Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 7: Phòng Tắm Play Bướm Dâm Bật Khóc Xuất Tinh Trong Bị Xoạc Với Tư Thế Xi Tè Bị Người Đàn Ông Xa Lạ Vừa Ôm Vừa





"Anh không có ý này." Hạ Xuyên giải thích.
Hoắc Vãn nhắm mắt, dù đã rơi vào cảnh ngộ này đi chăng nữa thì cậu vẫn cố gắng giữ thể diện của mình.
Hạ Xuyên đã từng chứng kiến phản ứng của người bị xịt thuốc kích dục trong quãng thời gian hắn làm nhiệm vụ, đó gần như là sự khuất phục hoàn toàn cả về tâm lẫn sinh lý, bảo mấy chuyện như ngồi lên tự động gì đó cũng là chuyện nhỏ mà thôi.

Nhưng Hoắc Vãn không giống họ, không hề giống.
dương v*t bị ổ thịt non mềm mại bao lấy, phê, chỉ cắm vào không thôi đã thấy sướng tê người, có thể tưởng tượng được ra cọ mài mấy cái sẽ được phen thăng thiên thế nào rồi đấy.
Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh băng của Hoắc Vãn, Hạ Xuyên lại rất lâu không thể động đậy, hắn không hiểu, rõ ràng hắn mới là tên khốn đang xâm phạm Hoắc Vãn, vậy mà sao hắn lại có cảm giác nhục nhã không thể ngóc đầu lên.
Trán Hoắc Vãn nhễ nhại mồ hôi, nhờ có thuốc kích tình mà âm đ*o cậu không ngừng rỉ nước, động thịt bên trong không chịu sự khống chế của chủ nhân, nó bắt đầu loi nhoi thít chặt cây xúc xích.
Hạ Xuyên bị thắt cho hít hà một tiếng, đến lúc hoàn hồn lại bỗng bật cười.
Nghĩ nhiều không phải tác phong của hắn, ăn vào miệng mới là phải đạo.
Hắn hơi rụt hông về sau, tiếp đó làm một cú thọt mạnh, d*m thủy lênh láng bôi trơn cái chạc ba của hắn.

Trên đường dương v*t bị thứ lực kỳ lạ nào đó ngăn cản, nhưng hắn vẫn bứt phá rất dễ dàng mà tiến vào lút cán, quy đầu đỏ rực đội thẳng lên miệng tử cung, kích thích đôi bên cùng sướng đến run người.
Hạ Xuyên hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn vị trí giao hợp, thế rồi bắt đầu vùi đầu đục đẽo.
Xúc xích đỏ hỏn nổi đầy gân xanh hoàn toàn khai phá vùng thịt cấm, li ti dính phải vết máu trinh của chàng trai trẻ, bỗng dưng lại càng thêm mấy phần dâm dục.
Hai chân Hoắc Vãn bị Hạ Xuyên tách mở, bị ghì, khiến cho cậu không thể nhúc nhích.


Những cú va chạm kinh hồn của người đàn ông làm thân thể cậu cũng bị đẩy dồn về phía trước, đây là một động tác vừa không an toàn vừa ô nhục, mà nhục nhã hơn là, Hoắc Vãn biết mình đang thấy sướng.

Cậu chỉ có thể gắng gượng kiềm chế tiếng rên của mình, mà không tài nào cản nổi sự phun nước điên cuồng của cái lỗ dư thừa bên dưới.

Cậu siết chặt bàn tay, tiếng nhóp nhép tới lui lọt vào tai chối muốn chết.
Tên đàn ông bắt đầu gặm cắn đầu v* cậu, thậm chí còn bắt chước thói bú ti của mấy đứa trẻ con, cái lưỡi hắn linh hoạt lập lờ, vừa ngứa vừa thư thái.
Hoắc Vãn lung lay, khi thuốc ngấm cũng là lúc cơ thể cậu chộn rộn, đáy lòng cậu có một ham muốn, đòi cậu phải phối hợp với hành vi của gã đàn ông kia.
Hoắc Vãn cười cay đắng, thật là sa đọa.
Hạ Xuyên buông miệng, nhìn đuôi mắt đỏ ửng của đối phương là hắn thúc eo càng mãnh liệt, dương v*t hắn cưỡng ép lỗ thịt non phải ôm trọn lấy mình, thuận lợi cho hắn chơi trò tăng tốc.
Dần dà, Hạ Xuyên lấy làm thỏa mãn khi thấy Hoắc Vãn bỗng lóe lên biểu cảm đê mê, hắn không khỏi giương môi mà tấp hông nhanh hơn nữa.
Bất kể em có tình nguyện hay không, thì em vẫn đã là của tôi.
Là của tôi!
Hạ Xuyên nhấp hông như giã cối, cự long bự chảng quật cho bé bướm con be bét khóc than, âm hộ liếm mút dương v*t của hắn một cách thèm thuồng và điểm G cũng bị tấp điên loạn.
Bàn tay chai sần của hắn nắm bé xúc xích ăn liền nhổm nhước bụng Hoắc Vãn, vừa nện vừa tuốt kiếm cho cậu.

Dưới sự chi phối của hai luồng khoái cảm đồng thời, Hoắc Vãn rốt cuộc không chịu nổi mà hé miệng rên rỉ.
"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh...!ứm..." Hoắc Vãn thở hổn hển, lơ ngơ một cái đã bị Hạ Xuyên đớp lấy môi.
Hoắc Vãn giơ hai nắm đấm ngăn cản đòn tấn công của người đàn ông, nhưng yếu quá thành ra không chỉ không cản được mà còn giống cự nự kiểu gọi mời.
Không thể làm gì khác hơn, Hoắc Vãn đành vác răng ra nghênh chiến.
Hạ Xuyên vận dụng ưu thế linh hoạt ngay cả trong răng lưỡi của mình, Hoắc Vãn cắn đâu thì hắn tránh đấy.
Lúc nào cũng cắn hụt, Hoắc Vãn giận luôn!
Hạ Xuyên đang đùa nghịch vui vẻ thì cổ bỗng bị ôm lấy, chàng trai trẻ vận sức đu lên người hắn, đồng thời sai bảo chú bướm cắn chặt chú chim cu, khiến chú chim cu suýt thì khóc thét.
Kế đó, chàng trai trẻ táp một phát đầy hung tợn lên môi hắn.

Nhưng có vết thương nào Hạ Xuyên chưa từng bị đâu? Chút đau đớn vụn vặt này hoàn toàn không đáng nói.

Thế là hắn trao đi một nụ hôn càng cháy bỏng hơn, hai chiếc lưỡi diễn một màn ba-lê ngoạn mục anh vờn tôi chạy, tính ra cũng chẳng giống trả thủ, mà càng giống như là tán tỉnh.
Cung phản xạ của Hoắc Vãn có vẻ hơi dài, hồi lâu mới nhận ra mình đang bị đùa bỡn, cậu liền tức giận quay phắt mặt đi phun phì một cái.
Hạ Xuyên bật cười: "Cục cưng rất ngọt."
"Không biết xấu hổ."
Hạ Xuyên rút súng, bế Hoắc Vãn dậy khỏi giường: "Cục cưng hiểu anh quá."
Hoắc Vãn không tìm được chỗ dựa, chỉ đành mặc cho người đàn ông bế, cậu cảnh giác: "Anh định làm gì..."
Cậu vừa nói xong người đàn ông đã bế cậu xuống giường và tách hai chân cậu ra theo kiểu đưa trẻ con đi đái, dương v*t hắn vờn trước bờ âm hộ mấy cái rồi mau chóng dò ra được cửa hang, và xuyên lút cán.

Điểm G trong âm đ*o lập tức bị giã trúng, Hoắc Vãn sướng tê cả đầu, lông tơ dựng ngược hết cả lên.
Chết tiệt, thế mà cậu còn có cảm giác muốn tè.

Hạ Xuyên dù đã nhồi dương v*t vào trong cậu, nhưng mà hắn vẫn tiếp tục bước tiếp, Hoắc Vãn bị buộc phải tựa vào lồng ngực hắn, tim đập ầm ầm.
Nếu sự chênh lệch thể lực ban đầu còn có thể giải thích bằng việc trúng thuốc, thì hiện giờ lại chẳng thể nào lý giải nổi.

Dù cậu có gầy đến đâu thì cũng là một người đàn ông cao gần mét tám, sao có thể dễ dàng bị bế lên như vậy? Rốt cuộc người đàn ông phía sau là ai, mình đã động đến gã từ bao giờ.
Lúc này người đàn ông đã duỗi tay mở cánh cửa đằng trước.
Hoắc Vãn lập tức căng thẳng: "Anh định đi đâu!"
Bộ dạng này của mình...!nhỡ bị người khác nhìn thấy...
Hạ Xuyên đẩy cửa vào, giọng bị dội lại thành những tiếng vang kỳ ảo: "Em đoán xem?"
Hoắc Vãn thở phào, may mắn chỉ là nhà vệ sinh mà không phải hành lang.
Mà thở phào xong cậu lại giận dữ, cớ gì nạn nhân như cậu thì nơm nớp lo âu, trong khi kẻ đầu têu thì nhởn nhơ sung sức!
Hoắc Vãn: "Không biết xấu hổ!"
"Cục cưng, em chỉ có câu này để chửi người sao?"
"Tôi chửi chó."
Hạ Xuyên bế xốc cậu lên một cái: "Ừ~ gâu gâu."
"..." Cái tên này bị làm sao thế!
Hạ Xuyên vào buồng tắm bên trong, gian này rất rộng, có cả một chiếc giường da nhỏ chuyên dùng cho Hoắc Vãn thay đồ, quan trọng là nó chống nước.
Quả là một nơi đẹp để ** nhau.
Bất kể muốn chơi kiểu gì, xếp hình khó ra sao, nước nôi từ đâu tới, thì cuối cùng cũng sẽ dễ dàng dọn sạch dấu vết.
Hạ Xuyên rút dương v*t và thả Hoắc Vãn lên trên chiếc giường da, sau đó tách chân cậu ra, sờ lên môi bé hơi lật ra ngoài của cậu một cái, rồi đồng thời thọc cả ngón trỏ lẫn ngón giữa vào trong, khẽ cong ngón tay, móc chơi đôi ba phát.
Hoắc Vãn hít sâu, vội vàng kẹp chân lại, "Rốt cuộc anh muốn làm gì!"
Hạ Xuyên lại rút tay ra: "Anh chỉ sờ tí thôi mà."
Phòng tắm khuếch đại từng âm thanh nhỏ.
Hai chân Hoắc Vãn bị treo lơ lửng, lưng nằm an toàn trên nệm giường mềm mại, bờ eo gầy nhỏ cong lên.
Hạ Xuyên một tay nâng chân của cậu, một tay đỡ chim cu, dùng quy đầu húc bé xúc xích dựng thẳng của Hoắc Vãn một cái, một lớn một nhỏ một đậm một nhạt thân mật âu yếm, cứ như chú nấm bự và em nấm loi nhoi trên cánh đồng lúc bình minh.
Hạ Xuyên nghịch hồi nghịch phê luôn, liên tục cho hai chú quy đầu hôn nhau.
"Anh có vấn đề chắc." Hoắc Vãn cảm thấy rất cạn lời.
Hạ Xuyên nhún vai, dắt chim đổi chỗ sang cọ ngoài âm hộ, rồi lại mài lên hột le cẩn thận từng tí khiến cho bé hoa phun mật xì xèo, mật hoa nhỏ giọt xuống sàn vang lên âm thanh tí tách.

Hạ Xuyên hỏi: "Thế này sướng chứ?"
"Đừng hỏi tôi."
Thấy Hoắc Vãn lại sắp nổi giận, Hạ Xuyên vội vàng dỗ: "Được rồi, không hỏi không hỏi."
dương v*t Hạ Xuyên có dạng cong, đầu nấm phình bự, sau khi cương vừa to vừa dài, chạm lên còn thấy cả gân xanh nổi rõ.

Hắn tìm đúng thời cơ cắm vào, giây phút được nhiệt độ ấm áp bao bọc hắn tức khắc thở dài một hơi, sướng mẹ nó khiếp!
Hạ Xuyên rất tự tin với của quý nhà mình.


Trong lòng hắn, dù đồ nhà hắn không thể so được với bé bánh ngọt núng nính xinh xẻo khiến người ta chỉ muốn gặm một miếng của Hoắc Vãn, nhưng mà của hắn dùng ngon lắm! Nếu mà Hoắc Vãn có thể nhìn được, thì chưa biết chừng sẽ rất hài lòng với báu vật đang được dâng lên cho em ấy ấy chứ ~~
Chậc...
Hạ Xuyên gãi mũi, đàn ông vẫn không nên quá tự tin, quá đà một phát là dễ thành con vẹt.
Chú chim bự tò mò khám phá cái ổ mật, Hoắc Vãn nghển cổ hé bờ môi có dấu răng mơ hồ.

Chính cậu cũng không thể hình dung ra nét mặt mình hiện tại gợi dục đến mức độ nào.
Hạ Xuyên nhìn phát ngẩn ngơ, vợ quả nhiên là vợ, vợ quả nhiên là đẹp quá đi thôi! Thế là hắn bỗng giã chày như hóa dại, liên tục nện lên điểm mẫn cảm của đối phương làm phát ra tiếng nước nhóp nhép và nước dâm văng tung tóe.
"Ưm...!A...!nhanh quá..."
Hạ Xuyên bèn cúi đầu hôn cậu, ngang ngược không cho đối phương chống trả với một tâm lý gần như là biến thái, đến lúc bị đẩy ra mà mặt vẫn si mê: "Cục cưng à, em đẹp quá..."
"Cút! Anh...!hưm...!gượm đã..."
"Không được." Hạ Xuyên đỏ bừng cặp mắt, khàn giọng, loáng thoáng có dấu hiệu phát điên, "Chồng chịch chết em."
Khoải cảm ùn ùn vỗ sóng xô bờ, Hoắc Vãn nước chảy thành sông, sướng quên hô hấp, tâm trí cũng bắt đầu mơ màng: "Không được...!chậm chút...!đừng mà..."
Bất thình lình, sâu trong âm đ*o ọc ra một luồng nước ấm, Hạ Xuyên rút dương v*t rồi dùng chính nó quật lên âm vật Hoắc Vãn.

Suối d*m thủy trong suốt và nóng hổi tức khắc phun trào.
Cơ thể Hoắc Vãn gần như co giật, cậu nằm mềm rũ trên giường, thở dốc.
Lại lên đỉnh.
Chờ xả lũ xong xuôi Hạ Xuyên mới lại dắt chú chim bự đi vào: "Cục cưng biết phun nước, cục cưng giỏi quá đi."
Hoắc Vãn chẳng buồn bận tâm đến hắn, cậu đã hoàn toàn sa ngã mà mặc cho Hạ Xuyên giã cậu tơi bời.

Trong vô thức cậu cũng bất giác hùa theo, cơ thể hưng phấn kéo theo sự từ bỏ kháng cự của lúc ban đầu.
Hạ Xuyên biết phản ứng của Hoắc Vãn hiện giờ phải có ít nhất một nửa công lao thuộc về thuốc kích dục, nhưng hắn vẫn rất vui, vui cứ như thể nhặt được báu vật quý nhất thế gian này.
Cuối cùng, gậy th*t rục rịch cắm vào miệng tử cung, bắn trọn tinh dịch vào trong đó.
Hoắc Vãn bỏng phát run, những ngón chân trắng trẻo cũng cuộn tròn thuận theo dục vọng.
Bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng của người đàn ông, sướng không em?
Sướng.
Há chỉ là sướng, mà phải là đê mê...
Thuốc làm thể lực cậu suy kiệt, Hoắc Vãn bắt đầu mơ mơ màng màng.
Cậu nhắm mắt lại thở dốc, vạn vật xung quanh dần trở nên yên lặng, chẳng bao lâu sau suy nghĩ đã chìm vào bóng tối----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.