Lăng Quất Lục bị người ta dùng quạt chạm vào cằm, hắn trước giờ chưa từng bị người ta ghẹo tình, đương nhiên không biết là đang bị đùa giỡn, chỉ cảm thấy bị quạt chạm vào thật rất khó chịu. Vậy nên hắn nắm lấy cây quạt kêu lên: “Ui, đừng dùng quạt đâm ta, đau lắm”
Lăng Quất Lục hồn nhiên nói vậy khiến Thiệu Thánh Khanh lần thứ hai nở nụ cười. Hơn nữa có vẻ như lời Lăng Quất Lục khiến hắn tâm hoa nộ hoa, bởi hắn ngửa đầu cười to, thậm chí đến chảy cả nước mắt.
Hắn không ngờ tân nương của mình lại thú vị như vậy, quả thực ngoài dự đoán, xem ra việc thành thân này tuyệt không buồn tẻ chút nào.
“Nói đúng lắm, là ta sai, tiểu cô nương, lần sau ta sẽ không dùng quạt đâm ngươi nữa”
Lăng Quất Lục đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt, hướng Thiệu Thánh Khanh hỏi “Vị đại ca này, xin hỏi ngươi có biết tường ở đâu không?”
Thiệu Thánh Khanh nhíu mày, bất động thanh sắc dò hỏi “Ngươi tìm tường làm gì?”
Lăng Quất Lục xác định xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói “Ta phải trèo tường, thế nhưng ở đây thật nhiều phòng hại ta tìm không được tường ở nơi nào”
“Trèo tường?” Thiệu Thánh Khanh đối với lời nói của Lăng Quất Lục thấy rất nghi hoặc “Ngươi vì sao phải trèo tường?”
“Ta muốn trốn hôn” Lăng Quất Lục càng nhỏ giọng hơn “Lén nói cho ngươi hay, ta kỳ thực là vì giúp người ta mới bị gả đến đây. Vậy nên ta phải mau chóng chạy, nếu không bị người ta bắt động phòng thì thảm lắm”
Nhìn nàng ta vẻ mặt ngây thơ, chưa hỏi gì đã tự động khai tất tật khiến Thiệu Thánh Khanh thấy rất buồn cười
“Tiểu cô nương, ngươi biết động phòng là gì sao?”
“Đương nhiên biết. Nói ngươi hay, người Trung Nguyên rất kỳ quái, ta nghi bọn họ có bệnh, tự nhiên lại đem phòng với huyệt động bố trí giống như nhau, lại còn bảo chúng ta ở trong chui đi chui lại, ngươi nói bọn họ có kỳ cục không?”
Thiệu Thánh Khanh nguyên là nghe không hiểu nàng nói cái gì, nghĩ mãi mới ra nàng nói chính là động-phòng.
Lần này hắn cười đến gập cả lưng lại, nhiều năm qua chưa từng thấy vui như vậy.
“Ân, nói đúng, nói rất hay. Ngươi muốn tìm tường, ta đưa ngươi đi”
Thiệu Thánh Khanh kéo nàng đi nhanh hơn. Đây là nhà của hắn, đương nhiên biết rất rõ. Lăng Quất thì ngược lại, bị hắn kéo nhanh đến đầu óc choáng váng. Đến lúc tới ngay cạnh một bức tường Thiệu Thánh Khanh mới dừng lại.
Lăng Quất Lục vừa ngẩng đầu, thấy ngay một bức tường cao trước mắt, cảm động kêu to “Tường! Nguyên lai ngươi ở chỗ này, ta tìm ngươi thật khổ cực”
Hắn chạy nhanh đến sát tường rồi lại đứng ngẩn ngơ ra.
Bởi vì… tường này rất cao, cao gấp đôi hắn. Hắn dù lợi hại thế nào thì một mình cũng không thể bò lên được.
“Tường ở đây, thế nào, ngươi không trèo sao?” Thiệt Thánh Khanh đương nhiên biết tường nhà mình rất cao, Lăng Quất Lục căn bản là trèo không qua, nhưng vẫn cố ý cười hỏi.
Lăng Quất Lục mặt tái xanh, lúc túng nói “Tường này cao quá, ta trèo không qua”
Thiệu Thánh Khanh mặt vẫn tươi cười “Vậy để ta giúp ngươi là được rồi, ngươi đứng lên vai ta, ta giúp ngươi leo qua”
Nghe hắn đồng ý tương trợ, Lăng Quất Lục cảm động viền mắt đều đỏ, kéo tay Thiệu Thánh Khanh, lòng xúc động tạ ơn “Cảm tạ ngươi, đại ca, ta còn sống, tuyệt đối sẽ không quên ân tình này”
Thiệt Thánh Khanh cười cực kì khóai trái “Được, ta ôm thắt lưng của ngươi, đừng động đậy! Bằng không ngã xuống sẽ gẫy xương đó.”
Thiệt Thánh Khanh kéo tay ôm lấy hắn, Lăng Quất Lục đột nhiên thấy thân bay lên, khiến hắn kinh hãi kêu to. Hắn không nghĩ Thiệu Thánh Khanh lại khỏe như vậy
Thiệu Thánh Khanh cười nói “Ôm lấy cổ ta, nếu mà ngã ta cứu không nổi ngươi đâu”
Vì quá sợ, Lăng Quất Lục ôm chặt lấy cổ Thiệu Thánh Khanh, bỗng nhiên lại ngửi thấy huân hương dễ chịu trên người hắn.
Hắn chưa từng ngửi qua mùi như vậy, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát tràn ngập hơi thở, hơn nữa lại nhìn thấy vẻ ngoài tuấn mỹ của người trước mặt, khiến hắn nhất thời ngây ngốc nhìn thẳng vào người kia.
Nam nhân này không chỉ đẹp mà thôi, mùi trên người cũng dễ ngửi như thế. Lẽ nào người Trung Nguyên đều như vậy? Hắn còn tưởng người Trung Nguyên đều quái dị như nhau.
Thiệu Thánh Khanh hiển nhiên chẳng có ý tốt gì, tư thế ôm Lăng Quất Lục có chút ám muội, khiến hai chân hắn mở rộng vòng qua thắt lưng mình. Đây là tư thế giao hoan. Mà tay hắn cư xử càng xấu, khẽ vuốt ve lưng Lăng Quất Lục.
Lăng Quất Lục bị hắn ôm chặt, vừa hoan hồn vẫn chưa phát giác ra có gì sai, chỉ là nghĩ thân thể của mình dán vào nam nhân xinh đẹp trước mặt có chút kỳ cục.
Bởi nghĩ thế, Lăng Quất Lục muốn động đậy, Thiệu Thánh Khanh liền cố ý lảo đảo một chút, làm cho Lăng Quất Lục nghĩ mình sẽ ngã, lập tức kêu lên. Thiệu Thánh Khanh cười trộm nói “Ngươi đừng lộn xộn, bằng không sẽ ngã đấy”
Bởi vì Thiệu Thánh Khanh đem hắn ôm lên rất cao, Lăng Quất Lục sợ ngã, không thể làm gì khác hơn là bất động như trước. Hắn bất động, Thiệu Thánh Khanh càng quá trớn, đưa tay trượt xuống mông hắn vuốt ve.
“Ngươi là nam?” Thiệu Thánh Khanh cảm giác được bộ ngực bằng phẳng của hắn, thản nhiên hỏi. Lăng Quất Lục vì cảm tạ hắn, gật đầu thừa nhận “Đúng, ta là nam, có gì sai sao?”
Nụ cười của Thiệu Thánh Khanh càng mở rộng “Không, tốt, so với kế hoạch của ta còn tốt hơn. Ngươi nếu là nữ, sẽ có vấn đề với việc sinh con, ta còn đang vì thế mà phiền não. Ngươi là nam thì tốt rồi, phiền phức gì cũng không còn”
Chẳng hiểu Thiệu Thánh Khanh nói gì, Lăng Quất Lục vốn muốn hỏi, nhưng Thiệu Thánh Khanh đã đem hắn đặt lên tường. Chỉ thấy Lăng Quất Lục một tay đặt lên, chân cố sức đạp một cái, đã ở ngay trên tường. Hắn mừng rỡ nghĩ có thể ra ngoài, cũng quên luôn phải hỏi Thiệu Thánh Khanh điều vừa nói có ý tứ gì, mà Thiệu Thánh Khanh cũng chỉ nhìn hắn cười nói “Tạm biệt, ngươi phải cẩn thận”
Để cảm tạ Thiệu Thánh Khanh, Lăng Quất Lục cũng khua tay “Đa tạ đại ca”
Bỗng nhiên nghĩ mình với vị đại ca này chỉ là bình thủy tương phùng, sợ rằng sau này không thể gặp lại, nhất thời Lăng Quất Lục thấy trong lòng như có gì đó mất mát. Hắn chưa từng gặp qua vị đại ca nào đẹp như vậy, tâm lại tốt, đột nhiên muốn biết tên của hắn. Thế là hắn cúi đầu khách khí hỏi “Đại ca, xin hỏi ngươi tên gì?”
Gương mặt Thiệu Thánh Khanh vẫn như cũ tràn ngập vẻ tươi cười “Ta là Thiệu Thánh Khanh, tiểu bằng hữu, ngươi đi nhanh đi”
Phe phẩy cây quạt, tiếu ý trong mắt Thiệu Thánh Khanh trở nên tà nịnh, như là mãnh thú theo dõi con mồi, tuyệt không để con mồi có cơ hội sống sót.
Hắn trong lòng còn thêm mấy câu “Cho dù ngươi cước trình có nhanh, chỉ sợ cũng chạy không được. Ngươi là quân cờ trong kế hoạch của ta, kịch còn chưa mở màn, diễn viên sao có thể chạy mất được?”
***
Lăng Quất Lục nhảy xuống, suýt thì sái chân. Y phục trên người hắn cũng không thay, liều lĩnh đi qua ngay trước đại môn Thiệu phủ. Thiệu phủ trước cửa rất rộng, so với các toà nhà khác không hề giống, còn có hai cây tùng. Lăng Quất Lục sửng sốt, nhớ tới Thần Tử từng vì sợ hắn không nhận ra lá tùng, đã từng đem lá này ra cho hắn xem tỉ mỉ.
Hắn vội vàng chạy đến dưới tàng cây tùng, ngắt xuống một phiến lá để xác nhận, đây quả thực là lá cây tùng. Hắn nắm chặt lá trong tay, khẩn trương nhìn lại nóc nhà Thiệu gia. Ánh trăng chiếu xuống nóc nhà hiện ra hồng sắc quang mang, đấy là do dùng ngói đỏ lợp, xem ra rất tráng lệ.
“Nhà ngói đỏ, trước cửa có hai cây tùng, đây là nơi Thần Tử nói ư?” Hắn lẩm bẩm, biểu tình trên mặt vừa kỳ vọng vừa sợ hãi.
Bỗng nhiên cửa lớn bị mở, rất nhiều người hét lớn lên “Tân nương chạy, mau tìm, Thiếu gia nói Tân nương tử chạy.”
Những người đó đem theo đuốc, hiển nhiên là muốn tìm Lăng Quất Lục.
Mà Lăng Quất Lục một thân hồng y vừa vặn đứng trước cửa nhà. Những người đang muốn tìm tân nương vừa thấy hắn, Lăng Quất Lục không kịp thốt ra lời nào, lập tức bị bắt, quát lên “Mau dẫn nàng ta vào, di nương đang rất tức giận, Thiếu gia cũng bị mắng…”
Lăng Quất Lục cứ như vậy bị một đám người đẩy mạnh vào Thiệu phủ
***
Lăng Quất Lục bị trói gô dẫn vào phòng khách. Lúc này trong phòng có hai người đang ngồi, ở vị trí chủ là một phu nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi dáng vẻ thướt tha. Mà người ngồi bên cạnh nàng chính là người vừa giúp hắn trèo tường, Thiệu Thánh Khanh.
Phu nhân sắc mặt ngưng trọng, nhưng nói rõ ràng có ý châm chọc: “Thánh Khanh, ngươi là một đại nam nhân, thế mà một nữ nhân cũng không quản được, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?”
“Đa tạ di nương quan tâm. Ta nghĩ có người giúp nàng đi ra, ta lập tức gọi người tới tra hỏi”
Nghe vậy, Lý di nương biến sắc. Ở Thiệu gia ai cũng biết Thiệu Thánh Khanh là sau khi cha hắn mất, mới ở ngoài trở về quản sự. Người ở hầu hạ phòng hắn tất cả đều do di nương phái tới. Lý di nương nguyên dụng ý là muốn nếu Thiệu Thánh Khanh có động tĩnh gì, bà sẽ là người biết đầu tiên, cũng để phòng bị cho tốt.
Thế nhưng lần này hắn nếu tra chuyện tân nương bỏ trốn, người đầu tiên bị hỏi chắc chắn là người bà phái đến bên kia, người đầu tiên bị định tội cũng là người của bà ta, nếu làm ầm ĩ lên, sợ rằng Thiệu Thánh Khanh có khi sẽ đem tất cả người của bà trục xuất hết, sau này còn ai làm mật báo.
Thế là bà vội vàng sửa lời nói “Nàng ta có chân, muốn chạy thì ai mà quản được? Đừng hãm hại người vô tội, nói không chừng nàng có nhân tình ở ngoài, với người đó có quan hệ không minh bạch, cho nên mới sợ hãi mà bỏ chạy”
“Ai da, nếu thực như vậy thì nguy rồi, ta đêm nay càng phải tỉ mỉ kiểm tra” Thiệu Thánh Khanh vỗ đầu khoa trương mà nói “Cũng không thể nào vừa thành thân đã mang mũ xanh(*), bằng không chắc chắn bị người khác cười chết”
Lý di nương thấy hắn hành vi cường điệu, tuyệt không có gì giống với hài tử tám tuổi năm xưa.
Bà với Thiệu Thánh Khanh có đến mười tám năm không gặp mặt. Đương sơ là hài tử tám tuổi thông mình bị bà tống xuất ra khỏi nhà, do sợ hài tử này lớn lên sẽ càng xuất sắc, con mình sẽ thua kém hắn, rồi thì cái gia sản khổng lồ của Thiệu gia sẽ rơi toàn bộ vào tay Thiệu Thánh Khanh.
Bởi vậy bà nhân lúc nhiều chuyện xảy ra lộn xộn, mẫu thân Thiệu Thánh Khanh bệnh chết, cô cũng vậy, bà nội vì quá thương tâm mà qua đời. Trong lúc nhiều cái chết xảy đến như vậy, liền mua chuộc một thày bói để ông ta phán Thiệu Thánh Khanh là mệnh trung đái sát, nếu ở trong nhà thì mọi người đều chết, phải đưa ra ngoài.
Thiệu gia trong vòng nửa năm chết qúa nhiều người, thà rằng tin lời người ngoài chứ không thể chịu nổi tình cảnh này tiếp diễn. Vậy là Thiệu Thánh Khanh bị đưa đi, bề ngoài thì là tập võ nghệ cường thân, thực chất là vì không muốn hắn ở lại trong nhà.
Lý di nương không muốn Thiệu Thánh Khanh trở về, mười tám năm trời thư từ lão gia gửi Thiệu Thánh Khanh đều bị bà ngăn chặn, mà thư Thiệu Thánh Khanh bà ta cũng đem đốt hết không để cho lão gia thấy, nghĩ vậy là có thể ly gián tình cảm phụ tử. Cứ thế, liên lạc giữa Thiệu Thánh Khanh và Thiệu gia cũng đoạn tuyệt dần, trong nhà chẳng còn ai nhắc đến Thiệu Thánh Khanh nữa.
Bà sau này sinh ra tuy là một nữ nhi, thế nhưng có thể kén rể. Bà rất mong Thiệu Thánh Khanh ở ngòai không ai chiếu cố bệnh mà chết. Chẳng ngờ khi bà vừa định kén rể thì Thiệu lão gia bệnh nguy cấp, cách ngày đã quy tiên. Trong chốc lát, gia sản khổng lồ không ai quản lý, người thừ kế duy nhất chính là Thiệu Thánh Khanh. Gia tộc trưởng lão quyết định đưa Thiệu Thánh Khanh trở về.
Lý di nương càng thêm sốt ruột, lo Thiệu Thánh Khanh là người thông minh, hắn nhất định sẽ đối đầu với bà đầu tiên, chỉ sợ những ngày tháng sau này ở Thiệu gia sẽ rất khổ sở. Vậy còn chưa đủ, người bà lo nhất chính là con gái của mình. Vạn nhất sau này Thiệu Thánh Khanh quản hết việc nhà, để trả thù bà sẽ đem nữ nhi gả đi cho một kẻ hạ nhân, đó là điều bà ta có chết cũng không chịu nổi.
Thế nhưng cho dù bà ta đã làm đủ chuyện, tưởng đã độc chết được Thiệu Thánh Khanh, không ngờ Thiệu Thánh Khanh dù uống rượu độc, sáng hôm sau vẫn đến phòng bà thỉnh an như mọi ngày, khiến bà sợ đến mặt trắng bệch.
Tiếp đó, bà lại cho thạch tín vào cơm của hắn. Thiệu Thánh Khanh vui vẻ ăn, buổi chiều còn ra ngoại ô ngoạn nhạc, một chút cũng không có vẻ gì là bị trúng độc, khiến bà trong lòng thấp thỏm. Buổi tối Thiệu Thánh Khanh lại về nhà, hơn nữa vẻ mặt còn rất khóai trá. Bà hỏi hắn trong bụng có thấy khó chịu không, Thiệu Thánh Khanh lại vỗ bụng kêu lên “Có a, ta đang đói bụng”
Hạ độc vô dụng, Lý di nương không thể làm gì hơn là đem tay chân đến mai phục trong hẻm tối để đánh hắn. Thiệu Thánh Khanh không những không sao, trái lại người của bà người nào người nấy mặt mũi bầm dập, thấy bà như thấy quỷ, không cần tới ngân lượng lập tức lần lượt chạy trốn.
Bà cuối cùng cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đành phải dùng đến mỹ nhân kế. Từ kỹ viện bà chọn ra một mỹ nhân kiều mị đưa đến chỗ Thiệu Thánh Khanh, nói là tiểu thiếp sẽ hầu hạ hắn. Thiệu Thánh Khanh nhận lấy, vẻ mặt hài lòng. Hôm sau, mỹ nhân kinh hoàng tìm bà xin tha “Di nương, van cầu người, ta không muốn hầu hạ thiếu gia nữa, người để ta đi! Ta tình nguyện quay lại kỹ viện bán thân, không muốn phải hầu thiếu gia nữa”
Lý di nương hỏi “Xảy ra chuyện gì?”
Mỹ nhân khóc càng thêm thống thiết, vẻ mặt kinh sợ, hỏi nàng làm sao nàng cũng không nói ra nguyên cớ. Lý di nương không hỏi ra được, không thể làm gì khác hơn là cho nàng bạc, để nàng ly khai.
Lý di nương không biết phải làm sao.
Mà Thiệu Thánh Khanh từ đó vẻ sau, mỗi ngày vẫn sớm chiều tới thăm hỏi bà, thoạt nhìn không có vẻ muốn trả thù bà. Việc duy nhất hắn làm chỉ là đến hoa viên, cả ngày ở trong đó trồng hoa trồng cỏ, như một người mê hoa thực thụ.
Muốn hắn làm việc, hắn lại ngủ gật. Chỉ có lúc bên hoa mới thấy hắn tinh thần tỉnh táo, hơn nữa còn si mê hoa mà cười. Nếu không thì hắn cũng trên đường thấy mỹ nhân liền chạy theo dụ dỗ, chung quy chẳng có chút nào nghiêm chỉnh.
Dần dần bên ngoài người ta đồn thiếu gia nhà họ Thiệu đầu óc có vấn đề nên lúc nhỏ mới bị đuổi ra khỏi Thiệu phủ. Quyền lớn trong Thiệu gia không vì Thiệu Thánh Khanh trở về mà rơi vào tay hắn, trái lại vẫn như trước, hễ nhà có chuyện đều phải tới hỏi Lý di nương, không ai đi hỏi ý Thiệu Thánh Khanh cả.
Tình hình so với trước khi Thiệu Thánh Khanh về cũng không có gì thay đổi, Lý di nương dần dần an tâm, thế nhưng khó tránh khỏi vẫn có chút cảnh giác, vậy nên mới muốn cho người ở bên theo dõi. Giờ gặp phải tình huống này, bà sợ rằng Thiệu Thánh Khanh muốn đuổi hết người của mình đi, thành ra không dám xử lý quá nghiêm khắc.
Thiệu Thánh Khanh ngáp một cái thật to, quay ra nói với Lý di nương: “Di nương, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, ta mệt rồi, có thể đi ngủ trước không?”
Nhìn Lăng Quất Lục đang bị trói, lại quay lại nhìn hắn hỏi: “Vậy tân nương xử lí sao?”
Thiệu Thánh Khanh nở nụ cười, hơn nữa còn cười đến rất tà “Đương nhiên là theo ta động phòng rồi! Ta phải cởi y phục của nàng, từ đầu đến chân hảo hảo kiểm tra, không để sót chút nào.”
Lý di nương thấy hắn vẻ mặt không đứng đắn liền chau mày, mà muội muội Thiệu Thánh Tâm đứng bên cạnh nghe anh cùng cha khác mẹ nói như vậy nhất thời mặt cũng đỏ lên.
***
Lăng Quất Lục nãy giờ chẳng hiểu gì cả, chỉ biết là trốn bất thành, còn bị Thiệu Thánh Khanh bế lên, một mạch quay lại phòng.
Lăng Quất Lục còn chưa rõ tình hình cho lắm đã bị Thiệu Thánh Khanh đem đặt lên ghế, hỏi “Ngươi có đói bụng không?”
Hắn bụng thực rất đói. Thiệu Thánh Khanh gắp mấy miếng thức ăn bỏ vào miệng hắn, vừa làm vừa nói “Nào, để ta đút ngươi ăn, ăn nhiều chút, lát nữa lên giường mới có khí lực”
Lăng Quất Lục khó hiểu hỏi “Có khí lực làm gì, trên giường không phải chỉ cần ngủ sao? Nằm là được rồi, cần gì khí lực?”
Thiệu Thánh Khanh hiển nhiên lấy việc đùa Lăng Quất Lục làm niềm vui, bởi vì thiếu niên đơn thuần dễ thương thế này hắn lần đầu mới gặp. Không ăn hắn thì thật có lỗi với bản thân, mà hắn thì trước giờ không phải loại người thích xin lỗi chính mình. Hắn bịa “Không phải, lát nữa lên giường chúng ta phải luyện một loại võ công. Loại võ công này phải hai người cùng luyện, nhưng rất hao khí lực. Ngươi không ăn no một chút thì luyện thế nào được?”
Lăng Quất Lục gãi đầu “Nhưng ta hôm nay mệt mỏi quá, không luyện có được không”
Thiệu Thánh Khanh cố nhịn cười, thở dài ai óan “Sớm biết rằng làm việc tốt sẽ không được báo đáp mà. Vừa nãy ta giúp ngươi trèo qua tường, đúng không?”
Cái này là sự thực, Lăng Quất Lục gật đầu “Không sai, ta còn muốn cảm tạ ngươi”
“Sau ngươi lại bị bọn họ bắt về, nguyên là muốn cho ngươi một trận đòn, là ta nhanh chóng đem ngươi về phòng, ngươi mới không bị người ta đánh, ngươi nói có nên liều mình tương báo không?”
Bịa đặt thế này, Lăng Quất Lục liền nghĩ có chuyện “Bọn họ vừa nãy muốn đánh ta sao? Xem ra không phải.”
Thiệu Thánh Khanh nói như thật “Ngươi ngẫm lại xem, trước khi người ta muốn đánh ngươi lại nói là sẽ đánh ngươi sao?”
Hắn liền liên tưởng đến nhị ca hắn, mỗi lần muốn đánh là đánh, không biết trước được. Nghĩ một hồi, Lăng Quất Lục gật đầu “Hình như thế! Ta đây sẽ đem thân ra báo đáp, ngươi muốn ta cùng ngươi luyện công phu này?”
Thiệu Thánh Khanh khuôn mặt tươi cười anh tuấn phi phàm, khẽ câu dẫn ra mặt Lăng Quất Lục, muốn đem gương mặt xinh đẹp thật thà của hắn ngắm cho kĩ. Mà hắn càng nhìn càng thấy vừa mắt, thực sự là khả ái cực kì. Đã thành thân rồi thì là người của mình, còn có cái gì cấm kỵ. Đêm nay nhất định nhất định yêu thương hắn đến bất tỉnh, bằng không thì thật là lãng phí đêm xuân.
Nhãn thần hắn như có lửa. Lăng Quất Lục thấy mặt có chút nóng, lập tức nghĩ có gì đó quái lạ, liền cúi đầu tránh ánh mắt của Thiệu Thánh Khanh.
Lăng Quất Lục vỗ vào mặt cũng không có tác dụng, vẫn càng lúc càng nóng. Tuy rằng hắn chưa từng thấy nam nhân nào anh tuấn như thế, nhưng cũng không nên tùy tiện. Hắn không chỉ mặt nóng, hình như người cũng đang nóng lên. Thiệu Thánh Khanh càng tiền sát, hắn càng thấy nóng “Kỳ thật, nóng quá!”
“Ngốc, đợi lát nữa cho ngươi đến nóng cũng không thể nói nên lời. Nào, lại đây, uống rượu” Sau khi cho hắn ăn, Thiệu Thánh Khanh lại còn đưa rượu cho hắn uống.
“Sao lại khó uống? Đồ ngốc, uống nhiều một chút” Thiệu Thánh Khanh cố ý mớm rượu cho hắn, cả chén đều đổ vào miệng Lăng Quất Lục, hiển nhiên là vì muốn hắn lát nữa bất luận thế nào cũng không có khả năng chống cự. Mà Lăng Quất Lục vừa uống vài chén liền thấy lơ mơ, ngã vào người Thiệu Thánh Khanh.
Thiệu Thánh Khanh đưa hắn lên trên giường, liếc sang khóe mắt phát hiện bên cửa sổ có bóng ngươi, chỉ là đối phương không nhúc nhích, thọat nhìn như bóng cây. Hắn nở nụ cười “Ngươi muốn xem ta cũng không cho ngươi xem”
Hắn đưa tay bắn ra, ánh nến liền tắt, người bên ngoài không nhìn thấy được người bên trong nữa.
***
(*)mang đại lục mạo: nghĩa tương tự như bị cắm sừng