Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 5



Nhìn biểu tình của tướng quân cổ quái đến cực điểm, phó tướng còn không biết nên làm thế nào, Phùng Ngọc Kiếm đã quay đầu đi. Hắn vội vàng nói với theo “Tướng quân, công công trong cung đang ở phòng khách chờ người ra tiếp chỉ, xin nhanh ra phòng khách tiếp chỉ đi.”

Phùng ngọc Kiếm nhưng như thể không nghe không thấy, phó tướng sợ hắn đắc tội với công công, sau này có thể bất lợi với hắn, tiếp tục gọi “Tướng quân…”

Phùng Ngọc Kiếm dừng bước, phó tướng bị con ngươi lạnh lẽo của hắn làm cho sợ đến toàn thân phát run. Phùng Ngọc Kiếm chỉ lạnh lùng nói đúng hai chữ hắn chẳng bao giờ dùng qua, sau đó tựa như không thấy phó tướng, bỏ đi, còn hai chữ đó là “Biến đi.”

Phó tướng ôm đầu, sao từ lúc cửu hoàng tử tới, tất cả sự tình đều trở nên bất thường vậy.

Phùng tướng quân không tiếp thánh chỉ, lại không thể để công công chờ mãi ở phòng khách, vì vậy phó tướng vội vàng ra phòng khách, nói dối với công công “Tướng quân nhà ta không ở nhà, công công, thánh chỉ để cho ta nhận trước.”

Công công truyền chỉ niên kỷ đã cực lớn, xem ra ở trong cung tương đối có quyền có thế, giọng ông đầy tức giận nói “Tân khoa trạng nguyên này điệu bộ thật là lớn đấy, đến thánh chỉ cũng không tiếp, vừa rồi rõ ràng nói hắn ở nhà, giờ lại nói là không, võ trạng nguyên phủ nho nhỏ này đang diễn trò gì đây a?”

Phó tướng đỏ cả mặt, không dám cãi lại, để tránh khỏi càng đắc tội vị công công này, rước lấy tai họa bất ngờ cho võ trạng nguyên phủ. Lúc này, một tiếng nói trong như tiếng suối vang lên — “A ngốc a, Liễu công công muốn tiền thưởng, ngươi chưa cho, sắc mặt hắn được nhiên là không dễ coi rồi.”

Liễu công công vừa nghe thấy thanh âm này, cả người chấn động, vội vã quỳ xuống “Tham kiến Cửu điện hạ.”

Tống Dật Tương từ ngoài cửa tiến đến, trong tay mang theo thúy ngọc yên can, mi mục như họa tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái. Phó tướng lần đầu tiên thấy gương mặt thật của Tống Dật Tương, không khỏi há hốc mồm nhìn tuấn mỹ nam tử này.

Tống Dật Tương đem thúy ngọc yên can đặt vào tay Liễu công công “Ta thưởng cái này cho ngươi, ngươi có thể về nói tốt vài câu cho võ trạng nguyên được rồi a.”

Liễu công công được ban thưởng không chỉ không vui, thân thể còn run lên một chút sợ hãi nói “Quý lễ lớn như vậy nô tài không dám nhận, vạn nhất bị Thái hậu thấy nô tài cầm linh ngọc Thái hậu dành riêng cho điện hạ này, nô tài có mấy cái mệnh cũng không đủ a.”

“Vây ngươi còn cùng người ta đòi tiền thưởng cái gì, thế nào? Gầy đây trong cung lại thua cược sao?”

Liễu công công không dám đáp lời, Tống Dật Tương lấy ra một nén bạc đặt trong tay ông.

“Phụ hoàng nếu có hỏi chỗ này có ổn hay không, ngươi phải nói tốt cho võ trạng nguyên, nghe thấy chưa?”

Liễu công công vâng dạ, cũng không dám nhận bạc của Tống Dật Tương, có thể thấy Tống Dật Tương ở trong cung đã đạt tới cấp độ nào “Lời điện hạ nói nô tài đều ghi tạc trong lòng, bạc của điện hạ nô tài không dám nhận, nô tài hồi cung.”

Sắc mặt của Liễu công công vừa giáo huấn phó tướng đã lập tức biến đổi, cung kính rời khỏi võ trạng nguyên phủ.

Phó tướng không biết công công lại muốn tiền thưởng, Tống Dật Tương thì cười nói “Sao tướng quân của ngươi thành thật, đến phó tướng ngươi cũng thế, trong triều mọi thứ đều cần tiền thưởng để kết thân giao tình, ngươi nhớ kỹ đó, làm quan trong triều cũng không phải dễ dàng, thành thật như tướng quân ngươi ở trong triều hiếm thấy.”

Nghe Tống Dật Tương nhắc tới tướng quân, lại biết tướng quân tôn kính Tống Dật Tương tới mức nào, phó tướng lại nghĩ tới tướng quân đã xảy ra chuyện, liền quyết định đề cập vấn đề này với Tống Dật Tương, để hắn đi xem Phùng tướng quân là bị làm sao.

Hắn thấp giọng nói “Cửu điện hạ, tướng quân vừa rồi ở trong phủ, thế nhưng hắn rất lạ, không chịu ra tiếp thánh chỉ.”

Tống Dật Tương thu lại nụ cười, mơ hồ đoán được có lẽ do chuyện đêm qua khiến Phùng Ngọc Kiếm chịu phải đả kích quá lớn.

Hắn mở miệng thanh âm trầm thấp “Như thế nào? Hắn ở trong phòng đờ ra?”

“Không, không phải, hắn không ở trong phòng, vừa nãy ở hậu viện, sau lại không biết đã đi đâu. Có điều vẻ mặt cùng hình dạng hắn cứ quái quái, còn nói vài chuyện rất lạ, ta nghe không hiểu, còn bảo từ chức phó tướng đi.”

Tống Dật Tương đương nhiên không nói với phó tướng chuyện xảy ra giữa mình và Phùng Ngọc Kiếm, chỉ lãnh đạm nói “Ta đi xem hắn, bên ngoài nếu mang đồ gì đến cho ta dùng, ngươi bảo phó dịch cứ nhận, sau đó đưa đến gian phòng của tướng quân.”

Phó tướng biết hắn hiện tại ngủ ở trong phòng tướng quân, còn tướng quân ngủ ở phòng khách, lập tức vâng dạ, sau đó đi dặn dò phó dịch đem đồ đạc chuyển vào.

***

Tống Dật Tương trước tiên là đi vào hậu viện, không thấy Phùng Ngọc Kiếm đâu, hắn lại đi một vòng quanh võ trạng nguyên phủ, cũng chẳng thấy gì. Hắn trở lại phòng Phùng Ngọc Kiếm, trong phòng giường chiếu trống vắng, Phùng Ngọc Kiếm an vị trước bàn, tóc cũng không chải, cứ như vậy buông xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn mở cửa phòng, Phùng Ngọc Kiếm cũng không có phản ứng.

Trong lòng Tống Dật Tương thấy hơi nhói, biết với tâm tính thuần thực của Phùng Ngọc Kiếm, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu chuyện hôm qua; thế nhưng toàn thân hắn lộn xộn, tóc lại không chải, thế cũng đủ biết mức độ hắn không thể tiếp thu so với dự đoán còn cao hơn, dù sao mình cũng vừa lừa vừa gạt lại dùng cường thế đưa hắn vào tay.

Tống Dật Tương đi tới phía sau, thấp giọng ôn nhu nói “Đang suy nghĩ cái gì a? Ngọc Kiếm?”

Phùng Ngọc Kiếm không hề nhúc nhích, như thể không nghe thấy. Tống Dật Tương vỗ nhẹ lên mái tóc đen rối tung của hắn, cầm lấy lược ở bên cạnh bàn, nhẹ nhàng chải những sợi tóc tán loạn của Phùng Ngọc Kiếm, trìu mến nói “Còn đang vì chuyện buổi chiều hôm qua mà tức giận sao? Ngọc Kiếm, ta đã nói rồi ta yêu ngươi, nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi. Ngày hôm qua ta ôm ngươi, trong lòng thấy rất vui, thế nào lại ngủ không được, còn ra ngoài mang về mấy thứ tặng cho ngươi, chờ chút nữa chúng ta ra xem ngươi có thích hay không…”

Tống Dật Tương đứng gần Phùng Ngọc Kiếm, vừa mới thấy ánh bạc lóe lên liền thấy trong ống tay áo Phùng Ngọc Kiếm phát sinh ngân quang, phản ứng của hắn mặc dù nhanh, nhưng không nhanh được bằng sát ý mạnh mẽ của Phùng Ngọc Kiếm cùng cự ly gần giữa hai người.

Phùng Ngọc Kiếm lập tức quay đầu lại, trong tay nắm một thanh đoản kiếm, mặc dù hắn quen sử dụng trường kiếm, thế nhưng đoản kiếm trong tay hắn vẫn cứ là kiếm thuận theo ý hắn, không chút nào dây dưa.

Tống Dật Tương hoàn toàn không nghĩ tới Phùng Ngọc Kiếm lại quay đầu đâm mình một cái, lập tức lùi bước.

Nhưng bởi vì cự ly thực sự quá gần, hơn nữa Phùng Ngọc Kiếm lại cầm lưỡi kiếm sắc bén đối diện với hắn, trong tay hắn không có một lưỡi dao nào để chống đỡ chỉ có thể rút lui, bị rơi vào bại thế.

Kiếm thứ nhất còn miễn cưỡng ngăn cản được, kiếm thứ hai Phùng Ngọc Kiếm liền cắt đứt một mảng lớn ống tay áo hắn, đến kiếm thứ ba thì như cấp bộc cuồng lôi đâm tới, hắn vội vã hô lên “Ngọc Kiếm, hãy nghe nói nói, hãy nghe ta nói a! Ta thực sự yêu ngươi, cũng không phải coi như công cụ tiết dục, ngươi sẽ yêu ta, Ngọc Kiếm…”

Phùng Ngọc Kiếm đầu bù tóc rối, nghe được những lời này trên mặt hoàn toàn vô cảm, mỗi chiêu mỗi thức đều là đấu pháp bất chấp tính mạng. Võ công Tống Dật Tương cao hơn hắn nhiều, nhưng thứ nhất là sợ làm Phùng Ngọc Kiếm bị thương, thứ hai là đánh nhau với một kẻ không muốn sống, đối phương đến mệnh cũng từ bỏ, coi như là đâm loạn lên nhất định cũng sẽ đâm trúng mình vài đao,  căn bản vô lực chống đỡ.

Tống Dật Tương tránh đến chật vật, Phùng Ngọc Kiếm thì đánh tới trong mắt như rực lửa, Tống Dật dùng chân kéo cái ghế lại để ngăn chặn, Phùng Ngọc Kiếm nhưng hòan toàn không để ý từng bước đi tới, rõ ràng là muốn một mất một còn; hơn nữa võ công Phùng Ngọc Kiếm kỳ thực cũng không thấp, liều mình lên thì gấp đôi uy lực, Tống Dật Tương khống cách nào tưởng tượng được, biết Phùng Ngọc Kiếm coi trọng vai vế, hắn kêu lên “Ngươi muốn giết chưởng môn sư thúc sao?”

Lưỡi kiếm sắc bén của Phùng Ngọc Kiếm hơi chậm lại một chút, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng bỗng nhiên ươn ướt, ra tay càng nhanh hơn. Tống Dật Tương biết đây là đáp án của hắn, cũng đã thối lui đến tận đầu giường, không còn chỗ nào để trốn. Phùng Ngọc Kiếm cầm đoản kiếm trong tay nghiêng mạnh xuống, Tống Dật Tương đưa tay ra cản, dùng đến thập thành công lực, đoản kiếm rơi xuống đất, ‘keng’ một tiếng, không khí dường như đóng băng.

“Ngọc Kiếm, hãy nghe ta nói…”

Phùng Ngọc Kiếm bản lĩnh không bằng người, đoản kiếm duy nhất trong tay cũng đã rơi xuống, không còn biện pháp sát hại Tống Dật Tương, nước mắt hắn lã chã rơi, hiển nhiên là hết thảy thống khổ, phẫn hận, thương tâm, sỉ nhục đều từ trong lòng tuôn ra.

Tống Dật Tương đau xót nói “Ngọc Kiếm…”

Hắn gọi nhẹ một tiếng còn chưa gọi xong, Tống Dật Tương bỗng nhiên cả người ngã xuống giường, tay đè chặt lên trái tim, sắc mặt trắng bệch như thể không thở được, dù có cố thở thế nào thì không khí vẫn không đi vào trong phổi được, so với hấp hối trước khi chết còn thống khổ hơn gấp mấy trăm lần. Hắn nắm lấy mền giường, toàn thân run rẩy, dung mạo tuấn mỹ không gì sánh được trắng bệch thất sắc.

Phùng Ngọc Kiếm sửng sốt một chút, bởi vì Tống Dật Tương ở trước mặt hắn bỗng nhiên lại ngã xuống rồi co giật, trên mặt toát ra mồ hôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như bị dội nước, loại thống khổ này tuyệt đối không phải giả vờ.

Tống Dật Tương nắm ống tay áo Phùng Ngọc Kiếm, đến nói cũng không nói được hoàn chỉnh: “Ngọc…”

Hắn nắm một cái, lộ ra bờ vai dưới mái tóc đen, bờ vai tuyết trắng như ngọc, phía trên còn mờ mờ vài vết cào, là do buổi chiều hôm qua Phùng Ngọc Kiếm trong lúc kích tình khó nhịn đã để lại. Vốn là muốn cứu hắn, thế nhưng thấy mấy vết cào đó tự nhiên lại nghĩ đến hôm qua phải chịu nhục, toàn thân Phùng Ngọc Kiếm run lên, thiếu chút nữa lại nôn mửa, đến ngón tay cũng vặn vẹo.

Hắn lập tức ngồi xuống, đem đoản kiếm bị Tống Dật Tương đánh rớt nhặt lên. Tống Dật Tương đến thở cũng không thở được, hiện tại căn bản không có đường phản kháng. Đôi mắt hắn mở lớn nhìn đoản kiếm của Phùng Ngọc Kiếm đang nhắm hướng tim hắn đâm một cái. Hắn cùng với đôi mắt băng lãnh ôm hận của Phùng Ngọc Kiếm nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Lời Miêu Cương Thần tử nói không thể nào sai được, không có khả năng sai a! Phùng Ngọc Kiếm sao lại không thương hắn, còn hận hắn đến vậy?

Đôi mắt Phùng Ngọc Kiếm nhìn thẳng hắn, nhưng một chút dao động cũng không có. Chân tay Tống Dật Tương lạnh ngắt, đến tim cũng đã lạnh quá nửa, thì ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang — “Tướng quân, người đang làm gì vậy? Dừng tay, dừng tay a!”

Phó tướng ra sức điên cuồng hét lên. Hắn vâng theo mệnh lệnh của Cửu điện hạ đem đồ vào phòng, nhưng từ xa nghe được trong phòng truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, nhất thời không hiểu nổi, liền bảo tôi tớ cứ buông đồ xuống, để mình chạy đến xem trước, không ngờ lại thấy cảnh Phùng tướng quân đang muốn giết Cửu điện hạ.

Giữa lúc khẩn cấp, hắn căn bản không đủ thời gian từ cửa đi vào ngăn cản, vì vậy phá cửa sổ phi thân vào, đẩy ngã Phùng Ngọc Kiếm. Đoản kiếm trong tay Phùng Ngọc Kiếm hơi lệch đi, không cắm vào trái tim Tống Dật Tương mà trái lại cắm vào hõm vai.

Tống Dật Tương kêu một tiếng, máu lập tức thấm ra, thương thế tuy rằng rất nhỏ không đáng ngại, vẫn là làm hắn bị thương.

Phó tướng vội vàng đem đoản kiếm rút ra, lấy ra dược vật tùy thân xoa lên cầm máu cho Tống Dật Tương.

Phùng Ngọc Kiếm bị đẩy ngã, chậm rãi ngồi dậy, phó tướng thấy hắn vẫn tóc tai bù xù, nhãn thần đăm đăm nhìn đầu vai chảy máu của Tống Dật Tương, dường như một chút cảm giác cũng không có. Hắn thấy ớn lạnh tận tim, trong lòng chỉ có một kết luận — Phùng tướng quân nhất định là điên rồi.

Căn bệnh khó thở của Tống Dật Tương hình như đã qua rồi, hắn kéo khăn xuống, buộc chặt vào vết thương.

Phó tướng kinh hoảng không ngớt, chỉ sợ Tống Dật Tương mà trả thù, Phùng Ngọc Kiếm có mấy cái mạng cũng không đủ để trảm “Cửu điện hạ, tướng quân có thể là nhất thời tâm thần không yên, mới làm ra chuyện tội ác tày trời này, người…”

Tống Dật Tương đứng lên, đẩy phó tướng ra, đi về phía Phùng Ngọc Kiếm vẫn còn ngồi dưới đất, vươn tay ra ôn nhu nói “Ngã có bị thương không? Ngọc Kiếm…”

Phùng Ngọc Kiếm rất chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười, phó tướng thấy cái nụ cười này càng làm người ta kinh hồn bạt vía hơn.

Phùng Ngọc Kiếm nhẹ giọng, nhu hòa mở miệng “Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa, lần sau ta sẽ không thất thủ đâu.”

Phó tướng cả kinh, vội vàng chạy tới bên Phùng Ngọc Kiếm nâng hắn dậy “Tướng quân, người làm sao vậy? Sao lại ăn nói kiểu này, người điên rồi sao? Người chỉ cần làm Cửu điện hạ bị thương thôi thì toàn gia sẽ bị sao trảm” (tịch biên gia sản rồi giết trị tội)

Tống Dật Tương chỉ phía cửa ra lệnh “Đi ra ngoài, đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi đi ra ngoài.”

Phó tướng nhìn về phía Phùng Ngọc Kiếm ngồi dưới đất, lại nhìn Tống Dật Tương, hoàn toàn không hiểu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, hơn nữa với cá tính đôn hậu của tướng quân, lại còn tôn kính Cửu điện hạ như thế, sao lại phát sinh chuyện hắn muốn giết cửu điện hạ. Mệnh lệnh của cửu điện hạ, phó tướng không thể không vâng, chỉ có thể đầy lòng nghi hoặc lui ra ngoài.

***

Phùng Ngọc Kiếm vẫn ngồi ngây dưới đất, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống vẻ mặt vừa si ngốc vừa điên cuồng không nói một lời.

Tống Dật Tương hai tay che mặt, nghĩ thế nào cũng không ngờ sự tình lại thành như thế này. Hắn chỉ muốn Phùng Ngọc Kiếm yêu hắn mà thôi. Hắn thấp giọng nói “Ngọc Kiếm, ngươi có nghe được ta đang nói cái gì không?”

Hắn không ngẩng đầu, vẫn nhìn xuống đất như trước. Tống Dật Tương ngồi xổm xuống, nâng mặt hắn lên đối diện với mình, hỏi lại lần nữa “Ngọc Kiếm, ngươi có hiểu ta đang nói cái gì không?”

Phùng Ngọc Kiếm nhìn lướt qua hắn, không biết tâm trí đã rơi xuống nơi nào, sự chú ý căn bản không ở trước mắt, dáng vẻ xem ra chính là si ngốc ngơ ngác, điên điên khùng khùng. Trong lòng Tống Dật Tương lạnh buốt, hắn nếu như điên, sao có thể giống như lời Miêu Cương Thần tử yêu mình, vậy không phải mình nhất định phải chết sao?

Hắn run run vươn tay xoa lên mái tóc đen mất trật tự của Phùng Ngọc Kiếm.

Phùng Ngọc Kiếm lập tức đứng lên, nhãn thần sáng rõ, ra tay càng không chậm, lục tìm đoản kiếm vừa bị phó tướng đánh cho rơi xuống đất, hướng Tống Dật Tương đâm mạnh.

Tống Dật Tương hiện tại đã có phòng bị, lần này lui về phía sau so với lúc trước càng thêm thần tốc.

Có kinh nghiệm rồi, hắn biết chỉ khiến Phùng Ngọc Kiếm không có vũ khí trong tay thì hắn mới dừng lại, vì vậy càng cấp tốc tiến về phía trước đoạt lấy đoản kiếm.

Đoản kiếm mặc dù bị đoạt nhưng Phùng Ngọc Kiếm vẫn lao về phía trước, không hề có dấu hiệu dừng lại. Tống Dật Tương không thể tưởng tượng nổi, đành phải cố gắng đẩy hắn ra.

Thân hình vừa chuyển, lưỡi kiếm sắc bén đã ở trên cổ Phùng Ngọc Kiếm, hắn không có ý đồ muốn giết Phùng Ngọc Kiếm, chỉ hy vọng có thể sử dụng phương pháp này làm người kia tỉnh táo lại, dù sao trên đời này có ai là không thương tính mệnh mình chứ.

Phùng Ngọc Kiếm không chỉ không dừng lại, động tác trái lại càng thêm hung ác độc địa, đoản kiếm vẽ lên trên cổ hắn một đạo hồng ngân; vừa thấy hắn lại bất chấp tính mạng xông về phía mình, Tống Dật Tương lập tức buông đoản kiếm ra mới không một kiếm chém chết hắn.

Hắn không cách nào tin được. Lợi dụng lúc Phùng Ngọc Kiếm đang lao tới, hắn khéo léo mượn lực trở mình nhảy tới phía sau. Phùng Ngọc Kiếm lập tức quay đầu, Tống Dật Tương thừa lúc hắn quay đầu lại không cách nào công kích, vươn một ngón tay, ra tay trước dùng sức phong bế mấy huyệt đạo trọng yếu của hắn. Phùng Ngọc Kiếm bị hắn làm cho bất động tại chỗ, vô pháp công kích, lúc này mới ngừng lại.

Trên trán Tống Dật Tương đã đầy mồ hôi bạc. Hắn xoa vết máu trên cổ Phùng Ngọc Kiếm, vết máu rất mờ, may mà hắn buông tay nhanh, không có cắt đứt yết hầu, chứ nếu mà chậm một chút nữa thôi sợ rằng Phùng Ngọc Kiếm và hắn sẽ sinh tử vĩnh cách.

Đại huyệt toàn thân Phùng Ngọc Kiếm bị định trụ không thể động đậy, thế nhưng nhãn thần vẫn có dao động, thần tình lại ngây ngây điên điên; thế nhưng Tống Dật Tương biết hắn không điên cũng không khùng, bởi vì nơi nhãn thần hắn dao động nhất định là chỗ đoản kiếm vừa rơi xuống đất.

Từ dấu hiệu này, xem ra quyết tâm giết hắn của Phùng Ngọc Kiếm là không gì sánh được, hơn nữa dù phải cùng vào chỗ chết thì Phùng Ngọc Kiếm cũng không chút do dự một đao chém chết hắn. Thật không ngờ mình đúng là chữa lợn lành thành lợn què, chỉ sợ muốn Phùng Ngọc Kiếm yêu hắn giờ còn khó hơn lên trời.

Thế nhưng hắn không thể bỏ cuộc, cũng không cách nào bỏ cuộc, đơn giản vì vừa nãy đã là lần đầu tiên phát tác của hắn, tương lai không còn dài, nếu không có tình yêu của Phùng Ngọc Kiếm, chỉ sợ hắn thực sự sẽ phải chết.

“Ngọc Kiếm, ta biết ngươi hiểu ta đang nói gì. Ta yêu ngươi, thủ đoạn như vậy chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì ta không có nhiều thời gian, ta phải thật nhanh làm cho ngươi yêu ta, chú ý tới ta, ngươi hiểu không? Vậy nên ta thà rằng trước tiên cùng ngươi thân thể giao hợp…”

Hắn nói phân nửa thì ngừng, bởi vì ánh mắt Phùng Ngọc Kiếm vẫn dừng ở đoản kiếm phía sau hắn, chỉ cần có thêm một cơ hội, nhất định sẽ không chút lo lắng nhặt kiếm lên ám sát mình, hắn biết dù nói gì cũng không thể vãn hồi trái tim của Phùng Ngọc Kiếm nữa.

Hắn chậm rãi ngồi lên giường, không biết phải làm sao cho tốt. Hắn là nhi tử cùng tôn tử mà Hoàng thượng và Hoàng thái hậu sủng ái nhất, quyền thế tập trung trên người hắn không thể chỉ dùng đôi ba lời mà hình dùng được. Hơn nữa hắn là một kỳ tài võ học, học tập võ công càng không cần tốn nhiều công sức, hắn cả đời này ngoại trừ thảm sự mất đi mẫu tử, cuộc đời của hắn có thể nói là một bước lên mây.

Hơn nữa với quyền thế của hắn, địa vị cùng dung mạo tuấn mỹ, nữ tử dâng lên tận cửa muốn cầu hắn yêu mến, nam tử cũng hàng trăm hàng nghìn, hắn mặc dù không đến mức hoang dâm, nhưng quả thực cũng đã hưởng rất nhiều diễm phúc được người bên ngoài kính phục ao ước. Hắn cho rằng với ưu thế này, Phùng Ngọc Kiếm nhất định giống như những nam tử đã từng lên giường với hắn, lấy lòng hắn, thích hắn, chỉ trông mong được ở bên hắn lâu một chút.

Hắn đương nhiên sẽ sủng ái Phùng Ngọc Kiếm, hơn nữa sẽ dùng phương thức hắn chưa bao giờ dùng với người khác để sủng ái người này, bởi vì đây là cơ hôi của sinh mệnh hắn. Miêu Cương Thần tử đã nói cho hắn, kia là người duy nhất trên đời có thể cứu hắn, chỉ cần Phùng Ngọc Kiếm yêu hắn, cùng hắn thân tâm giao hợp, hắn sẽ có thể sống lại, vậy nên hắn muốn Phùng Ngọc Kiếm yêu hắn, yêu tới độ không thể kìm chế.

Nếu Phùng Ngọc Kiếm quả thật có thể giúp hắn sống, hắn nhất định sẽ dốc sức báo đáp, khiến Phùng Ngọc Kiếm ở trong quan trường được thuận lợi trôi chảy. Hắn sẽ giúp người kia mọi điều mà người đó muốn, bất luận là vàng bạc, quyền thế, thê tử, mỹ nữ, hắn đều có thể giúp đạt được.

Vậy nên từ lúc Miêu Cương Thần tử nói cho hắn người có thể cứu hắn là võ trạng nguyên, hắn liền chạy vội về kinh. Vốn tưởng rằng chỉ cần lừa được người này lên giường, cho hắn nhiều thứ quý báu để lấy lòng, đối đãi ôn nhu, Phùng Ngọc Kiếm sẽ yêu mình, bởi vì trên đời này sao có người không thích kẻ có thể cho mình vinh hoa phú quý, huống hồ bản thân còn liên tục nói lời yêu thương để thương hắn dụ hắn, nhưng đến giờ mới phát hiện ra mình đã mắc sai lầm lớn, hơn nữa còn quá sai.

Hắn cũng không điểm á huyệt của Phùng Ngọc Kiếm, Phùng Ngọc Kiếm có thể nói, thế nhưng đến một câu cũng không nói.

Tống Dật Tương đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nếu không có hy vọng đạt được tâm của hắn, chỉ có thể lấy điều kiện để trao đổi, sau đó sẽ chậm rãi nghĩ biện pháp sau. Chuyện đã tới mức này thì dù phải lừa thế nào, gạt thế nào, Tống Dật Tương cũng nhất định phải lừa gạt được Phùng Ngọc Kiếm yêu mình.

“Ngọc Kiếm, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại bên ta, ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý vô thượng, ta có thể khiến người người ca ngợi ngươi, cho ngươi ở trong quan trường thăng chức rất nhanh.”

Rốt cục ánh mắt Phùng Ngọc Kiếm cũng ngừng lại trên mặt hắn, thế nhưng trong đó chỉ có khinh thường cũng coi rẻ, lại còn có cả căm thù đến tận xương tủy “Ta sẽ giết ngươi, rất nhanh thôi.”

Tống Dật Tương khó lấy lòng, đại quan trong triều đều biết, hắn lúc trước đành phải ở võ trạng nguyên phủ nho nhỏ này là bởi vì hắn cần Phùng Ngọc Kiếm yêu hắn. Hắn từ nhỏ đã bị chiều thành quen, thực sự nói về tính tình thì hắn so với đại hoàng tử còn lớn hơn.

Lúc trước hắn mềm mỏng là vì muốn Phùng Ngọc Kiếm yêu hắn, vậu nên bản thân bị đâm cũng không lập tức trị tội, rốt cuộc còn dễ dàng tha thứ. Hiện tại biết người kia có lẽ sẽ không yêu mình, như vậy căn bản không có giá trị lợi dụng, thần dụ của Miêu Cương thần tử cũng chẳng đáng cái quái gì nữa. Hắn nghe người này ôm hận muốn giết mình như thế, mọi sự tức giận lập tức tuôn ra.

Hắn cho Phùng Ngọc Kiếm một cái tát, dưới cơn thịnh nộ, cái tát đó dùng hết toàn lực; Phùng Ngọc Kiếm bị hắn điểm trụ huyệt đạo, lại không thể chống cự, nửa bên mặt tức khắc sưng đỏ lên.

Hắn phẫn nộ quát “Ta hỏi ngươi lần nữa, Phùng Ngọc Kiếm, ngươi có muốn ở lại bên ta hay không?”

Trong mắt Phùng Ngọc Kiếm phát ra hận ý, không bởi vì một cái tát mà có một tia dao động “Ngươi chỉ có thể lưu lại thi thể ta.”

Cả đời hắn chưa từng có người nào dám ở trước mặt hắn nói lời khiến hắn tức giận, người người đều e ngại quyền thế cùng sự sủng ái hắn được nhận, cho dù là tể tướng hay phi tử được sủng ái nhất hiện giờ nhìn thấy hắn, còn phải nịnh bợ lấy lòng hắn, ngày lễ ngày tết, hào lễ người khác tặng có thể chất đầy gian nhà.

Mỗi người chỉ biết hướng hắn cầu mị kỳ hảo (nịnh nọt), chưa từng có ai như Phùng Ngọc Kiếm cái đồ cẩu mắt mù này, dám khinh bỉ hắn, làm hắn tức giận, dùng ánh mắt nhìn hắn như thể hắn chỉ thấp hèn như một con chó.

Lửa giận bùng lên liền muốn giết ngay cái tên Phùng Ngọc Kiếm không biết suy nghĩ này, dù sao chỉ bằng việc hắn dám làm bị thương mình cũng đủ cho cả nhà hằn bị sao trảm, có điều muốn hắn bị lập tức xử trảm mà thôi.

“Được, ta sẽ đem thi thể ngươi lưu lại.”

Đao hắn chém xuống, Phùng Ngọc Kiếm đến mắt cũng không chớp, trong mắt rõ ràng vô cùng khinh bỉ, căm ghét hắn.

Tống Dật Tương tức giận đến toàn thân run lên, chuyện hôm qua hoan ái yến hảo sớm đã bị ném lên chín tầng mây, đối với Tống Dật Tương mà nói, hắn muốn một người chết còn đơn giản hơn so với giẫm chết một con kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.