Miêu Chủ Tử

Chương 70: Mèo Biến Thành Người





Edit: Tiệm Bánh Sò
Lúc trước Neville đã phản đối Lục Thu tham dự nghiên cứu như vật thí nghiệm, nhưng giờ lại biến thành Lục Thu ngăn cản Neville trở thành vật thí nghiệm.

Thí nghiệm lâm sàng chỉ mới đến lượt thứ hai, giờ mới chỉ thành công bước đầu, vẫn chưa biểu hiện rõ còn có gì sai sót không.

Cô không muốn Neville mạo hiểm.

Chuyện như vậy không ai đoán trước được hậu quả cả.

"Không được, đợi thêm chút đi, không đợi quá lâu đâu, anh đừng nóng vội mà." Lục Thu ôm chặt chân trước của hắn.

Sắc mặt Felikin cũng nghiêm trọng, ngăn cản hắn: "Đây không phải chuyện đùa, thí nghiệm vẫn chưa hoàn thiện, đợi sau khi xác nhận an toàn rồi sẽ tiến hành cho con đầu tiên, giờ thì không được." Hiếm khi ông ta dùng giọng điệu ra lệnh như vậy với hắn.

Neville không để ý đến sự ngăn cản của Felikin, ôm Lục Thu lên cọ cọ mặt cô: "Nhưng ta muốn trở nên giống em thật nhanh, muốn hiểu hơn thế giới trong mắt em."
Lục Thu lắc đầu: "Vậy thì cũng không thể vội vàng được, nghiên cứu đã tiến hành đến bước này rồi, sớm muộn gì cũng thành công, đợi thêm một thời gian nữa được không?" Cô thật sự không muốn Neville xảy ra chuyện gì.

"Tất cả con cháu của Vương tộc đều là thể biến dị đặc biệt, động vật biến dị có sự khác biệt rất lớn với động vật phổ thông, em cũng nhìn thấy bọn ta đều biết bay cả, sức mạnh cũng lớn đến mức bất thường.

Còn chưa chắc chắn được có thể sử dụng cách như động vật phổ thông hay không, dù sao cũng phải có một con thử.

Em tin ta đi, được không, không sao đâu." Neville thuyết phục Lục Thu.

Chắc chắn Felikin sẽ không để mình và vị Vương kế nhiệm làm vật thí nghiệm đầu tiên, cũng không thể nào để Modes làm.

Kéo Oliver làm cũng được, nhưng Neville không đợi được lâu như vậy nữa.

Felikin nghe hắn nói vậy cũng cân nhắc đến vấn đề này, ông ta cúi đầu không biết nghĩ gì, nhưng không còn ngăn cản nữa.

Thực ra cuối cùng ông ta vẫn rất ích kỷ, dù cảm thấy có lỗi với Neville nhưng với chuyện liên quan đến sống chết ông ta vẫn ưu tiên cân nhắc bản thân và Vương vị hơn.

Lục Thu nhìn Neville thật lâu, không nói gì cũng không gật đầu, chỉ đợi vài tháng thôi, thực sự không cần thiết phải làm ngay bây giờ.

"Ta không đợi được nữa." Neville nói, đôi mắt vẫn còn màu hơi đỏ như viên ngọc trong sáng mà kiên định nhìn cô.

Lục Thu không biết phải nói gì, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Được, nhưng tôi muốn ở cùng anh."
Neville ngẩng đầu nhìn Felikin.

"Được."
Lần thí nghiệm thứ hai diễn ra vào nửa tháng sau, trước đó phải quan sát tình trạng nhóm thí nghiệm đầu tiên, xem có chỗ nào cần cải tiến mới có thể bắt đầu lại từ đầu.

Kết quả kiểm tra tổng hợp cơ thể của anh khỉ có rất nhanh, mật độ cơ bắp và xương đều có sự khác biết rất lớn với hình thú, tính co giãn lớn hơn, cũng có sức sống hơn, cứ như được trẻ ra.

Ngoài ra bọn họ còn tiến hành kiểm tra thể năng và trí lực cho anh khỉ.

Trí tuệ không thay đổi nhiều nhưng thể năng rõ ràng đã tốt hơn.

Cơ thể cường tráng hơn, thể lực cũng tốt hơn, dù không có móng vuốt cũng có thể leo cây đi săn một cách nhẹ nhàng, điều khiển vũ khí cũng dễ dàng hơn nên giá trị vũ lực cũng tăng lên rất nhiều.

Hình người của anh khỉ không thể duy trì được mười hai tiếng, khi anh ta chìm vào giấc ngủ, cơ thể đột nhiên biến lại hình thú.

Không chỉ có lúc căng thẳng mới biến mà ngay cả khi thả lỏng vô thức cũng biến.

Sau khi anh khỉ ngủ say, nhân viên nghiên cứu thả hai con sói hoang đang đói bụng vào.

Nơi này trống trải không có chỗ nào trốn tránh, anh khỉ chỉ có thể đối đầu trực diện, thể năng khi biến thành hình người được tăng cường thì hình thú cũng vậy, trước kia chỉ có thể tránh né đàn sói, giờ lại có thể đối đầu đánh nhau với chúng.

Nhưng đối diện với sự tấn công từ hai phía của sói vẫn hơi khó khăn.

Sau khi bị thương, anh ta phát hiện nếu biến thành hình người thì mục tiêu sẽ nhỏ hơn, có thể dễ dàng tấn công vào yếu điểm của sói.

Thế là trên mặt đất xuất hiện một thanh niên, sức bật của anh ta rất lớn, siết nắm đám tấn công vùng bụng của sói.

Không bao lâu sau, một con sói ngã xuống đất, người thanh niên kia nhe răng nhìn con còn lại, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khiêu khích.

Nhân viên nghiên cứu gật đầu: "Không có điều kiện đặc biệt gì để chuyển đổi giữa hình người và hình thú, lúc căng thẳng cũng có thể biến đổi thành công, đồng thời cảm giác đau đớn sẽ tăng nhiều ít trong lúc biến đổi, đợi đến khi cơ thể hoàn toàn thích ứng thì sự đau đớn này sẽ biến mất hoàn toàn."
Felikin kích động đập vuốt lên vách tường, cả vách tường đều rung động.

"Giờ quan trọng nhất vẫn là tính ổn định, cũng vẫn chưa chắc chắc chuỗi gen mới có di truyền được hay không.


Nếu đời sau không di truyền thì có thể sẽ hơi phiền toái, sau này mỗi động vật ra đời đều phải cải tạo một lần nữa."
"Cứ quan sát trước đã, sau này sẽ tìm cách giải quyết sau, chỉ cần có thể phóng được bước đầu thì sau này không phải vấn đề." Ý chí Felikin ngất trời.

Mấy ngày nay Lục Thu không đi học, chỉ ở cùng với Neville ở phòng thí nghiệm quan sát tình hình những động vật trong nhóm thí nghiệm đầu tiên.

Ngoại trừ tình trạng của con khỉ ổn định thì những động vật khác đều không giữ hình người được tám tiếng, nếu muốn biến thành hình người lại cũng hơi khó, không thuận lợi như khỉ.

Thể năng cũng tăng, nhưng tỉ lệ trăng trưởng không cao, có lẽ là có liên quan đến gen.

Những di chứng khác tạm thời chưa phát hiện, điều này cũng khiến Lục Thu bớt lo hơn nhiều.

Nửa tháng sau, anh khỉ đã thụ thai thành công cho một con khỉ cái khai trí, mà lần thí nghiệm thứ hai cũng sắp bắt đầu.

Phạm vi lần thí nghiệm này mở rộng hơn, số lượng lên đến mười động vật, ngoại trừ Neville còn có cả một số động vật già hoặc mang bệnh, có cả trẻ con và một con cái đang mang thai.

Neville nằm trên bàn thí nghiệm, từ bên trong không thể nhìn thấy được bên ngoài, nhưng hắn biết Lục Thu vẫn luôn đứng ở đó nhìn hắn.

Trước khi nhắm mắt, hắn vẫy vẫy móng với Lục Thu bên ngoài, vuốt mèo trắng mở ra rồi khép lại, cứ như trò chơi trước kia mà bọn họ đã từng chơi.

Lục Thu không nhịn cười được, cười xong lại đổi thành lo lắng.

Biết là không nguy hiểm nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng được.

Thí nghiệm diễn ra trong ba tiếng, Lục Thu đứng ngoài nhìn ba tiếng, cô nhìn chằm chằm vào hình chiếu lập thể bên cạnh, xem tình hình của Neville.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cả.

Felikin cũng bớt chút thời gian xuống xem, an ủi Lục Thu mấy câu.

Lục Thu không có tâm trạng nói gì với ông ta, chỉ vô thức gật đầu ừm vài tiếng.

Ba giờ sau, thí nghiệm kết thúc, Neville được đưa vào một căn phòng riêng, cả người hắn bị gây tê, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Bây giờ không thể vào thăm, Lục Thu vẫn chỉ có thể nhìn qua một vách tường.

Chạng vạng tối, Neville tỉnh lại, hình như hắn không thoải mái lắm, giãy dụa đứng lên muốn bước ra khỏi ổ.

Lục Thu lo lắng áp sát vào tường gọi tên hắn, dường như nghe được, Neville lảo đảo đi đến phía sát tường.

Thật sự rất đau, cả người đau đớn như lửa đốt.

Mỗi bước đi đều như bị hàng ngàn cây kim đâm, toàn bộ nội tạng đều cuộn lại, dường như ngay cả lỗ chân lông cũng đau đớn.

Neville lảo đảo ngã lệch người.

Lục Thu lo lắng muốn vào xem, không ngừng vỗ vách tường: "Neville, anh sao rồi? Neville."
Cô kéo một nhân viên nghiên cứu đi ngang qua nói muốn đi vào, lại bị ngăn cản.

"Bây giờ còn chưa được, ngài ấy đang trong quá trình biến hóa, thời điểm này không được quấy rầy ngài ấy, nếu không sẽ xuất hiện chuyện không hay, chỉ cần biến hóa hoàn toàn thì sau này cơn đau sẽ dịu xuống, cô không cần lo lắng."
Lục Thu biết, nhưng có làm sao cô cũng không thể kìm được sự lo lắng, chỉ có thể không ngừng thỏ thẻ gọi tên hắn.

Neville nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt hắn lại biến thành màu đỏ tươi, đỏ đến mức gần như sắp nhỏ máu.

Hắn nhìn thẳng về phía Lục Thu đứng, chỉ có mấy bước ngắn ngủi mà hắn đi lảo đảo đến mười phút, nửa người đều dán sát lên vách tường kính, chỉ có thể dùng cách này duy trì tư thế đứng thẳng, không đến mức nằm rạp xuống.

Lục Thu gõ nhẹ tường, Neville cũng cố gắng sức dùng móng vuốt gõ một cái đáp lại.

Cũng không biết có phải vì trong người mang gen biến dị đặc biệt mà tình trạng này của hắn tiếp diễn mãi đến khuya, gần bảy, tám tiếng cũng không có gì thay đổi, cữ mãi đau đớn như vậy.

Mà Neville cũng bị cơn đau đớn này giày vò đến thoi thóp, ngay cả dựa vào tường cũng đứng không vững.

Lúc này ngoại trừ con cái đang mang thai kia thì những động vật thí nghiệm khác đều khác khôi phục lại bình thường.

Động vật bị bệnh nặng cũng chỉ xảy ra chút thay đổi, bệnh tình không được cải thiện nhiều.

Động vật lớn tuổi biến thành người được một nửa rồi ngừng, nhưng theo kiểm tra sơ bộ thì sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề.

Thí nghiệm của con cái mang thai là phức tạp nhất, nó mang thai bốn đứa con, để không làm tổn thương đến con thì phải cẩn thận từng li từng tí, vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, mấy nhân viên nghiên cứu đã mệt đến mức ngồi liệt dưới đất.

Lục Thu không quan tâm đến có ai bên cạnh mình, chỉ chăm chú nhìn Neville.

Bộ lông hắn gần như bị mồ hôi toát ra làm ướt sũng, cả người mệt mỏi liệt lực nằm rạp xuống đất, không còn sức gõ kính đáp lại cô nữa, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt hơn, mắt cũng khép hờ.

"Neville, anh cố lên, để em đi tìm người đến giúp anh."
Nước mắt Lục Thu không ngừng rơi, trái tim cô đau đến sắp ngạt, cô chỉ hận không thể quay ngược thời gian lại, có thế nào cũng phải ngăn hắn làm thí nghiệm.

Gạt nước mắt, cô đứng dậy tìm đến nhân viên nghiên cứu: "Mau cứu anh ấy, bây giờ tình trạng của anh ấy rất tệ rồi, xin mấy người mau cứu anh ấy đi!"
Nhưng hai nhân viên nghiên cứu lại giải thích với cô một lần nữa, thể chất của Neville vốn đặc thù, gen mèo Vương tộc vô cùng đặc biệt, không giống động vật bình thường, tình huống này xuất hiện cũng là bình thường, bảo cô cứ kiên nhẫn đợi.

Huống hồ, giờ có muốn dừng cũng đâu thể nói dừng là dừng.

Lục Thu không cam lòng kéo thêm mấy nhân viên nghiên cứu lại, đáp án nhận được đều như nhau.

"Vậy nếu anh ấy xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm chứ?!" Cô hét lớn.

Mấy nhân viên nghiên cứu quay mặt nhìn nhau, dù sao đây cũng là Vương tử, cuối cùng có hai nhân viên nghiên cứu lớn tuổi đứng ra nói: "Vậy để bọn tôi đi xem thử với cô."
Lục Thu nhanh chóng chạy về, lập tức nhìn vào phòng nhưng lại bất ngờ không nhìn thấy bóng dáng Neville đâu.

Cô giật mình dời tầm mắt nhìn quanh, phát hiện bên cạnh bức tường kính có một nam nhân thon gầy nằm đó.

Tóc hắn không dài lắm, có màu trắng mềm mại mượt mà, làn da trắng, dù hơi gầy nhưng cơ bắp rất săn chắc, vai rộng eo nhỏ chân dài, trông ước chừng cũng cao hơn một mét tám mươi lăm.

Ngoại trừ người này, trong phòng không hề có bóng mèo lớn đâu.

Lục Thu kinh ngạc che miệng.

Đây là...!đây là Neville?
Thành công? Thành công rồi!
Hai nhân viên nghiên cứu theo sau cũng rất kinh ngạc, dù bọn họ luôn an ủi Lục Thu nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, bây giờ thấy vậy thì lập tức mở cửa ra đưa Neville lên giường.

Lục Thu cũng đi vào theo bọn họ, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Neville.

Hắn gần như thay đổi hoàn toàn, ngoại trừ tóc thì gần như không giữ lại quá nhiều bộ phận giống mèo.

Hốc mắt rất sâu, đuôi mắt hơi xếch lên, mũi cao, đường nét gương mặt rõ ràng, gần như có thể tưởng tượng được khi hắn mở mắt ra trông sẽ như thế nào.

Dường như bị tiếng ồn xung quanh làm phiền, Neville cau mày mất kiên nhẫn.

Lục Thu nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn.

Cảm nhận được sự có mặt của Lục Thu, sắc mặt Neville cũng dần thả lỏng.

Lục Thu vừa khóc vừa cười, trái tim cứ đập thình thịch không ngừng.

Thành công thật rồi, thế giới xảy ra kỳ tích thật rồi, cứ như đang nằm mơ vậy, không ngờ lại có ngày cô nhìn thấy mèo lớn biến thành người.

Đau đỡn giãy dụa suốt thời gian dài, tóc Neville bị mồ hôi làm ướt cả, bết dính trên trán.

Lục Thu nhẹ nhàng gạt tóc cho hắn, dùng ngón tay sờ khuôn mặt hắn.

Bị cô quấy rầy, Neville nhanh chóng tỉnh lại, hắn chau mày mở to mắt.

Đôi mắt vẫn mang màu đỏ, dù đã biến thành người thì đôi mắt vẫn không hề thay đổi, ánh mắt vẫn giống như đúc trước kia.

"Neville, anh tỉnh rồi, giờ anh thấy thế nào? Còn đau lắm đúng không?" Lục Thu hỏi dồn.

Neville chớp mắt, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm cô, không nói tiếng nào.

"Anh có nghe thấy không? Sao không có phản ứng gì vậy?" Lục Thu sờ trán hắn rồi chạm nhẹ vào cổ họng hắn.

Hơi ngứa.

Neville nắm lấy cổ tay Lục Thu, rất tự nhiên, cũng rất dễ dàng nắm được, cảm giác làn da mềm mại chạm vào nhau cũng rất dễ chịu.

Neville sửng sốt một hồi, giơ tay mình lên nhìn.


Hắn chớp chớp mắt, năm ngón tay mở ra rồi nắm lại, mở rồi nắm chặt.

"Ta..." Giọng nói cũng khô khan đắng chát.

Lục Thu ừm một tiếng, hỏi: "Anh sao rồi?"
"Ta...!thành công rồi?"
"Đúng, thành công rồi! Biến hóa hoàn toàn luôn, vô cùng hoàn mỹ.

Bây giờ anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Neville lắc đầu, chống tay muốn ngồi dậy.

Cái giường này được làm theo kích thước hình thể động vật, vô cùng lớn, để có đủ lực chống đỡ nên vật liệu dùng để làm nên cũng là loại tốt nhất.

Nhưng lúc này Neville chỉ mới ấn nhẹ một cái thì cái giường đột nhiên bắt đầu đung đưa, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, sau đó cạch một tiếng, góc giường bị hắn chống tay bị uốn cong, nghiêng hẳn về một bên.

Lục Thu kinh hãi kéo hắn lại, nhưng cánh tay hắn cứ nặng như hòn núi, không chỉ không kéo lại được mà suýt nữa cô còn bị lôi theo ngã nhào.

Neville nhanh nhạy kéo cô lại, ôm cô vào lòng lăn sang bên khác.

Mấy nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều sợ đến ngây người.

Trong đó có một nhân viên thử xem chân giường, phát hiện có một bên chân đã bị uốn cong biến dạng rồi.

Sức lực quả là kinh khủng.

Sức mạnh của Neville vốn đã rất lớn, sau khi biến thành người lại tăng thêm gấp nhiều lần, nếu động vật khác chỉ tăng gấp đôi thì Neville phải tăng đến ba hoặc năm lần.

Động vật có thiên phú và gen càng tốt thì sau khi biến thành người sự tăng trưởng lại càng lớn.

Neville vô tội nhìn Lục Thu: "Ta không biết, lại gãy."
Lục Thu cười cười với hắn: "Em biết rồi, không phải lỗi tại anh đâu.

Đừng nói đến chuyện này nữa, trước tiên phải kiểm tra cơ thể cho anh đã."
Neville gật gật đầu.

Lục Thu vẫn còn bị hắn ôm vào lòng, loại cảm giác khác lạ đến từ cả thị giác và xúc giác này khiến Neville vừa thấy mới lạ vừa si mê.

Lúc trước trong mắt hắn Lục Thu rất nhỏ bé và yếu đuối, dù có ôm cô vào lòng thì cũng bị ngăn bởi một lớp lông dày, cảm giác không rõ ràng lắm.

Mà giờ hắn lại bị thu nhỏ gần bằng Lục Thu, có được tay chân như cô.

Cả hai hoàn toàn giống nhau.

"Thu, ta rất rất vui."
Neville chống cằm lên đỉnh đầu Lục Thu, cô ngửa đầu lên nhìn hắn.

"Tôi cũng rất vui, cứ như đang nằm mơ vậy."
"Không phải mơ, ta là thật." Neville kề sát mặt mình vào mặt Lục Thu cọ nhẹ.

Đáng tiếc thời điểm không đúng lúc, bọn họ chưa nói được mấy lời thì Neville đã bị nhân viên nghiên cứu đưa đi kiểm tra.

Tin tức Neville biến thành người nhanh chóng được thông báo cho Felikin, ông ta hồng hộc lao xuống phòng thí nghiệm, gặp được Lục Thu đứng đứng ngoài đợi kết quả kiểm tra.

"Thành công rồi?"
"Vâng, vô cùng thành công."
Felikin cười tươi như hoa, tươi đến nỗi hai mắt híp cả lại, ria mép vễnh vễnh nhếch lên.

"Tốt quá, đúng là quá tốt mà!"
Ông ta đi qua đi lại tại chỗ mấy vòng, cổ họng phát ra tiếng gầm, Lục Thu cảm thấy tiếng gầm của ông rất giống hổ, không lanh lảnh như mèo mà lại rất mạnh mẽ vang vọng.

"Tỉnh từ khi nào?"
"Mười phút trước, đợi lâu rồi mà chưa thấy có gì thay đổi, tôi còn tưởng là thất bại rồi nên mới vội vàng đi tìm nhân viên nghiên cứu, đến khi quay lại thì phát hiện Neville đã biến hóa thành công rồi, còn quá trình thì tôi không nhìn thấy." Lục Thu kể lại chi tiết.

Felikin không hỏi quá trình này vất vả bao nhiêu, ông ta thỏa mãn nhìn chăm chú vào Neville đang kiểm tra cơ thể bên trong.

Cũng tương tự như kiểm tra sức khỏe vậy, phải lấy máu, kiểm tra gen, chụp cấu tạo xương và cơ bắp...!Khi Neville hoàn thành xong thì Lục Thu đã đợi được một tiếng rồi, còn Felikin không đợi được nữa đã đi trước.

Cửa phòng kiểm tra không khóa, thỉnh thoảng Neville lại nhìn ra ngoài, ánh mắt giao hòa với Lục Thu.

Đôi mắt hắn rất lớn, đuôi mắt hơi xếch, trông vừa dị vừa hung dữ.

Đặc biệt là đôi ngươi màu đỏ, quả là yêu dị vô cùng.

Nhìn vào đôi mắt ấy, nhịp tim Lục Thu tăng dần, nhanh đến sắp không thở nổi.

Neville trước kia đã khiến cô rung động, Neville bây giờ càng khiến cô rung động hơn.

Kiểm tra kết thúc, Neville không đợi thêm một phút nào cả, bước thẳng ra ngoài rồi lại ôm Lục Thu vào lòng một lần nữa.

"Xong rồi?"
"Ừm, đi được rồi."
Lục Thu bị hắn ôm đi một đoạn, ánh mắt hai người chứ chăm chú nhìn đối phương, chẳng thèm nhìn đường.

"Em thích không? Ta như thế này." Neville không chắc lắm, hỏi.

Ngoài trừ Lục Thu, hắn chỉ từng thấy hình người mà con khỉ kia biến hóa, không biết trong thẩm mỹ của Lục Thu ngoại hình của hắn có được xem là đẹp không.

Động vật cũng có quan niệm xấu đẹp rất rõ ràng, Neville biết Lục Thu thích động vật có lông, cứ hễ thấy là muốn sờ một tí.

Nhưng sau khi biến thành người thì ưu thế này không còn nữa.

Một mặt hắn chỉ hận cơ thể hình người của mình có thể mọc đầy lông, một mặt lại cảm thấy xúc cảm da chạm da này quá tuyệt, không muốn mọc lông tí nào.

"Thích, vô cùng thích, anh rất đẹp trai, anh đẹp trai nhất trên đời luôn! Nếu ở chỗ của em thì anh cũng là người đứng đầu luôn!" Lục Thu không tiếc lời khen ngợi.

Neville bị cô chọc cười, lúc cười còn lộ ra hai cái răng nanh, vẻ mặt hung dữ ngay lập tức đã dịu đi nhiều, biến thành kiểu vừa hung dữ vừa đáng yêu.

Lục Thu nhìn sự đẹp trai này đến run chân.

Nhưng không bao lâu sau, Neville lại hỏi đến một vấn đề chết người.

"Vậy em thích ta hình người hay là thích ta hình mèo hơn?"
Lục Thu cũng không biết trong đầu Neville nghĩ cái gì, cả ngày cứ như mấy cô bạn gái thiếu cảm giác an toàn trong tình yêu, lúc nào cũng truy hỏi bạn trai này nọ.

Anh thích lớp trang điểm này của em hay là thích em trang điểm như vậy? Kiểu thế.

"Thích hết! Anh ở hình dạng thế nào em cũng thích."
Câu trả lời này rõ ràng đã lấy được lòng Neville, nụ cười của hắn càng lúc càng lớn, hai chiếc răng nanh cũng phát sáng đáng yêu kinh người.

Sau đó hắn kéo ngón tay Lục Thu lên tiếp tục hỏi.

"Nhưng khi em nhìn hình dáng bây giờ của ta, trong vòng hai giờ cười đến hai mươi tám lần, trước kia phải mấy ngày em mới cười được hai mươi tám lần."
Lục Thu: "..."
Cô biết lòng ham muốn chiếm hữu của Neville càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng biến thái hơn.

Nhưng, cô thích, cũng cảm thấy Neville vô cùng đáng yêu.

Có lẽ là do cũng biến thái ẩn hình chăng.

"Vậy sau này em phải cười nhiều hơn rồi, ngày nào cũng hơn hai mươi tám lần được không? Vết thương trên người anh còn đau không?"
"Hết đau rồi."
Người ôm không giống mèo, mới đi một lát Lục Thu đã giãy dụa đòi xuống.

Cô chủ động nắm tay Neville, mười ngón tay giao nhau dẫn hắn đi.

Nhưng đi một lát Lục Thu đã phát hiện trên người mèo lớn có gì đó không đúng lắm.

Do không quen dùng hai chân đi đường, bước đi của Neville hơi gượng, tay chân cứ cùng hướng, còn nhịn không được muốn nằm bò xuống đi.

Khó trách khi lần đầu tiên nhìn thấy anh khỉ anh ta lại cong lưng.

Để khắc chế bản năng, chân Neville lén lơ lửng một tí, tốc độ từ từ cùng bước với Lục Thu.

Lục Thu vừa cúi đầu nhìn Neville lập tức hạ chân xuống đất, vô cùng tự nhiên hỏi: "Nhìn gì vậy?"
"Cách anh đi..."

Neville còn tưởng mình bị phát hiện, hơi căng thẳng.

Nhưng chỉ dùng hai chân sau để đi lại, đúng là không quen lắm.

"Tay chân cùng hướng kìa, lúc chân trái bước về phía trước thì tay trái phải đưa ra sau, để em dạy anh."
Lục Thu ôm hắn từ phía sau, nắm chặt tay hắn dạy hắn cách đi, nhưng cô lại phát hiện sự chênh lệch chiều cao khiến cô chẳng nhìn thấy gì cả.

Cô chuyển lên phía trước, cởi giày đạp lên chân Neville, hai tay nắm chặt cánh tay hắn.

"Giữ nhé, anh thử cảm nhận xem em đi thế nào, lúc em nhấc chân thì anh đi về phía trước nhé, vai hạ xuống, ưỡn ngực lên, hóp bụng lại đứng thẳng, dáng đi này là đẹp nhất đấy.

Giờ giơ chân trái lên."
Chẳng có động tĩnh gì.

Lục Thu lắc lắc tay: "Neville?"
Neville đang cúi đầu lén ngửi tóc cô lập tức hoàn hồn, giơ chân trái lên đi về phía trước.

Lục Thu điều khiển cánh tay hắn đung đưa trước sau, trông bộ dạng hai người buồn cười vô cùng.

"Đúng, đúng rồi đấy, biên độ đung đua tay không cần lớn lắm."
Neville đi theo cô một lát, cuối cùng cũng từ từ thích ứng được, càng đi càng tự nhiên.

Lục Thu muốn thả tay ra lại bị hắn ôm chặt không buông, cánh tay hai người xoắn chặt lại với nhau.

"Thả em ra trước đi." Lục Thu hơi lúng túng nói.

Neville cứ cúi đầu nhìn cô mãi, thấy mặt và tai cô đỏ hết cả lên thì không nhịn được dừng lại hỏi: "Mặt và tai em sao lại đỏ lên thế? Bệnh à?"
Lục Thu lắc đầu: "Không phải."
Hắn đưa tay lên sờ mặt cô xem thử nhiệt độ, xác nhận không phải bệnh thật, có lẽ là đột nhiên chú ý đến thứ gì đó thôi.

Lúc này bọn họ đã ra khỏi phòng kiểm tra, đến khu vực ra vào, Lục Thu đưa mắt nhìn quanh, đáng tiếc không tìm được gì cả.

"Tìm gì vậy, ta giúp em tìm."
"Không làm roei gì cả, em chỉ xem thử thôi." Lục Thu lắc đầu.

Neville nghi hoặc cau mày, không biết sao Lục Thu lại đột nhiên lạ như vậy.

Lục Thu ngẩng đầu nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn mỗi hắn.

Trước đó Neville có mặc quần áo đi vào phòng thí nghiệm, nhưng sau khi biến thành người vẫn lỏa thể đi tới đi lui.

Động vật là như vậy, chẳng thấy có gì lạ cả, lúc nãy vì quá lo lắng cho hắn mà Lục Thu cũng không để ý, giờ đột nhiên cô nhận ra, muốn không để ý đến cũng khó.

Tổn thương hình tượng quá, đúng là tổn thương hình tượng mà!
Phía dưới thì thôi đi, đột nhiên Lục Thu phát hiện một số nơi trên người Neville vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn.

Mọi người cũng biết đấy, mèo có đến N núm vú, bây giờ vẫn còn giữ như cũ, phân bố từng điểm từng điểm một.

Đúng là...!đúng là không biết nên nói gì cho phải.

Cô không nhịn được cười như điên, lại cố gắng kìm nén, khuôn mặt méo mó, cả người run rẩy dữ dội.

Neville chẳng nghĩ ra lý do, hắn ngơ ngác nhìn cô đầy lo lắng: "Rốt cuộc em sao vậy?"
Cũng may là vốn dĩ hắn đã rất nhạy cảm, lại chú ý đến cô từng giây từng phút, sau cơn lo lắng, hắn đột nhiên nhận ra gì đó.

Sắc mặt hắn biến đổi, xoay người vào một căn phòng khác, lúc đi ra trên người đã quấn một tấm thảm dài.

Lục Thu nuối tiếc thở dài.

Tròn tròn nhiều quá...!Aizz, tiếc thật đó!
Neville lại ôm cô vào lòng lần nữa.

Không thể ôm đằng trước như cũ nữa, giờ chỉ có thể dùng tư thế ôm công chúa cũng bị Lục Thu kiên quyết cự tuyệt.

Cô nằm úp trên lưng Neville, hai tay vòng lại ôm cổ hắn, tò mò hỏi: "Bây giờ anh có thể biến thành hình thú không?"
Neville thử dò cảm giác, không rõ là nguyên lý gì nhưng trí óc và cơ thể nói cho hắn biết có thể.

"Chắc là được, để ta thử xem."
Nói rồi hắn cõng Lục Thu đứng thẳng một lát, đột nhiên cả người hắn nghiêng về phía trước.

Lục Thu cảm thấy trên làn da dưới người mình mọc thêm một lớp lông, tấm lưng gầy bắt đầu lớn dần, tầm mắt cũng không ngừng lên cao.

Toàn bộ quá trình biến hóa không đến hai phút, cô đã ngồi trên lưng mèo lớn.

"Đau không?" Lục Thu nhẹ nhàng sờ lưng mèo lớn, phát hiện hắn đang run khẽ, chắc chắn là đang rất cố gắng ức chế.

"Hơi hơi."
Neville nghiêng đầu nói, đứng tại chỗ một lúc rồi dùng bốn chân cào cào mặt đất, cõng Lục Thu đi quanh một vòng, cảm nhận cảm giác dùng bốn chân đi đường thông thuận lần nữa.

Dạo một vòng, hắn lại biến thành hình người.

So với khỉ và những động vật khác, hình như hắn không cần thời gian chờ đã có thể tùy ý biến hóa.

Lục Thu ngạc nhiên ôm cổ Neville, cảm giác động mạch dưới cánh tay đang nhảy lên điên cuồng, Neville thở hắt một hơi, dường như là rất mệt.

Lục Thu đau lòng nói: "Đừng biến nữa, nghỉ ngơi chút đi."
"Ừm, chỉ thí nghiệm chút thôi."
Lúc này Felikin đi xem những động vật thí nghiệm khác cũng quay về.

Ông ta cúi đầu hỏi Neville: "Giờ cảm giác thế nào?"
Neville siết chặt nắm đấm, ngửa đầu nhìn phần cổ Felikin bình đạm nói: "Rất khóe, đánh bại ông cũng không thành vấn đề."
Nghe những lời này, không những Felikin không nổi giận mà ngược lại còn bật cười vui vẻ: "Nào, chúng ta so thử đi?" Ông ta đã từng dạy Longfellow và Oliver, thậm chí cũng từng dạy Modes đi săn, nhưng chưa từng dạy Neville.

Felikin nhấc vuốt đến gần Neville, hắn vung tay đấm lên móng vuốt ông ta một cái.

Lực không lớn, nhưng vị Bệ hạ đã từng mạnh mẽ tung hoành khắp nơi giờ đã có tuổi lại đau đến mức cuộn móng vuốt lại lặng lẽ lui về sau.

Felikin vẫy đuôi, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn dùng giọng điệu uy nghiêm như thường ngày nói: "Đi lại thể năng xem, xem thử có gì thay đổi.

Bây giờ con đừng đi khỏi đây vội, ít nhất phải quan sát hai ngày.

Ta đến chỗ khác xem thử, mọi người làm việc đi."
Neville ừ một tiếng, cõng Lục Thu xoay người đi.

Đợi sau khi bọn họ đi rồi, bộ dang uy nghiêm bình tĩnh mà Felikin giả vờ nãy giờ lập tức biến mất, cả mặt mèo nhăn nhó đầy đau đớn.

Ông ta không ngừng vung vẩy móng vuốt mình, còn khẽ thổi thổi.

Thế mà không đánh lại, đúng là mất mặt mèo! Nhưng không thể bị con trai phát hiện được!
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thu: "Tròn ghê..."
Neville: "Cái gì tròn???".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.