Miệng Độc Thành Đôi

Chương 32



Edit: Gà

Beta: Vi Vi

Đỡ một con ma men người đầy hơi rượu lên trên giường thì phải mất bao nhiêu sức lực, tiêu tốn mất bao nhiêu calo đây?

Tần Chân thật vất vả mới lôi được Trình Lục Dương lên trên giường, còn phải thở hồng hộc mở tủ ra tìm cho anh bộ quần áo sạch sẽ, nếu cứ để nguyên như vậy mà ngủ, chỉ sợ sáng ngày hôm sau anh sẽ được 120 đưa vào bệnh viện.

Trình Lục Dương nằm ở trên giường lẩm bẩm một mình cái gì đó, nhưng Tần Chân lại không để ý anh đang nói gì, bởi vì toàn bộ lực chú ý của cô lúc này đã bị cái tủ với các loại quần áo đủ màu sắc này thu hút.

Tủ quần áo của Trình Lục Dương rất to, sau khi kéo cửa ra, có thể thấy các loại quần áo được phân loại treo ở hai bên. Tần Chân há hốc mồm nhìn lướt một vòng, đỏ cam vàng lục lam tím…. Danh hiệu người con của cầu vồng quả nhiên không phải là hư danh!

Cô nhịn không được bắt đầu tưởng tượng Trình Lục Dương mỗi ngày mặc một màu chạy tới công ty, dọc đường đi nhân viên trong công ty đều lộ ra vẻ mặt đặc sắc, đây đại khái là tổng giám đốc khoe khoang nhất, lòe loẹt nhất mà họ từng gặp.

Buồn cười như vậy, nhưng trong lòng cô lại thấy chua xót, bởi vì khoe khoang lòe loẹt thật ra không phải là ý định của người đàn ông này, có lẽ anh còn khao khát có thể phối màu bình thường hơn ai hết, chỉ tiếc đôi mắt anh không cho phép anh làm như vậy.

Nhìn bộ âu phục màu sắc thê thảm này, cùng với bộ quần áo vì phối màu lung tung mà làm thay đổi hoàn toàn, cô lắc lắc đầu, chỉ lấy một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ ra, ném lên người tên đang nằm trên giường kia, “Dậy mau, đi thay quần áo đi!”

Nói xong liền đi ra ngoài, đợi ở cửa mấy phút mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, vì vậy lại đẩy cửa thò đầu vào xem, “Đã thay xong chưa?”

Người trên giường không hề phản ứng.

Tần Chân đi đến bên giường đẩy anh, “Này, bảo anh đi thay quần áo đấy!”

Trình Lục Dương mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, còn buồn ngủ phát ra một tiếng: “Huh?”

Tần Chân bực mình, dứt khoát tự mình bới quần áo anh ra, thoăn thoắt cởi áo phông ra rồi luồn áo vải màu xám qua đầu cho anh, “Mau mặc vào!”

“Buồn ngủ quá….” Trình Lục Dương thấy vẻ mặt hung dữ của cô, đành phải đáng thương bắt đầu mặc quần áo vào, mái tóc ướt sũng trở nên rối tung, khác một trời một vực so với vẻ sạch sẽ gọn gàng ngày thường.

Lúc đầu Tần Chân chỉ cảm thấy người say rượu rất đáng sợ, nhưng đến lúc nhìn anh thay quần áo mới chú ý tới một vấn đề…… Cô lại đi … lột quần áo của một người đàn ông.

Tầm mắt dọc theo khuôn mặt đẹp đẽ kia đi thẳng xuống dưới, cô phát hiện Trình Lục Dương trông cao gầy là thế, nhưng lại có thân hình khiến cho người ta phải chảy nước miếng, dáng người đúng chuẩn, đường cong tuyệt đẹp gợi cảm. Có giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống dưới, dọc theo cổ trượt đến ngực, sau đó tiếp tục chảy xuống, hấp dẫn như người cá.

Quả nhiên là đến mùa hè, nóng chết người! Tần Chân mặt đỏ tai hồng đi bật điều hòa, lúc quay đầu lại, Trình Lục Dương đã vô cùng tự giác thay xong quần.

Anh tóc tai lộn xộn ngồi ngay ngắn ở trên giường, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt chờ mong mà hỏi: “Đã có thể ngủ chưa?”

Trong ánh mắt trong suốt như có những vì sao lấp lánh, Tần Chân hoài nghi anh đang xem cô là mẹ mình = =, vì thế ho khan hai tiếng, “Tóc vẫn còn ướt, anh đợi một chút.”

Nghĩ tới mấy ngày trước lúc cô bị thương anh đã dốc lòng chăm sóc cô, cô vào trong nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn tắm ra, giúp anh lau tóc.

Trình Lục Dương sau khi uống say quả nhiên là một đứa bé biết nghe lời, cô bảo không được nhúc nhích là ngoan ngoãn ngồi yên, bảo không được làm loạn là ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, chỉ thỉnh thoảng hắt hơi mấy cái, sau đó từ dưới khăn tắm lộ ra đôi mắt lấp lánh, cười ngốc nghếch với cô.

Tần Chân dở khóc dở cười, cảm thấy mềm lòng, đến khi lau được một nửa, Trình Lục Dương lại đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, lập tức áp mặt vào bụng cô. Tần Chân cứng đờ người, dừng tay lại.

Cô nghe thấy anh thật cẩn thận hỏi một câu: “Lúc này mẹ sẽ không đột nhiên biến mất chứ?”

“…”

Giọng nói kia dần trở nên yếu ớt, mang theo chút tủi thân và oán hận không nói nên lời, “Mẹ đã bảo con cứ đứng ở cửa hàng sách chờ mẹ, nhưng mãi không thấy mẹ đâu, con chờ mẹ lâu như thế, trời đã tối rồi……”

Cô đoán là anh ta xem cô là mẹ mình, Lục Thư Nguyệt.

Mãi không nhận được câu trả lời mà mình muốn, Trình Lục Dương suy sụp tinh thần, sau đó chậm rãi buông cô ra, ôm chăn cuộn tròn cả người lại, rầu rĩ nói: “Nếu sớm hay muộn cũng phải đi, vậy mẹ đi luôn đi!”

Tần Chân cầm khăn tắm không biết nên nói cái gì cho phải, lại thấy vật thể hình tròn kia mơ hồ run run.

Anh … không phải anh đang khóc đấy chứ?

Cô vỗ trán không biết nói gì, sức mạnh của cồn kinh khủng đến vậy sao? Thế mà lại có thể biến một tên vô cùng kiêu ngạo không gì không làm được trở thành một đứa trẻ có chỉ số thông minh ở mức âm!

Trong lòng thấy thương xót anh, cô thở dài, định đi khuyên nhủ anh, kết quả vừa mới xốc chăn lên, đột nhiên thấy Trình Lục Dương nhảy xuống giường, lao về phía toilet nhanh như chớp…… Sau một lát, từ bên trong vang lên tiếng nôn thốc tháo.

Tần Chân giận dữ đứng thẳng người, con mẹ nó chứ, sức tưởng tượng của cô phong phú quá mà!

Trình Lục Dương vào toilet rất lâu, lâu đến mức cô không khỏi đến bên cạnh cửa nhìn, thấy tên kia không ngừng nôn vào bồn cầu, cả toilet tràn ngập mùi rượu.

Anh nôn ra toàn chất lỏng, ngoài ra chẳng có cái gì, cô đoán chắc anh chưa ăn cái gì cả, bụng rỗng uống rượu nên ảnh hưởng tới dạ dày.

Đợi đến lúc anh không còn nôn được cái gì nữa, cô mới chậm rãi đi vào, cũng không ngại anh bẩn, cứ như vậy đỡ anh về giường, sau đó múc nước lạnh lau mặt cho anh.

Trình Lục Dương ngủ rất nhanh, chỉ là ngủ không được an ổn lắm, lông mi hơi run rẩy, cứ như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Cô thở dài, cúi đầu nói: “Lần này lại là vì cái gì mà cãi nhau đây?”

Là vì người anh trai vĩ đại kia, hay là vì cái tính tình thối hoắc giống như hòn đá trong nhà vệ sinh của anh?

Rõ ràng khát vọng tình thân, khát vọng tình yêu thương hơn ai hết, lại cố tình vờ như không hề quan tâm, qua điện thoại cô cũng có thể nghe ra, vậy mà bố mẹ anh lại không nghe ra được… Đúng là một gia đình buồn cười.

Tần Chân ngồi thật lâu, cho đến khi Trình Lục Dương hoàn toàn ngủ say, cô mới giúp anh cầm quần áo ướt cho vào máy giặt, sau đó lại chạy đến tủ quần áo của anh sắp xếp một phen, cuối cùng đem quần áo đã giặt xong đi phơi, lúc này mới rời đi.

Bởi vì lo lắng cho anh, cô thậm chí đi xuống dưới nhà mua cho anh một gói thuốc dã rượu, để phòng sáng hôm sau anh tỉnh dậy bị đau đầu, kết quả đến lúc quay về mới phát hiện mình không có chìa khóa nhà anh. Cô thở dài rồi treo thuốc ở trên cửa nhà anh, sau đó mới một lần nữa rời đi.

Buồn cười nhất là mãi cho đến lúc này, cô mới phát hiện bản thân mình còn mặc quần áo ướt, bận rộn đến hơn nửa đêm, bộ quần áo cô mặc trên người cũng sắp khô ….. Cơ thể con người đúng là cái máy sấy.

Bởi vì quá mệt mỏi, cô về nhà chạy vào tắm nước ấm rồi lên giường, chưa đầy một phút đồng hồ đã ngủ thiếp đi.

Rõ ràng tinh thần không được tốt lắm, thế nhưng cô lại còn có thể nằm mơ. Trong giấc mơ, cái tên say rượu kia và cô vẫn đang ở trong buồng điện thoại, cô không ngờ là sau khi cảnh tượng cô bị anh kéo vào người tái diễn thì gương mặt điển trai của Trình Lục Dương phóng to lên, anh đưa mắt nhìn môi cô, vô cùng đắc ý hỏi cô: “Thế nào, không phải cô muốn hôn tôi sao? Đến đi, cho cô hôn một cái, có muốn thử xem sao không?”

Sáng hôm sau tỉnh lại, cô vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người một lúc rất lâu, mơ mơ hồ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua…… Nhưng rốt cuộc là có hôn hay không? Thật là, sao lại thế được chứ! Phần trước có thể nhớ rất rõ, sao đến kết cục quan trọng nhất lại không nhớ được?!

Không đúng, quan trọng là sao tim cô lại đập không ngừng như vậy chứ?

Tần Chân buồn bực đi vào WC rửa mặt, kết quả đau khổ phát hiện ra dì cả lại tới, cả người vô lực ngồi ở trên bồn cầu, ôm mặt đỏ tai hồng mà thở ngắn thở dài.

Trong lúc đang ảo não, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động, cô nhanh chóng thay băng vệ sinh rồi chạy vào phòng ngủ.

Đến lúc cô cầm lấy điện thoại thì tiếng chuông đã tắt, cô yên lặng nhìn cái tên hiện trên màn hình, nhắm mắt, sau đó ấn phím gọi, “Alo, Mạnh Đường à?”

╮[╯▽╰]╭

Trình Lục Dương mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra, trong ngực khó chịu, đến lúc ngồi dậy đầu vẫn còn quay quay.

Anh ngồi trên giường ngẩn người rất lâu, mơ mơ hồ hồ nhớ lại một vài cảnh tượng đêm qua, nhưng chỉ là những ký ức rất mông lung, ví dụ như anh ngồi ở quảng trường đợi Tần Chân, ví dụ như bọn họ mắc mưa chạy vào taxi, lại ví dụ như cô lau tóc giúp anh trong lúc anh say rượu? Thay quần áo? Lau mặt?

Rất nhiều cảnh tượng ngắn ngủi chỉ như thoáng qua, anh lắc lắc đầu, như muốn xua đi cảm giác mơ hồ choáng váng này, sau đó đưa mắt nhìn đồng hồ ở trên tủ đầu giường, rồi đi đến tủ quần áo.

Khi nhìn cảnh tượng trước mắt thì đầu óc vốn còn choáng váng lập tức trở nên tỉnh táo trong nháy mắt, anh đứng yên tại chỗ, chậm rãi lấy mảnh giấy nhớ dán trên một bộ âu phục, trên đó là hai chữ mảnh khảnh thanh tú: Màu trắng.

Cái tiếp theo: Màu đen.

Cái tiếp nữa: Màu đỏ.

……

Toàn bộ các bộ quần áo và âu phục đều được dán lên một mảnh giấy nhớ xinh xắn, trên tất cả những tờ giấy đều có nét chữ thanh tú ghi rõ màu sắc của từng bộ.

Anh soát hết một vòng tủ một cách cứng ngắc, cũng nhìn toàn bộ các tờ giấy nhớ, đến cả giầy và khăn quàng cổ cũng được cô cẩn thận đánh dấu… Có một kẽ rất nhỏ từ trong tim như bị vỡ vụn ra.

Cô phát hiện?

Cô đã biết bí mật của anh!

Nhưng rốt cuộc làm sao mà cô biết được?

Trình Lục Dương như bị sét đánh đứng sững tại chỗ, nhìn những mảnh giấy nhớ dán đầy phòng với tâm trạng phập phòng, đầu óc ù ù quay cuồng — chẳng lẽ là tối qua anh uống say mà lỡ miệng nói ra?

Mảnh giấy nhớ trên tay nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, anh nhắm mắt lại, chậm rãi đi ra ngoài, cầm lấy di động ở đầu giường, bấm dãy số quen thuộc kia.

Ở bên kia điện thoại, người phụ nữ kia vẫn dùng giọng sang sảng nhiệt tình nói chuyện với anh như trước đây: “Alo, anh tỉnh rồi à?”

“….” Anh đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.

Tần Chân lại liên tiếp hỏi một tràng dài như bắn súng liên thanh: “Sao rồi, đầu còn đau không? Tối hôm qua anh chưa ăn uống gì mà đã uống nhiều như vậy, lại còn dầm mưa cả đêm, bây giờ có bị cảm không?”

Anh khịt khịt mũi, mở miệng muốn nói gì đó, thế này mới phát hiện cổ họng khàn khàn khó chịu, chắc là bị viêm họng rồi.

Tần Chân nghe thấy anh ho khan một tiếng, liền ra giọng “tôi biết ngay mà”: “Được rồi được rồi, mau ra ngoài cửa xem đi, thuốc tối qua tôi mua cho anh treo ở trên cửa ấy, thuốc cảm với thuốc dã rượu đều có. Mau đi uống đi, miễn cho bệnh lại nặng thêm!”

Anh vừa đi ra ngoài cửa, vừa hỏi cô: “Giờ cô đang ở đâu đấy?”

“Tôi ở……” Cô đột nhiên ngừng lại một chút, rồi lại như không có việc gì nói, “Anh quên rồi sao? Một người bạn cũ của tôi có mua nhà ở Âu Đình, yêu cầu của cậu ấy đối với việc trang trí hơi cao, cho nên muốn nhờ tôi giúp cậu ấy làm người liên hệ kiêm người hướng dẫn, bây giờ tôi đang cùng cậu ấy xem xét các chi tiết trong nhà.”

Trình Lục Dương vừa lúc mở cửa ra, đầu ngón tay vừa chạm vào túi màu trắng phía trước thì đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói, “Cô nói cái gì?”

“Hả? Thì một người bạn cũ của tôi –”

“Cái tên họ Mạnh kia?” Giọng điệu của Trình Lục Dương trở nên cực kỳ lạnh lùng, giọng nói vốn khản đặc, những lời này cứ như gằn ra từ cổ họng.

“Anh mau đi uống thuốc đi, tôi không nói chuyện với anh nữa!” Tần Chân sợ anh nói ra gì đó qua điện thoại, Mạnh Đường lại ở ngay bên cạnh cô, chẳng may nghe được thì sẽ rất khó xử, vì vậy dứt khoát cúp máy.

Trình Lục Dương ở bên kia nghe thấy di động phát ra tiếng tút tút thì cầm lấy túi nhựa quay vào phòng, đóng cửa lại cạch một tiếng.

Được lắm, tên họ Mạnh kia còn có mặt mũi tìm đến cô?

Ha ha ha ha, chuyện đâm đầu vào họng súng này không có Trình Lục Dương anh thì sao có thể thành được? Tên họ Mạnh kia muốn đâm mà anh không đến bóp cò thì thật xin lỗi tên khốn kiếp kia.

Nghĩ như vậy, Trình Lục Dương quăng mạnh chiếc túi lên trên bàn trà, sau đó sa sầm mặt vào phòng thay quần áo.

Những mảnh giấy nhớ đầy trong tủ khiến anh rối ren, mà sâu trong lòng lại có cảm giác rung động khôn cùng, như nỗi khủng hoảng khi bí mật chôn sâu rất lâu đột nhiên bị người đào bới ra, lại xen lẫn cảm giác bối rối không biết làm sao.

Cô làm như vậy là vì cái gì? Vì sao muốn giúp anh làm những thứ này?

Anh buồn bực vò vò đầu, mặc quần áo đi ra phòng khách, vốn muốn cầm lấy chìa khóa rời đi ngay, nhưng khi liếc thấy chiếc túi ở bên cạnh chìa khóa thì bỗng khựng lại.

Đầu ngón tay cứng ngắc một lát, rốt cuộc anh vẫn cầm lấy túi thuốc rồi chậm rãi mở ra, nhìn nét chữ thanh tú quen thuộc phía trên: Ngày uống hai lần, mỗi lần ba viên…. Mỗi hộp lại có ghi chú khác nhau, nhưng đều cùng một nét chữ.

Trình Lục Dương trước giờ ghét nhất là bệnh viện, ghét nhì là uống thuốc, thế nhưng sau một lúc im lặng, lại phá lệ rót một cốc nước ấm, uống thuốc dựa theo chỉ dẫn của người phụ nữ kia.

Khi nước ấm chảy xuống cổ họng, anh không khỏi nghĩ, đêm qua cô đã đội trời mưa trời gió chạy đi mua thuốc cho anh?

Anh sợ đắng, cho nên đến ngay cả uống một ly cà phê cũng có thói quen cho thêm ba viên đường, nhưng lúc này đây, phải uống thứ mà từ trước giờ mình ghét nhất, cảm giác dường như không hề đắng như vậy.

Anh tự nói với chính mình: Uống thuốc là vì muốn nhanh chóng khôi phục lại năng lực tác chiến, ha ha, tên họ Mạnh kia đúng là mất trí, rõ ràng là đã có vợ chưa cưới vậy mà còn đi cám dỗ quản lý Tần não tàn cứng đầu kia của anh, tuyệt đối phải bị bắn chết! Cái cô Tần Chân ngốc nghếch kia cũng thật là, rõ ràng biết tên kia bụng dạ xấu xa, lại còn để ý đến cái tình nghĩa bạn cũ khỉ gió gì đó chứ!

Nghĩ như vậy, anh đặt cốc nước xuống bàn cạch một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.