Miêu Chủ Tử

Chương 76: Pn2 Mèo Con





Edit: Tiệm Bánh Sò
Gần đây, Lục Thu – người có thể đi một hơi lên mười tầng lầu mà vẫn không đỏ mặt thở gấp lại cứ có cảm giác rất khó chịu.

Đã một năm kể từ ngày tổ chức hôn lễ, cuộc sống sau khi kết hôn dường như không khác biệt nhiều so với trước đây.

Lục Thu vẫn tiếp tục học hành, những lớp học dự thính ở Thủ Đô tinh giúp cô tiến bộ vượt bậc, sau khi về nhà cô còn đăng kí lớp học một dạy một trên mạng.

Lục Thu học rất chăm chỉ, nếu xét về trình độ thì giờ cô đã đạt đến cấp như học sinh cuối cấp tiểu học rồi, ít nhất có thể đọc được chữ, chỉ là có nhiều chỗ không hiểu nghĩa lắm, lúc lên mạng không cần ai giúp phiên dịch nữa.

Nhưng ngoại trừ việc học, Lục Thu có không ít chuyện phải làm, còn phải bận rộn giải quyết chuyện thường ngày trong nhà.

Nửa năm trước, Ruth đã kết hôn với Fannie – cũng chính là cô báo đốm ông từng giới thiệu trong hôn lễ của Neville.

Sau khi kết hôn và có gia đình riêng, ông ấy liền chuyển đến một vùng khác trong thảo nguyên, không quá xa cũng không quá gần.

Giờ ông ấy vẫn đến tòa thành đá như trước, nhưng chuyển từ quản gia thường trực thành quản gia kiêm chức, mỗi ngày chỉ cần ở lại đến ba giờ là được rồi, phụ trách mua sắm đồ ăn, vật dụng cần thiết trong nhà và làm vài chuyện quan trọng.

Không có Ruth ở đây, Lục Thu tự giác gánh vác một vài chuyện trong nhà.

Những việc này cũng không nặng lắm, khắp nơi trong nhà đều có người máy, chuyện gì cũng có thể sai bảo người máy làm.

Lục Thu rất thích cảm giác quản lý nhà cửa này.

Sau khi mảng kinh doanh mới của Neville đi vào quỹ đạo, hắn lại rảnh rỗi.

Những điểm du lịch Fannie định đi cùng Ruth Neville đã lưu lại hết, còn kéo Lục Thu đi từng nơi một.

Ngay cả Cự Nham tinh Lục Thu cũng chưa từng dạo hết một vòng, những tinh cầu khác cô từng đi qua cũng chỉ có Riva tinh và Thủ Đô tinh, nhưng vẫn chưa được dạo chơi nhiều, lần này coi như được thỏa thích thưởng ngoạn phong cảnh trên các tinh cầu ở thế giới này rồi.

Vì giờ bọn họ quá nổi tiếng nên nếu ra ngoài sẽ bị phát hiện rồi vây quanh, để được tự do đi dạo, ngày nào Lục Thu cũng nghĩ cách cải trang cho Neville, chuyện này còn khiến cô thích thú hơn cả việc được đi du lịch nữa.


Neville thì hoàn toàn tùy ý cô biến hình, nhuộm màu rồi đeo kính sát tròng này nọ cho mình, khi thì biến thành mèo quýt béo, khi thì biến thành mèo lông ngắn, ngày nào cũng có tạo hình mới.

Đương nhiên, trong tuần trăng mật thỉnh thoảng cũng có những hôm nằm trong phòng dính lấy nhau cả ngày.

Còn đối với chuyện xảy ra sau khi uống say được Neville ôm về phòng, sau khi tỉnh lại Lục Thu chẳng nhớ gì cả.

Cả người cô cứ mơ mơ màng màng, không ngờ chuyện mình mãi xoắn xuýt như vậy lại thành công lúc mình uống say.

Nếu không phải cảm giác có gì đó sai sai thì đúng là cô không dám tin nổi.

Hình như Neville mệt chết rồi, hắn biến về hình mèo nằm bên cạnh cô rồi ngủ ngáy khò, lúc cô dậy hắn vẫn chưa tỉnh.

Nhưng Lục Thu vẫn vô cùng tàn nhẫn lắc lắc gọi hắn dậy, bảo hắn biến thành người kiểm tra thử.

Neville vẫn còn ngơ ngác, hắn nghĩ chắc cô muốn làm gì đó, nhanh chóng biến về hình người.

"Bây giờ anh có thấy khó chịu chỗ nào không? Còn đau không?"
Lục Thu xoay qua xoay lại hắn nhìn nửa ngày.

Cũng may sau khi biến thành người vẫn không hoàn toàn kế thừa một số đặc tính của mèo.

Ngắn cái gì chứ, không có ngắn đâu.

Cái gì mà gai cũng khống chế rất tốt, còn có công cụ hỗ trợ.

Rốt cuộc cô cũng yên lòng.

Quay về sau tuần trăng mật, mãi cho đến mùa đông năm sau đột nhiên Lục Thu cảm giác hình như trên người mình có gì đó thay đổi.

Tự dưng cô hơi sợ lạnh.

Quần áo có thể điều chỉnh nhiệt độ, nhưng quần áo không thể bao gọn hết tay chân được, bàn tay lộ ra ngoài hơi lạnh cứng, nhiệt độ của quần áo cũng được cô điều chỉnh thành hai mươi sáu độ, nhiệt độ trong nhà cũng được nâng cao lên không ít.

Sau khi được tiêm thuốc tăng cường thể chất, cô vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện thân thể, còn thường xuyên sử dụng những dụng cụ lớn trong nhà, giờ mà nói cô có thể dùng tay không bẻ gãy cốt thép cũng được.

Bình thường Lục Thu cũng rất khỏe mạnh, chưa từng có cảm giác mệt mỏi gì, cũng chưa từng bị bệnh, ngày nào cũng trần đầy sức sống.

Nhưng mấy ngày gần đây, cô hơi sợ lạnh, sau khi tập thể dục xong còn thấy hơi mệt.

Rõ ràng là không bình thường.

Neville nhạy bén phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm, lập tức gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ quét hình cả người Lục Thu rồi máy móc nói: "Chúc mừng ngài đã mang thai, được ba mươi ngày rồi."
Lục Thu ngơ ngác, không thể tin nổi.

Một năm nay không có động tĩnh gì, cô cứ tưởng là tình trạng cách ly sinh sản vẫn còn, không thể nào thay đổi được.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hai người bọn họ sẽ không có con rồi.

Không ngờ ông trời lại tặng cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

Sau khi Neville nghe bác sĩ chẩn đoán, hắn ngây người hai giây rồi lập tức ôm Lục Thu bỏ vào ổ mèo, lục tủ quần áo phủ lên người cô mấy lớp nữa, nhanh chóng ôm cô lên phi hành khí bay thẳng đến bênh viện trong thành.

Tốc độ phi hành khí được tăng đến mức cao nhất, chỉ cần hai mươi phút đã đến nơi.

Vẻ mặt hắn nghiêm trọng căng thẳng chưa từng thấy, miệng cũng mím căng chặt, con ngươi cũng bắt đầu đỏ lên.

"Đừng căng thẳng vậy mà." Lục Thu cười sờ sờ cằm hắn.

Neville cúi đầu hôn lên trán Lục Thu một cái, vẫn chưa bình tĩnh lại, cứ coi cô như đồ dễ vỡ gì vậy.


"Không sao đâu." Neville nói khẽ.

Lục Thu còn tưởng mình mắc phải chứng nan y gì chứ.

Cô không hiểu lắm, hẳn Neville phải vui lắm chứ, sao lại căng thẳng đến như vậy, trước kia không phải hắn đã nói muốn sinh năm đứa sao, hắn phải thích trẻ con lắm chứ.

"Đây là phản ứng bình thường khi mang thai, anh đừng lo, vui lên nào." Cô an ủi.

Neville vẫn cau mày: "Ta không biết."
"Cái gì?"
"Huyết mạch của Vương tộc rất đặc biệt, con non được sinh ra có thực lực rất mạnh nên chỉ có thể lựa chọn một số chủng tộc đặc biệt làm bạn đời, chỉ vậy mới có thể đảm bảo sẽ an toàn sinh ra con khỏe mạnh, nếu không thì...!Sau khi sinh ta ra mẹ cứ mãi bị bệnh, thực lực cũng giảm mạnh.

"Chúng ta bỏ nó đi." Neville đột nhiên nói, dường như đã hạ quyết tâm rồi: "Ta sẽ đi làm giải phẫu triệt sản."
Lục Thu sợ hết hồn, lập tức giữ chặt móng vuốt hắn lại: "Đừng manh động mà! Không được đâu, mới có ba mươi ngày thôi, trước đó em cũng đâu thấy có gì.

Chuyện của mẹ anh là do trước kia không được chăm sóc bảo vệ tốt, giờ chúng ta có thể đến bệnh viện bất cứ lúc nào, nếu có vấn đề gì có thể chữa trị mà, không sao đâu.

Chẳng lẽ anh không cần con của chúng ta sao?"
Neville lắc đầu: "Không có con cũng không sao, em là quan trọng nhất."
Lục Thu sờ sờ mặt mèo lông xù của hắn, bật cười: "Nhưng em muốn."
Cứ nghĩ đến sẽ có một bé mèo con giống hệt Neville, không biết là sẽ đáng yêu đến thế nào nữa.

Tuổi thơ thiếu thốn của Neville có lẽ cũng có thể được chữa lành phần nào khi có con.

"Vương hậu sinh đến ba đứa cũng không có vấn đề gì, em nhất định cũng không sao."
Neville nghiêm mặt, mở quang ra nhắn hỏi Felikin mấy điều.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng có liên lạc, dù chỉ là chào hỏi theo lễ thôi nhưng cũng đã đỡ hơn trước nhiều rồi.

Sau khi thoái vị, Felikin cũng tiến hành biến thành người, có thể do ông ta đã lớn tuổi nên khó khăn hơn nhiều, thời gian đợi biến đổi cũng lâu hơn các con.

Sau đó ông ta còn phải dưỡng mình một thời gian, đến sáu tháng gần đây mới bắt đầu ra ngoài đi dạo các tinh cầu.

Nghe tin Lục Thu mang thai, ông ta vui đến mức cười nhăn nhúm mặt thành đóa hoa.

"Đúng là tốt quá mà, chúc mừng hai đứa, đây chính là đứa cháu đầu tiên của ta đó." Nói rồi ông ta gửi qua một bao lì xì thật lớn.

Longfellow vẫn chưa kết hôn, nhưng đã chọn được bạn đời, đợi sang năm mới có thể chính thức cử hành hôn lễ, đứa bé trong bụng Lục Thu chính là đứa cháu đầu tiên.

Neville hỏi thăm ông ta tình hình lúc Vương hậu mang thai.

Sau khi Felikin thoái vị, bà ta rất ít xuất hiện.

Kỳ thật quan hệ của hai người họ không tốt lắm, sau khi Oliver bị đày đi, Vương hậu cũng nản lòng thoái chí theo hắn ta đến đất phong, chỉ xuất hiện một lần lúc Longfellow lên ngôi.

Nghe Neville hỏi, Felikin lúng túng gãi đầu: "Cái này...!ta cũng không rõ lắm, lúc đó luôn có đội y bác sĩ chuyên nghiệp theo dõi, bọn họ vẫn còn đây, hay là để ta bảo bọn họ đến chỗ các con một thời gian, tiện chăm sóc."
Neville đồng ý.

Lục Thu lại thấy hơi khoa trương, chỉ mang thai thôi mà lại điều động cả đội y bác sĩ.

Nhưng lần lại Neville rất kiên quyết, hắn đưa hết công việc về nhà làm, mua một căn nhà lớn bên cạnh bệnh viện, còn cải tạo một phòng làm phòng bệnh, phòng sinh, dụng cụ máy móc còn tốt hơn cả bệnh viện.

Đội y bác sĩ cũng đã đến, thực đơn của Lục Thu bị điều chỉnh lại, ngày nào cũng có một đám người bao vây kiểm tra, chẳng cần phải làm gì cả.

Nếu không phải cô kiên quyết cự tuyệt thì Neville thậm chí còn không cho cô bước chân xuống đất, đi đâu cũng được ôm đi, vì cõng cũng sợ làm cô bị đau.

Lục Thu cứ có cảm giác mình biến thành một con búp bê dễ vỡ, được bảo vệ quá mức.

Nhưng dần dà theo từng tháng trôi qua, cơ thể cô đúng là yếu hơn nhiều.

Mà có nói yếu thì cũng chỉ so với trước khi mang thai thôi, sức khỏe cô bây giờ vẫn tốt hơn lúc vừa xuyên đến đây nhiều.


Bé con trong bụng lớn lên rất nhanh, mới hai tháng đã hoàn toàn thành hình.

Điều khiến Lục Thu an tâm là bé con có hình người, phát triển khỏe mạnh, có thể mơ hồ nhìn ra được gương mặt, sau khi lớn lên nhất định rất đẹp trai.

Con người phải mang thai chín tháng, nhưng mèo chỉ cần hai tháng, Lục Thu không biết mình phải mang thai bao lâu, cô cứ đợi đến ba tháng, bốn tháng, mãi cho đến sáu tháng...!
Đến tháng thứ sáu, bụng Lục Thu đã rất lớn.

Đứa bé rất khỏe mạnh, ban ngày ngủ ngoan, ban đêm lại rất nghịch ngợm, làm giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi của Lục Thu cũng loạn theo.

Lớn dần, có một chuyện thần kỳ bắt đầu thường xuyên xảy ra.

Vào đêm, đôi lúc đứa bé sẽ biến thành một con mèo con.

Lần đầu tiên Lục Thu phát hiện, cô bị hù hết hồn, sau này phát hiện con biến hóa rất tự nhiên, cũng không có gì khó chịu thì từ từ bình tĩnh lại.

Cũng may cô chỉ mang thai một đứa, không quá vất vả.

Qua thêm nửa tháng nữa, giờ đang là giữa hè, thời tiết rất đẹp.

Lục Thu đang ngủ trưa, đột nhiên cô cảm thấy bụng đau nhức, cô giật mình tỉnh dậy.

"Neville, nhanh, hình như em sắp sinh!"
Bé con được sinh ra rất thuận lợi, gần như không đau đớn gì mấy.

Neville vẫn ở cạnh nắm tay Lục Thu.

Bé con mới sinh không xấu xí nhăn nheo như trong tưởng tượng, mái tóc màu trắng như Neville, đôi mắt cũng giống Neville, nhưng mũi và miệng lại giống cô.

Neville nhẹ nhàng bế con đến cho cô xem.

Nhưng mới bị ôm qua thì bé con mới còn nằm ngoan đột nhiên xoay người biến thành mèo con.

Bộ lông mèo con rất dài, toàn thân trắng như tuyết, gầy teo, cái đuôi bồng bềnh mềm nhũn, hai tai nho nhỏ giấu dưới chùm lông trên đầu.

Mèo con vẫn chưa mở mắt, chỉ đung đưa đệm thịt chân trước bấu víu, cái mũi nhỏ màu hồng chun nhẹ, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Neville biến về hình thú liếm lông cho bé, mèo con liền nằm lăn trong lòng hắn, ngửa bụng, phát ra tiếng kêu nhỏ xíu, bốn móng vuốt giơ lên quơ quào lung tung.

"Meoo~"
Sau khi được liếm lông sạch sẽ, cuối cùng mèo con cũng mở mắt, đó là một đôi mắt màu hổ phách tròn lửng ngập nước.

Bé đảo mắt nhìn quanh rồi nhìn chằm chằm về hướng Lục Thu, móng vuốt giơ giơ về hướng cô.

Lục Thu vẫy vẫy tay gọi bé: "Bé con à."
Nghe giọng mẹ, mèo con càng giãy dụa mạnh hơn.

Lúc Neville chuẩn bị đặt bé lên giường thì đột nhiên từ từ bay ra khỏi móng vuốt của hắn, lơ lửng trên không.

LụcThu: "!!!" Con yêu lợi hại quá đi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.