Quan Khúc Nham không nhìn đến tổng quản cùng ba cơ thiếp, ôm lấy Hương Linh xong liền rời khỏi hoa viên. Bốn người phía sau mở lớn mắt, ai cũng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thân nhiệt của Hương Linh truyền tới khiến Quan Khúc Nham bất giác ôm chặt. Hắn đã lâu rồi không được ôm Hương Linh như vậy, ôn lại cảm giác càng khiến tâm tình hắn hưng phấn lại phức tạp. Hắn chỉ muốn ôm Hương Linh, bất luận thế nào, vẫn muốn ôm Hương Linh.
Hương Linh bám lấy gáy hắn, đem đầu dựa ở vai hắn, tuy rằng vừa nói sẽ ngoan ngoãn không nói lời nào, thế nhưng vẫn mở miệng “Quan Khúc Nham, ta có thể không yêu ngươi không a?”
Lòng Quan Khúc Nham căng thẳng, đem Hương Linh ôm càng chặt. Hắn biết Hương Linh thật tâm hỏi hắn, mà hắn lại cần tình yêu của Hương Linh.
“Không được, ngươi nhất định phải yêu ta.”
“Thế nhưng ngươi lại không yêu ta.”
“Ta sẽ cho ngươi thứ khác để bù đắp vào phần ta không thể cho ngươi."”
Hương Linh bám ở vai hắn cười nói “Như vậy thì ta chịu thiệt rồi, hơn nữa còn thiệt rất lớn. Chỉ có mình ta yêu ngươi, mỗi ngày nghĩ có khi nào ngươi cùng cơ thiếp của ngươi chung phòng. Ta đã bị ngươi chiếm tiện nghi, có phải ngươi cũng hy vọng ta đi tìm người khác không?”
Trái tim Quan Khúc Nham thắt lại, vừa đau vừa khó chịu, lớn tiếng quát ra lệnh “Đương nhiên không được, thứ người khác có thể cho ngươi ta cũng có thể cho. Hương Linh, ở lại bên ta, ta sẽ dùng hết mọi thứ thương ngươi sủng ngươi.”
Hương Linh ngẩng đầu, nâng mặt Quan Khúc Nham lên “Ta yêu ngươi, thế nhưng ta không thể tiếp thu sự an bài như vậy. Yêu cũng không phải chỉ có vô tư hiến dâng, chúng ta phải đứng trên vị trí ngang nhau, ta mới có thể hiến dâng cho ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Quan Khúc Nham mở cửa phòng cho hắn, đặt Hương Linh lên giường, nhẹ nhàng xoa môi Hương Linh “Ta không hiểu, cũng không cần hiểu, ta chỉ muốn ngươi vẫn ở bên ta là đủ rồi, cái gì mà yêu với không yêu, căn bản là không quan trọng, ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần một mình ngươi.”
Hương Linh lắc đầu, đẩy Quan Khúc Nham ra “Ngươi vẫn không hiểu, Quan Khúc Nham. Có lẽ ta vĩnh viễn cũng không thể làm cho ngươi hiểu được, thế nhưng hy vọng có một ngày người có thể giúp ngươi minh bạch tất cả sẽ xuất hiện. Ta mệt rồi, để ta ngủ.”
Quan Khúc Nham lại bị cự tuyệt lần nữa, tức giận ẩn nhẫn đã lâu khiến hắn nóng nảy “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Ngươi nói đi Hương Linh, ta sẽ cho ngươi hết, cùng ta trên giường khó chịu như vậy sao? Lúc trước ngươi cũng rất vui vẻ kia mà?”
“Ta muốn tình yêu của ngươi, Quan Khúc Nham.”
Quan Khúc Nham lửa giận khó tan, cả giận nói “Đã nói bao nhiêu lần rồi, cái gì ta cũng có thể cho ngươi, riêng cái đó thì ta không thể. Hương Linh ngươi nghe đây, ta đã dễ dàng tha thứ ngươi nhiều lần rồi, ngươi còn quá đáng như thế nữa, ta tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua đâu, đừng cho rằng ta thực sự không có ngươi thì không được! Trên đời nam nhân nữ nhân đẹp hơn ngươi nhiều lắm, dáng vẻ ngươi tầm thường như thế, có thể ở Quan gia có cuộc sống hào hoa xa xỉ, ngươi chưa cảm thấy đủ hạnh phúc sao?”
Hương Linh bị châm biếm tới khó nghe như thế, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không đổi, chỉ hơi mang theo tiếu ý “Ta biết rõ tướng mạo của ta như thế nào, so với bất cứ cơ thiếp nào của ngươi thì dung mạo ta đều kém hơn, nhưng trong lòng ta so với các nàng hạnh phúc hơn. Hôm nay ngươi mắng ta, chê ta đều không hề gì. Nếu như ngươi thực sự hiểu được cái gì là yêu, ngươi sẽ biết được ta không thể chịu đựng chung ngươi với người khác, giống như ngươi cũng không thể chịu được chung ta với bất cứ ai. Tình cảm là không thể chia sẻ.”
Quan Khúc Nham ngắt lời hắn, trên mặt đã nổi gân xanh, chứng tỏ hắn đang cực kỳ tức giận “Được rồi, nói thế nào thì vẫn chính là ngươi đố kị với ba cơ thiếp của ta! Hương Linh, ta chưa từng giấu diếm ngươi, lúc ngươi cùng với ta, ngươi cũng biết ta đã có ba cơ thiếp, cũng không phải ta gạt ngươi, lừa ngươi, dối ngươi, khiến ngươi nghĩ ta không có ba cơ thiếp đó. Ngươi muốn nói mấy lời vô ích yêu hay không yêu cũng được, đấu khí với ta cũng được, ta nếu như không để ý tới ngươi, không tin ngươi còn có thể tiếp tục làm trò! Từ ngày mai ngươi cút khỏi Quan gia cho ta, mắt không gặp thì tâm cũng khỏi phải phiền, tốt nhất là lập tức cút đi.” Sau khi nói xong Quan Khúc Nham phất tay áo rời đi, đụng phải cửa “lạch cạch” rung động.
Hương Linh còn muốn nói rõ ràng với hắn, vì vậy lập tức xuống giường. Vừa mới tới gần cửa, bỗng nhiên ngực một trận đau nhức. Hương Linh đau đến mềm nhũn cả chân, toàn bộ thân thể ngã xuống đất. Hắn nằm sấp há miệng thở dốc, mồ hôi lạnh dính đầy mặt hắn. Hắn muốn gọi Quan Khúc Nham nhưng không cách nào phát ra tiếng được.
Hắn đau tới gần như ngất xỉu, nếu không phải dựa vào chút ý chí thì có thể thực sự đã ngất đi rồi. Đau đớn khó nhịn, hắn ôm lấy ngực không ngừng giãy dụa. Đau nhức dần dừng lại, toàn thân Hương Linh nằm trên mặt đất không còn chút sức lực, vô pháp nhúc nhích.
Tới lúc hắn có thể động đậy đã là chuyện một khắc chuông sau đó. Hắn chậm rãi bò dậy, dựa lưng vào cửa, xoa tay cho ấm. Bàn tay vẫn còn chút nhiệt độ, chỉ là so với bình thường lại càng thấp hơn.
“Miêu Cương Thần tử cùng Dược sư từng nói trước khi chết sẽ phát tác ba lần, đây là lần thứ hai, lần thứ ba cách lần thứ hai không dài, ngày mai có thể sẽ là lần thứ ba phát tác rồi, có lẽ ngày mai ta sẽ chết.”
Không còn thời gian để làm cho Quan Khúc Nham yêu hắn nữa, nhưng lại không muốn dưới tình huống như vậy nói lời từ biệt với Quan Khúc Nham. Quan Khúc Nham lúc tức giận muốn hắn đi, nếu hắn thực sự chết, Quan Khúc Nham phát hiện thi thể hắn, nhất định đổ mọi lỗi lầm cho bản than, nếu vì vậy mà sa sút tinh thần thì nguy.
Hắn không muốn nhìn Quan Khúc Nham thống khổ cả đời.
Hắn đứng dậy, ngồi xuống giường, hạ quyết định xong hắn thay một bộ y phục sạch sẽ, đi tới Tây viện.
Hắn không biết gian nào trong Tây viện là gian phòng của Quan Khúc Nham, nhưng có một gian lộ ra tia sáng, có lẽ Quan Khúc Nham đang ở trong đó rầu rĩ, vì vậy nhẹ nhàng gõ cửa.
Nhưng nghe Quan Khúc Nham quát “Cút đi cho ta, không được phép làm phiền ta.”
Hương Linh thấp giọng cười nói “Được rồi, vậy ta đi, Quan Khúc Nham, ngươi tiếp tục ngồi sinh hờn dỗi nha.”
Đột nhiên cửa mở, Quan Khúc Nham sắc mặt rất khó coi cả giận nói “Ai nói ta đang hờn dỗi.”
Hương Linh nhào vào ôm hắn. Quan Khúc Nham không ngờ Hương Linh lại chủ động như thế, tay cứ giơ về phía trước, kinh hãi trước việc cục diện xoay chuyển.
“Có muốn ôm ta vào không, bằng không ta đi đây.”
Quan Khúc Nham đương nhiên là lập tức bế hắn lên giường, Hương Linh cười nhẹ nói “Được rồi, đừng giận ta, sau này ta sẽ không chọc tức ngươi nữa, chúng ta thực sự không nên đem sinh mệnh lãng phí vào việc giận dỗi, có được không?”
“Đương nhiên không được, chừng nào ngươi chưa nghĩ thông suốt thì ta vẫn cứ giận dữ với ngươi.”
“Được rồi, Quan Khúc Nham, ngươi có thể không yêu ta cũng không sao, ngươi cũng có thể đi với ba cơ thiếp ta sẽ không tức giận, như vậy có thể chứ?”
Hắn nói như thể châm cọc, lại như nói thật. Quan Khúc Nham tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng Hương Linh kéo cổ hắn, hôn lên môi hắn “Ta thực sự không để tâm gì hết, thời gian có thể bên ngươi rất trân quý, ta không thể thuyết phục ngươi, quên đi. Ta yêu ngươi, ta thực sự rất yêu ngươi, ngươi chê ta xấu, mắng ta cũng không sao, hiện tại tất cả đều không quan trọng nữa, có thể cùng một chỗ với ngươi mới là chân thực. Ta yêu ngươi, ngay cả ngươi không yêu ta cũng không sao.”
Quan Khúc Nham bị hắn nhiệt tình tấn công, phát ra tiếng rên rỉ, nhưng nắm lấy cánh tay Hương Linh “Sao bỗng nhiên ngươi lại nói không sao, lúc trước không phải giằng co với ta thật lâu sao?”
Hương Linh cười ngọt ngào nói “Đó là thủ đoạn để làm ngươi chú ý tới ta, bằng không mặt mũi ta bình thường như thế, ngươi không chừng đã sớm chán ta, đi tìm ba cơ thiếp của ngươi rồi.”
Quan Khúc Nham cũng không quá tin lời hắn nói, thế nhưng môi Hương Linh hôn tiếp xuống phía dưới, tới chỗ giữa hai chân hắn thì dừng lại. Bất cứ nam nhân nào hẳn cũng không còn tâm tư mà ngồi trò chuyện nữa “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta xem sách nói phải làm như vậy, chỉ là cho tới giờ ta chưa từng làm qua với ngươi, nghe nói sẽ rất thoải mái có đúng không?”
Quan Khúc Nham hừ một tiếng, bởi vì Hương Linh đã cởi vạt áo hắn xuống.
Hương Linh đỏ mặt, cười ha ha “Ngươi thực sự nghĩ ta muốn giúp ngươi…”
Quan Khúc Nham cũng đỏ mặt lên, muốn lấy chăn che dục vọng kích động (O.o hành động khuê nữ quá), thế nhưng Hương Linh đã đưa mặt tới gần, hôn nhẹ một cái khiến toàn thân hắn run lên.
“Trước đây ngươi đã từng làm như thế này rồi sao?”
Việc này liên quan đến thể diện nam nhân, Quan Khúc Nham lập tức quát “Đương nhiên là có, thế nhưng cùng với ngươi thì không giống.”
Trên mặt Hương Linh đỏ ửng nở nụ cười “Ý của ngươi là ta so với tiểu thiếp quan trọng hơn.”
“Đây là đương nhiên, ta có thể cho các nàng đi lấy người khác, thế nhưng không thể cho ngươi rời xa ta.”
Lúc này ham muốn độc chiếm của Quan Khúc Nham hoàn toàn phơi bày. Hắn kéo Hương Linh lại hôn mãnh liệt, Hương Linh cũng nhiệt tình hôn trả.
Hắn ôm lấy đầu Quan Khúc Nham, cười nói “Đây là lời cảm động nhất ta từng nghe, Quan Khúc Nham, cầu ngươi yêu ta, ngươi sẽ không phản đối chứ?”
“Ta tán thành còn không kịp.”
Đối với sự vội vã không thể chờ đợi được của Quan Khúc Nham, Hương Linh cười thành tiếng. Quan Khúc Nham cũng hiểu được mình gấp gáp khó nhẫn nại rất buồn cười, hắn cũng cười.
Quan Khúc Nham kích động không thôi, hắn kéo Hương Linh “Lần sau sẽ cho ngươi làm lại (ý là làm cái việc kia kìa ‘ 3 ‘), hôm nay ta không nhịn được nữa.”
Hắn không đợi Hương Linh chuẩn bị cho tốt đã tiến nhập vào trong cơ thể Hương Linh. Hương Linh thở mạnh ra, Quan Khúc Nham thì kêu lên thanh âm sung sướng như hổ gầm, cảm thụ hoan duyệt được Hương Linh cuốn lấy.
Hương Linh ôm lấy cổ hắn “Ta yêu ngươi, Quan Khúc Nham, đến lúc trước khi chết ta vẫn yêu ngươi.”
“Ta sẽ thương ngươi, Hương Linh, chỉ cần ngươi ở lại bên ta, ta sẽ thương ngươi cả đời.”
Hương Linh nở nụ cười, Quan Khúc Nham cảm giác mình được Hương Linh ấm áp vây quanh, hắn thở hổn hển một hơi, kéo đầu Hương Linh lại mạnh mẽ hôn.
Hương Linh vặn vẹo xoay mình, từ cao điểm lọt vào lòng Quan Khúc Nham.
***
Toàn thân ướt mồ hôi, Quan Khúc Nham ôm chặt lấy Hương Linh, như thể sợ hắn sẽ biến mất. Hương Linh bình yên thanh thản ngủ trong lòng Quan Khúc Nham. Dù hai ngươi đã hoan ái tới tinh bì lực tẫn, thế nhưng Hương Linh vẫn hôn nhẹ lên ngực Quan Khúc Nham, một chút cũng luyến tiếc không muốn buông ra.
“Hương Linh, ta yêu ngươi, ta vừa nghĩ thông suốt rồi, ta thực sự yêu ngươi, cầu ngươi ở lại bên ta, vĩnh viễn cũng đừng đi.”
Giọng nói vừa phát ra, Quan Khúc Nham liền nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì hắn chưa há mồm, chưa mở miệng, thế nhưng tiếng thì rõ ràng là tiếng của hắn.
Hương Linh cũng không mở miệng, nhưng truyền đến thanh âm run rẩy của Hương Linh “Ta thực cảm động a, ta cũng yêu ngươi, cả đời cũng sẽ không rời xa ngươi.”
Quan Khúc Nham lập tức ngồi dậy, trừng mắt nhìn Hương Linh “Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?”
Hương Linh cười nói “Ngươi có thấy ta mở miệng không? Không có a, đúng hay không?”
Trò ảo thuật này với trò ở trước mộ dưỡng phụ hắn giống nhau như đúc. Quan Khúc Nham trừng mắt với Hương Linh, Hương Linh thì cười đến càng vô tội “Ngươi xem, tiếng lòng của ngươi tự chạy ra, hóa ra ngươi yêu ta như thế a, Quan Khúc Nham.”
“Nói bậy, yêu ngươi là chuyện không có khả năng, đến tột cùng là ngươi đã làm trò ảo thuật gì?”
Hương Linh cười nói “Xin lỗi, đó là phúc ngữ (nói bụng), khi đó ta sợ ngươi vừa thấy ta sẽ đuổi ta đi, cho nên mới lợi dụng danh nghĩa của dưỡng phụ ngươi, giả tiếng dưỡng phụ ngươi để trong thời gian ngắn ngươi không mượn được cớ để đuổi ta.”
Quan Khúc Nham đích xác từng nghe qua có người biết làm trò này, chỉ là hắn chưa từng thấy qua, giờ mới biết được vì sao bọn họ lại nghe được tiếng dưỡng phụ ở trước mộ phần ông.
Hương Linh thấp giọng nói “Ngươi có trách ta không? Trách ta dùng danh nghĩa của dưỡng phụ ngươi.”
“Đương nhiên có, nhưng sau này không được phép dùng nữa, ta rất tôn kính dưỡng phụ ta.”
Hương Linh cũng ngồi dậy, hắn tựa vào trước ngực Quan Khúc Nham “Sau này ta cũng không có khả năng dùng nữa, ngươi đừng trách ta. Khi đó ta chỉ là không nghĩ ra biện pháp nào, ta với dưỡng phụ ngươi là họ hàng xa rất xa, nếu muốn dựa vào tầng tầng quan hệ này để nhờ vả ngươi, lường trước ngươi cũng sẽ không để ý, vậy nên ta mới nghĩ ra biện pháp này.”
Trong lòng Quan Khúc Nham quả thật không dễ chịu cho lắm, thế nhưng thấy Hương Linh cũng đã nhận sai, không tức giận nữa vòng tay quanh người Hương Linh “Sau này không làm ta sẽ không giận.”
Hương Linh cùng hắn nằm xuống, Quan Khúc Nham mệt mỏi muốn ngủ lắm rồi, Hương Linh nhưng thế nào cũng không ngủ được. Hắn hôn nhẹ Quan Khúc Nham “Quan Khúc Nham, ngươi thực sự rất quan tâm tới ta sao? Có thể cho các cơ thiếp khác đi lấy chồng nhưng ta nhất định phải ở bên cạnh ngươi?”
Khi đó Quan Khúc Nham không khống chế được tâm tình mới nói ra, hắn quả thật có lòng như vậy, nhưng không thích bàn về chuyện đó, thấp giọng nói “Ta không muốn thảo luận chuyện này, Hương Linh, chỉ cần ngươi ở bên ta, ta nhất định sẽ thương ngươi, cứ như vậy đi.”
Hương Linh biết Quan Khúc Nham không quen nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ muốn hắn bảo chứng rằng nhất định nói được thì làm được. Hương Linh không nhịn được mỉm cười, hôn môi Quan Khúc Nham “Sau này mỗi ngày ta sẽ ở bên tai nói ta yêu ngươi có được không?”
Quan Khúc Nham nhìn nhãn thần chân thành tha thiết của hắn, chỗ lạnh lẽo nhất trong tim nhất thời trở nên mềm nhũn ra ấm áp. Hắn ôm lấy đầu Hương Linh, lưu luyến hôn lên môi “Ta đây mỗi ngày sẽ nói ta quan tâm ngươi nhiều thế nào.”
Lúc này Hương Linh đem nụ cười đẹp nhất, không chút tỳ vết của cả đời mình trao cho Quan Khúc Nham. Trong lòng Quan Khúc Nham càng rung động dữ dội, ôm chặt lấy Hương Linh “Ngày hôm nay những lời ta nói ở phòng ngươi đều là vì tức, ngươi sẽ không vừa sáng sớm liền bỏ đi chứ?”
Hương Linh nói dối “Không đâu, ta yêu ngươi, dùng hết sinh mệnh của ta để yêu ngươi, ta hy vọng mỗi đêm lại có ngươi ở bên, mỗi sáng sớm tỉnh dậy sẽ thấy ngươi. Ta sẽ chẳng bao giờ yêu một ai như vậy nữa, tuy rằng ngươi không thể yêu ta, thế nhưng hy vọng sau này sẽ có người có thể khiến ngươi động tâm.”
Quan Khúc Nham ôm chặt Hương Linh vào ngực, sự tranh chấp từ lâu rốt cuộc đặt dấu chấm ở đây.
***
Hôm đó Quan Khúc Nham ngủ đặc biệt muộn, có lẽ cùng Hương Linh hoan ái xong khiến hắn mệt mỏi, hoặc là được ôm chặt Hương Linh thì an tâm khiến hắn ngủ say. Lúc hắn tỉnh lại đã là buổi trưa, mà trong lòng từ lâu đã không còn hình bóng Hương Linh.
Chờ hắn bước ra Tây viện thì tổng quản đã đứng ngoài đợi từ sớm. Quan Khúc Nham bởi vì đêm qua cùng Hương Linh hoan ái mà phấn khởi, khiến biểu tình hôm nay cũng nhu hòa.
“Có chuyện gì chờ ta vậy?
Tổng quản cầm một phong thư nhẹ giọng nói “Đây là Hương Linh để lại cho thiếu gia.”
“Hương Linh để lại cho ta?” Quan Khúc Nham nghi hoặc nhíu mày “Hắn đi đâu sao? Làm gì phải lưu lại thư cho ta?”
Tổng quản lắc đầu “Không biết, đây là của nô tỳ quét tước phòng Hương Linh đem tới, nô tỳ không biết chữ, ta xem một chút, mới biết là Hương Linh lưu lại cho thiếu gia.”
Quan Khúc Nham nhìn phong thư, quả nhiên là lưu lại cho hắn. Hắn lập tức mở, rút thư ra xem, nội dung thư rất đơn giản, nhưng khiến sắc mặt Quan Khúc Nham đại biến
“Đúng như lời ngươi nói, kỳ thực ta đúng là tới Quan gia hết ăn lại uống, ngươi đêm qua hẳn đã biết trò ảo thuật của ta, mong ngươi đừng bởi vậy mà tức giận với ta. Những ngày ở bên ngươi rất hạnh phúc, tới mức không biết nên hình dung thế nào. Tất cả những điều ta làm đều là tự ta hài lòng vui vẻ, đến việc cùng với ngươi cũng vậy. Ta đi là bởi vì nhân sinh có hợp thì có tan, sinh ly tử biệt vĩnh viễn không tránh được, ta phải đi làm một việc rất quan trọng.
Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng vào lúc này lại không biết phải nói gì, cuối cùng ta chỉ muốn nói cho ngươi rằng, nếu như ta không thể cho ngươi hiểu được thực nghĩa của tình yêu, ta hy vọng sau này người có thể làm ngươi hiểu sẽ xuất hiện, ngươi sẽ thật sự yêu hắn, đây là từ đáy lòng ta chúc phúc cho ngươi. Ngươi phải bảo trọng, chờ ta làm xong việc, ta sẽ trở lại.”
Quan Khúc Nham không thấy lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên), hơn nữa càng về cuối chữ lại càng giống viết ngoáy. Quan Khúc Nham không tin Hương Linh cứ như vậy bỏ đi, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, dù sao đêm qua Hương Linh còn ghé vào tai hắn thổ lộ lời yêu kia mà.
Hắn vo bức thư thành một cục, lập tức lại yên lòng, Hương Linh chỉ nói muốn ra ngoài làm việc, nhất định sẽ trở về.
Mình chính là không nên khẩn trương như vậy, chờ một vài ngày, Hương Linh sẽ về. Hắn cảm thấy đêm qua lời Hương Linh nói đều là chân thực không lừa dối, Hương Linh yêu mình. Nếu như Hương Linh yêu mình như vậy, hai người lại đã làm hòa, Hương Linh tuyệt đối không có lý do bỏ đi.
Quan Khúc Nham tĩnh hạ tâm tình, nói với tổng quản “Không có việc gì đâu, Hương Linh chỉ đi ra ngoài làm việc, sẽ về rất nhanh thôi, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Tổng quản gật đầu, lĩnh mệnh đi.
***
Thời gian trôi qua nhanh chóng đã năm ngày, Hương Linh không chỉ không trở về, đến thư từ cũng chưa từng nhờ ai đem tới.
Tâm tình Quan Khúc Nham không thể bình ổn như năm ngày trước nữa, hắn bắt đầu thấy bất an, mỗi ngày đều muốn ra cửa chờ, chờ Hương Linh trở về. Thế nhưng mỗi ngày chờ đều thất vọng.
Hắn bắt đầu thấy khó ăn khó ngủ, những y phục làm cho Hương Linh đều đã đưa tới, hắn phân phó hạ nhân đem tới phòng trước đây Hương Linh ở. Đường nhỏ ở hoa viên sắp bị hắn giẫm thủng rồi nhưng vẫn không có tin tức gì của Hương Linh.
Hắn nhớ Hương Linh, cái loại nhung nhớ này cường liệt tới thần hồn điên đảo, cường liệt tới mức hắn không thể khắc chế được lòng mình.
Tổng quản thấy hắn cả ngày rầu rĩ không vui, dáng vẻ so với lúc dưỡng phụ hắn mất có vài phần giống. Tổng quản sợ hắn buồn lòng, bảo ba cơ thiếp mỹ lệ nghĩ biện pháp trấn an.
Thế nhưng ba cơ thiếp căn bản không có khả năng lý giải lòng của Quan Khúc Nham. Tới ngày thứ mười, Quan Khúc Nham hạ quyết định gả tất cả ba cơ thiếp mỹ lệ của hắn đi, hơn nữa các nàng có thể mang theo châu bảo Quan Khúc Nham thưởng cho. Ba cơ thiếp đó đương nhiên là thiên ân vạn tạ ly khai Quan gia.
Quan gia so với trước đây càng quạnh quẽ hơn nhưng Quan Khúc Nham không quan tâm. Chỉ cần Hương Linh trở về, hắn cũng chỉ cần Hương Linh ở bên, những người còn lại căn bản không thể khiến hắn động tâm. Thế nhưng một ngày một đêm trôi qua, Hương Linh vẫn không về.
Quan Khúc Nam khó chịu đựng nổi sự tương tư, hắn sai người đi hỏi thăm ngày hôm đó Hương Linh đi có ai nhìn thấy là đi hướng nào không. Thế nhưng dáng vẻ Hương Linh quá là bình thường, ở trong cả đám người căn bản không có ai chú ý tới. Tổng quản mang đến tin tức như vậy, nhưng rước phải một trận quát mắng của Quan Khúc Nham “Ai nói dáng vẻ hắn bình thường? Lúc hắn cười lên bên môi có má lúm đồng tiền, lông mi hắn vừa dài vừa dày, môi vừa nhỏ vừa đẹp, gương mặt hắn so với ba tiểu thiếp kia còn xinh đẹp gấp trăm vạn lần.”
Quan Khúc Nham nói như vậy, tổng quản nghĩ Quan Khúc Nham không phải điên thì cũng là mắc phải bệnh tương tư, nhìn tình nhân thành Tây Thi. Trong mắt Quan Khúc Nham xem ra một Hương Linh bình thường đương nhiên dáng vẻ so với tiên nữ trên trời còn đẹp gấp mấy trăm lần.
Tổng quản không nhịn được nói “Thiếu gia, người tĩnh tâm một chút đi, bất kể Hương Linh có quay lại hay không, người còn tiếp tục thế này chỉ sợ sẽ ngã bệnh mất.”
Tâm tình lo lắng của Quan Khúc Nham không ai có thể lý giải. Hắn đã từng ôm chặt lấy hạnh phúc của hắn, nhưng tất cả hạnh phúc lại rời xa hắn. Hắn bắt đầu giận chính bản thân mình, có lẽ hắn chỉ cần yêu Hương Linh, có khi Hương Linh đã ở lại, mình vì sao lại bướng bỉnh như thế?
Nếu Hương Linh đồng ý xuất hiện lần nữa, hắn nhất định sẽ nói hắn yêu Hương Linh, chỉ là trước đây hắn nghĩ yêu người khác thì rất mệt mỏi, vậy nên hắn không chịu yêu. (: | bó tay với cha nội này)
Hiện tại hắn muốn nói rõ ràng với Hương Linh, không bao lâu trước hắn đã yêu Hương Linh rồi, chỉ là cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi.