Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 2



Miêu Cương Thần tử đến một câu phản bác cũng không nói được, hắn vốn là một người không giỏi ăn nói, ở trong thời khắc này lại càng không nói nên lời.

Cổ Uyên Tư vươn tay, ngón tay khẽ vuốt hai gò má cực mỹ của Nhạc Nhã, lộ ra nhãn thần hạ lưu, cường ngạnh giữ lấy cằm hắn, khiến Nhạc Nhã dù muốn giãy giụa cũng không có biện pháp.

“Mười năm không gặp, Nhạc Nhã, ngươi so với năm đó cũng không thay đổi nhiều lắm, không nhìn ra ngươi lớn tuổi hơn ta một ít, trái lại so với ta còn có vẻ nhỏ hơn đến mười tuổi. Ngươi vẫn như cũ làm ra cái vẻ thanh thánh không gì sánh được, thực khiến người ta không nhìn ra được lúc trước ngươi đã làm ra chuyện gì đê tiện vô sỉ với ta.”

Thanh âm phút chốc biến thấp, đủ khiến người nghe sởn tóc gáy “Ngươi thấy ta đã trở về, trong lòng có sợ không? Có sợ ta sẽ trả thù ngươi hay không?”

Câu cuối nói khi ở rất gần mặt Nhạc Nhã, khí tức khinh miệt phả lên trên môi Nhạc Nhã, Nhạc Nhã co về phía sau, nhưng cả người rơi vào cánh tay cường tráng của Cổ Uyên Tư. Nhiệt lực của Cổ Uyên Tư lập tức chui vào da thịt Nhạc Nhã, vì sự tiếp xúc kịch liệt này mà toàn thân càng run dữ dội.

Cổ Uyên Tư một tay cường ngạnh ôm hắn, tay kia thô lỗ đùa giỡn miết đôi môi màu anh đào, khí lực to lớn, khiến Nhạc Nhã đau đớn tới nhíu mày. “Nhạc Nhã, ngươi thật là đẹp, thật đáng yêu, hình dạng so với năm đó cùng ta trên giường thì một chút cũng không thay đổi, môi hồng nhạt đẹp như thế, răng ngọc như biên bối, tuyết trắng ngưng tụ thành da thịt, con mắt sở sở động nhân, tóc đen cùng mùi hương so với nữ nhân còn đẹp hơn…”

“A… đau…”

Tay trái của Cổ Uyên Tư vòng qua vai hắn bỗng nhiên quấn lấy tóc đen như thác nước cố sức kéo, như thể muốn khiến chúng rời khỏi da đầu. Nhạc Nhã đau đến mức nước mắt bắt đầu chảy ra.

Cổ Uyên Tư nở nụ cười, cái vẻ cười nguy hiểm đến cực điểm này khiến người ta không nhịn được da đầu tê dại. Hắn nhẹ nhàng buông tóc Nhạc Nhã ra, trong tay còn vương vài sợi tóc bị giựt đứt của Nhạc Nhã. Nhạc Nhã đau đến thở dốc, Cổ Uyên Tư ném mấy sợi tóc quấn quýt kia đi, trở lại trên chủ vị, cao cao tại thượng, bỗng nhiên vỗ mạnh tay.

Nghe tiếng vỗ tay, ba cô nương mỹ lệ hầu hạ Cổ Uyên Tư lúc nãy từ trong cửa bên tiến vào, tiếp tục ngồi vây quanh người Cổ Uyên Tư, ngọt ngào gọi “Cổ thiếu gia?”

“Các ngươi muốn ta thưởng các ngươi cái gì?”

Cổ Uyên Tư nhàn nhạt nói khiến ba nữ nhân sáng cả mắt, đang lúc nhỏ giọng thảo luận, Cổ Uyên Tư với tay tìm, từ trên bàn nhỏ vừa được bưng lên lấy ra một hộp gấm, mở xong nhẹ nhàng lấy ra “Ai có bản lĩnh sẽ được cái này.”

Đó là một khối hồng ngọc như ý, là cực phẩm trong như ý, giá trị không dưới mười vạn lượng, mà mười vạn lượng là số tiền thị tỉnh tiểu dân cả đời cũng không kiếm được, khiến ba nữ tử hưng phấn không ngớt.

Cổ Uyên Tư thản nhiên chỉ vào Nhạc Nhã “Ai có bản lĩnh hầu hạ được hắn, ta sẽ cho người đó.”

Cổ Uyên Tư tuy dụng ý thô tục, thế nhưng ba nữ tử ở kỹ viện đã sớm quen với loại khách nhân như vậy, đương nhiên biết ý hắn là muốn bọn họ hầu hạ người bên dưới. Nhưng thấy người nọ tóc đen trải trên mặt đất, kiều thái ngây thơ rõ ràng biểu hiện đó là một thiếu nữ như thiên tiên, hầu hạ thế nào đây?

Một trong ba nữ tử cười gượng nói “Cổ thiếu gia, nàng ta là nữ, ngươi nếu muốn nhìn nữ, để tỷ muội chúng ta hầu hạ là được rồi.”

Cổ Uyên Tư như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, vỗ trán phá lên cười “Hắn là nữ? Ha ha ha, dáng vẻ hắn, mặc quần áo vào thoạt nhìn thật giống nữ nhân, có điều hắn thật sự là nam!”

Cổ Uyên Tư đi tới trước người Nhạc Nhã, nhưng Nhạc Nhã không nhúc nhích, vừa nãy da đầu vẫn còn đau đớn khiến hắn nói không ra lời, càng đừng nói bằng khí lực yếu ớt của hắn có thể phản kháng lại Cổ Uyên Tư.

Cổ Uyên Tư không quan tâm hắn có phản ứng không, thô lỗ kéo áo hắn xuống, lộ ra phân nửa cánh tay cùng trước ngực như tuyết trắng. Nhạc Nhã trở tay không kịp, đến phản ứng che lại chính y phục của mình cũng không kịp, Cổ Uyên Tư vuốt ve da thịt trắng trẻo mềm mại trước ngực hắn.

Da thịt trắng nõn như tuyết, trắng mịn như thể thổi một cái có thể nứt (vô cùng mịn màng), thế nhưng ngực hắn hoàn toàn bằng phẳng, chứng minh hắn thực sự là nam.

Nhạc Nhã vội vàng muốn che đậy, Cổ Uyên Tư nắm hai tay muốn phản kháng của hắn, đưa hắn mạnh mẽ áp bên sườn mình, khiến cho thân thể cực mỹ của hắn lộ ra dưới ánh sáng nến.

Cổ Uyên Tư đối với động tác nỗ lực giãy giụa của hắn cười khinh thường, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói “Những năm gần đây ngươi có cùng với nữ nhân không? Hay là chỉ cùng với nam nhân?”

Nhạc Nhã nghe được trong giọng có sự khinh miệt, hàn ý từ lòng bàn chân chạy tới tận ót.

Bàn tay lớn nóng bỏng vuốt ve sau gáy Nhạc Nhã, khiến Nhạc Nhã lông tơ dựng đứng, trái tim trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt, hầu như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Bàn tay của Cổ Uyên Tư xuôi theo tư thế nắm hắn, một tay xoa nhẹ thắt lưng, sau đó trượt xuống, ngữ khí như đang đùa giỡn nữ tử không đứng đắn, tràn ngập hàm ý hạ lưu.

“Cái đêm của mười năm trước lúc ta cùng với ngươi, ngươi chính là phóng đãng như vậy lắc lắc thân thể, như thể mấy lần cũng không đủ, còn quấn chặt lấy cổ ta không rời. Ta khi đó mới là nếm thử trái cấm, có lẽ thỏa mãn không được thân thể đói khát của ngươi nhỉ? Những năm gần đây, ngươi chắc là sẽ không cấm dục vì ta, ngươi là cùng với nam nhân, hay là nữ nhân?”

Cổ Uyên Tư nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, nhiệt lưu trên tay cách lớp y vật truyền tới thân thể mảnh khảnh của Nhạc Nhã. Nhạc Nhã há miệng muốn nói, nhưng lại không nói được gì, thân thể thoáng cái trở nên nóng rực quá mức, làm hắn chảy mồ hôi.

Toàn thân Nhạc Nhã run lên, mở miệng như thể khẩn cầu “A Tư, chúng ta hảo hảo thảo luận, đừng như vậy có được không?”

Cổ Uyên Tư lạnh lùng nở nụ cười, hắn buông tay Nhạc Nhã ra, quay lại chủ vị, lười nhác nói “Nhạc Nhã, ngươi biết ta khâm phục ngươi ở điểm nào nhất không?” Hắn khinh thường tự hỏi tự đáp: “Đó chính là ngươi bất kể làm chuyện không thể tha thứ tới cỡ nào, vẫn như cũ có thể làm ra cái vẻ mặt vô tội nói chúng ta ngồi xuống hảo hảo thảo luận, như thể tất cả những chuyện phát sinh đều không liên quan tới ngươi. Nhạc Nhã, mười năm trước ngươi tâm cơ thâm trầm hủy đi cuộc đời một thiếu niên vô tội, lại còn có thể tọa hưởng địa vị Thần tử, thật sự khiến ta tức giận. Ta hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Trả thù bắt đầu từ ngày hôm nay, ta không chỉ muốn hủy đi địa vị của ngươi, còn muốn phá hủy thanh thánh của ngươi, ta muốn kẻ đê tiện ngươi ngụy trang không ra cái vẻ thanh thánh nữa.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng nháy mắt.

Ba nữ tử lập tức hiểu ý. Nếu đã biết Nhạc Nhã là nam tử, có thể hầu hạ hắn sẽ có hồng ngọc quý báu, các nàng lập tức đi tới bên cạnh Nhạc Nhã ôm hắn, vô cùng thân thiết nỉ non “Công tử, để tỷ muội chúng ta hầu hạ ngươi.”

Nhạc Nhã chậm rãi ngẩng đầu lên, tuy rằng quần áo bất chỉnh, thế nhưng hắn hồng nhan tuyết phu (má hồng da trắng:”>), trên tuyệt thế tiếu nhan mi mục phân minh. Ba nữ tử mặc dù có thể coi là mỹ nữ đứng đầu, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì lập tức ủ rũ thất sắc như đất cát. Ba nữ tử cũng không ngờ hắn dáng vẻ quốc sắc thiên hương như thế, các nàng khẽ nhếch môi, kinh ngạc nhìn nam nhân so với nữ nhân còn mỹ lệ hơn vạn lần này.

Nói hắn ‘mỹ lệ’ thực sự không đủ hình dung đến một phần trăm phần vạn cái mỹ lệ của hắn, bởi vì từ ‘mỹ lệ’ này quá tầm thường. Rất nhiều cô nương xinh đẹp cũng có thể được gọi là mỹ lệ, còn nam nhân trước mắt không chỉ là mỹ lệ thôi, trên người hắn dường như phát ra một loại ánh sáng, ánh sáng đó phi thường trong trắng, hơn nữa dị thường thánh khiết, thánh khiết quang mang đó như vũ lộ xuân nguyệt (mưa tháng xuân) bao phủ lấy hắn.

Quang mang từ mái tóc đen như suối của hắn, toát ra tới tận bàn chân không mang giày, không thiếu một chỗ. Bởi vì hắn thánh khiết như thế, khiến cho vẻ đẹp của hắn có vẻ thanh thánh. Sự tồn tại của hắn như thể không liên quan tới con người, khiến con người không dám khinh nhờn. Quang mang đó trong trẻo tới lóa mắt, khiến cho mắt không mở ra nổi.

Ba cô nương vốn làm ra động tác tà hiệp, thế nhưng bàn tay vừa vươn ra tự nhiên đều rụt về, cả đám hầu như không dám ở cự ly gần như thế nhìn Nhạc Nhã, có người thậm chí còn xấu hổ không ngừng về hành động có thể coi là không chính đáng của mình.

Các nàng không ai dám động, tình thế nhất thời nghịch chuyển, Nhạc Nhã vươn cánh tay nhỏ bé xanh xao so với các nàng còn đẹp hơn ra nắm tay các nàng, cách hắn nắm một chút ý tứ tà hiệp cũng không có chỉ là nắm thôi, giống như mẫu thân hiền lành hay trưởng bối hòa ái vậy.

Quang mang tẩy sạch dơ bẩn toàn thân tựa hồ cũng bao phủ trong cái nắm tay đó, chính là nhẹ nhắm như thế, ba nữ tử liền không hiểu vì sao viền mắt nóng lên, rất nhiều nguyện vọng lúc nhỏ sớm đã bị quên đi giờ lại trở lại, mộng tưởng tuyệt vời nhưng đã mất tựa hồ vào lúc này lại tràn đầy trong lòng.

Nhạc Nhã phi thường ôn nhu nói “Đừng khóc, không sao đâu.”

Thanh âm ôn nhu như thế, tựa như minh tấu khúc của mặt đất, dông tố, thiên nhiên, chưa ai từng nghe thanh âm dịu dàng như vậy, thời gian như ngừng lại ở thời khắc này, ba cô nương kìm lòng không được cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt tuôn rơi.

Các nàng không hiểu vì sao mình lại rơi lệ, chỉ là không ngăn được, nước mắt trong suốt đã bị mặt đất chậm rãi hấp thu, như thể mọi dơ bẩn trong lòng cũng theo nước mắt mà tiêu thất không còn chút gì.

Nhạc Nhã buông tay các nàng ra, dùng thanh âm ôn nhu như vừa nãy nói nhỏ “Đi ra ngoài đi, cha nương các ngươi sẽ không mong muốn các ngươi như vậy cả đời.”

Ba cô nương ngốc hành lễ với Nhạc Nhã, đứng dậy dự định rời đi.

Không đợi các nàng đi ra ngoài, Cổ Uyên Tư từ lâu đã thu hết tất cả vào đáy mắt phẫn nộ gạt rơi hết các thứ trên bàn, tức giận mắng ba nữ tử “Ngu xuẩn, đi ra ngoài cho ta, tất cả đều ngu ngốc.”

Hắn thô bạo kéo Nhạc Nhã, vốn hắn muốn ba nữ nhân làm nhục Nhạc Nhã, hắn muốn xem vẻ thanh thánh của Nhạc Nhã không còn sót lại chút gì, thế nhưng không ngờ ba nữ nhân cũng như người bình thường, dĩ nhiên lại phát sinh sự tôn kính vạn phần một cách khó hiểu với Nhạc Nhã, đây căn bản không phải kết quả hắn muốn.

Hắn cười lạnh nói “Ngươi vẫn còn làm ra vẻ thần tử, Nhạc Nhã, cái bộ dáng đó ngươi dùng hơn mười năm rồi vẫn còn có thể dùng tiếp, ta thực sự kính phục ngươi, sợ rằng đến giang hồ thuật sĩ cũng không có bản lĩnh như ngươi.”

Ba cô nương lập tức bảo vệ Nhạc Nhã.

Ánh mắt lợi hại của Cổ Uyên Tư lãnh liệt như đao kiếm chống lại ba nữ nhân, khí tức nguy hiểm tràn ngập phòng khách nho nhỏ, hắn kiềm chế sự tức giận, lạnh lùng nói “Đi ra ngoài!”

Ba cô nương dưới ánh mắt lợi hại của hắn đều co rúm lại.

Nhạc Nhã nhỏ giọng nói “Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Nghe vậy, ba cô nương không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ đi ra.

Cổ Uyên Tư kéo Nhạc Nhã, thô bạo đặt đầu hắn lên bàn, Nhạc Nhã bị đụng vào lưng đau nhức, thế nhưng hắn cắn môi không kêu.

Nhìn vẻ mặt hắn thống khổ, Cổ Uyên Tư nhếch lên một nụ cười nhạt tàn khốc, cố ý đưa tay duỗi xuống bên dưới, ra sức xoa lưng Nhạc Nhã bị đập đau. Lưng đau bị vuốt ve mạnh, cảm nhận sâu sắc gấp đôi vừa nãy, Nhạc Nhã không nhịn được đau đến trắng bệch mặt.

“Được, ngươi nói hảo hảo bàn luận, vậy chúng ta đây bàn luận, bạc đi đâu rồi? Bạc cha ta để lại cho ta đi đâu? Ngươi bán hết trân bảo đoạt được của nhà ta bạc này chạy đi đâu?”

Nhạc Nhã thùy hạ mi mắt, lại bắt đầu không nói một lời.

Cổ Uyên Tư khinh bỉ nói “Thế nào? Không đáp được sao? Nửa năm trước khi ngươi ép ta ra khỏi nhà, ngươi đã bắt đầu bán đồ, trong nhà không có cái khác phải chi tiêu, ngươi vì sao phải bán đồ đạc? Ngân lượng cha ta để lại đủ dùng cả đời, vì sao ngươi phải bán đồ lấy tiền?” Thấy Nhạc Nhã không đáp một câu, nụ cười của Cổ Uyên Tư càng thêm hàn lãnh “Ngươi không chỉ bán đồ, còn lên kế hoạch để câu dẫn ta có đúng hay không?”

Nhạc Nhã cả người run lên, đến môi cũng run, hắn nhìn phía Cổ Uyên Tư vội la lên “Không có, A Tư, không có.”

“Không có, vậy ngươi muốn nói chúng ta là lưỡng tình tương duyệt chăng?” Cổ Uyên Tư kéo ống tay áo Nhạc Nhã, trên mặt cười dữ tợn “Ta khi đó là một tiểu tử ngốc, chỉ biết quấn lấy ngươi, ngươi bảo ta đi đằng đông ta tuyệt đối không dám đi đằng tây, ngươi là thần thánh duy nhất tồn tại trong mắt ta, khi đó ta ngu ngốc quả thực vì ngươi mà điên cuồng, vì ngươi mà mê muội.”

Dùng tay nắm mạnh cằm Nhạc Nhã, khiến hắn vô pháp tránh nhìn mình, Cổ Uyên Tư xoa từ môi xuống tới trước ngực trần trụi.

Nhạc Nhã cắn chặt môi dưới, thân thể khẽ run, nhìn ra bản năng đã bị kích thích, đích xác là có cảm giác. Môi dưới của hắn nhanh chóng bị cắn tới chảy máu, hắn cũng biết Cổ Uyên Tư đang làm nhục hắn, nhưng chỉ có thể thấp giọng khẩn cầu “Van cầu ngươi không nên, A Tư.”

Cổ Uyên Tư đối với lời khẩn cầu của hắn làm như không nghe thấy, hắn khẽ cầm lấy hồng nhị trước ngực Nhạc Nhã, khiến nó càng thêm hồng diễm “Ngươi đẹp như thế, so với bất cứ nữ nhân nào ở Miêu Cương cũng đẹp hơn mấy nghìn lần. Bằng khuôn mặt của ngươi cùng cái vẻ thần thánh, nam nhân đều hận không thể ôm lấy ngươi, chính ngươi cũng biết có đúng không? Ta mê luyến ngươi cũng là hiển nhiên thôi, vậy nên ngươi mới lợi dụng ta.”

Cổ Uyên Tư ngữ khí lãnh đạm, động tác vuốt ve lại càng mạnh bạo, Nhạc Nhã không chịu nổi nắm ống tay áo của Cổ Uyên Tư, thở hơi dốc nói “Đừng như vậy A Tư, chúng ta hảo hảo nói chuyện, tỉnh táo lại, ta van cầu ngươi.”

“Ngươi van ta?” Cổ Uyên Tư cất tiếng cười to, ngữ khí âm trầm, tràn ngập tình dục “Chờ một lát nữa ngươi mới có thể chân chính van ta, chịu không nổi mà phải van ta.”

“A… không nên, A Tư…”

Tay Cổ Uyên Tư đã trượt xuống dưới eo Nhạc Nhã nhẹ nhàng qua lại, lực đạo tuy nhẹ, nhưng phi thường vừa phải, khiến cả người Nhạc Nhã run lên.

Cổ Uyên Tư cúi đầu, ánh mắt hung ác độc địa nhìn lại Nhạc Nhã, trong mắt hận ý kịch liệt, khiến Nhạc Nhã vô pháp nhúc nhích. Thanh âm của Cổ Uyên Tư âm trầm không giống như tiếng người, mà ngược lại giống câu hồn sứ giả từ địa ngục tới “Mười năm trước tháng năm ngày hai mươi, một nữ tử xa lạ bị giết trong phòng ta, việc này phát sinh xong ta lập tức chịu sự thẩm tra, người thẩm tra chính là trưởng lão giờ đã qua đời, Dược sư và ngươi, mà ngươi biết rõ nữ nhân đó không phải bị ta giết.”

Nhạc Nhã lập tức phủ nhận “A Tư, ta không biết…”

Không đợi Nhạc Nhã nói xong, trong mắt Cổ Uyên Tư bỗng nhiên thoáng hiện hỏa hoa phẫn nộ, động tác càng nhanh khiến Nhạc Nhã trở tay không kịp.

Một cái tát hướng về phía Nhạc Nhã, lực đạo lớn tới mức hầu như khiến cái bàn sụp đổ, nửa mặt Nhạc Nhã lập tức sưng lên.

Cổ Uyên Tư không có bất cứ sự thương tiếc nào, chỉ có oán hận cùng khinh bỉ, hỏa hoa không ngừng hừng hực thiêu đốt.

Thanh âm hắn rất nhẹ rất mềm, nhưng khiến kẻ khác sợ hãi cực kỳ “Ngươi tốt nhất đừng có nói dối nữa, Nhạc Nhã, ngươi biết tính tình ta rất nóng nảy, ngươi nghe cho rõ đây, còn để ta nghe thấy ngươi nói dối nữa, ta không chỉ đánh ngươi mà thôi, sẽ đem tứ chi ngươi chặt đứt, đến gian nhà này cũng không bò ra được.”

Môi Nhạc Nhã chảy ra tơ máu, đôi môi run lên, đau đớn khiến đầu óc hắn choáng váng, nước theo khóe mắt chảy xuống, xem ra khổ sở đáng thương, nhưng không cách nào khiến cho Cổ Uyên Tư thấy thương cảm.

“Cái buổi tối tháng năm ngày hai mươi kia ta căn bản không ở trong phòng, ngươi biết ta ở đâu, ngươi không giúp ta làm chứng lại còn làm như không biết.”

Nhạc Nhã run lên, nhưng kiên trì với lời nói lúc trước, chỉ có điều ngữ khí một chút sức thuyết phục cũng không có “Ta thực sự không biết.”

Cổ Uyên Tư lần này không đánh, hắn phá lên cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập oán hận vô tận. Hắn cúi đầu xuống, âm trầm nói bên tai Nhạc Nhã “Hay cho một kẻ không biết, nếu như ngươi đã quên, ta sẽ cho ngươi nhớ lại một lần nữa. Tháng năm ngày hai mươi buổi tối hôm đó ta ở trên giường ngươi. Ngày đó ngươi nói thân thể thấy khó chịu, muốn ta ở lại chăm sóc ngươi, ta cái gì cũng không nghi ngờ.

Ta ngồi xuống bên giường, ngươi liền ôm lấy ta. Khi đó ta mới mười bảy tuổi, chính là mỗi đêm đều mơ tưởng được ôm ngươi, sao có thể chịu đựng được một thiên tiên mỹ nhân thực sự mê hoặc mình? Ta cùng với ngươi trên giường, cả đêm chúng ta dường như đều cảm thấy vẫn còn thiếu, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này của ngươi, tất cả đều quấn quýt lấy ta không buông.” Cổ Uyên Tư lấy tay lướt qua từng chỗ trên thân thể Nhạc Nhã.

Nhạc Nhã lấy tay che miệng, bỗng nhiên quay đầu đi, căn bản không dám nhìn Cổ Uyên Tư “Không có, là ngươi nhớ lầm, không có.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.