Tổng quản tại nghĩa trang kêu khóc “Mau đưa Thiếu gia về nhà, gọi đại phu đến xem, nói không chừng Thiếu gia chưa chết, chỉ là bị kích động quá nên ngất đi mà thôi.”
Phó dịch vội vàng mang Giải Phong Tình về Giải gia, nhưng đại phu đến xem đều lắc đầu bỏ đi.
Tổng quản khóc đến độ gương mặt già nua đầy nước mắt. Giải Phong Tình được ông chăm sóc từ nhỏ tới lớn, nói là cháu trai cũng không quá, không ngờ hắn lại quá bi thương mà chết bất đắc kỳ tử, đến di ngôn cũng không lưu lại. Huống hồ hắn còn trẻ, sự nghiệp đang lúc phát đạt, đột nhiên chết thật khiến người ta không thể ngờ được.
Giải gia thiết lập tang sự, cả thi thể của Thu Ly cũng mang theo trở về. Tổng quản biết Giải Phong Tình vì Thu Ly mới chết, bất chấp dị nghị đề xuất muốn đem Thu Ly chôn cất cùng một chỗ với Giải Phong Tình. Thế nhưng thân thích trong nhà đều không chịu, cho rằng Thu Ly chỉ là một hạ nhân, có thể nào chôn cùng nơi với Giải Phong Tình!
Mãi đến khi thay áo liệm cho Thu Ly thì tổng quản mới biết Thu Ly là nam, mới hiểu được vì sao vốn rất yêu Thu Ly, nói muốn kết hôn cùng Thu Ly mà Giải Phong Tình lại thay đổi, cũng bừng tỉnh đại ngộ những lời hắn nói với Thu Ly lúc ở nghĩa trang là có ý gì.
Người đã chết, mọi ân oán ái tình cũng tiêu tan theo, duy nhất không thay đổi chính là tổng quản vẫn kiên trì muốn Giải Phong Tình được an táng cùng nơi với Thu Ly. Thân thích tuy là thân thích, nhưng tổng quản đã hầu hạ Giải gia đến ba đời, cũng không ai dám phản bác lại. Ông kiên trì đến thế, thân thích không thể làm gì khác là gật đầu không nói lời nào.
Bởi vì Thu Ly đã chết một thời gian, mặc dù chưa có mùi, thế nhưng sợ rằng thi thể sẽ rất nhanh bị hư nên tổng quản sai người mau chọn giờ tốt để hạ táng cho hai người. Thân nhân của Giải Phong Tình không ai phản đối, vậy nên hại cỗ quan tài đồng thời được chôn cất.
Sau lễ tang, tổng quản lưu lại bên mộ khóc một hồi lâu mới quay về Giải gia, thương tâm đến độ khóc suốt buổi tối ngủ không được. Không ngờ hôm sau vừa sáng sớm đã có một người tới bất ngờ.
Trời vừa mới sáng thì có một nam nhân ăn mặc kỳ trang dị phục tới. Nam nhân diện mạo như tuyết, tướng mạo ma mị, niên kỷ không lớn nhưng đã có mái tóc bạc của người già, trên vai còn có một con hắc điêu đang chơi đùa với những sợi tóc trắng bên gò má hắn.
Tổng quản được thỉnh ra gặp khách. Ông không biết người này là ai, vừa định hỏi thì nam tử kia lạnh lùng mở miệng nói cứ như thể nhà này là do hắn tác chủ.
“Thu Ly đâu?”
Tổng quản thế mới biết người này có lẽ là thân hữu của Thu Ly ở Miêu Cương, lấy làm kinh hãi nói “Hắn đã chết rồi.”
Nam nhân nhíu mày, thần tình càng thêm băng lãnh “Sao lại nhanh như vậy? Có phải ngươi cho hắn uống thuốc gì đó nên mới khiến hắn chết sớm như thế không hả?”
Nghe hắn nói như thể Thu Ly còn sống thêm được một thời gian nữa. Tổng quản cũng không giấu diếm nói “Hắn từng uống một ít thuốc mê, dược tính khá nặng…”
Tổng quản còn chưa nói xong, hắc điêu bên người bạch phát nam tử giận dữ kêu lên một tiếng thảm thiết, như thể muốn cắn chết người. Tổng quản bị dọa đến độ lui vài bước.
Bạch phát nam tử sắc mặc cực kỳ khó coi, trong thanh âm băng lãnh có pha chút tức giận “Người đâu?”
Khiếp sợ khí thế trên người nam tử kia, tổng quản sợ đến không dám trả lời “Hạ táng rồi.”
Nghe vậy, thần sắc bạch phát nam tử càng thêm xấu đi, nổi giận nói “Chôn lúc nào?”
“Hoàng hôm hôm qua.”
Bạch phát nam tử không hề hỏi thêm, quay đầu bước đi. Hắc điêu từ trên vai hắn nhảy xuống, như thể đang dẫn đường, nhắm phía trước mà chạy.
Tổng quản cũng thấy được tình huống khác thường, vội vàng gọi thêm mấy phó dịch cường tráng theo phía sau bạch phát nam tử, không ngờ tới hướng mà hắn đi lại chính là con đường dẫn đến nơi hạ táng hôm qua.
Không bao lâu, cả đám người tới mộ địa của Giải Phong Tình cùng Thu Ly. Tổng quản cực kỳ kinh ngạc, không hiểu hắn làm thế nào biết được chỗ an táng của hai người họ.
Quan tài đã được chôn tử tế từ lâu, đất cũng đã vùi lên rồi, không phải muốn khai quan là khai được. Thế nhưng bạch phát nam tử quát ra lệnh “Khai quan cho ta!”
“Khai quan?” Tổng quản như thể chưa từng nghe thấy hai chữ này, vội vàng lắc đầu “Đã an táng rồi, sao có thể khai quan? Hơn nữa chúng ta cũng không có mang theo công cụ để làm.”
Bạch phát nam tử tỏ ra khinh thường, lạnh nhạt nói “Ta không phải nói chuyện với ngươi. Nhanh một chút, quật thổ khai quan, còn trì hoãn nữa thì không cứu kịp.”
Tổng quản không biết hắn đang nói chuyện với ai, thế nhưng những người đứng phía sau thì sợ đến độ xanh mặt kéo kéo tay tổng quản.
“Đừng lại gần, tổng quản, xảy ra chuyện rồi, thật đáng sợ a, người này là từ đâu tới vậy?”
Tổng quản bị phía sau lôi kéo, mới nhìn thấy đằng sau có một đám mãnh thú, có gấu, có báo, cũng có độc xà… đứng trước cả đám đó chính là hắc điêu. Hắc điêu kia chẳng biết đi đâu tìm tới nhiều động vật như vậy. Nó có vẻ khoe mẽ sắc lạnh kêu lên một tiếng, đám động vật kia liền hướng phía mộ địa ra sức đào bới, có loài là sống dựa vào đào đất nên không bao lâu sau thì đã nhìn thấy quan tài.
Miêu Cương Dược sư lạnh nhạt nói “Kéo lên, mở quan tài ra cho ta.”
Đám dã thú kia nghe lời như thể do Dược sư sở dưỡng, con gấu dồn hết sức nhấc quan tài lên, tay vung qua một cái, toàn bộ quan tài vỡ tung, lộ ra thân ảnh của Giải Phong Tình và Thu Ly.
Miêu Cương Dược sư vừa thấy diện mạo của Thu Ly bị hủy hoại phân nửa thì phát sinh một tiếng rít, rõ ràng là tức giận khó kiềm chế. Ánh mắt hắn lạnh buốt, bén nhọn lại có chứa sát khí “Đem nam nhân kia lại đây cho ta.”
Đám động vật đẩy Giải Phong Tình ngồi dậy. Miêu Cương Dược sư chạm nhẹ vào mặt hắn một cái rồi ném thi thể Giải Phong Tình xuống đất. Dược sư còn coi hắn như bàn đạp mà bước qua, tránh cho chân mình khỏi chạm phải bùn. Hắn cẩn thận ôm lấy Thu Ly, rõ ràng là Thu Ly so với Giải Phong Tình quan trọng hơn. Hắc điêu lập tức nhảy lên vai hắn, hướng về phía đám động vật hung ngoan kia kêu lên vài tiếng cao vút, khiến chúng lập tức gật đầu rồi rời đi.
Mọi người thấy cảnh này đều mục trừng khẩu ngốc, mà tổng quản thấy hắn đối đãi với Giải Phong Tình như thế thì làm sao có thể chịu được! Chẳng cần biết nam nhân kia có bao nhiêu bản lĩnh, có thể huy động đám dã thú hung mãnh đó, ông phẫn nộ chạy về phía trước.
“Ngươi… ngươi đang làm gì? Thiếu gia đã chết, ngươi lại còn giẫm lên hắn…”
“Ai nói hắn đã chết?” Miêu Cương Dược sư lạnh lùng nói ra một câu khiến tổng quản giật mình sững sờ. “Nếu không phải muốn Thu Ly sống lại cần tới hắn thì ta rất muốn để hắn chết quách đi cho rồi. Hắn dám khiến cho người Miêu Cương chúng ta thê thảm như thế.”
Tổng quản kêu lớn “Ngươi nói Thiếu gia không chết? Thế nhưng hắn đã tắt thở, đại phu đều nói không cứu được.”
“Hừ, đại phu Trung Nguyên tất cả đều là đám tầm thường, thế nào dám đem so với ta? Bỏ đi!”
Hắn nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, ôm lấy Thu Ly rời đi. Tổng quản cũng vội vã sai người tới đỡ lấy Giải Phong Tình.
Dược sư nói vẻ xem thường “Nếu động vào hắn thì có mời thần tiên tới cũng không cứu được; nếu không chạm vào thì đại khái lúc hoàng hôn sẽ tỉnh lại, các ngươi tự cân nhắc.”
Hắn nói như thế khiến tổng quản ngây ra không dám động nữa, thế nhưng cũng không thể để hắn cứ thế ôm Thu Ly mà đi được. Ông vội vàng nói “Vị công tử này, ta đưa ngươi về Giải gia có được không? Ngươi nếu muốn chữa cho Thu Ly cũng phải có chỗ a!”
Dược sư không lên tiếng. Tổng quản vội vã sai người đưa bạch phát nam nhân quay về Giải gia. Miêu Cương Dược sư vừa tới nhà thì đòi mang khăn sạch cùng nước tới xong đưa thi thể Thu Ly vào phòng khóa cửa lại. Bên trong không có âm thanh nào, không ai biết hắn đến tột cùng là đang làm cái gì.
Quả nhiên như lời Miêu Cương Dược sư nói, Giải Phong Tình đúng hoàng hôn tại mộ địa thì tỉnh lại. Tổng quản sung sướng phát khóc, vui mừng tới độ không để ý chủ tớ chi phân gì nữa ôm lấy Giải Phong Tình.
“Thiếu gia, ngươi sống lại rồi, xem ra người kia không gạt ta, ngươi thực sự đã sống lại!”
Giải Phong Tình thấy mình ngủ ở mộ địa, ngẩn người ra thấp giọng nói “Ngươi nói ta sống lại, không phải là ta đã chết chứ?”
Tổng quản khóc sướt mướt nói “Hôm ấy ở nghĩa trang ngươi ôm lấy Thu Ly rồi ngất đi, cứ thế tắt thở, gọi đại phu đến xem cũng vô dụng, vậy nên ta đã đưa ngươi cùng Thu Ly an táng một chỗ. Thế nhưng không ngờ sáng nay một nam nhân tóc trắng tới, hắn nói ngươi không chết. Bản lĩnh của hắn thật cao cường a! Có thể sai một đám động vật hung ác tới quật thổ khai quan. Hắn thả ngươi xuống đất, nói đến hoàng hôn ngươi sẽ tỉnh lại, quả nhiên là đúng…”
Vừa nghe thấy tên Thu Ly, Giải Phong Tình ngừng thở hỏi “Vậy Thu Ly đâu?”
Tổng quản nhỏ giọng trả lời “Ta cũng không biết, Thu Ly bị bạch phát nam nhân kia mang về phủ, hiện đang chữa cho Thu Ly.”
Không nhiều lời, Giải Phong Tình gấp gáp đứng lên, quay đầu chạy về Giải phủ.
Giải Phong Tình lao điên cuồng trên đường, khi về tới nhà, phó dịch thấy hắn thì tất cả đều mở to mắt ra nhìn. Hiện tại rõ là ban ngày, sao lại có thể thấy quỷ hồn của Giải Phong Tình, mọi người sợ quá chạy tán loạn khắp nơi.
Giải Phong Tình cũng không thèm để ý bọn họ, chạy thẳng tới gian phòng trước đây Thu Ly ở. Hắn dùng lực đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy bên trong có một nam tử tóc trắng, gương mặt yêu mị đang đỡ Thu Ly nằm trên đùi, thấy hắn không kinh ngạc cũng không sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn.
“Đi ra ngoài.”
“Thu Ly làm sao vậy?” Giải Phong Tình nhìn hắn ôm Thu Ly nằm trên đùi, đang xoa mặt, không biết Thu Ly rốt cuộc là bị làm sao.
Nam tử không trả lời vấn đề của hắn, dường như là không đáng để trả lời, lần thứ hai quát “Ta bảo ngươi đi ra ngoài!” Bạch phát nam nhân mỗi câu nói đều là mệnh lệnh.
Giải Phong Tình cấp bách muốn biết Thu Ly sống hay chết, có thể nào tiếp thu mệnh lệnh của bạch phát nam nhân. Hắn cố chấp bước vào phòng.
Miêu Cương Dược sư quay người đi. Một hắc ảnh lập tức bay đến, tọa trên đầu Giải Phong Tình.
Dược sư lạnh nhạt nói “Chỉ cần móc một con mắt hắn ra là được rồi, giữ lại cái kia để cảnh cáo hắn.”
Giải Phong Tình chỉ nhìn thấy trước mắt một móng vuốt có hắc mao hướng vào mắt hắn, hắn căn bản là quăng không ra.
Thu Ly biết Dược sư lợi hại, không khỏi run giọng nói “Dược sư, đừng, dừng tay có được không?”
Miêu Cương Dược sư lạnh lùng nói “Không, cầu xin cũng vô ích, hắn biến mặt ngươi ra nông nỗi này, không phải là ngươi muốn cứ thế bỏ qua cho hắn chứ hả? Để hắn nghĩ người Miêu Cương dễ ức hiếp sao?”
Thu Ly nhảy xuống giường, tại tình thế ngàn cân treo sợi tóc ôm lấy Giải Phong Tình đẩy ra ngã xuống đất.
Hắc điêu rít lên một tiếng, không móc mắt nữa, liền quay về trên vai Miêu Cương Dược sư.
Giải Phong Tình thấy rõ Thu Ly ở ngay trên người hắn, có thân nhiệt, khuôn mặt trắng ngần hoàn hảo như xưa. Hắn ôm lấy Thu Ly, phát sinh thanh âm đau khổ “Thu Ly!”
Thu Ly để mặc hắn ôm, cũng nâng hắn dậy, thấp giọng nói “Đây là Dược sư của Miêu Cương chúng ta, hắn ở Miêu Cương địa vị tương đương như ngự y ở Trung Nguyên. Nếu không có hắn và Thần tử, ta không thể sống tới ngày nay, ngươi không nên đắc tội hắn.”
Miêu Cương Dược sư mặc dù không móc ra một tròng mắt, thế nhưng hắn đưa tay tát liền ba cái; móng tay hắn dài, mỗi lần tát là năm đường huyết ngân, tát ba lần tổng cộng là mười lăm đường. Giải Phong Tình cảm thấy trên mặt một trận tê rát, lấy làm kinh hãi, cũng không kịp lui về phía sau.
“Ta chữa cho mặt Thu Ly không có nghĩa là tha thứ cho những chuyện ngươi làm với Thu Ly. Bụng hắn bị thương nặng ngươi lại không chữa cho tốt, nội tạng bị tổn thương thủng một chỗ, chân thì bị vật nhọn cắt vào; hơn nữa hắn phải lết trên bùn đất, toàn thân đều trầy da, ngươi chăm sóc hắn như thế này đây hả?”
Giải Phong Tình bị khí thế của hắn dọa cho không nói được lời nào. Mà việc này thực càng làm cho hắn vô cùng hổ thẹn không dám trả lời.
Dược sư đứng lên “Theo ta về, Thu Ly, tuy rằng huynh đệ kết nghĩa của ngươi đều đã có nơi có chốn, thế nhưng cái tên này không thích hợp với ngươi.”
Giải Phong Tình nghe vậy thì ôm chặt lấy Thu Ly “Ta sẽ không để hắn trở về, ngươi có móc cả hai mắt ta ra ta cũng không để Thu Ly đi theo ngươi.” Hắn nhìn Thu Ly, khẩn cầu nói “Thu Ly, ở lại đi, dù ngươi là nam hay nữ ta vẫn muốn ở bên ngươi, vĩnh viễn cũng không để ngươi đi.”
Nghe trong giọng hắn tràn ngập thành khẩn, Thu Ly run lên, thấp giọng nói “Ngươi… ngươi không quan tâm ta là một nam nhân hay sao?”
Quanh viền mắt Giải Phong Tình đã ngấn lệ “Ta không cho ngươi đi! Thu Ly, ngươi hãy nghe ta nói, ta không quan tâm, ta muốn ngươi ở lại bên ta, ta muốn chăm sóc ngươi, ta muốn yêu ngươi, đừng rời xa ta… Van ngươi đừng rời xa ta, ta có chết cũng sẽ không để ngươi ly khai ta nữa.”
Dược sư chịu không nổi mấy lời này, nói “Nói suông không bằng chứng, ngươi đem hai tròng mắt ngươi móc ra đây, ta sẽ để Thu Ly ở lại. Bằng không người Trung Nguyên nói một chữ ta cũng không tin.”
Giải Phong Tình lập tức đưa tay lên móc mắt biểu hiện hắn rất thực tâm.
Thu Ly biết cá tính Giải Phong Tình, có thể để Dược sư tát mà không đánh trả đã là quý lắm rồi, bây giờ còn muốn móc mắt mình ra, càng biểu hiện chân tình của hắn. Thu Ly nắm tay hắn ngăn lại, nghẹn ngào nói “Ngươi đừng móc mắt, ta tin, Dược sư, ta sẽ không quay về đâu, ta phải ở lại đây.”
Miêu Cương Dược sư thấy Giải Phong Tình không chút chần chờ, chứng minh những lời hắn nói là thật tâm, hừ lạnh “Lời hắn nói hẳn là thật, ngươi ở lại cũng được. Nhưng nếu cái tên này dám mảy may phụ ngươi, Miêu Cương chúng ta cùng hắn không đội trời chung. Ta sẽ nói cho huynh đệ kết nghĩa chỗ ở của ngươi, để bọn họ thường xuyên đến xem ngươi có hạnh phúc hay không. Thu Ly, ngươi ở lại đây phải vui vẻ đó. Đây là cho vết ở trên mặt hắn.” Hắn đặt thuốc lên bàn.
Nhìn trên mặt Giải Phong Tình đầy vết máu nhỏ, tuy rằng không chết người, nhưng hắn biết Miêu Cương Dược sư thủ đoạn lợi hại, trong móng tay không chừng có bột phấn gì đó. Từ trước đến nay kẻ nào chết trong tay Dược sư đều rất thê thảm, huống chi Dược sư đối với người Trung Nguyên không hề có hảo cảm, lại còn đem tất cả thương tích trên người mình đổ lên đầu Giải Phong Tình, vậy nên ra tay chắc chắn không chút lưu tình. Hắn lo lắng hỏi “Mặt có đau không?”
“Chỉ cảm thấy tê tê, rát rát muốn gãi.”
Thu Ly vội vàng mở hộp thuốc, trong hộp căn bản trống rỗng, không có bất cứ dược cao nào. Thu Ly không khỏi sửng sốt.
Giải Phong Tình hỏi “Sao vậy?”
Thu Ly đuổi theo nhưng Miêu Cương Dược sư từ lâu đã không còn thấy tung ảnh. Hắn đành bất đắc dĩ quay trở về phòng.
Giải Phong Tình thấy trên mặt ngứa ngáy rất khó chịu, bắt đầu muốn đưa tay lên gãi.
Thu Ly thấy vết máu trên mặt hắn lan rộng, tựa hồ sắp nhìn thấy gân mạch bên trong, liền biết Dược sư ra tay tàn nhẫn muốn trừng phạt Giải Phong Tình, vội vàng cầm tay hắn “Đừng chạm vào, vết thương do Dược sư làm ra không nên chạm vào.”
Hắn đưa mặt tựa lên vai Giải Phong Tình, bắt đầu khóc. Hắn chỉ biết là Dược sư hỉ nộ khó dò, nhất định là do Giải Phong Tình đã mạo phạm nên mới không muốn để cho Giải Phong Tình được yên.
Lúc nước mắt chạm vào vết thương Giải Phong Tình thì hắn kêu lên một tiếng “Thật là mát lạnh.”
Vết thương vốn có thể nhìn thấy gân mạch bên trong vừa được nước mắt chảy xuống thì lập tức thu nhỏ lại rồi đóng vảy.
Thu Ly ngẩn ra, vội vàng lấy nước mắt xoa lên mặt Giải Phong Tình, vết thương lập tức hồi phục. Thu Ly vừa khóc vừa cười nói “Dược sư làm cái gì vậy? Sao lại có vết thương chữa kiểu này?”
Giải Phong Tình thấy hắn khóc như vậy, ôm chặt lấy hắn đầy yêu thương “Có thể hắn muốn cho ta biết nước mắt ngươi trân quý tột cùng, muốn ta sau này không bao giờ để ngươi phải rơi lệ nữa.”
Thu Ly cũng ôm chặt lấy Giải Phong Tình “Ta chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi, rơi bao nhiêu nước mắt cũng không sao.”
Hắn thổ lộ chân tình khiến trong lòng Giải Phong Tình căng thẳng, cũng khó nén ái ý “Ta yêu ngươi, Thu Ly! Hãy tha thứ cho ta trước đây đã tổn thương ngươi. Từ giờ ta sẽ càng yêu ngươi, càng thương ngươi hơn, xin ngươi cũng yêu ta như vậy có được không?”
Giải Phong Tình bao phủ lên đôi môi đỏ mọng của hắn, hôn thật sâu, trong lòng thề nguyện đem cả sinh mệnh ra để yêu Thu Ly. Hắn lẩm nhẩm thệ ngôn với Thu Ly “Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội rời xa ta, Thu Ly, ta yêu ngươi, ta tuyệt đối không hối hận.”
Thu Ly dường như đem nước mắt của cả cuộc đời trút ra hết, thế nhưng mỗi giọt mỗi giọt tư vị đều rất ngọt ngào, kết chặt cho lời thệ ước rung động lòng người.