Miêu Chủ Tử

Chương 72: Về Nhà





Edit: Tiệm Bánh Sò
Không thể đi được, cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại trong căn cứ thí nghiệm.

Bây giờ Neville không cần phải lên giường giải phẫu nữa, lại thêm có thân phân đặc biệt, lúc hắn đưa Lục Thu đi dạo khắp nơi đều không có bất kỳ nhân viên nghiên cứu nào ngăn cản.

Căn cứ này trông thì lớn, nhưng thật ra chưa đến một giờ đã dạo hết rồi, Neville cũng không hiếu kỳ lắm với nơi này, chỉ là vừa đi vừa cảm nhận sức mạnh mới thôi.
Lượn quanh một vòng lớn, bọn họ tham quan kho lưu trữ tư liệu rồi chuẩn bị về.

Lúc xoay người, cái đuôi của Neville vô tình đập vào thành tường, không ngờ trên tường lại mở ra một lối đi.

Trông hướng lối đi không phải hướng lên, dường như thông đến một nơi khác.

Neville ngập ngừng đứng trước lối vào, xung quanh không có động vật nào khác, không biết đây có phải lối vào nơi cơ mật nào không.

Do dự một chút, hắn vẫn cẩn thận mang Lục Thu đi vào cùng.
Lối đi rất dài, hai bên luôn có ánh sáng lập lòe nhưng lại không phát ra âm thanh cảnh báo.

Sau khi ra khỏi lối đi, thật bất ngờ, không gian bên trong vô cùng tĩnh lặng, không có những thiết bị công nghệ cao như trong tưởng tượng mà ngược lại mọi thứ đều cũ nát.

Trước mặt bọn họ là một phi thuyền được chôn dưới lòng đất không biết đã bao nhiêu năm, phần lớn thân phi thuyền đã biến mất, một phần nhỏ còn sót lại cũng bắt đầu bị ăn mòn, gần như không thể nhận ra được hình dạng ban đầu.
Đẩy phần vỏ ngoài ra bước vào, bên trong là một căn phòng giống như phòng thí nghiệm, ngoài ra còn có một lối đi thông với nơi khác.

Không đi nữa, Neville quan sát bên trong phòng thí nghiệm, ở đây có mấy dụng cụ cổ xưa, ở giữa có một chiếc giường phẫu thuật nhỏ hẹp, không biết là dùng để giải phẫu thứ gì.

Hai bên tường nham nhở, góc tường còn có một con rùa đen, có thể là được khắc lên, không động đậy gì.
"Đây là nơi nào?" Lục Thu tò mò hỏi.
Neville lắc đầu: "Không biết, đây cũng là lần đầu tiên ta đến đây."
Hai người đang nghiên cứu, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng xé gió.

Neville lập tức quay đầu nhìn, hóa ra là Felikin đang vô cùng phẫn nộ.

Thấy thì ra là hai người bọn họ, Felikin hơi bất ngờ: "Sao lại là hai đứa?"
"Đây là nơi nào?" Neville chỉ vào phòng thí nghiệm cũ nát, hỏi.
Kỳ thật nơi này chính là phòng thí nghiệm nguyên bản trong trung tâm dữ liệu, căn cứ thí nghiệm mới được xây dưới lòng đất phía Bắc Vương cung, rất gần, không ngờ lại có động vật xông vào.

Felikin dùng móng vuốt xoa mặt, thực ra giờ nghiên cứu biến thành người sắp thành công rồi, nơi này cũng không tính là nơi cơ mật gì.
"Đây là di vật các tổ tiên ngàn năm trước để lại, phòng thí nghiệm này là nơi bọn họ thí nghiên các phương pháp biến thành người.

Mỗi đời Vương của Đế quốc Diễn Thú khi trao quyền sẽ sẽ được đưa đến đây, hy vọng sẽ có ngày tìm ra được nhân tố quyết định để biến thành người." Không ngờ Longfellow chưa kịp đến đây thì Neville đã đến trước rồi, lần trước khi Oliver lén theo vào cũng chưa đến nơi này.
"Hóa ra còn có bí mật này nữa."
Felikin lắc đầu: "Sau này cũng chẳng được xem là bí mật gì nữa."
Lục Thu lắc lắc tay thu hút sự chú ý của cả hai, hỏi: "Tôi muốn hỏi một vấn đề, sao bây giờ trong cơ thể động vật đều có gen của con người?"
Cô đã tò mò vấn đề này rất lâu rồi, trước kia cô đoán có lẽ là do người đã xuyên đến đây ngàn năm trước, nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể nào.

Không nói đến chuyện sinh sản cách biệt giống loài, bây giờ trong cơ thể tất cả động vật đều có gen động vật.

ngay cả trong cơ thể chuột cũng chứa gen đặc thù, người sao có thể kết hợp gen với chuột được.

Thế nên, cô cảm thấy trong chuyện này vẫn còn có gì ẩn tình.

Nhưng không ngờ ngay cả Felikin cũng không trả lời được.
"Những ghi chép để lại đều đã mất rồi, cũng đã trôi qua quá nhiều năm, ta cũng không nhớ rõ, có lẽ là ban đầu có ai đó kết hợp gen của người với động vật không chừng."
Nếu là vậy thật thì cũng quá điền cuồng rồi.

Nhưng có đôi khi, điều không thể tin nhất lại thường là sự thật.
"Căn phòng kia giờ còn có thể vào không?" Lục Thu chỉ vào phòng hỏi.
Felikin gật đầu, dẫn bọn họ vào.


Lục Thu nhảy xuống lưng Neville, đi đến gần con rùa đen kia, tò mò sờ lên, hình như nó được làm bằng đá, cô gõ gõ thử, tiếng vang rất thanh thúy.
"Cái này cũng được có từ trước à? Sao phòng thí nghiệm lại có một con rùa đen?"
Neville trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Chắc là có hàm nghĩa đặc biệt gì đó, cầu bình an trường thọ chẳng hạn."
"Hoa văn giống như thật vậy, rất tinh xảo."
Felikin cười nói: "Chỉ là một bức điêu khắc thôi, nếu cô thích thì cứ lấy đi, sau này cũng không cần giao lại nơi này nữa."
Lục Thu thử ôm rùa đen, mừng rỡ nhận lấy.

Món đồ chơi này có thể đặt trong tòa thành để trấn giữ, ý nghĩa của rùa đen rất tốt, cái này lại là đồ cổ, rất đáng giá, đúng là lấy được đồ quý mà.

Thấy vậy, Neville cầm rùa đen lên, đặt trên lưng Felikin không chút khách khí.
"Vậy phiền Phụ vương mang ra ngoài giao cho Ruth giúp.

Tiếc là ta không thể ra ngoài được, nếu không thì đã tự đem rồi."
Felikin: "..." Ông ta bị coi là nhân viên giao hàng hả?
Không ở lại thêm, Neville mang Lục Thu về căn cứ thí nghiệm.

Sau đó, bọn họ ở lại căn cứ thêm hai ngày nữa.

Ở đây cung cấp sinh hoạt cơ bản đầy đủ, nhưng không thoải mái lắm, thế là Neville bảo Ruth mua không ít đồ chuyển xuống căn cứ, nào là tủ quần áo, giày dép, trang sức, bếp, chén bát, đồ chơi...!Trông cứ như muốn dựng nhà ở đây luôn vậy.

Vì có quá nhiều đồ nên cuối cùng Ruth không nhờ Modes chuyển giúp nữa mà chặn đường Felikin mỗi ngày nhờ ông ta đem đồ xuống.

Đường đường là nhận vật đứng đầu Đế quốc lại bị coi là nhân viên bốc vác giao hàng, Felikin tức đến mức dựng râu trừng mắt.
"Thằng nhóc khốn khiếp này! Ngày nào cũng để ta làm mấy chuyện này! Rốt cuộc nó có biết ta là ai không hả?!"
Ruth âm thầm lui lại hai, ba bước, trong lòng thầm oán, chắc chắn là ngài ấy biết ngài là ai, nhưng có quan tâm hay không thì chưa chắc.
Giận là thế nhưng Felikin vẫn rất tận tâm tận lực chỉ huy mấy động vật đem tất cả mọi thứ xuống.

Ông ta nhịn rồi nhịn qua ngày rồi lập tức nổi giận đùng đùng chạy như bay đến phòng Neville ở, nhìn căn phòng thí nghiệm đã hoàn toàn biến dạng, điên cuồng gào thét.
"Neville, mau rời khỏi đây cho ta! Ngay bây giờ! Lập tức!"
Lúc này Neville đang mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tay áo được xắn lên gọn gàng, một tay cầm dao, một tay cầm miếng đậu hũ non cúi đầu nghiêm túc cắt tỉa trong phòng bếp được sửa sang lại đầy đủ.

Lục Thu mê muội ôm mặt đứng bên cạnh nhìn hắn, cảnh tượng này trước kia ngay cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ đến nữa.

Dáng người của Neville rất thích hợp mặc kiểu quần áo như thế này, lúc nghiêm túc làm việc gì đó vừa nhã nhặn vừa cấm dục, nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lại trở nên hung dữ ngạo ngễ, còn cả khí chất cao quý trên người hắn, đúng là khiến cô không thể dời mắt được mà.
Con dao nhẹ nhàng xuyên qua miếng đậu hũ hạ xuống cái thớt gỗ không dày lắm, không phát ra tiếng động nào.

Miếng đậu hũ kia lớn hơn bàn tay một chút, tốc độ của hắn rất nhanh, không bao lâu đã thái gần hết.

Phương pháp huấn luyện nắm giữ sức mạnh này là do Lục Thu nghĩ ra, lúc Neville mới bắt đầu thái lần nào cũng chém nát nguyên liệu nấu ăn cùng thớt và bàn, đến giờ khó khăn lắm mới có thể khống chế được.

Miếng đậu hũ trong tay hắn lần này là lần thái tốt nhất.
Neville đang chuẩn bị hoàn thành một mạch thì đột nhiên bị giật mình bởi một tiếng rống thật lớn.

Rắc, một tiếng động rất nhỏ vang lên, cả thớt và bàn đều vỡ vụn, miếng đậu hũ đã thái đến còn lát cuối cùng tung tóe khắp nơi.

Neville vẫn còn giữ tư thế cầm dao, dường như hắn vừa tức vừa không thể tin nổi, mãi lâu mới ngẩng đầu cầm dao bước ra ngoài.

Lục Thu cảm giác hình như biểm cảm của hắn không đúng lắm, cứ như muốn đi giết người vậy, cô lập tức chạy tới ôm eo hắn.
"Đừng manh động, đừng manh động mà!"
Felikin cũng hơi kinh hãi lui ra sau, nhưng vừa lui lại thì chợt ngẩn ra sao mình lại yếu thế vậy chứ, có gì mà phải sợ.

Ông ta run lông, lập tức ngồi ngay ngắn trước cửa đối mặt với hắn.
Neville bị Lục Thu kéo lại, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Felikin, đưa tay về phía ông ta rồi nói, vô cùng thẳng thắn nói: "Bồi thường nguyên liệu nấu ăn lại đây!"
Felikin: "..."
Ông ta nhìn thức ăn rơi dưới đất, mèo không ăn loại thức ăn đó, đầu bếp trong Vương cũng không nấu món này, nhưng nguyên liệu này vốn không đắt lắm.

Hiếm lắm mới thấy Neville yêu cầu thứ gì, dù giọng điệu không tốt lành lắm nhưng ông ta vẫn nhẹ giọng trả lời: "Để ta bảo bọn họ đưa đến."
"Không cần, bồi thường."
Felikin hít một hơi thật sâu, chuyển cho hắn một ngàn thú tệ.
"Giai đoạn quan sát của con tạm thời kết thúc, có thể đi rồi."
Neville không muốn đi, lắc đầu từ chối thẳng: "Không đi, ta vẫn chưa khống chế sức mạnh tốt, ta muốn ở lại tiếp tục luyện, mời ngài về cho."
Felikin tức đến suýt ngã ngửa, nếu mà còn để ông ta làm công nhân bốc vác thì ông ta thật sự muốn ném thẳng thằng con bất hiếu này lên luôn.

Nhưng, đó là lúc trước thôi, giờ ông ta còn chưa chắc mình có thể động đến nó không nữa.

Bây giờ ông ta đã bắt đầu hối hận sao hai ngày trước không để nó đi luôn cho rồi.
Biết là nói với Neville không thông, ông ta chuyển hướng nhìn sang Lục Thu, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng hiền lành, từ từ nói: "Thu Thu à, đã lâu rồi Modes không gặp cô, nó nhớ cô lắm, ngày nào cũng quấn lấy ta muốn gặp cô đó."
Nếu tính thì Lục Thu và Neville cũng đã ở trong căn cứ dưới lòng đất này hơn nửa tháng rồi.

Từ khi Neville xác nhận muốn tham gia thí nghiệm bọn họ chưa từng rời khỏi đây, luôn có nhân viên nghiên cứu đi theo quan sát, chỉ sợ Neville sẽ xảy ra biến hóa bất ngờ gì.

Quả thật Lục Thu cũng muốn ra ngoài tận hưởng ánh nắng mặt trời, hít thở bầu không khí mới mẻ, nhưng thân thể Neville vẫn quan trọng hơn hết.

Cô nói với Felikin: "Tôi cũng rất nhớ Modes, nhưng chuyện này tôi vẫn nghe theo Neville."
Felikin không ngờ đến cả đường Lục Thu vẫn không thông, quyền chủ động lại quay về trong tay Neville.

Ông ta quẫy mạnh đuôi, xoay người muốn đi, thôi cứ để Ruth xuống đây là được.

Nhưng không ngờ, Neville lại thay đổi ý định.
"Vậy cứ ra ngoài đi."
Hắn có dự cảm không bao lâu sau thí nghiệm này sẽ phát triển trên diện rộng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, giờ phải chuẩn bị sẵn sàng trước.

Huống chi, hắn có thể nhận ra Lục Thu cũng rất muốn ra ngoài.
"Nhưng ta muốn đưa những vật này ra ngoài." Neville chỉ vào đống đồ vật mới bày trí sắp xếp gọn gàng trong phòng chưa được hai ngày.
Felikin: "..."
Lần này ông ta không nói nhiều, chuyển thẳng cho Neville một triệu.
"Không đời nào, tự đi mua lại đi!"
Neville nhìn con số dư được cộng thêm một triệu, lập tức vui mừng chuyển hết cho Lục Thu.
"Em muốn mua gì? Bây giờ chúng ta đi dạo phố nhé."
Lục Thu chớp mắt: "Được, đi đi thôi."
Felikin có cảm tưởng sớm muộn gì ông ta cũng bị tức chết thôi, còn may, còn may đứa con trai này đã ra ở riêng từ sớm rồi, không luẩn quẩn dưới mí mắt ông ta.

Nhưng giận thì giận đấy, ông ta lại không nhịn được bật cười.

Trong mấy đứa con, Longfellow là đứa chững chạc nhất; Oliver thì ngoài mặt vẫn rất nghe lời, đôi khi còn biết làm nũng; còn Modes dù hơi nóng tính nhưng cũng không đến mức làm mất mặt ông ta.

Chỉ có đứa con hày khiến ông ta đau đầu, nhưng từ đó ông ta lại cảm nhận được tình cảm lạ thường của nhưng cặp cha con mà ông ta hiếm lắm mới thấy, rất mới lạ, cũng khiến ông ta cảm thấy rất vui vẻ.
Nói đi là đi, Neville gói ghém một số quần áo đơn giản, từ ánh mắt của Lục Thu, hắn có thể nhìn ra được rõ ràng cô ấy rất mình mặc những bộ quần áo này, nên không thể bỏ được.

Ôm bọc quần áo, cõng Lục Thu trên lưng, cả hai lên phi hành khí.
Lúc phi hành khí lên hạ cánh trên mặt đất đã là giữa trưa, mặt trời đang treo cao trên không trung.

Bầu không khí cuối thu trong lành, tiết trời không lạnh cũng không nóng, cây cỏ hai bên đường đều như được khoác lên mình một lớp mạ vàng, những khóm hoa trong bồn đều nở rộ diễm lệ.

Thế giới tươi sáng rực rỡ như vậy khiến Lục Thu không khỏi vươn vai cảm thán.
"Tốt quá, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc." Cô ôm đầu Neville, cọ thật mạnh trên đỉnh đầu hắn.
Neville nâng Lục Thu lên một chút, để cô ngồi thẳng trên vai mình.

Lục Thu sợ bị ngã, lập tức ôm chặt đầu hắn.
"Ha ha ha, cao quá!"
Neville cười cười, độ cao này mới chỉ hai mét thôi mà.
Ruth đã nhận được tin hôm nay bọn họ sẽ ra ngoài, đến đợi từ sớm.

Ông ta chỉ biết Neville tham gia một thí nghiệm bí mật, nhưng rốt cuộc nó là gì thì không rõ.

Ông ta nghe được giọng Lục Thu nhìn qua, thấy cô và một động vật nào đó trông như tinh tinh đang ở cùng nhau rất thân mật, mà Neville lại không thấy đâu.

Ông ta chần chừ đến gần.

"Ừm...!xin hỏi, đại nhân không ra ngoài cùng cô sao?"
Trên người con tinh tinh biến dị này đầy mùi của Neville, giống hắn như đúc, rất kỳ quái.
Lục Thu cúi đầu nhìn Neville, cô nhếch miệng cười xấu xa: "Đại nhân nhà ông? Không có á, gần đây bọn ta không ở cùng nhau."
Neville đổi giọng phối hợp với cô, đề phòng nhìn Ruth: "Ông là ai, ông muốn làm gì?"
Ruth ngơ ngác chẳng hiểu sao, trên người cả hai rõ ràng đều là mùi của Neville, có chuyện gì vậy chứ?
"Các ngươi làm gì đại nhân rồi?!" Ông ta phòng bị cong lưng lên, trong lòng ông ta không thể tin được Neville sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình bây giờ rất kỳ quái.
Thấy bộ dạng này của ông ta, Lục Thu không đành lòng gạt ông ta nữa: "Ha ha ha, Ruth, đây chính là đại nhân nhà ông đó."
Neville ném quần áo trong ngực cho ông ta: "Ông mang quần áo này về đi, bọn ta muốn ra ngoài đi dạo trước một chút." Nói rồi hắn lập tức biến từ hình người về hình thú.
Ruth tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này, cả mình báo cứng ngắc ngây người tại chỗ.

Chuyện...!chuyện gì xảy ra vậy? Sao Neville lại biến hình từ mèo thành khỉ chứ? Chẳng lẽ là kỹ thuật mô phỏng gì?
Phi hành khi hạ cánh xuống trong khuôn viên Vương cung, ở đây không có động vật khác xuất hiện, cảnh tượng vừa rồi ngoại trừ Ruth ra thì không còn ai nhìn thấy cả.

Giờ thí nghiệm vẫn chưa mở rộng quy mô, vẫn còn trong trạng thái bí mật nên hắn không thể dùng hình người xuất hiện.

Cả những động vật thí nghiệm dưới căn cứ cũng không thể ra ngoài như hắn.

Cũng vì Felikin biết dù hắn có hơi phản nghịch nhưng nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này nê mới yên tâm cho hắn tự do ra ngoài.
Không giải thích nhiều với Ruth, Neville cõng Lục Thu bay xa.

Đã lâu rồi chưa ra ngoài, cũng lâu rồi chưa phơi nắng, Neville đưa Lục Thu đến thẳng nhà hàng trên tầng cao nhất ở thành Thánh Y.

Đây là nhà hàng ngoài trời, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, không ít động vật thích phơi nắng thỉnh thoảng đến đây ăn rồi nằm trên bàn ngủ thiếp đi luôn.
Sau khi nếm được vị ngọt hoàn chỉnh, Neville chọn hết tất cả những món đồ ngọt mà trước kia không thể ăn được, cả bàn đầy ự không chứa nổi.

Lục Thu trợn mắt há hốc mồm, đúng là buông thả mà.

Cô kéo móng vuốt Neville, trả lại gần hết đống đồ ngọt, chọn thịt cho hắn: "Không được, anh không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy được, không tiêu hóa được đâu, dinh dưỡng không đầy đủ nữa."
Nhà ăn dưới phòng thí nghiệm có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn nhưng lại có rất ít đồ ngọt, đa phần động vật đều không thể ăn quá nhiều đồ ngọt nên ngày nào Neville cũng chỉ được ăn thử ít cơm hoặc trái cây mà thôi.

Hắn nhìn chằm chằm đồ ngọt bị bê xuống, nhìn theo mãi rất rất lâu mới thu tầm mắt lại, nhưng vẫn không phản bác quyết định của Lục Thu.
Lục Thu nhìn mà dở khóc dở cười: "Đợi sau này có thời gian em sẽ làm cho anh, em biết làm bánh ngọt nè, bánh hoa quả ngàn lớp, bánh trứng, bánh quy...!tất cả em đều biết làm hết."
Neville lập tức sáng mắt lên gật gật đầu, ăn một miếng thịt rồi ăn một miếng bánh ngọt, cảm giác rất kỳ diệu.

Lục Thu cảm thấy hắn như thế này càng ngày càng đáng yêu, cũng càng ngày càng chân thực.

Ở cùng nhau lâu ngày, hầu như tất cả những ưu khuyết điểm của nhau đều được bày ra không chút nào che giấu.
Ăn xong, hai người không đi ngay mà dựa vào nhau ngồi trên ghế phơi nắng một lúc lâu.

Đến chạng vàng gần tối, Lục Thu đi tìm Modes, không ngờ Langdon cũng ở đó.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Langdon không nhịn được vung móng vuốt cào Neville một cái, bất mãn làu bàu: "Gần đây cậu đi đâu vậy, cũng chẳng nói tiếng nào, gửi tin nhắn cũng không trả lời, ta còn tưởng mấy cậu mất tích rồi nữa!"
Tất cả tư liệu trong phòng thí nghiệm không được tiết lộ ra ngoài, thông tin mạng đều được mã hóa, chỉ có một số động vật đặc biệt mới có thể liên lạc được, nên Neville mới không nhận được tin nhắn của Langdon.

Trước kia dù Neville có giận hờn thối tính đến thế nào cũng không lơ gã lâu như vậy, Langdon đứng ngồi không yên đành tìm đến Longfellow, nhưng Longfellow vốn bận rộn nhiều việc, gã đành đến tìm Modes.

Không ngờ Neville lại đưa Lục Thu đến đây.
"Có chút việc, vừa ra ngoài thôi." Neville giải thích.
"Việc gì? Quan trọng lắm à, có cần ta giúp một tay không? Vừa ra ngoài là ý gì, không phải cậu phạm tội rồi bị bắt chứ?"
Vừa dứt lời, gã đã bị hai nắm đấm nện lên người cùng một lúc.

Modes dùng vuốt mèo cào một cái lên đầu hắn một cách vô cùng mạnh bạo không có tí thục nữ nào, Lục Thu cũng vung tay đấm một cái lên móng vuốt gã.
"Đừng có xấu miệng nói lung tung."
"Anh ba mới không có đâu."
Langdon rất ngạc nhiên, Lục Thu bảo vệ Neville thì thôi đi, sao Modes cũng làm phản theo chứ.

Gã đau lòng vỡ đầu la: "Modes, anh cũng là anh của em mà, sao em có thể cào anh chứ?!"
Modes kéo kéo bím tóc trên đầu gã, hỏi: "Sao lông của anh lại biến thành như vậy?"
Kể từ khi Langdon buông thả bản thân thì tạo hình của gã ngày càng khó lường, lần này gã nhuộm cả đầu và lông đuôi thành màu xanh lục, chòm lông xanh trên đầy còn tết thành bím.

Gã còn tự xưng vô cùng đẹp trai, thỉnh thoảng lại lắc lắc một cái.

Lục Thu nhìn thảm cỏ xanh trên đầu gã, nhịn mãi mới không bật cười ra tiếng.
Đã lâu không gặp, Modes kéo Lục Thu qua một bên khoe cho cô mấy món đồ chơi cô bé phát hiện thời gian này.

Neville nhìn Langdon từ trên xuống dưới, im lặng thật lâu, Langdon bị nhìn bất giác lui về sau hai bước.
"Cậu muốn gì thì nói thẳng đi, đừng có nhìn ta quỷ dị như vậy."
"Ta có chuyện cần cậu giúp."
"Hả, cái gì? Mau nói đi, ta nhất định sẽ giúp." Langdon lập tức sà tới.
Neville híp mắt, gọi cả Ruth đến, ba cái đầu tụ lại một chỗ thầm thì bàn chuyện.
"Chuyện này đơn giản.

Được rồi, ta biết rồi."
Neville đẩy đầu gã ra: "Không được tiết lộ sớm."
Langdon vỗ ngực cam đoan: "Cậu yên tâm đi, vẫn còn quá sớm, ta nhất định sẽ nhớ kỹ.

Chuyện này ta có kinh nghiệm nhất, không làm hỏng chuyện của cậu đâu."
Neville liếc xéo gã: "Kinh nghiệm đâu ra?"
"Kiến thức của ta rộng rãi."
Đến khi Lục Thu và Modes quay về thì bọn họ đã thương lượng xong.
Hai ngày sau tương đối bình lặng, Neville tiếp tục ở trong nhà cắt đậu hũ, từ từ học cách nắm giữ sức mạnh mới.

Ngày nào Lục Thu cũng đưa hắn đi kiểm tra, xác nhận không có biến hóa bất ngờ nào khác.

Sau thời gian quan sát này đã xác nhận sơ bộ thí nghiệm biến thành người của hắn thành công hoàn mỹ.
Neville bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Cự Nham tinh.

Bọn họ đã xa nhà bốn tháng rồi, lúc đi là cuối mùa xuân, khi trở về đã là mùa thu.

Ngày hắn đi, đợt thí nghiệm lần thứ ba chính thức bắt đầu, số lượng động vật chiêu mộ nhiều hơn hẳn, gần như đến hai trăm, trong đó có các động vật của nhiều chủng tộc khác nhau.
Một ngày trước đó Neville đã nói quyết định muốn về của mình chó Felikin.

Felikin muốn giữ hắn lại, qua thời gian ở cchung này, dù vẫn chưa hoàn toàn hóa giải được mâu thuẫn nhưng cũng khiến quan hẹ cha con bọn họ hòa hoãn hơn nhiều.
"Con không còn bị cấm nữa, kỳ thật có thể ở lại Thủ Đô tinh." Felikin uyển chuyển lựa lời giữ hắn lại.
Neville lắc đầu: "Nhà của ta không nằm trên Thủ Đô tinh."
Sắc mặt Felikin ảm đạm hẳn.
"Vậy...!vậy con nhớ đến thăm Thủ Đô tinh thường xuyên, phòng của con vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ."
Đột nhiên Neville cảm thấy chua xót trong lòng.

Nhìn kỹ lại thì Felikin đã già đi rất nhiều, cũng không còn sự uy nghiêm hùng dũng khiến bất kỳ động vật nào đứng trước mặt ông cũng phải cúi đầu như trước nữa.

Nhưng có một số việc hắn không thể nào quên được, cũng không thể nào tha thứ, đồng thời cả đời này cũng không thể tiêu tan.

Dù giờ hắn không giết chết ông thì cũng không thân cận nhiều với ông ta.

Cuối cùng, hắn chỉ gật đầu nhẹ quay mặt đi.
"Có thời gian ta sẽ trở lại, chuyện khác nói sau đi."
Lần này Felikin không cản nữa, chỉ đành rũ mắt xuống, xem ra ông ta vĩnh viễn sẽ không nhận được sự tha thứ của hắn.

Ông ta chán nản nói: "Được."
Neville lui xuống, Felikin lại nói: "Thí nghiệm đợt ba sắp bắt đầu, nếu lần này thành công thì sẽ nhanh chóng mở rộng toàn diện, không cần phải đợi lâu nữa."
"Vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn."
"Ta biết.

Con và Lục Thu nhất định phải sống tốt."
"Chuyện này ngài không cần quan tâm."
Nhìn Neville đi hẳn, Felikin nằm rạp xuống đất mãi lâu không nhúc nhích, teong lòng đầy sự mệt mỏi và hối hận.


Trước kia ông đã làm sai quá nhiều, dù có muốn thử đền bù thế nào thì có rất nhiều thứ cũng không thể vãn hồi được.
Lục Thu cũng chào tạm biệt Modes.

Biết bọn họ sắp đi, Modes rưng rưng nước mắt, khóc đến ướt cả mảng lông.

Với thân phận này, cô bé muốn tìm một người bạn thật tình với mình cũng không dễ dạng gì, khó khăn lắm mới có bạn vậy mà không được bao lâu cô ấy đã đi rồi.
"Vậy sau này rảnh ta sẽ đi tìm cô."
Lục Thu cười lấy khăn lau mặt cho cô bé: "Lần sau đừng lén đi, không an toàn."
"Được."
Lục Thu nghĩ, có lẽ lần sau gặp lại cô sẽ nhìn thấy một người đẹp cũng không chừng.
Phi thuyền khởi hành, dần rời xa Thủ Đô tinh.

So với sự phẫn nộ và lo lắng thấp thỏm lúc đến, khi rời đi, trong lòng Neville và Lục Thu đều có chút không nỡ.

Ở đây mấy tháng cứ như đang nằm mơ vậy.
Trước đó Ruth đã bảo người máy trong nhà quét dọn sạch sẽ chuẩn bị ngênh đón chủ nhân trở về.

Biết bọn họ cuối cùng cũng về rồi, Mastiff 18 lập tức gửi tin qua ngay.
"Cuối cùng anh cũng về rồi! Mau tới nhà em đi, nửa tháng trước vợ em đã sinh liền tù tì cho em năm con non đó! Đáng yêu đáng yêu kinh khủng luôn!"
Cậu ta còn gửi kèm một video, chính giữa video quay cảnh năm con chó con được đặt chung với nhau, màu sắc cứ như là bảng pha màu sắp xếp theo thứ tự từ nâu nhỏ nhạt, đến đỏ nhạt rồi màu trắng.

Trong đó, Mastiff 18 vô cùng hưng phấn ôm con màu trắng kia, nói về phía ống kính: "Mau nhìn nè, là con của em đó, màu trắng nè, trông màu lông thuần khiết xinh xắn biết bao nhiêu!"
Con chó con hình như bị ôm không thoải mái lắm, nũng nịu kêu thông thành tiếng.

Ngay lập tức, trong video xuất hiện thêm một móng vuốt màu trắng cướp chó con trong lòng cậu ta thả lại ổ.

Mastiff 18 cười ngây ngô: "Vợ à, em cho anh ôm thêm tí đi, một tí thôi.
"Câm miệng, đi ăn cơm."
Video đến đây là kết thúc.
Neville dùng móng vuốt che mặt, không đành lòng nhìn nữa chút nào.

Vốn hắn còn lo con ngao cái kia không biết có lừa cậu ta không, giờ xem ra đúng là có ngốc có ngốc phúc, chỉ thoáng nhìn là có thể xác nhận đám chó con kia đều là con của cậu ta.
"Ngày mai mua chút quà đến nhà Mastiff 18 thăm đi." Neville nói, thuận tiện còn phải cảm ơn chuyện lần trước cậu ta giúp tìm Lục Thu nữa, lâu rồi chưa kịp gặp cậu ta nói tiếng cảm ơn.
Lục Thu gật đầu, nhiều chó con lông xù xù thế kia, tay cô đã bắt đầu ngứa rồi.
Sau khi xuống phi thuyền, bọn họ chuyển sang phi hành khí nhanh chóng bay về thành đá.

Lục Thu đứng trước cổng nhìn thảo nguyên bên ngoài, thảo nguyên xanh biếc đã bắt đầu chuyển vàng.

Bất tri bất giác, cô đã đến thế giới này lâu như vậy rồi.
"Có mệt không, vào nhà nghỉ ngơi chút đi."
"Không mệt." Lục Thu lắc đầu, phát hiện có không ít chim bay trên không xung quanh đây, tiếp chim hót thanh thúy nối tiếp nhau, trông hơi khác thường.
Neville vốn đang muốn đưa Lục Thu vào cũng dừng chân lại, cùng cô đứng trước cửa nhìn quanh bốn phía.

Ruth dỗ phi hành khí xong ra ngoài cũng nhìn thấy bên ngoài tòa thành tụ tập rất nhiều chim, đồng thời phía xa rừng rậm vẫn còn rất nhiều chim bay đến.

Phía dưới là động vật, bao gồm tất cả các loài khác nhau.

Hệt như buổi triều bái lạy chầu, chủ nhân của lãnh địa này cuối cùng cũng trở về, tất cả những động vật đã đợi từ lâu nhận được tin lập tức tụ lại.
"Lãnh chúa về rồi!"
"Cuối cùng lãnh chúa đại nhân cũng về rồi!"
"Wao, phu nhân lãnh chúa cũng ở đây nữa!"
"Lãnh chúa, đây là quả tôi hái! Xin hiến cho ngài!"
"Phu nhân ăn hạt dẻ ạ!"
Gần như tất cả động vật đều mang quà đến, quà cũng không nhiều, có trái quả, có xương, có cả cây lá, nhưng đều rất chân thành.

Không bao lâu sau, quà cáp trước mặt bọn họ đã chất thành ngọn núi nhỏ.

Hai mắt những động vật kia sáng lên nhìn Neville và Lục Thu, trong ánh mắt đầy sự vui vẻ và sùng bái.
"Lần này lãnh chúa về còn đi nữa không?"
"Đừng đi nữa, bọn ta rất lo lắng."
"Đúng vậy."
Nhiều giọng nói tụ lại một chỗ, gần như không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ riêng tầm mắt cũng đã bị chim chóc chặn hết rồi.

Lục Thu nghiêng đầu nhìn Neville, vừa vui vừa tụ hào vì hắn.

Neville đặt Lục Thu trên lưng, bay lên cao một chút.
"Tạm thời ta sẽ không đi đâu, các ngươi cứ yên tâm.

Về cả đi, đừng tụ tập ở đây nữa."
"Wao, vậy thì tốt quá rồi!"
"Đi thôi đi thôi, có thể an tâm rồi."
Các động vật lục tục đi khỏi, lúc đi còn nghe được tiếng nói chuyện rôm rả.
"Có phải lãnh chúa đại nhân lại mạnh lên không, khí thế kia khiến ta chẳng dám đến gần cũng không dám nói gì."
"Đúng vậy, phu nhân lãnh chúa cũng rất lợi hại có thể ngồi trên lưng lãnh chúa."
"Quả không hổ là phu nhân lãnh chúa!"
Lục Thu nghe vậy, dở khóc dở cười.

Đặc biệt là danh xưng phu nhân lãnh chúa kia, cô còn nhớ lần trước đâu được gọi như vậy, nhưng xưng hô này cũng khiến cô rất vui, điều này chứng minh sự công nhận địa vị của cô của những động vật ở đây.
Neville nhìn đồ cống tiến cao như hòn núi nhỏ trước mặt, hơi đau đầu, ăn cũng không ăn hết, vứt cũng không được.

Ruth đề nghị: "Những thứ có thể ăn thì rửa sạch rồi bỏ vào tủ trữ, không ăn được thì có thể xử lý ạ."
"Được, ông cứ làm đi."
Ruth gọi hai người máy đi xử lý, Lục Thu theo Neville vào nhà, nhưng trước khi vào nhà hình như cô nhìn thấy có thứ gì đó quen thuộc trong đống quà.

Cô lập tức xoay người lại lục tìm, rất nhanh, một quả đầy gai nhọn màu xanh to chừng quả bí đỏ bị cô đào lên.

Là sầu riêng! Nhưng đáng tiếc quả này còn non quá, không thể ăn được.

Đột nhiên cô nhớ đến một việc, khi lần đầu đến bờ biển với Neville đã nhìn thấy một cây sầu riêng trên đường, cây đó kết không ít quả, có quả chín rụng đầy đất.

Lúc ấy cô còn nghĩ lúc về sẽ hái một quả, nhưng khi quay về có tìm thế nào cũng không tìm thấy gốc cây kia.

Cô ôm chặt quả sầu riêng nghi ngờ hỏi Neville: "Em nhớ gần bờ biển có một cây sầu riêng, quả như thế này đây, rất cao lớn, nhưng khi về lại không thấy đâu.

Nhớ lại thì vị trí cây là chỗ mà chúng ta gặp Ruth, anh có biết xảy ra chuyện gì không?"
Neville: "...??!!"
Hỏng, hỏng bét rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.