Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 17: Hạ Xuyên Kéo Tay Hoắc Vãn Đừng Ngủ Với Cậu Ta





Cơm nước xong xuôi đám bạn lục tục rời đi.

Lâm Thư ngủ lại nhà, còn nằng nặc đòi ngủ chung giường với Hoắc Vãn.
"Này nhé tớ bay cả ngày mới tới mà cậu cho tớ ở khách sạn hả, lương tâm của cậu đâu!" Lâm Thư cao tương đương Hoắc Vãn, lúc này đang túm eo Hoắc Vãn từ phía sau, vừa nũng nịu vừa hung dữ kéo Hoắc Vãn vào phòng, "Ngủ với bố nhanh, hôm nay bố phải chiều em cho thật thỏa!"
Hoắc Vãn bám cứng khung cửa: "Tớ ngủ sofa, nhường cậu ngủ giường tớ đấy."
"Không!! Hôm nay ta muốn tâm sự thâu đêm với nhà ngươi!"
Ba Hoắc mẹ Hoắc ngồi ghế, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.
Bắt gặp ánh mắt của mẹ, Hoắc Vãn lập tức chớp mắt đầy đáng thương: "Mẹ cứu con-------"
Bên ngoài, Hạ Xuyên vặn tay nắm cửa, cởi giày ở huyền quan.
Phòng khách còn hỗn loạn, lại thêm tiếng ti vi rất lớn nên không ai nhận ra hắn đã trở về.

Hắn nhìn Hoắc Vãn bị người khác kéo vào phòng, sau đó cánh cửa đóng sầm và không mở ra nữa.
"Ấy Tiểu Hạ về rồi hả cháu, ăn cơm chưa?" Mẹ Hoắc vẫn đang rất tươi cười.
Hạ Xuyên gật đầu mỉm cười, chẳng qua ánh mắt lại lạnh băng: "Ăn rồi cô ạ."
"Mai sáu giờ cô phải ra sân bay rồi, không gọi mấy đứa dậy được.

Ba đứa tự giác ăn uống đầy đủ nhé."
"Vâng cô."
Sau khi bị kéo vào phòng, Hoắc Vãn vừa sửa sang áo quần bị Lâm Thư kéo nhăn vừa hoang mang tột độ.
"Sao giờ cậu khỏe thế, tập gym à?" Trước kia rõ ràng chỉ có cậu kéo được Lâm Thư, mà sao bây giờ cậu đã không kịp trở tay luôn không biết.
"Chậc, giờ mới biết à!" Lâm Thư bày ra mấy tư thế khoe cơ, đủ để thấy cánh tay gầy gò đã bắp đầu lên cơ bắp.
Hoắc Vãn thấy bắp thịt nhỏ xíu trên tay Lâm Thư thì không chỉ không ngưỡng mộ mà còn rất buồn cười.
Mà cậu cũng cười thật, rất không nể tình.
"Này thái độ gì đấy, biết tớ tập bao lâu không?!" Lâm Thư bùng nổ.
"Tớ sai rồi sai rồi." Hoắc Vãn lập tức xin lỗi.


Sau đó quan sát tỉ mỉ hồi lâu, định moi móc ra vài điểm tốt để khen ngợi, "À thì, tuy chưa lên nhiều cơ lắm nhưng mà...!nhưng mà..."
Lâm Thư bẹp miệng.
Hoắc Vãn vội nói: "Nhưng mà mông vểnh lên không ít!"
Hoắc Vãn hoàn toàn chẳng biết mông Lâm Thư trước đây trông ra làm sao.

Nhưng Lâm Thư là số 0, cấp hai đã có bạn trai rồi nên cứ khen mông là chuẩn không cần chỉnh.
"Thật không?" Lâm Thư sáng bừng cặp mắt, quay người soi gương, "Dạo này tớ thích một ông huấn luyện viên thể hình.

Nhìn là biết cong mà cứ khăng khăng mình thẳng."
Hoắc Vãn hiểu tính Lâm Thư, tự động tiếp lời: "Rồi cậu đăng ký học chỗ anh ta để tán anh ta."
"Yes!"
"Thành công chưa?"
Lâm Thư tức thì khựng lại, đoạn chán nản ngã vật xuống giường, cũng tiện tay kéo Hoắc Vãn ngã xuống cùng, "Tạm thời chưa, vì Lục Lẫm phá ghê quá, bực cả mình."
"Cậu ta cũng thích huấn luyện viên kia à?"
"Cậu ta thích tớ!" Lâm Thư vặn vẹo trên giường đầy cáu kỉnh, "Tớ hái hoa dọc đường chứ không ăn cỏ gần hang đâu, đau đầu thật đấy."
Hoắc Vãn xuống giường ngồi lên ghế, tò mò: "Thích là như nào nhỉ? Sao cậu lại thích huấn luyện viên kia?"
"Đẹp trai."
"Thiếu gì người đẹp trai.

Lục Lẫm không đẹp trai à?"
Lâm Thư: "Thì chắc vì huấn luyện viên cao."
"Lục Lẫm cao mét chín mà nhỉ, chẳng lẽ huấn luyện viên kia cao hai mét?"
"Tớ không tả rõ được.

Kiểu khang khác ấy.

Cậu cứ yêu đi rồi biết.

Tớ muốn hôn huấn luyện viên nhưng không muốn hôn Lục Lẫm.

Hoặc ví dụ nếu huấn luyện hôn tớ thì tớ sẽ thẹn thùng, chứ Lục Lẫm mà hôn tớ thì tớ sẽ chửi nhau với nó."
Hoắc Vãn: "Thế sao cậu biết mình thích huấn luyện viên?"
"Sao cậu cứ trắng như tờ giấy thế." Lâm Thư lựa lời chốc lát, "Thì chẳng hạn cậu cứ chú ý người ta, cũng muốn người ta chú ý đến mình.

Khi ở cạnh hắn tâm trí cậu ngập tràn hình bóng hắn.

Hắn cười với người khác cậu sẽ ghen, người khác quyến rũ hắn cậu sẽ giận.

Rồi thì cậu có gì tốt cũng muốn chia sẻ với người ta chẳng hạn."
Lâm Thư ngẫm nghĩ: "Ví dụ nhé, giờ tớ có quả cherry ngọt ngào căng mọng, trước mặt tớ có cả huấn luyện viên lẫn cậu, thì chắc chắn tớ sẽ bón cho huấn luyện viên ăn rồi về sau mua cả một xe cherry bù cho cậu.

Nhưng quả cherry ấy, vào đúng thời khắc, tớ nhất định phải cho huấn luyện viên nếm thử.

Hiểu chưa? Đấy chẳng phải là thích còn gì?"
Hoắc Vãn nhìn hai hộp dâu tây mình đem giấu vào phòng trước bữa tối: "..."
Chắc là nhầm lẫn đâu rồi, Hoắc Vãn cúi đầu, lặng lẽ niết niết ngón tay.
"Tớ đi tắm trước đây." Lâm Thư bò dậy, "Tối mai tớ bay, lâu lắm không chơi game với cậu rồi.

Đêm nay thức đêm chơi cái nhể khà khà khà ~"
Hoắc Vãn vội vàng nhấn mạnh: "Hôm nay tớ ngủ phòng khách, không ngủ với cậu đâu."
"Tại sao? Cậu có phải 1 đâu, cùng loại với nhau ngủ chung sợ gì."

"Nhỡ tớ là 1 thì sao."
Lâm Thư: "Ờ ờ, tớ là 1 còn hợp lý hơn đấy."
"Dù sao tớ cũng không ngủ cùng cậu đâu."
"Không cùng cũng phải cùng." Lâm Thư quẳng lại một câu nói rồi lấy đồ vào phòng tắm.
Nhân lúc Lâm Thư tắm rửa, Hoắc Vãn vội mở cửa chuồn ra.

Ai ngờ vừa ra đã va ngay vào bức tường cơ bắp.
Ngẩng đầu, thấy là Hạ Xuyên, Hoắc Vãn kinh ngạc: "Anh về rồi.

Tối anh đi đâu thế, còn không ăn cơm nữa."
Hạ Xuyên không đáp mà chỉ ôm eo kéo cậu vào một căn phòng khác.

Sau đó đè cậu lên tường hôn môi cháy bỏng.
Căn phòng tối om om, chỉ có chút ánh trăng hời hợt rải trên vài nội thất.
Hoắc Vãn ngơ ngác ngẩng đầu, mặc cho Hạ Xuyên chiếm đoạt mà quên cả chống cự.
Lực tay bên hông rất mạnh, Hạ Xuyên như muốn ghim cậu vào hắn.

Nụ hôn của hắn tàn bạo đến mức Hoắc Vãn phải rưng rưng nước mắt, môi cũng phát đau.
"Đợi đã..." Hoắc Vãn đẩy Hạ Xuyên, thở hồng hộc vì không thể hô hấp, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Hạ Xuyên khom người vùi mặt vào cổ cậu, hít thở mùi hương ngọt ngào trên người cậu đầy mê luyến.
Hoắc Vãn co rúm người, hỏi với vẻ hơi hoảng hốt: "Anh sao thế?"
"Khó chịu."
Giọng Hạ Xuyên rất trầm mà cũng rất khàn, còn quấn theo khí thế áp bức vô hình nào đó.
Hoắc Vãn lo lắng: "Làm sao? Khó chịu chỗ nào? Nghiêm trọng không? Đến bệnh viện chưa? Sốt hay là đau dạ dày thế?"
"Có lẽ là ăn chua nhiều quá."
"?"
Hạ Xuyên đứng thẳng dậy: "Em hôn anh một cái là anh khỏe lại."
Tâm trạng Hạ Xuyên không tốt, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì.

Để tránh phát sinh thêm rắc rối, Hoắc Vãn liền nghển cổ hôn môi hắn một cái nhanh như chớp.
Hạ Xuyên thở ra, đáy lòng ấm áp.

Hắn lập tức mỉm cười với trái tim đã sạch banh uất ức: "Cảm ơn cục cưng."
Lúc này Hoắc Vãn mới nhẹ lòng.
Hạ Xuyên ôm Hoắc Vãn lên giường.

Hai người xà nẹo một hồi rồi Hoắc Vãn mới chợt nhớ đã muộn, Lâm Thư tắm xong không thấy mình lại làm ầm lên, nên đành bảo em phải đi rồi.
Hạ Xuyên túm tay cậu, cau mày: "Đừng ngủ với cậu ta."
"Em không ngủ với cậu ấy, hôm nay em ngủ sofa, em bảo cậu ấy rồi."
"Đến phòng anh ngủ."
"Em..."
Hạ Xuyên lặp lại: "Đến phòng anh."
Hoắc Vãn đắn đo chốc lát rồi vẫn nói: "...!Ừ."
Cũng tiện đưa hai hộp dâu cho Hạ Xuyên luôn nữa.

Cậu nhớ hồi ở nhà mình Hạ Xuyên thích ăn dâu lắm, chủ vườn dâu bên cạnh giao dâu tây tới hằng ngày.
Hoắc Vãn bước ra ngoài dưới ánh mắt của Hạ Xuyên.

Cậu rón rén bước qua hành lang và mở phòng mình, bước vào, định làm bộ như chưa từng rời khỏi.
Ai ngờ gặp đúng Lâm Thư vừa ra từ phòng tắm.
Bốn mắt nhìn nhau.

"Cậu đi đâu vậy?" Lâm Thư ngồi ghế bên giường mà lau tóc.
"Đi vệ sinh." Hoắc Vãn lề rề đến bàn lấy hai hộp dâu tây, "Ờm...!tối nay tớ ngủ ngoài phòng khách, ngủ ngon nhé."
Hoắc Vãn nói xong lập tức chạy đi.
Lâm Thư túm ngay được tay cậu, giậm chân: "Ơ ~~~ đã hứa ngủ chung cơ mà!"
"Ai hứa với cậu chứ tớ có đồng ý đâu."
Lâm Thư bịt tai: "Chịu đấy ~~~ tớ mặc kệ mặc kệ!"
Hạ Xuyên đứng nghe ngoài cửa mà siết chặt nắm đấm, cố nhịn mà không được, cuối cùng bất thình lình đẩy cửa vào, lạnh lùng nói: "Cậu chủ hôm nay ngủ với tôi."
Bầu không khí đóng băng mất hai giây.
Lâm Thư hoang mang: "Hả, anh là ai? Sao Vãn Vãn phải ngủ với an..."
Chưa dứt lời Lâm Thư đã khựng lại, hết nhìn Hoắc Vãn đến nhìn Hạ Xuyên.

Kinh nghiệm yêu đương phong phú giúp cậu ta nhanh chóng bắt quả tang bầu không khí khác thường giữa hai người, lại thêm bờ môi sưng đỏ của Hoắc Vãn...
Bóng đèn trong đầu bừng sáng, Lâm Thư tức khắc ngộ ra!
Thì ra là vậy...
Chậc chậc, con cái lớn cả rồi!
Lâm Thư thức thời: "Rồi rồi rồi, hai người ngủ với nhau." Đoạn nói với Hạ Xuyên, "Phiền anh ra ngoài trước được chứ, tôi muốn nói mấy lời cùng Vãn Vãn."
Hạ Xuyên lạnh mặt gật đầu, đóng cửa, và đứng canh ngoài cửa.
Lâm Thư chống nạnh: "Yêu đương bao giờ? Cậu được lắm, dám giấu cả tớ."
Hoắc Vãn đỏ mặt, ấp úng không nói ra lời.
Lâm Thư cũng không định làm khó cậu.

Sau khi cúi đầu nhìn đồ trong tay Hoắc Vãn cậu ta lại nói: "Cậu có thể đi, nhưng tớ có một yêu cầu."
"Cậu nói đi."
"Cho tớ một hộp dâu tây, tối tớ muốn ăn vặt."
Hoắc Vãn quay đầu đầy cảnh giác, cất bước muốn đi, "Sao cậu không nói sớm.

Phòng khách nhiều hoa quả lắm, để tớ lấy cho cậu."
Lâm Thư níu cậu lại, "Nhưng tớ muốn hộp dâu này cơ."
"Tối ăn vặt không tốt đâu."
"Có những hai hộp cơ mà, cho tớ một hộp thì sao chứ.

Cậu định mang cho ông vệ sĩ kia tất đúng không? Đồ thấy sắc quên bạn!"
"Anh ấy ăn mạnh lắm." Hoắc Vãn phồng má nũng nịu, "Xin lỗi Thư Thư mà, về nước tớ bù cho cậu.

Giờ cậu ăn tạm hoa quả phòng khách, nhé?"
"Không chịu!" Lâm Thư nhoài người lên giường, "Mẹ nó chứ! Tôi đã làm sai điều gì mà phải vượt đại dương đến ăn cơm chó thế hả!!!"
"Thôi được rồi..." Hoắc Vãn không đành lòng, mở hộp dâu bón cho Lâm Thư quả dâu bự nhất, "Một quả thôi đấy nhé."
Lâm Thư nhai trong ấm ức, "Hừ! Tạm tha đấy.

Về nước phải mua cho tớ loại ngon hơn! Ngon gấp trăm lần cái này biết chứ!"
"Rồi rồi ngủ đi." Hoắc Vãn mím miệng cười, đoạn bước ra khỏi phòng.
***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.