Miêu Chủ Tử

Chương 34: Có Cái Gì Xanh Xanh Trên Đầu





Edit: Tiệm Bánh Sò
Mèo lớn hình như còn đang mơ hồ chưa tỉnh ngủ, hai chân trước gác lên thành bồn cát, chân sau bẻ ngoặt ra hai bên.

Dù mắt vẫn mở to đấy, nhưng cứ có cảm giác lúc nào cũng có thể ngủ được.

Lục Thu không nhịn được chuyển đầu về hướng bên kia dò nhìn.

Chân mày Neville nhăn càng sâu, nhìn nghiêm túc ghê gớm lắm, đôi mắt cũng dần híp lại càng lúc càng mảnh, gần như chỉ còn là một đường chỉ.

Lục Thu chỉ lo đầu hắn sẽ đập vào thành bồn thôi.

Cộp!
Quả nhiên, cô còn chưa kịp leo ra khỏi ổ đã nghe thấy tiếng va đập phát ra khi đầu mèo lớn và thành bồn gặp nhau rồi.

Rốt cuộc Neville cũng tỉnh, hắn không quan tâm đến cáu đầu bị đau của mình mà chỉ lo trừng mắt cảnh giác nhìn quanh trái phải, miễn cho có ai đó phát hiện tình cảnh xấu hổ này của hắn.

Sau đó, hắn lập tức đối diện với Lục Thu vừa leo ra khỏi ổ, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm mình.

Neville: "..."
Lục Thu: "..."
Bị bắt tại trận rồi! Ngại quá đi!
Mắt Neville trừng lên càng lúc càng lớn, cái đuôi đột nhiên vung mạnh đập vào tường, sau một tiếng vang thật lớn, bức tường phía sau đột nhiên chuyển động, một cánh cửa lớn hình bán nguyệt đột nhiên xuất hiện hoàn toàn ngăn trở tầm nhìn của Lục Thu.

Lục Thu đầu tiên là ngây ngẩn một lát, rồi cô lăn người dùng tay che bụng năm rạp trên mặt đất cười ngất.

Mèo lớn vậy mà cũng sợ bị người ta nhìn trộm đi vệ sinh kìa!
Cười không bao lâu thì trong bồn đã truyền ra tiếng cát xào xạc, chắc là đang chôn phân.

Lục Thu lập tức ngưng cười, giữ chặt khoang miệng cưỡng ép mình bắt đầu nghiêm túc bò vào ổ mèo.

Neville bước ra khỏi bồn, Lục Thu len lén liếc thử xem, trong bồn đã sạch sẽ cả rồi, cát cũng hao đi phân nữa.

Neville quay đàu lại, Lục Thu lập tức rụt đầu lại, nghiêng người ngã về trong ổ.

Neville vung đuôi đi đến cái ao nhỏ cạnh thác nước, soạt một tiếng nhảy ùa vào ao.

Hóa ra đây không chỉ là nơi uống nước mà ngẫu nhiên còn dùng làm bồn tắm nữa.

Nước trong ao hiển nhiên không sâu như nước sông, miễn cưỡng lắm cũng chỉ chạm đến bụng hắn.

Mèo lớn nằm sạp xuống nước, đưa lưng về hướng Lục Thu bắt đầu tẩy rửa.

Lục Thu muốn đi qua tắm giúp hắn, nhưng cô vừa mới ló đầu bên cạnh ao thì Neville đã cảnh giác quay sang nhìn chằm chằm cô, trong họng còn khò khè tiếng kêu cự tuyệt.

Lục Thu tiếc nuối tựa bên thành ổ mèo, thầm nghĩ chắc là hắn thẹn quá thành giận rồi.

Đợi đến khi Neville vẫy sạch nước về lại ổ thì đã nửa giờ sau.

Sau khi tắm xong hắn không còn buồn ngủ chút nào, đạp không bay về ổ, ánh mắt sáng rực như một thiên sứ mèo vậy.

Lục Thu nhìn chằm chằm Neville đến xuất thần, phần cổ đột nhiên căng lên, bị Neville nắm gáy xách lên ôm vào lòng.

Hắn xòe móng đập đập lên bàn như một thầy giáo nghiêm khắc vậy, trừng to mắt nhìn cô.


Lục Thu trầm tư hai giây, đây là đang dò bài cô sao? Không phải là thẹn quá hóa giận trả thù chứ?!
Từ cái bàn cô còn nhớ rõ, thế là đề bài đầu tiên thông qua.

Neville thỏa mãn gật gật đầu, lại dạo bước đến trước cửa phòng bếp, đầu móng chỉ chỉ làm rung cửa phòng bếp ầm ầm.

Nhưng Lục Thu chỉ nhớ cách phát âm từ phòng bếp, lại không nhớ từ cửa thế nào, cô ậm ừ nửa ngày vẫn không thể nói đúng được.

Đồng tử Neville dựng thẳng lên ngày càng mở to, cứ như là không thể nào tin được cô vậy mà không nhớ.

Lục Thu che mặt: "Thật xin lỗi, lúc chiều học nhiều quá, không nhớ nổi cái này."
Móng vuốt của Neville còn để trên cửa, hắn híp mắt nhìn Lục Thu rồi co nhẹ móng vuốt, rít một tiếng cực kỳ chói tai, tiếng vang phát ra như tiếng móng tay cào thủy tinh khiến Lục Thu nhịn không được bịt tai lại.

Cũng may hắn chỉ bắt bài lần này thôi.

Neville không làm khó cô nữa, dạy lại một lần rồi bỏ qua.

Hắn ôm cô vòng qua ổ mèo về lại căn phòng nhỏ của cô.

Đặt Lục Thu trên giường, hắn không rời đi mà chỉ hạ thấp người, chui đầu vào trong theo.

Lục Thu cứ như vậy trơ mắt nhìn một cái đầu mèo uốn éo như rắn từng chút từng chút nhích vào phòng, dần đần chiếm cứ toàn bộ khoảng trống trong phòng.

Lần này ngay cả đuôi hắn cũng đem vào được, cái đuôi xù đầy lông đặt bên cạnh giường.

Nhìn bộ dạng này có vẻ là đêm nay muốn ngủ ở đây rồi, Lục Thu im lặng nửa ngày, đẩy thế nào cũng không động đậy được mà ngược lại Neville còn xe dịch lại gần giường hơn.

Nếu đây là người còn có thể nói lý, nhưng đây là một con mèo đó.

Lục Thu cũng không phải thực lòng muốn đẩy hắn ra ngoài, thé là cô cữ ỡm ờ ngầm cho phép Neville gác đầu lên giường dán sát vào cánh tay và cổ của cô.

Đêm nay ngủ không quá an ổn, Lục Thu cứ cảm thấy trên ngực mình như bị một tảng đá lớn đè ép, còn có thứ gì đó che kín mũi miệng của cô, đè dến mức cô không thở nổi, sắp nghẹn chết rồi.

Bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, Lục Thu choàng mở mắt dậy, vừa tỉnh đã có cảm giác có thứ gì đó dịch chuyển khỏi mũi cô, nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả, vừa ngẩng đàu lên đã đối diện với một đôi mắt to tỏa sáng, cứ như ác quỷ ẩn núp trong đêm.

Mèo lớn cứ như vậy đè hết cái đầu lên người cô không ngủ, đôi mắt như đèn pha nhìn chằm chằm cô.

Cảnh tượng này quá kinh dị, Lục Thu bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng cả người đều bị đè, cô hoàn toàn không thể động đậy.

"Anh..."
Bấy giờ Lục Thu mới nhớ tới bóng đen dưới mũi là cái gì, là vuốt mèo.

Hắn đặt móng vuốt của mình dưới mũi mình là đang cảm nhận hô hấp của cô hả? Hay là sợ cô chết rồi?
Cô không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận.

Con mèo cô nuôi lúc trước cũng sẽ nhìn chằm chằm cô lúc nửa đêm không ngủ được, có đôi khi còn cào quấy cô tỉnh luôn.

Vì lúc đó cô ngủ rất ngay ngắn, cả đêm không động đậy, không ngáy cũng không nghiến răng, tư thế cứ như cương thi vậy, lúc ngủ không phát ra bất kì âm thanh nào, cứ như chết rồi vậy.

Còn mèo kia đêm nào cũng lo lắng nhìn chằm chằm cô, sợ cô không còn tỉnh nữa.

Neville vậy àm cũng bất an như vậy.

Bị cô phát hiện, Neville hoàn toàn giũ sạch vả thanh thuần vô tội của lần đầu tiên, cái đầu tiếp tục gác lên người cô không đổi, quang minh chính đại mà nhìn, còn duỗi móng đi sờ mũi cô.

Sau đó còn xoay người uốn éo chiếm cứ nửa cái giường, ôm Lục Thu thành một cục trong lòng.

Lục Thu híp mắt chơi đùa với hắn một lát rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

_______________________
Sáng hôm sau, Lục Thu bị một tiếng vang lớn và chấn động mạnh đánh thức, cả người cô bị xốc nảy như bị rơi xuống bậc thang vậy.

Lục Thu mở mắt, cô còn nằm trong lòng Neville, mèo lớn co mình thành một cục, cả người nằm sấp, chỉ nhấc đôi mắt trong trịa kia đối mặt với cô, biểu cảm vô tội quá chừng, mắt to trong veo như nước nháy nháy, phảng phất như hai hồ nước trong vậy.

Lục Thu cúi đầu nhìn mới phát hiện bọn họ không còn ngủ trên giường nữa, bởi vì, cái giường đã bị Neville có ý định bò cả người lên đè sập rồi.

Lục Thu: "..."
Giường hư mất rồi, Lục Thu bắt đầu trầm tư tối phải ngủ sao đây, Neville đã ôm cô nhảy lên.

Hôm nay không cần ra ngoài, một người một mèo bắt đầu nhiệm vụ hịc tập cả ngày.

Lục Thu rất nhiệt tình với việc học, Neville cũng vui vẻ hùa theo, trừ những lúc ăn ngủ thì vẫn luôn nói chuyện với cô.

Lục Thu cũng học xong mấy từ đơn giản thường ngày như ăn cơm, uống nước này nọ.

Mấy bài dạy chứ trên quang não di động cũng không ngừng, khiến cuộc sống của cô trở nên phong phú hơn.

Liên tiếp hai ngày, trong nhà đều bị bầu không khí học hành dày đặc này bao phủ, ngay cả Ruth cũng bị lôi kéo gia nhập theo.

Lúc trước sợ Neville không thích ồn ào, khi nào Ruth cũng cố gắng thả nhẹ động tác, nếu không cần thiết thì sẽ không nói gì, nhưng giờ, ông chỉ cần vừa vào nhà thì nhất định phải nói chuyện, mặc kệ là nói gì cũng được, phải không ngừng miệng kia.

Đáng thương cho một con báo đen trầm mặc kiệm lời như Ruth, hai ngày nay nói đến miệng đắng lưỡi khô, cảm giác như cả năm cũng không muốn mở miệng nữa, đi theo đó còn uống siêu nhiều nữa, vì thế mà còn bị tiêu chảy nữa.

Trải qua huấn luyện cường độ cao mấy ngày, Lục Thu rốt cuộc cũng có thể đối thoại đơn giản, tỉ như chào hỏi, ăn uống, tắm rửa, đừng có đợi...!Những vật dụng thường ngày đều có thể cơ bản gọi tên được, nhưng cô vẫn không thể nói được câu dài.

Nói chuyện cũng coi như thuận lợi đi, nhưng vấn đề chữ viết vẫn rất nan giải, đến giờ cũng chỉ vòng đi vòng lại hai mươi chữ thôi.

Vòng tròn nhiều quá, vòng trái rồi lại vòng phải, cong lên dài một tí, bẻ xuống ngắn một tí là đã khác nghĩa hoàn toàn, hoa mắt một tí là sẽ nhìn nhầm ngay.

Hai mươi chữ này cô cũng phải nhìn nửa ngày mới có thể đọc được.

Ngay cả ngủ Lục Thu cũng mơ thấy mấy cái từ đơn kia mọc ra mấy cái chân vòng vòng dài đuổi theo cô, bắt cô phải đọc chính xác, nếu đọc không được sẽ vây đuổi cô vĩnh viễn không thoát được.

Khi tỉnh lại cô toát cả mồ hôi lạnh, trong miệng còn lầm bàm mấy chữ học lúc sáng.

Thấy thần kinh cô căng thẳng đến vậy, Neville cũng đau lòng lắm, quyết định cho cô nghỉ, mang cô ra ngoài đi dạo.

Nhưng kế hoạch này còn chưa dong buồm đã mắc cạn.

Tử tước Burren ở kế bên hắn rốt cuộc cũng xéo đi rồi.

Núi dựa của gã ta chính là người cha có vị trí không thấp cống hiến to lớn cho Đế quốc kia, hiện đã sắp về hưu.

Nhưng cha của gã vì thu nhận khoản hối lộ kếch xù thông qua việc mua quan bán chức, còn bí mật giết chết không ít động vật khai trí, trực tiếp giam vào tù.

Chứng cứ quá vững mạnh, gia tộc dùng tất cả mọi cách tối đa cũng chỉ bảo toàn một cái mạng của ông ta, muốn ra tù hả, đừng mơ.

Tử tước Burren cũng bị liên lụy giáng tước vị xuống làm Nam tước, lãnh địa bị thu hồi.

Với tư cách là người cung cấp chứng cứ, Neville đã yêu cầu thu nạp lãnh địa này, giờ thậm chí cả lãnh địa lớn phía Nam và khu vực xung quanh lãnh địa của Burren, bao gồm cả một vùng biển, toàn bộ đều được đánh dấu lãnh địa dưới trướng của hắn.


Giờ trông Felikin Đại Đế vẫn uy vũ hùng tráng tinh thần quắc thước, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, đối với mèo thì đến tuổi này mắt cũng đã mờ rồi, hết lần này tới lần khác Felikin còn càng già càng dẻo dai, không hề có ý định lui xuống.

Đại Đế không thái vị, Longfellow vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm Đại Vương tử.

Dù không có ai tranh quyền thì anh ta cũng không có cách nào thượng vị, huống chi là còn có một Nhị Vương tử vẫn luôn ngo ngoe tìm cơ hội.

Cha của Burren chính là bè đảng của Nhị Vương Tử, lúc nào cũng giờ trò ngáng chân Đại Vương tử.

Longfellow từ lâu đã muốn hạ bệ ông ta, lần này nhờ có chứng cứ của Neville mà đã triệt để cắt một bên cánh tay của Nhị Vương tử.

Mặc kệ hai người anh tranh đấu thế nào, giờ Neville rất thần thanh khí sảng, chuẩn bị mang Lục Thu đi lãnh địa mới dạo chơi.

Nhưng giờ hắn phải đến tòa thị chính của Cự Nham thành để nhận quyết định sáp nhập lánh địa mới đã.

Thủ tục nhận không khó khăn rườm rà gì, những bắt buộc phải đích thân hắn đến lấy.

Cả đi cả về phải mất một giờ, vì không muốn Lục Thu phải mệt nhọc nên Neville định tự lái phi hành khí đi, đợi sau khi trở về thì mang Lục Thu ra ngoài chơi.

Lần này không cần Ruth đi cùng, để lại ông ấy và Lục Thu ở nhà.

Trước khi đi Neville còn liên tục căn dặn Ruth bảo vệ Lục Thu cẩn thận, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

Gần đây lúc nào cũng dính lấy nhau, đột nhiên Neville muốn đi ra ngoài một mình, cũng không biết đi bao lâu, Lục Thu cứ cảm thấy bất an không thôi.

Cô ngồi trên ghế nâng bay đến bên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm về hướng chiếc phi hành khí đang dần biến mất phía chân trời kia, mãi lâu mởi trở về phòng.

Cô cầm quang não di động lên định học tiếp, nhưng cũng không biết có phải vì không có Neville ở đây hay không mà bình thường cô học chăm chỉ chuyên chú đến thế, hôm nay làm sao cũng không xem vào nổi.

Lúc Neville ở cạnh, mặc kệ đối mặt với tình trạng gì hay gặp nguy hiểm gì Lục Thu cũng không sợ.

Nhưng hắn vừa đi mất, căn phòng ấm áp cũng trở nên quạnh quẽ vắng vẻ, căn phòng quá lớn khiến cô không thích ứng lắm, đáng lẽ lúc nãy phải quấn lấy hắn đi theo mới tốt chứ.

Rõ ràng lúc trước hắn đi cô còn cảm thấy tự do nữa, vậy mà mới mấy ngày ngắn ngủi đã thay đổi tâm tính hoàn toàn rồi.

Lục Thu cũng không biết mình sao thế nữa, lúc trước thời điểm yêu đương cuồng nhiệt cũng đâu có dính người thế đâu.

Ruth cũng không rời đi, chỉ nằm sấp trên bệ cửa sổ, chỉ cần ngoảnh đầu là có thẻ thu hết cảnh tượng trong phòng vào mắt, lần này mặc kệ xuất hiện bất cứ thứ gì nguy hiểm ông ta cũng có thể kịp phản ứng.

Dạo qua trong phòng một lần, Lục Thu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cố bay đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Tử sau khi chuyển lên ở trên này, cô chưa từng đi xuống dưới lần nào, chỉ ưuanh quẩn trên tháp cao này thôi.

Hôm nay đúng lúc nhân một ngày nắng, thời tiết vô cùng tốt, chiếu rọi màu xanh dạt dào xung quanh tòa thành, thảo nguyên và rừng rậm phía xa xa trà trề sứ sống, không khí trong lành thấm dẫm vào ruột gan.

Vì học tập trong phòng khó chịu một hồi lâu, người cũng sắp buồn bực sinh bênh rồi, nhìn cảnh sắc này, cô cũng muốn đi ra ngoài một chút.

Nhưng Neville không ở đây, cô không dám.

Khóe mắt chuyển sang trái, báo đen vừa khéo cũng nhìn qua hướng đó.

Thái độ của Ruth đối với cô xác thực đã khá hơn nhiều, nhưng ông cười một cái, Lục Thu vẫn cô thức rụt cổ về sau.

Nếu Ruth cũng ở đây thì đi ra ngoài một chút chắc không sao, cô chỉ dạo trong sân và chỗ cổng thôi, không đi xa.

Lục Thu nghĩ nghĩ rồi chỉ vào mình, vừa chỉ xuống dưới, biểu thị ý nghĩ của mình.

Ruth suy tư một hồi, không chắc chắn lắm, nhưng một vòng xung quanh tòa thành đều có bố trí phòng hộ, không bất kì động vật nào được vào, còn có ông ta xem chừng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vì vậy ông ta khẽ gật đầu.

Không thân mật ôm cõng như Neville, ông ta trực tiếp cắn khung ghế nâng của Lục Thu, ngậm cái ghế mang xuống.

Ruth không biết bay, bình thường lên xuống đều trèo men theo tường, núi giả trong vườn cũng không cao như vậy, chỉ có thể vươn đến một nửa độ cao tòa thành thôi.

Vì vậy lần này đi xuống cũng kích thích hơn nhiều, cứ như đang ngảy dù vậy, Lục Thu chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, tốc độ rơi này khiến tim cô đập rộn, chân tay như nhũn ra.

Cũng may, trải qua mấy lần huấn luyện cầu trượt không trung và bị Neville giơ lên đỉnh tháp mấy làn, cô giờ đã có thể bảo trì sắc mặt không đổi không gào rít, bình thản chấp nhận.Ban đầu Ruth cũng đã chuẩn bị tâm lí đón nhận việc cô sẽ bị hù đến hét toáng lên, nhưng không ngờ tố chất tâm lí của Lục Thu lại tốt như vậy, chẳng có gì xảy ra cả.

Khó trách Neville lại thích Lục Thu đến như vậy.

Ruth thả cô xuống sân, Lục Thu an vị trên ghế nâng dạo dạo, còn vào căn phòng lúc trước từng ở dạo một chút, mọi thứ bên trong không bị di chuyển gì, giường và bồn cát vẫn còn.

Cô lại len đến cái cây mọc cánh vách tường bên trái hái mấy cái lá.

Cô đi đến đâu Ruth cũng đi theo đến đó không rời, như một quý ngài vệ sĩ vô cùng tiêu chuẩn vậy.

Dạo hết một vòng sân, lúc này Lục Thu mới cẩn thận đi ra cửa lớn tòa thành.

Của thành chính là một cái cổng vòm, bên ngoài mọc đầy cỏ dại cao hơn một mét, càng ra ngoài cỏ mọc càng cao, đến chỗ thảo nguyên bên kia thì cỏ đã cao gần hai mét rồi.

Đối với Neville thì có này cũng hơi cao, nhưng hắn biết bay, ngược lại không ảnh hưởng gì.

Nhưng đối với Lục Thu thì còn may là cô có cái ghế nâng này, may mà cô không nổi tâm huyết dâng trào đi một mình, đồng thời cũng may mèo lớn đã nhặt cô về, nếu không thì chắc ngay cả hài cốt cô cũng đã sớm không còn rồi.

Tòa thành rất rất lớn, Lục Thu đứng trên ghế lượn quanh một vòng ra sau.

Phía Bắc là dãy núi liên miên nguy nga cao ngất, nhìn từ xa thì cả ngọn núi đều chỉ toàn một màu đen, tuy có ý cảnh đó những cũng có chút đáng sợ.

Lục Thu lại vòng về phía trước, dịch về hướng thảo nguyên, cô còn nhớ con thỏ lần trước nhìn thấy ở đây.

Cô hạ độ cao ghế xuống, vừa khéo có thể dùng tay rẽ hàng cỏ ra.

Nhưng dưới lớp cỏ không có gì cả, ngay cả một con châu chấu cũng không có, còn sạch đẹp hơn mấy chỗ trụi nữa.

Có lẽ giờ là mùa xuân, trên đồng cỏ nở vài khóm hoa, phía trước không xa có một đóa hoa màu trắng lớn, cực kỳ đẹp, Lục Thu bất tri bất giác từ từ đến gần.

Ruth trầm mặc đi theo cách cô hai mét, bước chân của ông vô cùng nhẹ, ngay cả cây cỏ cũng không làm kinh động.

Lục Thu đã đi đến trước mặt đóa hoa trắng.

Đóa hoa này còn lớn hơn mặt cô một chút, cánh hoa nhỏ dài tầng tầng lớp lớp, như phiên bản khổng lồ của hoa cúc vậy, chỉ khi đến gần mới có thể ngửi được một xíu mùi thơm.

Trông thật đẹp, cô muốn hái nó về cắm quá đi! Đầu ngón tay Lục Thu sờ dọc theo thân hoa, hoa nở lớn, thân cũng thô to, dày gấp ba lần bình thường, cô dùng hết lực vậy mà cũng không thể bẻ được.

Nhưng lúc cô một lần nữa dồn toàn bộ sức thì cô đột nhiên cảm giác gốc hoa này hơi lòng, cứ như là có cái gì đó đột nhiên cắt đứt rễ của nó vậy.

Nhưng vừa rồi dùng lực quá mạnh lại bị đột ngột hẫng lại, Lục Thu và chiếc ghế nâng đều theo quán tính ngã ngửa về sau.


Vừa thấy ghế sắp lật, Ruth lập tức phi nước đại chạy lên nắm thành ghế tiếp được cô.

Ngay lúc Lục Thu bị báo đen đỡ được, mặt đất dưới đóa hoa kia bắt đầu sụp xuống, cỏ dại bốn phía đều ngã rạp, không bao lâu, một cái hang đen sì lộ ra, của hang rộng cừng hai mét.

Ruth cảnh giác bảo hộ Lục Thu sau lưng, trong họng phát ra tiếng gầm uy hiếp.

Dưới hang vang lên một tiếng rì rào, nhưng không có động vật nào chui ra.

Tiếng gầm của Ruth càng lớn, ý uy hiếp ngày càng nặng, rất nhanh, cửa hang xuất hiện một đôi tai lớn không ngừng run rẩy.

Đôi tai kia thật to thật dài, lông tơ nhỏ nhẹ run run trong gió, kế đó một cái đầu nhỏ ló lên, rồi một cái mũi hồng phấn, đối mắt to tròn căng tội nghiệp he hé nhìn ra ngoài.

Đây là một con chuột nhảy tai dài.

Ruth nhanh chóng kéo con chuột ra đè dưới móng vuốt, đầu vuốt sắc nhọn nhắm đúng cổ nó, chỉ cần vạch nhẹ một cái là nó có thể mất mạng.

Lại không nghĩ đến đây là một cô chuột khai trí, dùng giọng nói yếu ớt mở miệng cầu xin tha thứ.

"Xin ngài hãy tha mạng, tôi không cố ý quấy rầy đâu, tôi chỉ lạc đường đi qua nơi này thôi, tôi sẽ rời đi ngay.

Ngài xem tôi gầy lắm, không có mấy miếng thịt đâu, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ngài mà!"
Cô chuột này so nới những động vật khác nói thật thì vô cùng nhỏ, giờ co người lại cũng chưa được hai mét nữa, nhưng cái đuôi vô cùng dài, dài hơn cả người của nó luôn.

Chân cũng dài dài nhô nhỏ như hạc, cũng không biết đôi chân nhỏ mảnh không có lạng thịt nào làm thế nào có thể đỡ lấy cơ thể như vậy nữa.

Lục Thu để ý trên người cô bé có rất nhiều vết thương, vết thương đã không còn chảy máu nữa, còn có khuynh hướng sắp nhiễm trùng, miệng vết thương toàn bộ bị bùn đất và cây cỏ bao trùm, hình như là con chuột này muốn xử lý vết thương, nhưng không chỉ không tốt lên mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

Ruth nghe thấy nó cầu xin tha thứ cũng không giãn mày, chỉ nói: "Muốn đi đâu? Sao lại lạc đường vào thảo nguyên này?"
"Tôi cùng người nhà chuẩn bị chuyển nhà từ bãi cở ở ngoại ô tiến về sa mạc định cư, nhưng nửa đường lại bị một con ưng bắt lấy vứt xuống đây, đã lạc người nhà rồi.

Tôi cũng không biết nơi này là đâu, đi hai ngày rồi mà vẫn không tìm được đường ra."
Ruth nghe vậy nhíu nhíu mày, đã bị bắt mà chưa bị ăn thịt lại còn bị ném xuống đây, thấy thế nào cũng khả nghi.

Nơi này thuộc phạm vi vòng phòng ngự, con chuột nhảy này xuất hiện vậy mà vòng phòng ngự lại không phát ra cảnh báo gì.

Khó trách Ruth nghi ngờ, chỉ là mọi thứ không thể không phòng.

Ông ta sinh ra trong một gia đình tranh đấu lục đục, bị người nhà tính kế hãm hại đến sắp chết, nếu không phải Neville cứu được thì chỉ sợ ông cũng không sống đến ngày hôm nay.

"Sao con ưng lại thả mi?"
"Hình như nó muốn bắt tôi làm lương thực dự trữ nên mới không ăn thịt tôi ngay, nhưng trên đường lại bị động vật khác tập kích."
Lời giải thích này cũng miễn cưỡng thông qua được, Ruth cũng không phải kẻ lạm sát động vật, huống chi luật đã quy định không thể sát hại động vật khai trí.

Vì vậy ông buông móng vuốt, ra hiệu cho chuột nhảy mau rời đi đi, đừng tới gần nơi này nữa.

Chuột nhảy được thả lập tức chui vào hang, nhưng vết thương trên người lại khiến động tác của cô chuột không còn nhanh nhạy, bóng lưng khập khễnh đáng thương vô cùng.

Cái hang này hình như cũng không phải do chuột nhảy đào, loài chuột nhảy tai dài này không biết đào hang, vì bị thương nên cô mới ẩn núp trong huyệt động của động vật khác thôi.

Vừa nhảy hai bước cô bé đã vấp sợi cỏ trước hang trượt chân, vết thương vốn đã nhiễm trùng lần nữa vỡ ra.

Chuột nhảy tai dài giãy dụa trên mặt đất một hồi cũng không dậy nổi.

Lục Thu không đành lòng.

Cô nghe được cuộc đối thoại của chuột nhảy và Ruth, biết đây cũng là một con thú có trí tuệ, giờ mà thấy chết không cứu thì khác gì giết người.

Nhưng cô không mạo muội tiếp cận mà chuyển mắt về hướng Ruth.

Ruth cũng đang nhìn chừng chuột nhảy, phát hiện quả là cô bé bị thương rất nặng, cuối cùng vẫn túm chân cô bé ném lên lưng, mang theo Lục Thu trở về tòa thành.

Dù xưa nay Neville không nói gì nhưng những động vật trong rừng rậm nhận được sự cứu trợ của hắn nhiều vô số kể, vì vậy Ruth cũng không nhẫn tâm được.

Về đặt con chuột trong sân, Ruth nhanh chóng bò lên lầu lấy hòm thuốc.

Lục Thu điều khiển ghế nâng bay đến cạnh chuột nhảy, có chút hiếu kỳ sờ sờ lỗ tai dài của cô.

Không tuyệt bằng Neville, nhưng xúc cảm cũng không tệ lắm, lông ngắn nhưng lại mềm hơn.

Chòm lông trên đỉnh đầu cũng rất mềm mượt, giống như một thớ tơ lụa vậy.

Ruth không yên lòng để Lục Thu lại một mình cùng con chuột đó, vừa mò được hòm thuốc là đã lập tức lao xuống lại, nhưng vừa mới nhảy lên bệ cửa sổ, ông đã nhận được tin nhắn của Neville trong quang não.

"Nó vẫn ổn chứ? Bây giờ đang làm gì, có phải nhớ ta lắm không?"
Lúc này còn cách thời gian hắn rời đi chưa tới nửa giờ nữa.

Ruth nhịn không được muốn thở dài, làm sao ông biết sủng vật có nhớ ngài ấy hay không chứ? Hình tượng cao lãnh của đại nha giờ đã sớm không còn sót lại chút gì rồi.

"Chúng tôi nhặt được một con chuột nhảy tai dài bị thương, đang cứu chữa cho nó."
Biết tin có động vật ngoại lai, Neville lập tức bò ra khỏi mê cung trong phi hành khí, nhíu chặt mày nghiêm túc nhắn lại: "Chuyện gì xảy ra, mau mở chế độ video cho ta xem!"
Ruth nhanh chóng nhảy xuống bật màn hình.

Sau đó, Neville liền thấy một cảnh tượng khủng khiếp, Lục Thu mà thường ngày vẫn luôn vuốt lông xoa bóp nũng nịu trên người hắn, giờ lại đang hưng phấn duỗi tay xoa xoa con chuột nhảy kia!!!
Neville: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Neville: "Thiệt kinh khủng! Tan nát cõi lòng!!"
_______________________
Hai chòm lông: "Mèo nhà tui nhìn trộm tui đi vệ sinh hằng ngày luôn, nếu tui không để ý thì nó sẽ điên cuồng cào cửa gào thét cho coi, nhưng khi nó đi vệ sinh thì nó sẽ không cho tui nhìn đâu, nếu mà không vui thì nó còn gầm gừ với tui nữa, tức chết con mèo hai mặt này mà!"
(Hahahaha, mèo hai mặt!)
Lưu Kim Tuế Nguyệt: "Đau lòng cho mèo lớn quá, từ nhỏ đã phải xa mẹ, sống trong hoàn cảnh lạ lẫm còn bị cha anh kinh thường chế giễu, người bạn duy nhất cũng là giả tạo...!Thiệt muốn xuyên theo ôm ôm mèo con lúc nhỏ quá đi! (>_.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.