Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 4: Hắn Cúi Người Dỗ Ngọt Cậu Chủ Để Tôi Đưa Cậu Vào Rửa Mặt





"Thường thì tôi làm việc ở tầng hai, không cần mọi người giúp đỡ gì nhiều, những lúc thế này các anh cứ thoải mái, muốn ăn gì có thể nói với bác Lưu, bác ấy nấu ăn ngon lắm." Hoắc Vãn điềm đạm nói với giọng điệu còn mang âm mũi, nghe là biết chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
A Khoa A Học nghe vậy mừng rơn, đây là lần đầu họ gặp được chủ thuê thân thiện dễ tính thế, quả đúng là đẹp người đẹp nết.
Hạ Xuyên nãy giờ vẫn một mực nhìn chằm chằm bờ môi căng mọng của Hoắc Vãn vì cậy cậu không nhìn thấy được mình, nhìn mê đắm đến độ cổ họng cũng bắt đầu khát khô.
Hắn thở hắt ra với hàng chân mày nhíu lại, sau đó quay đầu quệt mạnh môi mình.
Sao mà vợ hắn lại trông gợi dục thế này cơ chứ!
...

Hôm nay có thợ đến lắp lò sưởi âm tường cho phòng nhạc cụ, Hoắc Vãn không thể luyện đàn, nên đợi các vệ sĩ rời đi là cậu lại bắt đầu ngồi một mình trong phòng học chữ nổi.
Một vị khách bất ngờ ghé thăm nhà vào buổi tối.
Tại phòng khách chính tầng hai, Hoắc Vãn được A Khoa dìu ngồi xuống ghế, nét mặt cậu thoáng lộ vẻ vui tươi hiếm thấy, "Cậu về nước lúc nào thế A Thư, chuyến lưu diễn suôn sẻ cả chứ?"
Lâm Thư là bạn tiểu học của Hoắc Vãn, chơi với nhau từ thuở nhỏ khiến quan hệ hai người vẫn luôn rất tốt đẹp, cậu ta là một trong số ít ỏi bạn bè của Hoắc Vãn.
"Suôn sẻ chứ! Vừa xuống máy bay cái là tớ đến gặp cậu luôn đấy, cậu thấy thằng bạn này chí cốt chưa." Lâm Thư ngồi xuống ghế và lần lượt mở số quà đã mua cho Hoắc Vãn trong chuyến lưu diễn cảu mình, sau đó lại lần lượt đưa cho Hoắc Vãn, "Hộp nhạc này tớ lựa mãi mới ưng,, thủ công trăm phần trăm đấy, hộp này âm sắc tớ thấy tuyệt nhất, chắc chắn cậu sẽ thích."
Hoắc Vãn mỉm cười, những ngón tay lần lên hộp nhạc, "Thợ làm tỉ mỉ quá, cậu có lòng rồi."
"Dào ôi, khách sáo với tớ làm gì." Lâm Thư vừa gãi mũi vừa âm thầm quan sát kính mắt đối phương, sau mấy giây giày vò và do dự, cậu ta không nhịn được hỏi, "Ừm Vãn Vãn này, bên bệnh viện vẫn chưa tìm được cách nào hả?"
Hoắc Vãn gật đầu, nụ cười còn vương trên môi, chẳng qua đã nhiễm thêm vài phần gượng ép.
Lâm Thư nhìn bạn mình mà vành mắt đỏ lên, cố kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng lời nói ra vẫn rất vui tươi: "Không sao, hiện giờ y học phát triển nhanh lắm, cậu vẫn trẻ trung mà, chắc chắn là chữa khỏi được thôi."
Hoắc Vãn đã nghe rất nhiều lời động viên như thế, nhưng cậu cũng không quen ôm mãi niềm hy vọng xa vời, cậu chỉ biết chữa được là chữa được, không chữa được thì chấp nhận sự thật này.

Không hy vọng mới không phải thất vọng.
Tuy nhiên cho dù có là vậy, thì cậu vẫn cảm thấy ấm lòng nhờ sự quan tâm của người bạn thân, thế nên nét cười trên khuôn mặt cậu lại càng trở nên dịu dàng hơn hết thảy.

Hạ Xuyên vừa vặn bắt gặp cảnh này khi từ tầng trên bước xuống, hắn siết chặt nắm đấm, vẻ mặt bỗng chốc tối sầm.
Sao lại cười vui vẻ đến vậy.
Thằng nhãi thối kia là ai, trông thật ngứa mắt.
Hạ Xuyên đứng khoanh tay phía sau Hoắc Vãn như một ôn thần, nhìn hai người vai sát vai mà ôn kỷ niệm, vẻ mặt hắn rét căm căm cứ như sắp rơi được cả vụn băng xuống.
Còn may, không bao lâu sau đó thằng nhãi thối cũng đứng dậy.
"Được rồi, thăm cậu xong rồi, giờ ông ngoại tớ còn đang chờ gặp đứa cháu cả này đây, hai ngày nữa tớ lại đến chơi nhé." Lâm Thư mặc áo khoác chuẩn bị rời đi.
Hoắc Vãn cũng đứng lên, "Khuya rồi, để tớ nhờ tài xế chở cậu về."
Lâm Thư khoát tay theo thói quen, rồi mới chợt nhớ ra Hoắc Vãn không nhìn thấy, thế là cậu ta đành tiến lại gần xoa đầu Hoắc Vãn, "Không cần, để tớ tự nhờ tài xế, cậu đi ngủ đi, nhớ trưng quà lên đầu giường đấy nhé!"
?
Xoa đầu!
Hạ Xuyên quắc mắt, hắn còn chưa được xoa đầu! Hắn muốn xoa đầu từ lâu lắm rồi đây!
Hạ Xuyên từ xưa đến nay vẫn luôn là người nghĩ gì làm nấy.


Thế là hắn lạnh lùng gạt rớt quả móng vuốt trên đầu Hoắc Vãn đi, thay bằng chính tay mình, đoạn nhẹ nhàng xoa hai cái bằng thái độ cẩn thận nhất cả đời của hắn.
Những lọn tóc mềm mại chảy qua kẽ ngón tay, Hạ Xuyên thoáng mỉm cười, rồi lại nhanh chóng kiềm chế một cách gượng gạo.

Thật khoan khoái, làm tan chảy cõi lòng.

Hắn khẽ cúi người thì thầm vào tai Hoắc Vãn với vẻ dỗ dành rất đỗi dịu dàng: "Cậu chủ, về thôi, tôi dẫn cậu đi rửa mặt trước, được chứ?
"...?" Hoắc Vãn có hơi ngạc nhiên trước hành xử thân quen tự nhiên của người vệ sĩ, vì vậy phải mất mấy giây mới trì trệ "Ừ" một tiếng, ngơ ngác tạm biệt Lâm Thư rồi bị Hạ Xuyên nắm cổ tay ra ngoài phòng khách.
Lâm Thư đứng im như phỗng, nhìn cái tay vừa bị gạt ra của mình, cứ cảm thấy có gì không đúng lắm.
Mà A Khoa cũng gãi đầu vẻ sững sờ, ô nếu anh ta nhớ không nhầm thì...!anh ta mới là cận vệ của cậu chủ chứ nhỉ, không phải nhiệm vụ của ông anh này là đi trông chó hả?
Học thói ăn cướp ở đâu mà lại điêu luyện thế!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.