tưởng đâu papa tính giúp tôi ai ngờ nó chỉ vứt con báo sang một bên để tiếp tục hành sự. Và thế là trong lúc hai con thú to xác đang mải vật lộn tranh giành thức ăn(bạn tình?), tôi đành ngồi dậy khoác lại cái áo choàng tắm rồi đi tới sà vào vòng tay thằng Nguyên.

   "Em... Hại nước hại dân, rất hại nước hại dân. Chia rẽ nội bộ bọn anh như thế, sướng lắm hả?" - Thằng Nguyên hôn hôn môi tôi rồi hờn dỗi chất vấn.
Tôi phụng phịu rêи ɾỉ.

   "Đóiiiiii."

   "Thế anh đút xúc xích cho no nhé?"

   "Đút miệng nào cơ?" - Tôi tròn xoe mắt nai mà hỏi.

   "Miệng nào cũng đút hết."

Đong đưa có tí thôi mà con cáo nhỏ của thằng Nguyên cũng phải nóng nóng cộm cộm sau lớp quần tây. Vậy là cả ba thằng dở chúng nó đều đang lên cơn động d*c vì tôi.

Cơ mà tôi kệ mẹ, hí hửng ôm túi đồ xuống nhà bếp mần ăn vẫn sướng hơn.

_____________________________________________________________

Ba thằng ngơ ngác nhìn con mồi tung tăng chạy mất rồi lại ngơ ngác nhìn nhau. Kẻ thoát ra khỏi bầu không khí ngơ ngác đầu tiên là thằng Nguyên.

   "Không sao, cho bé ăn no lấy sức. Kèo ŧɦασ tối này không lệch đi đâu được anh em ạ." - Cáo già tuyên bố.

   "Thử thách ŧɦασ nát đít Hữu 6 ngày 6 đêm ai ngăn cũng không nghỉ, ghéc gô!" - Báo đần khí thế phát động phong trào rồi bật cười ha hả như mê sảng.
   "Tao lượt đầu tiên." - Tinh Tinh quả quyết.

   "Thôi đi bạn ơi, bạn là đứa tí thì phá kèo ăn mảnh đấy." - Thằng Vinh lúc này mới nhớ ra gì đó rồi phấn khích ôm vai thằng Nguyên mà nói. - "Hình phạt cho đứa ăn mảnh là gì ấy nhờ??"

Văn Nguyên híp mắt cười.

Quang Toàn trở nên căng thẳng, cố tìm lời bào chữa.

   "Sự cố ngoài ý muốn."

   "Nguyên, Nguyên, nó lươn lẹo kìa!! Nó cɦịƈɦ mảnh!!" 

   "Tao còn chưa kịp làm gì thì mày phá!!"

   "Nghe chưa, nghe chưa!! Tao mà không cản là thằng Hữu tơi bời hoa lá rồi đó!!"

Từ bé đến lớn ba thằng vẫn luôn như thế, chủ yếu là hai thằng Vinh Toàn rảnh rỗi kiếm chuyện rồi để đó cho Văn Nguyên xét xử. Tuy thua thiệt về thể hình nhưng hắn lại được ưu ái bộ não cơ bắp, lí trí nhất bọn, với cả tuy thân với thằng Vinh hơn nhưng hắn cũng không bao giờ thiên vị khi xử lí tranh chấp với thằng Toàn.
   "Luật đặt ra là để phá mà, có gan phá thì có gan chịu phạt, ok?" - Miết cằm suy nghĩ trong chốc lát, thẩm phán Văn Nguyên đưa ra phán quyết cuối cùng. - "Phải trói bé Toàn lại thôi."

   "Ế hế hế!!!! Bố nhịn mày lâu lắm rồi đấy!!" - Lân Vinh chỉ chờ có thế là vui vẻ đi kiếm dây thừng.

Đang cay cú vì bị phá đám thì chớ, giờ còn phải chịu trận y hệt con báo đần lúc trước, Văn Toàn cũng không thèm giữ bình tĩnh nữa, không xử lí chuyện này lát gã sẽ phát điên mất.

   "Trói tao à? Chúng mày đủ trình không?" 

   "Một chuyện nhỏ cũng có thể phá vỡ thế cân bằng. Khi chấp nhận mối quan hệ này, mày phải hiểu."

   "Nghe thằng phản bội đầu tiên nói câu này chướng tai thật đấy."

Văn Nguyên cũng chỉ biết cười trừ.

   "Mình đang hối cải mà bạn."

Sau đó cả bọn vẫn xuống bếp ăn cơm thoải mái như thường hòng để Duy Hữu mất cảnh giác rồi mới bất ngờ mở cuộc săn đuổi. Lân Vinh tiếp mồi nhắm, Quang Toàn tiếp rượu, Văn Nguyên tiếp chuyện, con mồi cứ thể trót lọt rơi vào bẫy rồi bị tha vào hang ổ của chúng lúc nào không hay.
   "Nóng nóng." - Duy Hữu bức bối tự lột hết áo quần của mình xuống.

Ba cặp mắt sáng quắc dán chặt lên thân thể lõα ɭồ nuột nà đang vặn vẹo mềm nhũn trên giường. 

   "Hở, bọn mày trói thằng Toàn làm gi th--"

Ngay trước mắt Quang Toàn lúc này là hình ảnh người con trai gã thương thầm bao năm đang bị hai thằng đực rựa tranh nhau liếʍ ʍúŧ. Gã không muốn nhìn nhưng cũng không muốn bỏ lỡ bất kì biểu cảm dâʍ đãng nào của Duy Hữu, ah, tiếng rên mật ngọt của cậu cứ như đâm thẳng vào tim gã vậy. Đây là lần đầu tiên Quang Toàn được ngắm nhìn một cách toàn cảnh như vậy.

Lồng ngực gã phập phòng, cả người gã nóng rực lên rồi run rẩy vì hưng phấn hay vì giận dữ quá độ, gã không biết.

   "Muốn nữa à? Kêu bố yêu đi rồi tao cho." 

   "Bố cái mả mẹ mày."
   "Mồm láo quá nhờ, bố cɦịƈɦ toét đít cho con nhớ nhé!"

Lỗ sau của cậu nhỏ nhắn đến thế nhưng vẫn luôn bị mấy thứ dữ tợn của bọn họ chèn ép vậy sao? Gã căng thẳng nhìn đến không chớp mắt, giây phút này lại thấy xót xa, Hữu thật sự không đau sao?

Không đau, cái mặt đĩ điếm xinh đẹp kia lại lộ ra rồi. Nước mắt rơi nhưng cái miệng lại tươi cười lẳиɠ ɭơ để tiếng rên cứ ngân nga ti tiện không thôi.  

   "Ngoan, không khóc, để anh dỗ dành em." 

Gã thấy Văn Nguyên dịu dàng đỡ cơ thể mảnh mai ấy vào lòng mình mà vỗ về, được giây trước, giây sau lại quẳng cái nết đấy sang một bên mà hùng hục đâm cái lỗ đáng thương đó.

   "Ôi mẹ ơi bố lại cứng ngắc rồi nè, ê, chơi hai cây một lỗ đê!"

Văn Nguyên ngưng một lúc rồi hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Duy Hữu, vẫn rất nhẹ nhàng hỏi dù biết thần trí của cậu lúc này đã chẳng còn tỉnh táo. 
   "Được không Hữu?"

   "Cái gì. Hai... Không được đâu..."

   "Được, Hữu ngoan."

   "Không mà..."

   "Sẽ sướng hơn, Hữu sẽ ăn no hơn."

Lân Vinh cũng hùa theo trêu đùa từng điểm mẫn cảm của Duy Hữu nhằm xóa mờ lí trí của cậu, chẳng mấy chốc mà nhận được tiếng cười khanh khách đồng ý.

Giống như bị cắt đứt dây thần kinh nào đó, Quang Toàn gồng lên hét lớn.

   "KHÔNG ĐƯỢC!!! KHÔNG!!!!"

Thế nhưng thoát ra ngoài miếng dán chặn miệng gã chỉ là tiếng gào vô nghĩa đến đáng thương.

Tiếng khóc, tiếng nỉ non van xin lớn dần, khung cảnh trước mắt càng lúc càng dâʍ ɭσạи điên đảo.

Đừng, đừng nhìn gã, gã không muốn để Hữu nhìn thấy dáng vẻ bất lực của gã lúc này đâu!!! Gã xấu hổ, gã phát bực khi phải thừa nhận mình đã bị khiêu khích đến bắn r@ ngay cả khi chưa được chạm đến Hữu!!
Loại tra tấn này cả đời Quang Toàn không quên được.

Đang muốn cắn lưỡi bất tỉnh cho xong thì gã nghe thấy Hữu gọi mình.

   "Toàn... Tao muốn cả Toàn nữa."

Giây phút ấy đầu óc gã như trống rỗng, chỉ xót lại một chút ý thức theo tiếng gọi ấy mà vực dậy mãnh liệt. Lúc gã kịp lấy lại nhận thức thì Hữu đã mềm oặt nằm trong lòng gã mất rồi.

Bàn tay Quang Toàn bóp chặt mông cậu, ƈôи ŧɦịŧ gân guốc lại thêm hiệp nữa dã man đâm lần nào cũng lút cán.

   "Em không thể thuộc về tôi được sao?"

   "Không..."

Con quái thú tức giận càng thêm sức chà đạp.

   "Không, mình mày.... không đủ... thỏa mãn tao. Haha."

   "Đúng rồi, sao mà đủ cơ chứ. Hữu có khi lại muốn ba cây một lúc đấy Toàn à."

  "Vãi, tao phải tôn Hữu lên làm dâʍ giáo hoàng mất thôi!!"

Duy Hữu đêm đó lại chìm đắm trong bể nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ không lối thoát.
_____________________________________

Sơ: Lần đầu Sơ viết H góc nhìn kiểu này luôn á = ))) Chiêu đãi cả nhà xôi thịt, cám ơn các tình iu đã ủng hộ Sơ 🥳❤❤❤❤


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.