Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 17



Nếu không, nàng muốn trốn về cũng không có cơ hội rồi.

Bây giờ ít nhất còn ở trong Tề quốc, chỉ cần vẫn cùng hít thở chung một bầu trời với Cảnh Hiên, đối với nàng mà nói, là còn hi vọng.

"Cô nương!" Đang suy nghĩ, cũng không biết từ khi nào, hai nha hoàn đã vào phòng đứng trước mặt nàng.

Tuyết Tuyết nghĩ một lát, liền nhận ra người vừa rồi nói chuyện là các nàng, chi là nàng không biết rốt cuộc các nàng ấy đến tìm mình làm gì.

"Cô nương! Chúng nô tỳ là người quản gia phân phó xuống hầu hạ người! Bên ngoài đã đun nước cho người, một lát nữa nô tỳ sẽ hầu hạ người tắm rửa trước, sau đó thay y phục mới. Tối hôm nay người sẽ thị tẩm, nhất định phải hầu hạ Vương gia thật tốt! Nếu Vương gia cao hứng, nói không chừng ngày mai vương phủ chúng ta sẽ có nữ chủ nhân rồi!"

"Ngươi nói cái gì vậy!" Tuyết Tuyết tức giận quát, "Ai muốn làm nữ chủ nhân trong Vương phủ của các ngươi? Vương gia các ngươi không biết xấu hổ!"

Nàng bị kích tích liền mắng Cảnh Nghị kia, từ mười năm trước nàng đã hận hắn đến thấu xương.

Lúc Cảnh Hiên rơi xuống nước, tuy nàng không tránh kịp mà bị thuơng. Nhưng trong nháy mắt khi hắn rơi xuống nước, nàng đã nhìn thấy người đẩy hắn rơi xuống, đó chính là Cảnh Nghị.

"Mắng đi!" Đối với lời nói của nàng, hai nha hoàn kia đã sớm coi nhưng không nghe thấy, "Cô nương cứ mắng đi, sự tình đã đến nước này cũng không thể thay đổi! Đây là thành Thông Quan, không phải cứ dưới chân thiên tử thì nhất định phải dựa vào vương pháp. Ở trong thành Thông Quan này, lời của Cảnh Vương gia chính là thánh chỉ, không ai dám không nghe!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Nha hoàn từ nãy giờ chưa lên tiếng cũng mở miệng nói "Ngươi có cơ hội hầu hạ Vương gia, đó là chuyện tốt, lại còn ấm ức cái gì!"

Khi nói chuyện, một cái thùng gỗ lớn bị người nâng vào, sau đó có hạ nhân đổ từng chậu từng chậu nước ấm vào bên trong.

Kỳ thật Tuyết Tuyết cũng không muốn tắm rửa gì, nhưng trải qua trận mưa đêm qua thật sự khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa chủ yếu nhất là nàng không biết mình đã ở trên bờ bao lâu, bây giờ nhìn thùng gỗ trước mặt, ngâm nước nhiều một chút, dù sao cũng đã lo lắng đề phòng cả ngày.

Vì vậy theo yêu cầu mãnh liệt của nàng, hai nha hoàn kia liền khóa cửa lại từ bên trong, lúc này nàng mới cởi y phục bước vào trong thùng.

Tắm rửa xong, nàng mặc vào y phục mà nha hoàn đã chuẩn bị sẵn cho nàng,quỳnh_ỉn dien.dan.lqqqqq.donnnnn sau đó trơ mắt nhìn các nàng lấy đi quần áo màu vàng óng trên người mình.

Tuyết Tuyết không ngăn cản, dù sao kia cũng chỉ là bộ y phuc, cho dù có bị vứt đi bao nhiêu lần, chỉ cần nàng hóa thành hình cá liền lập tức có một kiện giống như đúc mà còn mới tinh xuất hiện.

Cuối cùng hai người nha hoàn kia cũng lui ra ngoài, Tuyết Tuyết ngồi vào ghế tựa trước bàn trang điểm, lo âu trên mặt đã được nàng bỏ xuống.

Làm sao bây giờ đây?

Hiện giờ suy nghĩ đầu tiên của nàng không phải là muốn rời khỏi phủ này thế nào, mà là nên làm sao để né thị tẩm đêm nay.

Tên Cảnh Nghị đáng chết kia, sao lại ghê tởm đến trình độ này không biết?

Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết lập tức nhớ đến mười năm trước nàng đã nhìn thấy Cảnh Nghị đùa giỡn hạ nhân trong phủ.

Khi đó hắn mới mười mấy tuổi? Mười mấy tuổi đã không trung thực, sẽ dẫn ra hiện tại rồi.

Tuyết Tuyết ai oán, thật hối hận, không biết mình bị cái gì kích thích đến nỗi không đợi được thêm một buổi tối mà phải lén lút chuồn ra khỏi Cảnh vuơng phủ chứ?

Tuy Cảnh Hiên không ở đó tám tháng, Bình Tử cũng không nghi ngờ nàng, nhưng đến khi bọn họ đối với mình rất tốt, sinh mệnh của nàng an toàn của nàng hoàn toàn có bảo đảm.

"Thật đáng đời!" Không khỏi lên tiếng trách mình, Tuyết Tuyết giơ tay lên, liền đặc biệt tát vào mặt mình một cái. Nhưng cũng không dám mạnh tay, chỉ nhẹ nhàng như vỗ vỗ trên mặt, xem như trừng phạt. "Nếu như cố chờ, hiện tại có phải là rất hạnh phúc không?"

Lại khẽ than một tiếng, sau đó đứng lên, lúc quay đầu, liền phát hiện cửa phòng này thật sự vẫn mở.

Nàng thấy tò mò, không biết người trong phủ này có tính cảnh giác kém, hay là nhận định nàng là chim chóc trong lồng, cho dù có như thế nào cũng không bay ra khỏi chỗ ở lớn cỡ bàn tay này.

Tuyết Tuyết đi đến trước cửa, giương mắt ngó nhìn khắp một lượt trong viện.

Vừa nhìn thấy mới biết, thì ra không phải người ở đây có tính cảnh giác kém, mà thật sự không cần phải canh trước của phòng nàng.

Đây là một tiểu viện độc lập, chỉ có một người ra vào. Mà ở lối vào kia, đang có một loại thị vệ đứng, nghiêm chỉnh xếp hàng che kín nơi đấy.

Tuyết Tuyết có chút uể oải, nhưng mà trong viện này lại có một thứ hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Đó là một con chim ưng, một Lão Ưng rất lớn rất lớn.

Lúc mới nhìn, Tuyết Tuyết còn cảm thấy sợ hãi.

Đối với loại thú có cánh,đièn@dan!le$quy#$donnnn Tuyết Tuyết cũng không biết vì sao trong lòng luôn có một loại kháng cự, luôn luôn phải nhắc nhở mình đừng sợ.

Huống hồ, con ưng này quá lớn, đứng ở trong lồng đặt dưới đất, cũng cao hơn rất nhiều sơ với loại nửa người như nàng.

Đang lúc nàng nhìn Lão Ưng kia, thì con vật khổng lồ ấy cũng nhìn nàng.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Tuyết lại cảm nhận được một cỗ ý niệm rất mạnh, sau đó lập tức nghe thấy một tiếng nói, là giọng nam nhân rất dễ nghe, hắn đang nói --

"Ngươi lại đây! Lại đây!"

Tuyết Tuyết giơ tay chỉ vào mũi mình, đồng thời dùng tâm niệm nói

"Ta sao?"

Lão Ưng kia gật đầu, lại nói

"Ngư ngốc! Nơi này trừ ngươi ra, còn ai có thể nghe thấy được lời nói của ta!"

Tuyết Tuyết bĩu môi, có chút tức giận.

"Ngươi nói ai ngu ngốc? Không phải ngươi cũng bị người ta nhốt trong lồng sao? Kẻ tám lạng người nửa cân, hai ta đừng ai nói ai hết!"

"Hừ!" Lão Ưng kia khẽ hừ một tiếng, "Nữ nhân chết tiệt! Không so đo với ngươi! Ngươi qua đây! Mau tới đây!"

Tuyết Tuyết rầu rĩ di chuyển ra bên ngoài, không đợi nàng đi quá xa, chỉ thấy bên cạnh không biết từ chỗ nào xuất hiện hai người hạ nhân, giơ tay cản lại, nói

"Mời cô nương trở về phòng! Nơi này không thể đi loạn được!"

Tuyết Tuyết khó hiểu

"Cửa phòng chưa đóng cũng không khóa, vậy không phải ý nói ta ít nhất cũng có thể hoạt động ở trong viện này sao?"

"Vậy cô nương muốn đi đâu?"

"Chỗ đó!" Tuyết Tuyết chỉ một ngón tay, đúng chỗ cái lồng sắt kia, "Ta muốn đi xem đại ưng kia, cũng không phải muốn trốn, các ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

Hai người hạ nhân gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lui một bước đứng sau lưng nàng, lại nói

"Vậy, cô nương mời!"

Tuyết Tuyết không để ý nữa, pháp lực của Lão Ưng cách đó không xa kia đang mãnh liệt hấp dẫn nàng.

Lúc này nàng cũng chẳng quan tâm sợ hãi loại sinh vật này, chỉ ôm một hi vọng, hi vọng con ưng trong chiếc lông này có thể giúp đỡ nàng một chút.

Rốt cuộc khi đứng ở trước chiếc lồng sắt, Tuyết Tuyết nhìn chằm chằm vào con ưng kia, rất nhiều hạ nhân vậy quanh đều cảm thấy tò mò.

Nói tới, con ưng này đã được Cảnh Nghị nuôi dưỡng rất nhiều năm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.